Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]
-
Chương 12
Diệp Thất Chỉ giữa trưa tới đón Diệp Bạch đi công ty chụp ảnh tuyên truyền, mấy ngày nay cô đặc biệt bận, bởi vì Diệp Bạch vừa tiếp nhân vật liền phải khởi động máyrồi, cho nên công việc chuẩn bị trước giai đoạn rất nhiều. Cô vốn cho rằng trước khi khởi động máy hẳn là sẽ không có thông cáo gì khác, nào nghĩ đến ảnh tuyên truyền của công ty cư nhiên có một phần của Diệp Bạch, làm cho cô chấn động. Quá giật mình, nhưng trong lòng Diệp Thất Chỉ vẫn vì Diệp Bạch mà cao hứng, nghĩ có lẽ Diệp Bạch thật sự hết khổ rồi.
Diệp Bạch ăn xong bữa trưa, đã bị Diệp Thất Chỉ tiếp đi, lên xe Diệp Thất Chỉ liền đưa cho cậu một thứ, nói: "Kịch bản, em xem đi."
Diệp Bạch mở ra, cậu vẫn là lần đầu cầm kịch bản chính thức, cảm thấy cùng những quyển sách đặt trong phòng vẫn là có khác biệt nhau rất lớn.
Diệp Thất Chỉ nói: "Sắp phải đi căn cứ khởi động máy rồi, em hảo hảo xem kịch bản đi, phải thuộc lời kịch đấy."
"Em biết rồi." Diệp Bạch gật đầu, cậu có bản lĩnh xem qua là nhớ, ghi nhớ đối với cậu mà nói là hoàn toàn không có vấn đề. Chờ khi xuống xe, đã nhìn được hơn phân nửa.
Buổi chiều chụp ảnh tuyên truyền, mặc dù không có thông cáo gì trước đó, nhưng lại đây chụp tất cả đều là diễn viên rất có danh khí trong công ty. Bởi vậy, Diệp Bạch coi như là "Hạc trong bầy gà", rất nhiều ánh mắt đều qua lại quét tới quét lui trên người cậu.
Quay phim còn chưa bắt đầu, Lý Sùng Diên lão bản đã tới, nhân viên công tác một trận xôn xao, không nghĩ tới Đại lão bản lại tới sân bãi quay phim xem tình huống, nhanh chóng vực hết tinh thần lên làm công tác.
Lý Sùng Diên đương nhiên là đến xem Diệp Bạch, coi như là lần đầu tiên tham ban*. Chẳng qua anh cái gì cũng không nói, sau khi đi vào cũng không đi tìm Diệp Bạch. Nhân viên công tác rất có nhãn lực liền dọn ghế dựa tới cho Đại lão bản, Lý Sùng Diên an vị tại gần cửa ra vào.
*tham ban: chứng kiến, giám sát công việc
Diệp Bạch được mang đi thay quần áo, từ phòng thay đồ đi ra, liền nhìn thấy Lý Sùng Diên ở cửa ra vào, thừa dịp thời điểm không có người chú ý còn phất phất tay chào hỏi với anh.
Lý Sùng Diên ở bên ngoài giỏi nhất là luôn mặt không đổi sắc, nhìn thấy cũng coi như không thấy, cũng không nên trông cậy Lý lão bản nhìn thấy cũng phất phất tay lại. Phỏng chừng nếu anh phất phất tay thật, sẽ hù chết một đống người bên cạnh mất.
Lý Nam Dịch lững thững đến muộn, cậu mới vừa nhận được một cái thông cáo, vừa vào cửa liền nhìn thấy đại ca cư nhiên cũng ở đây, không khỏi nhíu mày, cảm thấy đặc biệt kỳ quái. Bất quá cậu cũng không đi qua nói cái gì, người ngoài không biết cậu là thiếu gia của Lý gia.
Diệp Bạch thay xong quần áo, đang nghe người khác an bài cho cậu, đột nhiên Lý Nam Dịch bu lại, cười chào hỏi với cậu. Diệp Bạch thiếu chút nữa là quên Lý Nam Dịch là ai, suy nghĩ hai giây mới bừng tỉnh đại ngộ.
Lý Nam Dịch nói: "Ngày đó cậu bị bệnh sao? Ngày đó cảnh còn chưa quay xong đâu, khi nào có thể quay lại được?"
Diệp Bạch lúc này mới nhớ tới, cảnh cậu làm lõa thế còn chưa quay xong, lấy trò khôi hài làm kết cục, cứ như vậy trôi qua, sau lại cũng không thấy ai nói với cậu phải quay lại. Diệp Bạch nhìn về phía Diệp Thất Chỉ hỏi ý kiến, "Sư tỷ?"
Diệp Thất Chỉ tựa hồ có chút khó xử, nói với Lý Nam Dịch: "Tôi nhận được ý tứ của bên trên, nói là thông cáo lõa thế không cần tiếp tục nữa, cho nên..."
"Cái gì?" Lý Nam Dịch sửng sốt, "Sao lại không có ai nói với tôi vậy."
Diệp Thất Chỉ nói: "Là ý của Lý tiên sinh."
Lý Nam Dịch lại thêm sửng sốt, không nghĩ tới là Lý Sùng Diên nói, lập tức hùng hổ xoay người, đi chất vấn Lý Sùng Diên.
Lý Sùng Diên giống như đã sớm biết rằng cậu muốn làm khó dễ, sắc mặt không động, đặc biệt trấn định.
Diệp Bạch không hiểu ra sao, không rõ lí do.
Diệp Thất Chỉ nhướng nhướng mày về phía cậu, thoạt nhìn tâm tình dường như rất tốt. Cô nào biết Lý Nam Dịch là em trai của Lý Sùng Diên, còn tưởng rằng quan hệ của Lý Nam Dịch và Lý Sùng Diên cũng rất ái muội, đây chẳng phải là có quan hệ tình địch với Diệp Bạch sao? Cho nên coi nhìn Lý Nam Dịch giơ chân phát hỏa liền rất cao hứng. Chẳng qua phân diễn lõa thế có tiếp tục hay không, đích thật là phải có Lý Sùng Diên lên tiếng, cũng không phải là giả.
Diệp Bạch ngồi xuống chờ đợi phiên của mình, ánh mắt nhìn ngắm Lý Nam Dịch và Lý Sùng Diên, cách quá xa, không biết đang nói cái gì.
Diệp Bạch nghĩ nghĩ liền đem màn hình điều khiển giả thuyết lặng lẽ mở ra.
【 hệ thống giọng nói tự động phiên dịch 】
【 phụ cận 】 Lý Nam Dịch: đại ca anh sao lại nói không giữ lời vậy chứ, sao lại đổi ý?
【 phụ cận 】 Lý Sùng Diên: anh đã đáp ứng sao?
【 phụ cận 】 Lý Nam Dịch: anh...
【 phụ cận 】 Lý Sùng Diên: Diệp Bạch về sau sẽ không làm lõa thế nữa, em tìm những người khác đi, tìm người có kinh nghiệm nhiều hơn em ấy ấy, em cũng nhìn thấy ngày đó em ấy tay chân vụng về thế nào mà.
Lý Sùng Diên khiết nghiện nghiêm trọng, còn có chiếm hữu dục rất nặng, nếu cảm thấy Diệp Bạch là người của mình, đương nhiên sẽ không để cậu đi làm lõa thế cái gì nữa, sao có thể để thân thể Diệp Bạch cho người khác nhìn được.
Diệp Bạch không biết ý tưởng chân thực của Lý Sùng Diên, bị mấy câu nói kia của Lý Sùng Diên tức bể phổi, lại còn nói mình tay chân vụng về?
Vì thế nhân viên công tác cùng diễn viên đi ngang qua Diệp Bạch liền nhìn thấy Diệp Bạch ngồi trên ghế nhỏ nghỉ ngơi, nửa cúi đầu, cũng không biết đang làm cái gì, một lát nhe răng trợn mắt một lát thì lại nhíu mày...
【 phụ cận 】 Lý Nam Dịch: vậy những người khác trong công ty đều để em tùy tiện chọn sao?
【 phụ cận 】 Lý Sùng Diên: trừ bỏ Diệp Bạch, những người khác đều tùy em.
【 phụ cận 】 Lý Nam Dịch: lời này chính là anh nói đấy. Vậy nếu như em muốn không phải Diệp Bạch thì không được, đổi thành người khác thì không quay nữa?
【 phụ cận 】 Lý Sùng Diên: vậy để đạo diễn cắt kịch bản đi.
【 phụ cận 】 Lý Nam Dịch: đạo diễn sẽ khóc mất. Sao anh lại đột nhiên để bụng với Diệp Bạch như vậy? Bên trong khẳng định là có vấn đề.
【 phụ cận 】 Lý Sùng Diên: em ấy là người của anh, về sau em cũng phải chiếu cố em ấy đấy.
【 phụ cận 】 Lý Nam Dịch: cái gì?
Lý Nam Dịch quát to một tiếng: "Cái gì?!"
Bởi vì thanh âm đột nhiên cất cao, Diệp Bạch trực tiếp có thể nghe được.
Lý Nam Dịch sửng sốt hơn nửa ngày, Lý Sùng Diên nói xong liền đứng lên muốn đi, cậu nhanh chóng ngăn cản người lại, hạ giọng, nói rằng: "Nói rõ ràng đã nói rõ ràng đã, nói rõ ràng cho em. Chẳng lẽ là như em nghĩ sao? Thật sự là trời sụp mà không thấy tiểu hoa cẩu*, anh anh anh..."
*trời sụp mà không thấy tiểu hoa cẩu: Trích từ đồng dao thiếu nhi của Trung Quốc, ý chỉ chuyện không thực, khó tưởng.
Lý Sùng Diên không để ý tới cậu, tiếp tục đi ra ngoài.
Lý Nam Dịch một bộ nói không ra lời đặc biệt không vui, nhìn bóng lưng của anh than thở một câu, "Anh thần kinh quy mao như vậy, Diệp Bạch chịu được anh sao..."
Diệp Bạch nhìn màn hình điều khiển, gật đầu như giã tỏi, hoàn toàn đồng ý với lời của Lý Nam Dịch, độ hảo cảm đối với cậu ta lập tức tăng lên một tầng.
Lý Nam Dịch không làm cho đại ca của mình nói được, liền thò qua tìm Diệp Bạch, dù sao vẫn chưa đến phiên bọn họ chụp, liền ngồi cùng một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện.
Lý Nam Dịch ân cần cực kỳ, nhỏ giọng hỏi: "Diệp Bạch, anh chừng nào thì nhận thức Lý Sùng Diên vậy?"
Diệp Bạch kỳ quái nhìn cậu một cái, nói: "Tại sao phải nói cho cậu biết?"
Lý Nam Dịch bị cậu nghẹn một cái, nhưng cũng tuyệt không tức giận, trong lòng ngược lại rơi lệ đầy mặt, tâm nói đại ca coi trọng Diệp Bạch sao? Vậy thật sự là thích vô cùng á, mỗi ngày còn không bị Diệp Bạch làm tức phát nổ sao, ác nhân có ác nhân trị, một chút cũng không giả.
Lý Nam Dịch không ngừng cố gắng, nói: "Đương nhiên là phải nói với tôi! Tôi chính là em trai của Lý Sùng Diên đấy, thật sự, em trai ruột, người khác tôi đều không nói cho đâu."
Diệp Bạch mở to hai mắt, trách không được đều là họ Lý, nói: "Các cậu lớn lên không giống nhau." Đích xác là đặc biệt không giống, bộ dáng Lý Nam Dịch thiên về trung tính, hoàn toàn không cùng một phong cách với Lý Sùng Diên. Bất quá Diệp Bạch rất nhanh đã hiểu được, ngẫm lại Đại trang chủ cùng vài vị trang chủ khác, dung mạo như vậy cũng cách khá xa a...
Lý Nam Dịch nói: "... Lý Sùng Diên là đột biến gien! Tôi mới là bình thường. Đừng nói đến cái này nữa, anh cùng anh của tôi đã nhận thức nhau lâu rồi sao?"
Diệp Bạch lắc đầu.
"Vậy các anh..." Lý Nam Dịch hỏi: "Xác nhận quan hệ?"
Diệp Bạch kỳ quái nhìn cậu, nói: "Chúng tôi là quan hệ như thế nào?"
Lý Nam Dịch: "..." Cậu mà biết thì đã không cần phải hỏi rồi, nhưng xem ra là chưa xác định rồi.
Diệp Bạch bị cậu nhắc nhở như vậy, bỗng nhiên bắt đầu nghiêm túc tự hỏi. Lý Sùng Diên là bởi vì mình có thể biến thành nhân ngư mới đem mình mang về nhà, sau đó lại cho cậu một cái bể cá lớn siêu cấp lớn...
Diệp Bạch trái nghĩ phải nghĩ, sắc mặt càng ngày càng xanh, Lý Sùng Diên thế nhưng lại coi mình là sủng vật sao? Đường đường thiếu gia Đại Tàng Kiếm sơn trang lại bị coi là sủng vật, quả thực là tìm đường chết á.
"A? Cái gì?" Lý Nam Dịch nói: "Sủng vật?"
Cậu ta mở to hai mắt nhìn Diệp Bạch, đích đích xác xác nghe được cậu than thở một câu "Sủng vật", nhất thời bị lôi tóc đều phải bốc khói. Thì ra đại ca khẩu vị nặng như vậy, còn thích chơi trò sắm vai, ngay cả chủ nhân cùng sủng vật cũng đều có luôn.
Lý Nam Dịch không thể ức chế nổi mà não bổ một chuỗi mười tám câu chuyện cấm...
Diệp Bạch cảm thấy thực tức giận, bất quá buổi chiều chụp ảnh vẫn được hoàn thành rất thuận lợi. Cậu tức giận đi theo Diệp Thất Chỉ rời đi, cũng không đi tìm Lý Sùng Diên mà trở về biệt thự trước.
Lúc Lý Sùng Diên xuống tầng lần nữa tìm người, người đã không thấy đâu nữa, làm anh tức đến gần chết, vậy mà dám để anh ngốc ở công ty một buổi chiều luôn sao.
Qua hai ngày, Diệp Bạch muốn vào đoàn phim, căn cứ quay phim ở vùng ngoại thành, vị trí còn rất hẻo lánh. Sáng sớm đã bị Diệp Thất Chỉ mang đi, Lý Sùng Diên lại hậu tri hậu giác, lúc tỉnh dậy đã phát hiện không thấy người nữa rồi.
Lý Sùng Diên hảo hảo nghĩ lại một chút, hai ngày gần đây Diệp Bạch hình như không thích hợp cho lắm, đối với mình đặc biệt lạnh nhạt, cũng không nói chuyện với mình, thoạt nhìn giống như là đang giở tính ương bướng. Chẳng lẽ là ngày đó Lý Nam Dịch nói càn nói bậy cái gì với Diệp Bạch sao?
Diệp Bạch đang bởi vì chuyện "Chủ nhân và sủng vật" mà tức giận, nghĩ Lý Sùng Diên không đúng, anh hẳn là phải tới giải thích trước chứ. Vì thế... Đây là đơn phương chiến tranh lạnh trong truyền thuyết sao?
Lý Sùng Diên nhìn lại mấy ngày gần đây của mình một chút, quyết định thừa dịp mới vừa khởi động máy mà đến đoàn phim với danh nghĩa, đi tham ban, đương nhiên mục đích là vì để gặp Diệp Bạch.
t4
Diệp Bạch ăn xong bữa trưa, đã bị Diệp Thất Chỉ tiếp đi, lên xe Diệp Thất Chỉ liền đưa cho cậu một thứ, nói: "Kịch bản, em xem đi."
Diệp Bạch mở ra, cậu vẫn là lần đầu cầm kịch bản chính thức, cảm thấy cùng những quyển sách đặt trong phòng vẫn là có khác biệt nhau rất lớn.
Diệp Thất Chỉ nói: "Sắp phải đi căn cứ khởi động máy rồi, em hảo hảo xem kịch bản đi, phải thuộc lời kịch đấy."
"Em biết rồi." Diệp Bạch gật đầu, cậu có bản lĩnh xem qua là nhớ, ghi nhớ đối với cậu mà nói là hoàn toàn không có vấn đề. Chờ khi xuống xe, đã nhìn được hơn phân nửa.
Buổi chiều chụp ảnh tuyên truyền, mặc dù không có thông cáo gì trước đó, nhưng lại đây chụp tất cả đều là diễn viên rất có danh khí trong công ty. Bởi vậy, Diệp Bạch coi như là "Hạc trong bầy gà", rất nhiều ánh mắt đều qua lại quét tới quét lui trên người cậu.
Quay phim còn chưa bắt đầu, Lý Sùng Diên lão bản đã tới, nhân viên công tác một trận xôn xao, không nghĩ tới Đại lão bản lại tới sân bãi quay phim xem tình huống, nhanh chóng vực hết tinh thần lên làm công tác.
Lý Sùng Diên đương nhiên là đến xem Diệp Bạch, coi như là lần đầu tiên tham ban*. Chẳng qua anh cái gì cũng không nói, sau khi đi vào cũng không đi tìm Diệp Bạch. Nhân viên công tác rất có nhãn lực liền dọn ghế dựa tới cho Đại lão bản, Lý Sùng Diên an vị tại gần cửa ra vào.
*tham ban: chứng kiến, giám sát công việc
Diệp Bạch được mang đi thay quần áo, từ phòng thay đồ đi ra, liền nhìn thấy Lý Sùng Diên ở cửa ra vào, thừa dịp thời điểm không có người chú ý còn phất phất tay chào hỏi với anh.
Lý Sùng Diên ở bên ngoài giỏi nhất là luôn mặt không đổi sắc, nhìn thấy cũng coi như không thấy, cũng không nên trông cậy Lý lão bản nhìn thấy cũng phất phất tay lại. Phỏng chừng nếu anh phất phất tay thật, sẽ hù chết một đống người bên cạnh mất.
Lý Nam Dịch lững thững đến muộn, cậu mới vừa nhận được một cái thông cáo, vừa vào cửa liền nhìn thấy đại ca cư nhiên cũng ở đây, không khỏi nhíu mày, cảm thấy đặc biệt kỳ quái. Bất quá cậu cũng không đi qua nói cái gì, người ngoài không biết cậu là thiếu gia của Lý gia.
Diệp Bạch thay xong quần áo, đang nghe người khác an bài cho cậu, đột nhiên Lý Nam Dịch bu lại, cười chào hỏi với cậu. Diệp Bạch thiếu chút nữa là quên Lý Nam Dịch là ai, suy nghĩ hai giây mới bừng tỉnh đại ngộ.
Lý Nam Dịch nói: "Ngày đó cậu bị bệnh sao? Ngày đó cảnh còn chưa quay xong đâu, khi nào có thể quay lại được?"
Diệp Bạch lúc này mới nhớ tới, cảnh cậu làm lõa thế còn chưa quay xong, lấy trò khôi hài làm kết cục, cứ như vậy trôi qua, sau lại cũng không thấy ai nói với cậu phải quay lại. Diệp Bạch nhìn về phía Diệp Thất Chỉ hỏi ý kiến, "Sư tỷ?"
Diệp Thất Chỉ tựa hồ có chút khó xử, nói với Lý Nam Dịch: "Tôi nhận được ý tứ của bên trên, nói là thông cáo lõa thế không cần tiếp tục nữa, cho nên..."
"Cái gì?" Lý Nam Dịch sửng sốt, "Sao lại không có ai nói với tôi vậy."
Diệp Thất Chỉ nói: "Là ý của Lý tiên sinh."
Lý Nam Dịch lại thêm sửng sốt, không nghĩ tới là Lý Sùng Diên nói, lập tức hùng hổ xoay người, đi chất vấn Lý Sùng Diên.
Lý Sùng Diên giống như đã sớm biết rằng cậu muốn làm khó dễ, sắc mặt không động, đặc biệt trấn định.
Diệp Bạch không hiểu ra sao, không rõ lí do.
Diệp Thất Chỉ nhướng nhướng mày về phía cậu, thoạt nhìn tâm tình dường như rất tốt. Cô nào biết Lý Nam Dịch là em trai của Lý Sùng Diên, còn tưởng rằng quan hệ của Lý Nam Dịch và Lý Sùng Diên cũng rất ái muội, đây chẳng phải là có quan hệ tình địch với Diệp Bạch sao? Cho nên coi nhìn Lý Nam Dịch giơ chân phát hỏa liền rất cao hứng. Chẳng qua phân diễn lõa thế có tiếp tục hay không, đích thật là phải có Lý Sùng Diên lên tiếng, cũng không phải là giả.
Diệp Bạch ngồi xuống chờ đợi phiên của mình, ánh mắt nhìn ngắm Lý Nam Dịch và Lý Sùng Diên, cách quá xa, không biết đang nói cái gì.
Diệp Bạch nghĩ nghĩ liền đem màn hình điều khiển giả thuyết lặng lẽ mở ra.
【 hệ thống giọng nói tự động phiên dịch 】
【 phụ cận 】 Lý Nam Dịch: đại ca anh sao lại nói không giữ lời vậy chứ, sao lại đổi ý?
【 phụ cận 】 Lý Sùng Diên: anh đã đáp ứng sao?
【 phụ cận 】 Lý Nam Dịch: anh...
【 phụ cận 】 Lý Sùng Diên: Diệp Bạch về sau sẽ không làm lõa thế nữa, em tìm những người khác đi, tìm người có kinh nghiệm nhiều hơn em ấy ấy, em cũng nhìn thấy ngày đó em ấy tay chân vụng về thế nào mà.
Lý Sùng Diên khiết nghiện nghiêm trọng, còn có chiếm hữu dục rất nặng, nếu cảm thấy Diệp Bạch là người của mình, đương nhiên sẽ không để cậu đi làm lõa thế cái gì nữa, sao có thể để thân thể Diệp Bạch cho người khác nhìn được.
Diệp Bạch không biết ý tưởng chân thực của Lý Sùng Diên, bị mấy câu nói kia của Lý Sùng Diên tức bể phổi, lại còn nói mình tay chân vụng về?
Vì thế nhân viên công tác cùng diễn viên đi ngang qua Diệp Bạch liền nhìn thấy Diệp Bạch ngồi trên ghế nhỏ nghỉ ngơi, nửa cúi đầu, cũng không biết đang làm cái gì, một lát nhe răng trợn mắt một lát thì lại nhíu mày...
【 phụ cận 】 Lý Nam Dịch: vậy những người khác trong công ty đều để em tùy tiện chọn sao?
【 phụ cận 】 Lý Sùng Diên: trừ bỏ Diệp Bạch, những người khác đều tùy em.
【 phụ cận 】 Lý Nam Dịch: lời này chính là anh nói đấy. Vậy nếu như em muốn không phải Diệp Bạch thì không được, đổi thành người khác thì không quay nữa?
【 phụ cận 】 Lý Sùng Diên: vậy để đạo diễn cắt kịch bản đi.
【 phụ cận 】 Lý Nam Dịch: đạo diễn sẽ khóc mất. Sao anh lại đột nhiên để bụng với Diệp Bạch như vậy? Bên trong khẳng định là có vấn đề.
【 phụ cận 】 Lý Sùng Diên: em ấy là người của anh, về sau em cũng phải chiếu cố em ấy đấy.
【 phụ cận 】 Lý Nam Dịch: cái gì?
Lý Nam Dịch quát to một tiếng: "Cái gì?!"
Bởi vì thanh âm đột nhiên cất cao, Diệp Bạch trực tiếp có thể nghe được.
Lý Nam Dịch sửng sốt hơn nửa ngày, Lý Sùng Diên nói xong liền đứng lên muốn đi, cậu nhanh chóng ngăn cản người lại, hạ giọng, nói rằng: "Nói rõ ràng đã nói rõ ràng đã, nói rõ ràng cho em. Chẳng lẽ là như em nghĩ sao? Thật sự là trời sụp mà không thấy tiểu hoa cẩu*, anh anh anh..."
*trời sụp mà không thấy tiểu hoa cẩu: Trích từ đồng dao thiếu nhi của Trung Quốc, ý chỉ chuyện không thực, khó tưởng.
Lý Sùng Diên không để ý tới cậu, tiếp tục đi ra ngoài.
Lý Nam Dịch một bộ nói không ra lời đặc biệt không vui, nhìn bóng lưng của anh than thở một câu, "Anh thần kinh quy mao như vậy, Diệp Bạch chịu được anh sao..."
Diệp Bạch nhìn màn hình điều khiển, gật đầu như giã tỏi, hoàn toàn đồng ý với lời của Lý Nam Dịch, độ hảo cảm đối với cậu ta lập tức tăng lên một tầng.
Lý Nam Dịch không làm cho đại ca của mình nói được, liền thò qua tìm Diệp Bạch, dù sao vẫn chưa đến phiên bọn họ chụp, liền ngồi cùng một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện.
Lý Nam Dịch ân cần cực kỳ, nhỏ giọng hỏi: "Diệp Bạch, anh chừng nào thì nhận thức Lý Sùng Diên vậy?"
Diệp Bạch kỳ quái nhìn cậu một cái, nói: "Tại sao phải nói cho cậu biết?"
Lý Nam Dịch bị cậu nghẹn một cái, nhưng cũng tuyệt không tức giận, trong lòng ngược lại rơi lệ đầy mặt, tâm nói đại ca coi trọng Diệp Bạch sao? Vậy thật sự là thích vô cùng á, mỗi ngày còn không bị Diệp Bạch làm tức phát nổ sao, ác nhân có ác nhân trị, một chút cũng không giả.
Lý Nam Dịch không ngừng cố gắng, nói: "Đương nhiên là phải nói với tôi! Tôi chính là em trai của Lý Sùng Diên đấy, thật sự, em trai ruột, người khác tôi đều không nói cho đâu."
Diệp Bạch mở to hai mắt, trách không được đều là họ Lý, nói: "Các cậu lớn lên không giống nhau." Đích xác là đặc biệt không giống, bộ dáng Lý Nam Dịch thiên về trung tính, hoàn toàn không cùng một phong cách với Lý Sùng Diên. Bất quá Diệp Bạch rất nhanh đã hiểu được, ngẫm lại Đại trang chủ cùng vài vị trang chủ khác, dung mạo như vậy cũng cách khá xa a...
Lý Nam Dịch nói: "... Lý Sùng Diên là đột biến gien! Tôi mới là bình thường. Đừng nói đến cái này nữa, anh cùng anh của tôi đã nhận thức nhau lâu rồi sao?"
Diệp Bạch lắc đầu.
"Vậy các anh..." Lý Nam Dịch hỏi: "Xác nhận quan hệ?"
Diệp Bạch kỳ quái nhìn cậu, nói: "Chúng tôi là quan hệ như thế nào?"
Lý Nam Dịch: "..." Cậu mà biết thì đã không cần phải hỏi rồi, nhưng xem ra là chưa xác định rồi.
Diệp Bạch bị cậu nhắc nhở như vậy, bỗng nhiên bắt đầu nghiêm túc tự hỏi. Lý Sùng Diên là bởi vì mình có thể biến thành nhân ngư mới đem mình mang về nhà, sau đó lại cho cậu một cái bể cá lớn siêu cấp lớn...
Diệp Bạch trái nghĩ phải nghĩ, sắc mặt càng ngày càng xanh, Lý Sùng Diên thế nhưng lại coi mình là sủng vật sao? Đường đường thiếu gia Đại Tàng Kiếm sơn trang lại bị coi là sủng vật, quả thực là tìm đường chết á.
"A? Cái gì?" Lý Nam Dịch nói: "Sủng vật?"
Cậu ta mở to hai mắt nhìn Diệp Bạch, đích đích xác xác nghe được cậu than thở một câu "Sủng vật", nhất thời bị lôi tóc đều phải bốc khói. Thì ra đại ca khẩu vị nặng như vậy, còn thích chơi trò sắm vai, ngay cả chủ nhân cùng sủng vật cũng đều có luôn.
Lý Nam Dịch không thể ức chế nổi mà não bổ một chuỗi mười tám câu chuyện cấm...
Diệp Bạch cảm thấy thực tức giận, bất quá buổi chiều chụp ảnh vẫn được hoàn thành rất thuận lợi. Cậu tức giận đi theo Diệp Thất Chỉ rời đi, cũng không đi tìm Lý Sùng Diên mà trở về biệt thự trước.
Lúc Lý Sùng Diên xuống tầng lần nữa tìm người, người đã không thấy đâu nữa, làm anh tức đến gần chết, vậy mà dám để anh ngốc ở công ty một buổi chiều luôn sao.
Qua hai ngày, Diệp Bạch muốn vào đoàn phim, căn cứ quay phim ở vùng ngoại thành, vị trí còn rất hẻo lánh. Sáng sớm đã bị Diệp Thất Chỉ mang đi, Lý Sùng Diên lại hậu tri hậu giác, lúc tỉnh dậy đã phát hiện không thấy người nữa rồi.
Lý Sùng Diên hảo hảo nghĩ lại một chút, hai ngày gần đây Diệp Bạch hình như không thích hợp cho lắm, đối với mình đặc biệt lạnh nhạt, cũng không nói chuyện với mình, thoạt nhìn giống như là đang giở tính ương bướng. Chẳng lẽ là ngày đó Lý Nam Dịch nói càn nói bậy cái gì với Diệp Bạch sao?
Diệp Bạch đang bởi vì chuyện "Chủ nhân và sủng vật" mà tức giận, nghĩ Lý Sùng Diên không đúng, anh hẳn là phải tới giải thích trước chứ. Vì thế... Đây là đơn phương chiến tranh lạnh trong truyền thuyết sao?
Lý Sùng Diên nhìn lại mấy ngày gần đây của mình một chút, quyết định thừa dịp mới vừa khởi động máy mà đến đoàn phim với danh nghĩa, đi tham ban, đương nhiên mục đích là vì để gặp Diệp Bạch.
t4
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook