Nhân Lộ Thành Thần
-
Chương 163: Tính toán
Trên một ngon núi lớn nào đó. Tiểu Ca Vô Danh cầm trên tay tấm bản đồ, hai mắt kiên định nhìn ngọn núi trước mắt. Trên tay hắn là tấm bản đồ đánh dấu một nghìn ngọn núi. Một vị cao nhân giả danh người bán bản đồ đã nói với hắn.
“Thiếu niên, ta thấy ngươi cốt cách kinh kỳ, là kỳ tài luyện võ vạn năm có một, trong tay ta vừa hay có một tấm bản đồ. Chỉ cần ngươi mua nó với giá 999 viên hạ phẩm linh thạch. Vô thượng cơ duyên sẽ là của ngươi”
Nhìn khuôn mặt hiền hoà, hai mắt chân thành, giọng nói kiên định của vị tiền bối bán bản đồ. Ta liền biết đây là sự thật không thể chối cái. Cho nên ta đã không hề do dự mà mua nó.
Chỉ cần nhảy xuống vách núi của một nghìn ngọn núi, vô thượng cơ duyên sẽ là của ta.
“chín trăm chín mươi chín ngọn núi”
Tiểu Ca Vô Danh cả người băng kín vết thương, chân đi lò dò tay phải chống gậy nhìn ngọn núi trước mắt. Đây là ngọn núi cuối cùng trong một nghìn ngọn núi.
Tiểu Ca Vô Danh không do dự vui mừng hớn hở, vứt bỏ băng cuốn trên người mình, lao xuống vách núi.
“Vô thượng cơ duyên, ta tới đây”
Tiểu Ca Vô Danh mở mắt, trước mắt hắn là một thanh đại kiếm đã cũ kỹ, Tiểu Ca Vô Danh không do dự cầm lên thanh kiếm chém một kiếm về phía ngọn núi trước mắt.
“Rầm…”
Cả ngọn núi đều bị chém thành tro bụi, vạn vật xung quanh đều tịch diệt. Tiểu Ca Vô Danh nhịn không được ngẩng mặt lên trời mà cười lớn.
“Một kiếm trong tay thiên hạ ta có ha ha…”
Sau nhiều ngày ở Ngũ Diệu thành, cuối cùng Lâm Vũ đã mở cho mình một gian hàng nhỏ. Trên đó có dòng chữ “Tìm Trẻ Lạc”. Ở bí cảnh núi Kim Linh hắn từng nói nếu có cơ hội sẽ mở dịch vụ này. Đây chính là lúc hắn thực hiện lời nói lúc đó.
Lâm Vũ cùng Hắc Cẩu ngồi bên đường lớn, nhìn dòng người qua lại, đến một tên khách hàng cũng không có. Lâm Vũ lại nhìn bầu trời đang lặn dần, không khỏi thở dài chán nản, bỗng một vị phu nhân cả người đeo vàng, dẫn theo vô số gia đinh chạy trên đường phố, rối rít hỏi mọi người xem có ai nhìn thấy con của mình không. Lâm Vũ vừa nghe, hai mắt liền toả sáng, biết cơ hội kiếm linh thạch đã tới. Liền hiên ngang đứng dậy, một mặt chính khí lẫm liệt bước tới chỗ vị phu nhân đó.
“Phu nhân, chỉ cần ngươi trả cho ta một trăm viên hạ phẩm linh thạch. Ta đảm bảo ngay ngày mai sẽ tìm thấy đứa bé”
Vị phu nhân lúc này đã quá hoảng loạn, sợ hãi. Nghe được lời Lâm Vũ liền như thấy được cây cỏ cứu mạng, không cần suy nghĩ mà vội vàng đồng ý.
Dưới bầu trời đêm u ám, tại một cánh rừng cách Ngũ Diệu Thành không xa, một đám cướp dẫn theo một đứa trẻ bị bắt trói, nhét vào trong cũi sắt. Đứa bé khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, liên tục co rúc vào góc lồng ôm mình sợ hãi. Đám cướp thì đang ngồi bên cạnh ăn uống say sưa, nói chuyện vô cùng vui vẻ.
“Các huynh đệ, nào cùng nhau cạn chén. Lần này chúng ta trúng mánh lớn rồi ha ha…”
“Ha ha…Không sai…Đứa bé này là con của kẻ giàu nhất nhì Ngũ Diệu thành. Lần này chúng ta kiếm lớn”
“ha ha…Huynh đệ…Ta không nhớ là trong số chúng ta có người nuôi một con hắc cẩu, hơn nữa sức ăn của huynh đệ làm ta phải sợ hãi thán phục”
Lâm Vũ cùng hắc cẩu đang vui vẻ ăn từng miếng thịt lớn, bị tên cướp bên cạnh hỏi như vậy liền mỉn cười nói.
“Ta không phải là cướp, ta đến để cứu đứa trẻ”
“Ha ha…”
Đám cướp nghe Lâm Vũ nói xong nhịn không được bật cười.
“Ha ha…huynh đệ, ngươi thật biết tấu hài, đến đây để cứu…”
Tiếng cười im bặt mà dừng, không khí xung quanh bỗng yên tĩnh lạ thường. Đám cướp nhìn tên nam tử cùng con hắc cẩu đang vui vẻ ăn uống. Nhịn không được cầm lên đao kiếm trong tay, không do dự.
“Chạy…”
Đám cướp vội vàng ôm theo đứa bé chạy trốn. Tên kia cùng con hắc cẩu lặng im không một tiếng động đến bên cạnh bọn hắn ăn uống vui vẻ, mà bọn hắn không hề hay biết, rõ ràng tên kia mạnh hơn bọn hắn rất nhiều. Trừ phi bọn hắn muốn chết mới động vào gã đó.
“Các ngươi còn là cướp không hả…đáng nhẽ các ngươi nên một bộ hung thần ác sát, trang bức đủ kiểu rồi giết người diệt khẩu mới đúng chứ”
Đám cướp vội vàng dừng lại, trước mặt bọn hắn lại là tên nam tử lúc nãy, dưới chân dẫn theo một con hắc cẩu, trên tay đang cầm theo một chiếc đùi gà, vừa ăn vừa nói chuyện với bọn hắn.
Tên đứng đầu đám cướp, cả người to lớn, khuôn mặt hung ác, trên mặt có một vết sẹo chạy dọc vô cùng đáng sợ. Biết tình thế đã không ổn, bọn hắn đã không còn đường thoát, muốn sống đành phải liều một phen. Tên cướp đứng đầu tách ra đám đàn em, dũng mãnh bước tới chỗ Lâm Vũ, mỉn cười nói.
“Huynh đệ. Chúng ta hợp tác đi. Tiền chuộc đứa bé này là một nghìn viên thượng phẩm linh thạch. Chúng ta chia năm mươi năm mươi huynh đệ thấy sao.
Lâm Vũ hai mắt trừng lớn, chiếc đùi gà trên tay cũng rơi xuống đất. Một nghìn viên thượng phẩm linh thạch. Bằng mười triệu viên hạ phẩm linh thạch. Chia năm mươi năm mươi sẽ là năm triệu viên hạ phẩm linh thạch. Số tiền đó đủ để mua bao nhiêu cái bánh mỳ, hắn tân tân khổ khổ cứu đứa bé cũng chỉ được có một trăm viên hạ phẩm linh thạch so sánh với năm triệu viên. Lâm Vũ đưa ngón tay lên tính.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vũ dẫn theo đám cướp tới trước mặt vị phu nhân hôm qua, trao trả lại đứa bé. Đứa bé vừa gặp lại mẹ liền vui mừng oà khóc, chạy tới lao vòng lòng mẹ nó khóc nức nở, bám chặt lấy quần áo mẹ nó không chịu buông tay, vừa gào khóc vừa bám chặt lấy người mẹ nó. Vị phu nhân cũng rơi nước mắt, ôm lấy đứa bé, ríu rít cúi đầu cảm ơn Lâm vũ.
Lâm Vũ cầm lấy thù lao là một trăm viên hạ phẩm linh thạch liền dẫn theo đám cướp tới quan phủ, vừa tới nơi, đám cướp liền vui mừng phát khóc, vội vàng lao vào bên trong, vui sướng nói.
“Đại nhân, người mau bắt chúng ta vào lao ngục, chúng ta là cướp”
“Đúng vậy, đại nhân chúng ta là cướp, chúng ta muốn ngồi tù”
Lâm Vũ cầm theo tiền thưởng trên tay, vui vẻ rời khỏi quan phủ. Nhìn ánh nắng vàng trước mặt, Lâm Vũ nhịn không được vui vẻ nói.
“Ha ha…Hắc Cẩu, đi.Ta sẽ đãi ngươi một bữa ăn thịnh soạn…”
“Ha ha…Được…Lâm Vũ…Đợi ta, tên tiểu nhân vô sỉ”
“Thiếu niên, ta thấy ngươi cốt cách kinh kỳ, là kỳ tài luyện võ vạn năm có một, trong tay ta vừa hay có một tấm bản đồ. Chỉ cần ngươi mua nó với giá 999 viên hạ phẩm linh thạch. Vô thượng cơ duyên sẽ là của ngươi”
Nhìn khuôn mặt hiền hoà, hai mắt chân thành, giọng nói kiên định của vị tiền bối bán bản đồ. Ta liền biết đây là sự thật không thể chối cái. Cho nên ta đã không hề do dự mà mua nó.
Chỉ cần nhảy xuống vách núi của một nghìn ngọn núi, vô thượng cơ duyên sẽ là của ta.
“chín trăm chín mươi chín ngọn núi”
Tiểu Ca Vô Danh cả người băng kín vết thương, chân đi lò dò tay phải chống gậy nhìn ngọn núi trước mắt. Đây là ngọn núi cuối cùng trong một nghìn ngọn núi.
Tiểu Ca Vô Danh không do dự vui mừng hớn hở, vứt bỏ băng cuốn trên người mình, lao xuống vách núi.
“Vô thượng cơ duyên, ta tới đây”
Tiểu Ca Vô Danh mở mắt, trước mắt hắn là một thanh đại kiếm đã cũ kỹ, Tiểu Ca Vô Danh không do dự cầm lên thanh kiếm chém một kiếm về phía ngọn núi trước mắt.
“Rầm…”
Cả ngọn núi đều bị chém thành tro bụi, vạn vật xung quanh đều tịch diệt. Tiểu Ca Vô Danh nhịn không được ngẩng mặt lên trời mà cười lớn.
“Một kiếm trong tay thiên hạ ta có ha ha…”
Sau nhiều ngày ở Ngũ Diệu thành, cuối cùng Lâm Vũ đã mở cho mình một gian hàng nhỏ. Trên đó có dòng chữ “Tìm Trẻ Lạc”. Ở bí cảnh núi Kim Linh hắn từng nói nếu có cơ hội sẽ mở dịch vụ này. Đây chính là lúc hắn thực hiện lời nói lúc đó.
Lâm Vũ cùng Hắc Cẩu ngồi bên đường lớn, nhìn dòng người qua lại, đến một tên khách hàng cũng không có. Lâm Vũ lại nhìn bầu trời đang lặn dần, không khỏi thở dài chán nản, bỗng một vị phu nhân cả người đeo vàng, dẫn theo vô số gia đinh chạy trên đường phố, rối rít hỏi mọi người xem có ai nhìn thấy con của mình không. Lâm Vũ vừa nghe, hai mắt liền toả sáng, biết cơ hội kiếm linh thạch đã tới. Liền hiên ngang đứng dậy, một mặt chính khí lẫm liệt bước tới chỗ vị phu nhân đó.
“Phu nhân, chỉ cần ngươi trả cho ta một trăm viên hạ phẩm linh thạch. Ta đảm bảo ngay ngày mai sẽ tìm thấy đứa bé”
Vị phu nhân lúc này đã quá hoảng loạn, sợ hãi. Nghe được lời Lâm Vũ liền như thấy được cây cỏ cứu mạng, không cần suy nghĩ mà vội vàng đồng ý.
Dưới bầu trời đêm u ám, tại một cánh rừng cách Ngũ Diệu Thành không xa, một đám cướp dẫn theo một đứa trẻ bị bắt trói, nhét vào trong cũi sắt. Đứa bé khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, liên tục co rúc vào góc lồng ôm mình sợ hãi. Đám cướp thì đang ngồi bên cạnh ăn uống say sưa, nói chuyện vô cùng vui vẻ.
“Các huynh đệ, nào cùng nhau cạn chén. Lần này chúng ta trúng mánh lớn rồi ha ha…”
“Ha ha…Không sai…Đứa bé này là con của kẻ giàu nhất nhì Ngũ Diệu thành. Lần này chúng ta kiếm lớn”
“ha ha…Huynh đệ…Ta không nhớ là trong số chúng ta có người nuôi một con hắc cẩu, hơn nữa sức ăn của huynh đệ làm ta phải sợ hãi thán phục”
Lâm Vũ cùng hắc cẩu đang vui vẻ ăn từng miếng thịt lớn, bị tên cướp bên cạnh hỏi như vậy liền mỉn cười nói.
“Ta không phải là cướp, ta đến để cứu đứa trẻ”
“Ha ha…”
Đám cướp nghe Lâm Vũ nói xong nhịn không được bật cười.
“Ha ha…huynh đệ, ngươi thật biết tấu hài, đến đây để cứu…”
Tiếng cười im bặt mà dừng, không khí xung quanh bỗng yên tĩnh lạ thường. Đám cướp nhìn tên nam tử cùng con hắc cẩu đang vui vẻ ăn uống. Nhịn không được cầm lên đao kiếm trong tay, không do dự.
“Chạy…”
Đám cướp vội vàng ôm theo đứa bé chạy trốn. Tên kia cùng con hắc cẩu lặng im không một tiếng động đến bên cạnh bọn hắn ăn uống vui vẻ, mà bọn hắn không hề hay biết, rõ ràng tên kia mạnh hơn bọn hắn rất nhiều. Trừ phi bọn hắn muốn chết mới động vào gã đó.
“Các ngươi còn là cướp không hả…đáng nhẽ các ngươi nên một bộ hung thần ác sát, trang bức đủ kiểu rồi giết người diệt khẩu mới đúng chứ”
Đám cướp vội vàng dừng lại, trước mặt bọn hắn lại là tên nam tử lúc nãy, dưới chân dẫn theo một con hắc cẩu, trên tay đang cầm theo một chiếc đùi gà, vừa ăn vừa nói chuyện với bọn hắn.
Tên đứng đầu đám cướp, cả người to lớn, khuôn mặt hung ác, trên mặt có một vết sẹo chạy dọc vô cùng đáng sợ. Biết tình thế đã không ổn, bọn hắn đã không còn đường thoát, muốn sống đành phải liều một phen. Tên cướp đứng đầu tách ra đám đàn em, dũng mãnh bước tới chỗ Lâm Vũ, mỉn cười nói.
“Huynh đệ. Chúng ta hợp tác đi. Tiền chuộc đứa bé này là một nghìn viên thượng phẩm linh thạch. Chúng ta chia năm mươi năm mươi huynh đệ thấy sao.
Lâm Vũ hai mắt trừng lớn, chiếc đùi gà trên tay cũng rơi xuống đất. Một nghìn viên thượng phẩm linh thạch. Bằng mười triệu viên hạ phẩm linh thạch. Chia năm mươi năm mươi sẽ là năm triệu viên hạ phẩm linh thạch. Số tiền đó đủ để mua bao nhiêu cái bánh mỳ, hắn tân tân khổ khổ cứu đứa bé cũng chỉ được có một trăm viên hạ phẩm linh thạch so sánh với năm triệu viên. Lâm Vũ đưa ngón tay lên tính.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vũ dẫn theo đám cướp tới trước mặt vị phu nhân hôm qua, trao trả lại đứa bé. Đứa bé vừa gặp lại mẹ liền vui mừng oà khóc, chạy tới lao vòng lòng mẹ nó khóc nức nở, bám chặt lấy quần áo mẹ nó không chịu buông tay, vừa gào khóc vừa bám chặt lấy người mẹ nó. Vị phu nhân cũng rơi nước mắt, ôm lấy đứa bé, ríu rít cúi đầu cảm ơn Lâm vũ.
Lâm Vũ cầm lấy thù lao là một trăm viên hạ phẩm linh thạch liền dẫn theo đám cướp tới quan phủ, vừa tới nơi, đám cướp liền vui mừng phát khóc, vội vàng lao vào bên trong, vui sướng nói.
“Đại nhân, người mau bắt chúng ta vào lao ngục, chúng ta là cướp”
“Đúng vậy, đại nhân chúng ta là cướp, chúng ta muốn ngồi tù”
Lâm Vũ cầm theo tiền thưởng trên tay, vui vẻ rời khỏi quan phủ. Nhìn ánh nắng vàng trước mặt, Lâm Vũ nhịn không được vui vẻ nói.
“Ha ha…Hắc Cẩu, đi.Ta sẽ đãi ngươi một bữa ăn thịnh soạn…”
“Ha ha…Được…Lâm Vũ…Đợi ta, tên tiểu nhân vô sỉ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook