Nhân Lộ Thành Thần
-
Chương 106: Quản gia
Lâm Vũ chán nản nhìn Thiên Thiên. Kẻ phá hủy giấc mơ đẹp của hắn. Khuôn mặt uể oải nói.
“Công chúa Thiên Thiên, mới sáng sớm đã có chuyện gì sao”
“Ngươi mau đi theo ta”
Lâm Vũ khuôn mặt chán nản, hai mắt uể oải, phất phơ đứng nhìn một cái xác chết. Cái xác chết này thì liên quan gì đến hắn. Nhưng đây không phải Vô A Cẩu sao. Hắn cũng quá xui xẻo đi. Hắn chết thật thê thảm. Hình như bên cạnh hắn còn có một dòng chữ. A là tên của hung thủ, Thiên Thiên. Tên này thật thông minh, trước khi chết còn để lại manh mối chỉ ra Thiên Thiên là hung thủ.
Lâm Vũ lập tức tỉnh ngủ. Hắn cảm thấy không ổn. Mồ hôi lạnh chạy ướt đẫm người hắn. Hắn đang trở thành một con cờ, bị vướng vào trong vòng xoáy âm mưu. Ngay từ đầu đường đến Thiên Giới đã là một cạm bẫy được dựng lên từ trước. Tên sát nhân đeo mặt nạ, Đám luyện khí kỳ bao vây lấy hắn, muốn hắn nghĩ Thiên Thiên muốn giết hắn, và bây giờ. Xác chết của Vô A Cẩu, kẻ đắc tội Thiên Thiên, sau đó bị giết chết dã man. Bên cạnh lưu lại hai chữ Thiên Thiên.
Đây rõ ràng là một âm mưu được dựng lên từ trước, mà tâm điểm của cơn bão này không ai khác chính là Thiên Thiên. Lâm Vũ nheo mắt. Nhìn Thiên Ngốc vẫn không biết gì cả. Đang lạnh lùng kiêu ngạo, nói lời khó nghe
“Các ngươi mau cút đi. Nếu không ta giết các ngươi”
“Ai còn dám nhìn, ta móc mắt kẻ đó”
Lâm Vũ che mặt, hắn nên chọn theo đám phản diện gây ra chuyện này. Hắn bên cạnh Thiên Thiên chỉ có một con đường chết. Dù hắn có giỏi đến đâu, cũng không thể cõng được heo đồng đội. Đây không phải tạ. Mà la bom tử thần. Nhìn Thiên Ngốc xem, vẫn một bộ kiêu ngạo lạnh lùng, nói lời khó nghe, khiến dân chúng phẫn nộ, lòng người oán giận. Mà không hề biết rằng, một âm mưu đang treo trên đều cô ta. Không, đúng hơn là một âm mưu đã được treo trên đầu cô ta từ rất lâu, mà cô ta không hề hay biết. Thiên Ngốc tuy là mỹ nhân đẹp nhất Âm Giới. Nhưng danh tiếng của cô ta thì. Độc ác, nham hiểm, kiêu căng, tàn độc. Nói chung mọi tính từ xấu, đều dồn lên đầu cô ta.
Thiên Thiên bị cả Thiên Giới ghét bỏ, thậm chí cả Thiên Giới đều muốn cô ta chết đi.
“Các ngươi còn không mau cút”
Trước lời nói của Thiên Thiên. Thường dân A phẫn nộ hét lớn. “Ngươi nghĩ mình là công chúa muốn làm gì thì làm sao, ngươi mau chết đi”
Thường dân B “Đúng vậy, ngươi là đồ độc ác”
Thường dân C “Chết đi, mau chết đi, đồ độc ác”
Trước lời nói của thường dân A, B, C. Ngọn lửa phẫn nộ bùng lên mạnh mẽ. Người dân không ngừng la hét, chửi mắng Thiên Ngốc một cách thậm tệ. Lâm Vũ thấy vậy cũng phải sợ hãi. Vội vàng kéo Thiên Thiên bỏ chạy.
“Công chúa, sao người không nói đây không phải do người gây lên”
Trước lời nói của Lâm Vũ, Thiên Thiên quay đầu đi chỗ khác lạnh lùng nói.
“Ta việc gì phải giải thích. Bọn hắn xứng sao”
Lâm Vũ thở dài,
“Ta tin công chúa không gây ra chuyện này. Ta tin tưởng công chúa”
Thiên Thiên nhìn Lâm Vũ hỏi.
“Thật không”
“Thật”
Trước lời nói của Lâm Vũ, Thiên Thiên hai mắt đỏ lên. Nước mắt không nhịn được rơi xuống, gào khóc như một đứa trẻ.
“Ta không làm, ta không làm. Nhưng không ai tin ta...Ta đã nói rất nhiều lần. Rất nhiều lần. Nhưng họ đều cho rằng ta nói dối. Tại sao, tại sao...Ta không làm gì cả. Nhưng mọi việc xấu xa đều đổ lên đầu ta...”
Lâm Vũ thở dài, đây mới là con người thật của Thiên Thiên. Thiên Thiên vừa là một cô gái đáng thương, vừa là một cô gái đáng trách. Thế gian này vốn là vậy. Kẻ ngốc chỉ có một con đường chết. Có thể trách ai, chỉ có thể trách bản thân vô dụng.
Lâm Vũ không nói gì, chỉ im lặng nghe Thiên Thiên gào khóc, nói ra hết đau khổ của bản thân.
Giọt nước mắt cuối cùng cũng ngừng rơi. Thiên Thiên đỏ mặt nhìn Lâm Vũ, nói không lên lời.
“Cảm...Cảm...Ơn...Ngươi...”
Nhưng lời nói quá nhỏ, khiến Lâm Vũ không thể nghe thấy. Lâm Vũ nhịn không được hỏi lại.
“Công chúa muốn nói gì sao”
Thiên Thiên đỏ bừng cả mặt, quay đầu đi chổ khác.
“Không, không có gì. Ngươi là một tên ngốc. Đồ ngốc. Baka”
Hắn mà ngốc sao. Đây rõ ràng là vũ nhục trí thông minh của hắn. Lâm Vũ muốn phản bác thì một giọng nói đầy quan tâm, ấm áp vang lên. Khiến Lâm Vũ sởn gai ốc.
“Thiên Thiên, ta biết nàng không làm chuyện này, ta tin tưởng nàng. Nàng là người con gái ngây thơ thuần khiết, xinh đẹp nhất trên thế gian A B C X Y Z...”
Người đến không ai khác lả Tinh Không Phong. Vẫn một bộ soái ca tóc vàng, khuôn mặt điểm trai, tiêu sái bước tới.
Thiên Thiên nhìn thấy Tinh Không Phong nhịn không được mỉn cười, vui vẻ chạy tới, hai mắt tràn đầy chân tình nói.
“Tinh Phong ca ca...”.
Lâm Vũ lại bịt tai, không rảnh nghe Tinh Không Phong nói nhảm. Hắn cũng không thích làm kỳ đà cản mũi, bóng đèn cản đường, xen vào việc người khác. Cho nên hắn lặng lẽ rời đi.
Khi mặt trời đã chìm trong bóng tối. Trong một căn nhà nhỏ. Thường dân A,B, C đang cung kính đứng trước tên sát nhân, đeo mặt nạ đen.
“Chủ nhân, việc ngài giao phó chúng ta đã làm xong.”
Không sai, thường dân A, B, C chính là thủ hạ của tên mặt nạ đen, giả làm thường dân, mục đích gây kích bác, khiến dân chúng phẫn nộ, la mắng Thiên Thiên. Mọi lần đều là như vậy.
Một thanh kiếm đâm xuyên tim tất cả thường dân A, B, C. Khiến bọn chúng chết không nhắm mắt. Dưới lớp mặt nạ đen. Tên đeo mặt nạ đen mỉn cười. Một nụ cười độc ác nham hiểm tàn độc.
Sáng hôm sau, Lâm Vũ vào gặp Thiên Đế từ sáng sớm. Để tìm đường trốn khỏi Thiên Giới. Cơ duyên tuy chưa lấy được. Nhưng mạng mới là quan trọng. Hắn có điên mới ở lại chịu chết.
“Thiên đế, ta muốn...”
Thiên Đế vẫn một mặt tấu hài, khuôn mặt béo tròn. Vui vẻ mỉn cười cắt ngang lời Lâm Vũ.
“A dũng sĩ, ta nghe nói hôm qua dũng sĩ đã chống lại tất cả người dân bảo vệ Thiên Thiên”
Lâm Vũ mộng bức, ai nói. Hắn đi giết tên đó.
“Chính vì vậy, ta phong thưởng dũng sĩ trở thành quản gia cùa Thiên Thiên”
Lâm Vũ mộng bức, hắn nghe nhầm đi. Hắn muốn rời khỏi Thiên Giới.
“Thiêm Đế, thật ra ta muốn rời Thiên Giới, Ngài có biết cách rời đi...”
“Khò khò...khò...khò...”
Lâm Vũ mặt đen lại, Đúng là một Thiên Đế giống hệt trong lời đồn của người dân Thiên Giới. Một Thiên Đế ngốc nghếch, đãng trí, chỉ biết ăn và ngủ. Thật chẳng ra làm sao. Thật vô vọng.
“Công chúa Thiên Thiên, mới sáng sớm đã có chuyện gì sao”
“Ngươi mau đi theo ta”
Lâm Vũ khuôn mặt chán nản, hai mắt uể oải, phất phơ đứng nhìn một cái xác chết. Cái xác chết này thì liên quan gì đến hắn. Nhưng đây không phải Vô A Cẩu sao. Hắn cũng quá xui xẻo đi. Hắn chết thật thê thảm. Hình như bên cạnh hắn còn có một dòng chữ. A là tên của hung thủ, Thiên Thiên. Tên này thật thông minh, trước khi chết còn để lại manh mối chỉ ra Thiên Thiên là hung thủ.
Lâm Vũ lập tức tỉnh ngủ. Hắn cảm thấy không ổn. Mồ hôi lạnh chạy ướt đẫm người hắn. Hắn đang trở thành một con cờ, bị vướng vào trong vòng xoáy âm mưu. Ngay từ đầu đường đến Thiên Giới đã là một cạm bẫy được dựng lên từ trước. Tên sát nhân đeo mặt nạ, Đám luyện khí kỳ bao vây lấy hắn, muốn hắn nghĩ Thiên Thiên muốn giết hắn, và bây giờ. Xác chết của Vô A Cẩu, kẻ đắc tội Thiên Thiên, sau đó bị giết chết dã man. Bên cạnh lưu lại hai chữ Thiên Thiên.
Đây rõ ràng là một âm mưu được dựng lên từ trước, mà tâm điểm của cơn bão này không ai khác chính là Thiên Thiên. Lâm Vũ nheo mắt. Nhìn Thiên Ngốc vẫn không biết gì cả. Đang lạnh lùng kiêu ngạo, nói lời khó nghe
“Các ngươi mau cút đi. Nếu không ta giết các ngươi”
“Ai còn dám nhìn, ta móc mắt kẻ đó”
Lâm Vũ che mặt, hắn nên chọn theo đám phản diện gây ra chuyện này. Hắn bên cạnh Thiên Thiên chỉ có một con đường chết. Dù hắn có giỏi đến đâu, cũng không thể cõng được heo đồng đội. Đây không phải tạ. Mà la bom tử thần. Nhìn Thiên Ngốc xem, vẫn một bộ kiêu ngạo lạnh lùng, nói lời khó nghe, khiến dân chúng phẫn nộ, lòng người oán giận. Mà không hề biết rằng, một âm mưu đang treo trên đều cô ta. Không, đúng hơn là một âm mưu đã được treo trên đầu cô ta từ rất lâu, mà cô ta không hề hay biết. Thiên Ngốc tuy là mỹ nhân đẹp nhất Âm Giới. Nhưng danh tiếng của cô ta thì. Độc ác, nham hiểm, kiêu căng, tàn độc. Nói chung mọi tính từ xấu, đều dồn lên đầu cô ta.
Thiên Thiên bị cả Thiên Giới ghét bỏ, thậm chí cả Thiên Giới đều muốn cô ta chết đi.
“Các ngươi còn không mau cút”
Trước lời nói của Thiên Thiên. Thường dân A phẫn nộ hét lớn. “Ngươi nghĩ mình là công chúa muốn làm gì thì làm sao, ngươi mau chết đi”
Thường dân B “Đúng vậy, ngươi là đồ độc ác”
Thường dân C “Chết đi, mau chết đi, đồ độc ác”
Trước lời nói của thường dân A, B, C. Ngọn lửa phẫn nộ bùng lên mạnh mẽ. Người dân không ngừng la hét, chửi mắng Thiên Ngốc một cách thậm tệ. Lâm Vũ thấy vậy cũng phải sợ hãi. Vội vàng kéo Thiên Thiên bỏ chạy.
“Công chúa, sao người không nói đây không phải do người gây lên”
Trước lời nói của Lâm Vũ, Thiên Thiên quay đầu đi chỗ khác lạnh lùng nói.
“Ta việc gì phải giải thích. Bọn hắn xứng sao”
Lâm Vũ thở dài,
“Ta tin công chúa không gây ra chuyện này. Ta tin tưởng công chúa”
Thiên Thiên nhìn Lâm Vũ hỏi.
“Thật không”
“Thật”
Trước lời nói của Lâm Vũ, Thiên Thiên hai mắt đỏ lên. Nước mắt không nhịn được rơi xuống, gào khóc như một đứa trẻ.
“Ta không làm, ta không làm. Nhưng không ai tin ta...Ta đã nói rất nhiều lần. Rất nhiều lần. Nhưng họ đều cho rằng ta nói dối. Tại sao, tại sao...Ta không làm gì cả. Nhưng mọi việc xấu xa đều đổ lên đầu ta...”
Lâm Vũ thở dài, đây mới là con người thật của Thiên Thiên. Thiên Thiên vừa là một cô gái đáng thương, vừa là một cô gái đáng trách. Thế gian này vốn là vậy. Kẻ ngốc chỉ có một con đường chết. Có thể trách ai, chỉ có thể trách bản thân vô dụng.
Lâm Vũ không nói gì, chỉ im lặng nghe Thiên Thiên gào khóc, nói ra hết đau khổ của bản thân.
Giọt nước mắt cuối cùng cũng ngừng rơi. Thiên Thiên đỏ mặt nhìn Lâm Vũ, nói không lên lời.
“Cảm...Cảm...Ơn...Ngươi...”
Nhưng lời nói quá nhỏ, khiến Lâm Vũ không thể nghe thấy. Lâm Vũ nhịn không được hỏi lại.
“Công chúa muốn nói gì sao”
Thiên Thiên đỏ bừng cả mặt, quay đầu đi chổ khác.
“Không, không có gì. Ngươi là một tên ngốc. Đồ ngốc. Baka”
Hắn mà ngốc sao. Đây rõ ràng là vũ nhục trí thông minh của hắn. Lâm Vũ muốn phản bác thì một giọng nói đầy quan tâm, ấm áp vang lên. Khiến Lâm Vũ sởn gai ốc.
“Thiên Thiên, ta biết nàng không làm chuyện này, ta tin tưởng nàng. Nàng là người con gái ngây thơ thuần khiết, xinh đẹp nhất trên thế gian A B C X Y Z...”
Người đến không ai khác lả Tinh Không Phong. Vẫn một bộ soái ca tóc vàng, khuôn mặt điểm trai, tiêu sái bước tới.
Thiên Thiên nhìn thấy Tinh Không Phong nhịn không được mỉn cười, vui vẻ chạy tới, hai mắt tràn đầy chân tình nói.
“Tinh Phong ca ca...”.
Lâm Vũ lại bịt tai, không rảnh nghe Tinh Không Phong nói nhảm. Hắn cũng không thích làm kỳ đà cản mũi, bóng đèn cản đường, xen vào việc người khác. Cho nên hắn lặng lẽ rời đi.
Khi mặt trời đã chìm trong bóng tối. Trong một căn nhà nhỏ. Thường dân A,B, C đang cung kính đứng trước tên sát nhân, đeo mặt nạ đen.
“Chủ nhân, việc ngài giao phó chúng ta đã làm xong.”
Không sai, thường dân A, B, C chính là thủ hạ của tên mặt nạ đen, giả làm thường dân, mục đích gây kích bác, khiến dân chúng phẫn nộ, la mắng Thiên Thiên. Mọi lần đều là như vậy.
Một thanh kiếm đâm xuyên tim tất cả thường dân A, B, C. Khiến bọn chúng chết không nhắm mắt. Dưới lớp mặt nạ đen. Tên đeo mặt nạ đen mỉn cười. Một nụ cười độc ác nham hiểm tàn độc.
Sáng hôm sau, Lâm Vũ vào gặp Thiên Đế từ sáng sớm. Để tìm đường trốn khỏi Thiên Giới. Cơ duyên tuy chưa lấy được. Nhưng mạng mới là quan trọng. Hắn có điên mới ở lại chịu chết.
“Thiên đế, ta muốn...”
Thiên Đế vẫn một mặt tấu hài, khuôn mặt béo tròn. Vui vẻ mỉn cười cắt ngang lời Lâm Vũ.
“A dũng sĩ, ta nghe nói hôm qua dũng sĩ đã chống lại tất cả người dân bảo vệ Thiên Thiên”
Lâm Vũ mộng bức, ai nói. Hắn đi giết tên đó.
“Chính vì vậy, ta phong thưởng dũng sĩ trở thành quản gia cùa Thiên Thiên”
Lâm Vũ mộng bức, hắn nghe nhầm đi. Hắn muốn rời khỏi Thiên Giới.
“Thiêm Đế, thật ra ta muốn rời Thiên Giới, Ngài có biết cách rời đi...”
“Khò khò...khò...khò...”
Lâm Vũ mặt đen lại, Đúng là một Thiên Đế giống hệt trong lời đồn của người dân Thiên Giới. Một Thiên Đế ngốc nghếch, đãng trí, chỉ biết ăn và ngủ. Thật chẳng ra làm sao. Thật vô vọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook