Nhân Lộ Thành Thần
-
Chương 141: Vạn Bảo Nhi
Ánh mắt trời bắt đầu le lói xuyên qua các đám mây, một ngày mới lại bắt đầu, Lâm Vũ như thường lệ mở cửa quán ăn từ sáng sớm, người dân xung quanh đây vẫn mắng hắn là gian thương. Lâm Vũ cũng chỉ mỉn cười, ngồi xuống một chiếc bàn, rót cho mình một chén chén trà, từ tốn thưởng thức một ngày mới.
“Trần Lâm, ngươi đang làm gì vậy”
Vạn Bảo Nhi cũng như thường lệ từ sáng sớm đến tìm hắn. Lâm Vũ cũng không có gì bất ngờ, rót cho Vạn Bảo Nhi một chén trà. Vạn Bảo Nhi cũng không khách khí. Ngồi phịch xuống, rót thẳng chén trà vào miệng, sau đó liền nhịn không được phun ra ngoài lè lưỡi nói.
“Đắng quá, nóng quá...”
Lâm Vũ mỉn cười, cũng không nói gì, tiếp tục thưởng thức chén trà nóng trong tay.
“Trà có vị đắng, sau đắng là ngọt. Đắng ngọt không quan trọng, quan trọng đừng đắng mãi. Đắng đi qua rồi sẽ là vị ngọt. Đây là điểm ta thích ở trà”
Vạn Bảo Nhi khó hiểu nhìn Lâm Vũ nói. Nước đường không phải ngon hơn sao, toàn là vị ngọt.
Lâm Vũ mỉn cười không nói, tiếp tục thưởng thức cốc trà trong tay, cuộc đời làm gì chỉ có một vị ngọt. Vạn Bảo Nhi ngồi một mình buồn chán, nhìn ngắm xung quanh quán ăn của Lâm Vũ, tuy ngày nào quán ăn cũng chỉ có mình nàng, nhưng Lâm Vũ mỗi ngày đều quét rọn sạch sẽ, xắp xếp ngay ngắn. Vạn Bảo Nhi nhịn không được hỏi.
“Lâm huynh, ngươi có muốn quán ăn của ngươi trở nên đông khách hơn không”
Lâm Vũ nhíu mày, thật ra hắn có thể dùng chút thủ đoạn khiến quán ăn của hắn trở nên nổi tiếng nhất nơi đây, khiến mọi người kéo nhau mà tới. Nhưng Lâm Vũ không làm vậy, hắn đã quá ngán cuộc sống phải tính toán, lừa gạt, hơn thua đua tranh rồi. Hắn muốn một cuộc sống bình thường, không đua tranh tính toán.
Vạn Bảo Nhi thấy Lâm Vũ nhíu mày, còn tưởng Lâm Vũ đang sầu lo vì không nghĩ ra được kế sách hay. Liền mỉn cười đắc trí cười hề hề nói nhỏ vào tai Lâm Vũ.
“Ngươi thuê ta đi, ta sẽ giúp ngươi quảng cáo”
Điều này làm Lâm Vũ nhớ tới cách dùng mỹ nữ để quảng cáo ở kiếp trước. Lâm Vũ tỉ mỉ đánh giá người Vạn Bảo Nhi. Khuôn mặt bình thường, vóc người bình thường, nhan sắc cũng bình thường suy ra quảng cáo cũng quá bình thường chả gây nên tác dụng gì cả. Thuê Vạn Bảo Nhi chỉ có thua lỗ.
Lâm Vũ không do dự lắc đầu. Vạn Bảo Nhi thấy Lâm Vũ không xem trọng nàng như vậy liền tức giận dậm chân mắng.
“Lâm Vũ, ngươi thấy ta không được điểm nào”
Lâm Vũ cũng không khách khí nói.
“Khuôn mặt bình thường, vóc người bình thường, nhan sắc cũng bình thường. Ngươi quảng cáo thì có tác dụng gì”
Vạn Bảo Nhi như hóa đá há hốc mồn, đứng yên bất động. Nàng nhan sắc bình thường, nàng khuôn mặt bình thường, nàng vóc người bình thường. Đây chính là sỉ nhục nàng, nàng không thể bị sỉ nhục như vậy được.
“Muốn ăn gì để ta làm”
Vạn Bảo Nhi nghe vậy liền hai mắt tỏa sáng, lập tức hớn hở mỉn cười nói.
“Ta muốn ăn bánh đúc, cơm nắm, chả giò, xôi nếp cẩm. Lâm Huynh, ngươi mau đi làm đi”
Vạn Bảo Nhi sau khi ăn no liền thở phào, vỗ bụng nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ coi như nể mặt đống đồ ăn mà không tính toán với Lâm Vũ. Lúc này bỗng nàng chợt nghĩ ra điều gì đó mỉn cười tinh nghịch nhìn Lâm Vũ nói.
“Lâm huynh, nghe nói ngày mai thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Tham Nguyên đế quốc. Vạn Bảo Nhi sẽ đến đây tìm một nơi dừng chân, thưởng thức mỹ thực. Biết đâu may mắn huynh sẽ được nhìn thấy dung mạo tuyệt mỹ của nàng ta thì sao”
Vạn Bảo Nhi hé mắt, ngó đầu mỉn cười muốn xem phản ứng của Lâm Vũ khi nghe câu này. Lâm Vũ hai mắt tỏa sáng, cười không ngậm được miệng, vui mừng hớn hở như sắp được gặp thần tượng. Đây là những gì Vạn Bảo Nhi suy nghĩ. Nhưng thực tế đã vả mặt nàng. Lâm Vũ vẫn cúi đầu ung dung bình tĩnh lau bàn ghế, không lạnh không nhạt trả lời.
“Thì sao”
Vạn Bảo Nhi nghe xong liền trợn tròn hai mắt. Thì sao là sao hả đồ ngốc. Đệ nhất mỹ nữ Tham Nguyên Đế Quốc đó.
“Lâm huynh, biết đâu Vạn Bảo Nhi đó sẽ vô tình vào quán ăn của huynh, rồi yêu thích món ăn huynh làm, từ đó mỗi ngày đều tới đây thì sao.”
Vạn Bảo Nhi hé mắt nhìn Lâm Vũ, nhưng đề nàng thất vọng là Lâm Vũ vẫn một mặt bình tĩnh, ung dung cúi đầu lau bàn ghế nói
“Thì sao”
Vạn Bảo Nhi nghe Lâm Vũ nói vậy liền nhịn không được triệt để tức điên lên, lại là câu này ngươi không có câu nào mới sao, nhưng sau một lúc suy nghĩ Vạn Bảo Nhi liền sợ hãi xanh mặt. Chẳng lẽ Lâm Vũ là gay, không thích mỹ nữ, chỉ thích đàn ông, cho nên mới không để ý tới những điều nàng vừa nói.
“Cốc”
“Ui ra”
Lâm Vũ dùng tay cốc vào đầu Vạn Bảo Nhi. Đưa nàng về thực tại. Mắng.
“Ngươi suy nghĩ đi đâu vậy, ta không hứng thú với Vạn Bảo Nhi vì mỹ nữ trong thiên hạ ta gặp nhiều rồi”
Vạn Bảo Nhi bĩu môi, khinh bỉ nhìn Lâm Vũ. Lời như vậy mà tên Lâm Ngốc cũng nói ra được, thật đúng là mặt dầy vô sỉ không biết xấu hổ. Hi vọng ngày mai huynh vẫn có ung dung bình tĩnh nói như thế này. Đồ ngốc, vô sỉ, mặt dầy...
“Trần Lâm, ngươi đang làm gì vậy”
Vạn Bảo Nhi cũng như thường lệ từ sáng sớm đến tìm hắn. Lâm Vũ cũng không có gì bất ngờ, rót cho Vạn Bảo Nhi một chén trà. Vạn Bảo Nhi cũng không khách khí. Ngồi phịch xuống, rót thẳng chén trà vào miệng, sau đó liền nhịn không được phun ra ngoài lè lưỡi nói.
“Đắng quá, nóng quá...”
Lâm Vũ mỉn cười, cũng không nói gì, tiếp tục thưởng thức chén trà nóng trong tay.
“Trà có vị đắng, sau đắng là ngọt. Đắng ngọt không quan trọng, quan trọng đừng đắng mãi. Đắng đi qua rồi sẽ là vị ngọt. Đây là điểm ta thích ở trà”
Vạn Bảo Nhi khó hiểu nhìn Lâm Vũ nói. Nước đường không phải ngon hơn sao, toàn là vị ngọt.
Lâm Vũ mỉn cười không nói, tiếp tục thưởng thức cốc trà trong tay, cuộc đời làm gì chỉ có một vị ngọt. Vạn Bảo Nhi ngồi một mình buồn chán, nhìn ngắm xung quanh quán ăn của Lâm Vũ, tuy ngày nào quán ăn cũng chỉ có mình nàng, nhưng Lâm Vũ mỗi ngày đều quét rọn sạch sẽ, xắp xếp ngay ngắn. Vạn Bảo Nhi nhịn không được hỏi.
“Lâm huynh, ngươi có muốn quán ăn của ngươi trở nên đông khách hơn không”
Lâm Vũ nhíu mày, thật ra hắn có thể dùng chút thủ đoạn khiến quán ăn của hắn trở nên nổi tiếng nhất nơi đây, khiến mọi người kéo nhau mà tới. Nhưng Lâm Vũ không làm vậy, hắn đã quá ngán cuộc sống phải tính toán, lừa gạt, hơn thua đua tranh rồi. Hắn muốn một cuộc sống bình thường, không đua tranh tính toán.
Vạn Bảo Nhi thấy Lâm Vũ nhíu mày, còn tưởng Lâm Vũ đang sầu lo vì không nghĩ ra được kế sách hay. Liền mỉn cười đắc trí cười hề hề nói nhỏ vào tai Lâm Vũ.
“Ngươi thuê ta đi, ta sẽ giúp ngươi quảng cáo”
Điều này làm Lâm Vũ nhớ tới cách dùng mỹ nữ để quảng cáo ở kiếp trước. Lâm Vũ tỉ mỉ đánh giá người Vạn Bảo Nhi. Khuôn mặt bình thường, vóc người bình thường, nhan sắc cũng bình thường suy ra quảng cáo cũng quá bình thường chả gây nên tác dụng gì cả. Thuê Vạn Bảo Nhi chỉ có thua lỗ.
Lâm Vũ không do dự lắc đầu. Vạn Bảo Nhi thấy Lâm Vũ không xem trọng nàng như vậy liền tức giận dậm chân mắng.
“Lâm Vũ, ngươi thấy ta không được điểm nào”
Lâm Vũ cũng không khách khí nói.
“Khuôn mặt bình thường, vóc người bình thường, nhan sắc cũng bình thường. Ngươi quảng cáo thì có tác dụng gì”
Vạn Bảo Nhi như hóa đá há hốc mồn, đứng yên bất động. Nàng nhan sắc bình thường, nàng khuôn mặt bình thường, nàng vóc người bình thường. Đây chính là sỉ nhục nàng, nàng không thể bị sỉ nhục như vậy được.
“Muốn ăn gì để ta làm”
Vạn Bảo Nhi nghe vậy liền hai mắt tỏa sáng, lập tức hớn hở mỉn cười nói.
“Ta muốn ăn bánh đúc, cơm nắm, chả giò, xôi nếp cẩm. Lâm Huynh, ngươi mau đi làm đi”
Vạn Bảo Nhi sau khi ăn no liền thở phào, vỗ bụng nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ coi như nể mặt đống đồ ăn mà không tính toán với Lâm Vũ. Lúc này bỗng nàng chợt nghĩ ra điều gì đó mỉn cười tinh nghịch nhìn Lâm Vũ nói.
“Lâm huynh, nghe nói ngày mai thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Tham Nguyên đế quốc. Vạn Bảo Nhi sẽ đến đây tìm một nơi dừng chân, thưởng thức mỹ thực. Biết đâu may mắn huynh sẽ được nhìn thấy dung mạo tuyệt mỹ của nàng ta thì sao”
Vạn Bảo Nhi hé mắt, ngó đầu mỉn cười muốn xem phản ứng của Lâm Vũ khi nghe câu này. Lâm Vũ hai mắt tỏa sáng, cười không ngậm được miệng, vui mừng hớn hở như sắp được gặp thần tượng. Đây là những gì Vạn Bảo Nhi suy nghĩ. Nhưng thực tế đã vả mặt nàng. Lâm Vũ vẫn cúi đầu ung dung bình tĩnh lau bàn ghế, không lạnh không nhạt trả lời.
“Thì sao”
Vạn Bảo Nhi nghe xong liền trợn tròn hai mắt. Thì sao là sao hả đồ ngốc. Đệ nhất mỹ nữ Tham Nguyên Đế Quốc đó.
“Lâm huynh, biết đâu Vạn Bảo Nhi đó sẽ vô tình vào quán ăn của huynh, rồi yêu thích món ăn huynh làm, từ đó mỗi ngày đều tới đây thì sao.”
Vạn Bảo Nhi hé mắt nhìn Lâm Vũ, nhưng đề nàng thất vọng là Lâm Vũ vẫn một mặt bình tĩnh, ung dung cúi đầu lau bàn ghế nói
“Thì sao”
Vạn Bảo Nhi nghe Lâm Vũ nói vậy liền nhịn không được triệt để tức điên lên, lại là câu này ngươi không có câu nào mới sao, nhưng sau một lúc suy nghĩ Vạn Bảo Nhi liền sợ hãi xanh mặt. Chẳng lẽ Lâm Vũ là gay, không thích mỹ nữ, chỉ thích đàn ông, cho nên mới không để ý tới những điều nàng vừa nói.
“Cốc”
“Ui ra”
Lâm Vũ dùng tay cốc vào đầu Vạn Bảo Nhi. Đưa nàng về thực tại. Mắng.
“Ngươi suy nghĩ đi đâu vậy, ta không hứng thú với Vạn Bảo Nhi vì mỹ nữ trong thiên hạ ta gặp nhiều rồi”
Vạn Bảo Nhi bĩu môi, khinh bỉ nhìn Lâm Vũ. Lời như vậy mà tên Lâm Ngốc cũng nói ra được, thật đúng là mặt dầy vô sỉ không biết xấu hổ. Hi vọng ngày mai huynh vẫn có ung dung bình tĩnh nói như thế này. Đồ ngốc, vô sỉ, mặt dầy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook