"Lời em nói là thật?" Huỳnh Nguyên sừng sờ, trên mặt viết to hai chữ: khó tin. Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Phương Kiều thấy mà muốn ói. Cô cười khẩy, câu trả lời như nhát dao cứa thẳng vào tim Huỳnh Nguyên: "Những gì anh làm sau lưng tôi.. có xứng hỏi câu đó không?

Hai chữ thủy chung, một từ vĩnh cửu anh dành cho tôi chưa kịp khô nước bọt đã vội ăn nằm với kẻ khác. Thì nói chi đến hai từ thật, giả cho đau lòng!"

"Đó chỉ là giải khát khi vắng em! Bóc bánh trả tiền mười thằng đàn ông có tới chín thằng làm! Vợ người ta có nói gì đâu? Còn em lại thích làm to chuyện!

Hay em có ý gì khác? Nên mới kiên quyết bỏ chồng?"

"Anh thật không biết xấu hổ! Nuôi tiểu tam ngay trong nhà mình chừng ấy năm dám nói là bóc bánh trả tiền? Còn chụp thau nước thúi lên đầu tôi!

Có thể đối với anh, việc ngoại tình thơm đáng để khoe khoang. Nhưng với tôi là một sự sỉ nhục lớn.

Nói thật, tôi không thể ăn nằm với anh được nữa. Vì tay, miệng anh, cả người anh...không còn chỗ nào sạch sẽ! Tôi tởm khi nghĩ về nó!

Nên vẫn câu nói cũ: Chúng ta ly thân. Rồi làm thủ tục ly hôn!"


"Nhưng anh không đồng ý!" Huỳnh Nguyên thật sự bị choáng. Anh ta không ngờ, một người vợ vốn nhu mì, dễ bảo như Lý Phương Kiều, vậy mà đùng một phát về nước nói ly thân là ly thân, ly hôn là ly hôn ngay!

"Anh dựa vào đâu bảo không đồng ý?" Phương Kiều cuộn chặt bàn tay. Trước mắt cô, những bức ảnh anh ta ôm người tình đi vào khách sạn được ba mẹ lén chụp từ phía sau, hình ảnh tay trong tay nói cười vui vẻ bước vào khách sạn chén mấy tiếng đồng hồ hôm bữa lại hiện về nguyên vẹn. Nụ cười mỉa mai của con em họ cùng ánh mắt đắc thắng của cô ta khiến con tim Phương Kiều điếng mất hai chữ tình yêu.

Vậy mà, Huỳnh Nguyên mặt dày lại nhắc tới nó như một người chồng giữ trọn nghĩa tào khang: "Dựa vào tình yêu anh dành cho em! Dựa vào chữ chồng trong tờ giấy kết hôn!"

"Tình yêu anh dành cho tôi ư?" Phương Kiều cười như khóc: "Anh có nhầm người không đấy?

Có thấy nhầm tôi thành người tình nhỏ Quế Vân của anh không?"

Một cái tên được xướng lên. Nó thừa trong cuộc hôn nhân hai người. Xa lạ trong tờ giấy đăng kí kết hôn. Nhưng lại là thành phần không thể thiếu để biến một mái nhà hạnh phúc thành một nấm mồ chôn hôn nhân.

Ba mẹ cô thì kinh ngạc đến thảng thốt. Họ há to miệng mà nói không ra lời. Họ không thể ngờ đứa cháu họ thương như con ruột lại là ả đàn bà xấu xa chen vào cuộc hôn nhân của con gái mình.

"Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà!" Ba Phương Kiều tức giận. Ông chỉ tay vào thằng con rể, hét to lên: "Cút! Gia đình tôi không chứa nổi kẻ bất chấp đạo lí!"

Đứng trước sự tuyệt tình của Phương Kiều, thái độ kiên quyết từ bỏ của ông bà già vợ, Huỳnh Nguyên chợt bình tĩnh lạ. Anh ta không những không đi. Còn ngồi luôn xuống ghế salon thản nhiên rót nước trà uống.

"Anh không đi thì tôi đi!" Lý Phương Kiều với tay lấy túi xách rồi tạm biệt ba mẹ: "Hôm khác con lại về ăn cơm với ba mẹ."

Khi bóng cô lướt khuất anh ta, Huỳnh Nguyên chợt bỏ ly nước rồi đứng lên: "Anh đi!"

Anh ta liếc nhìn hai người già rồi quay lưng bước ra cửa. Khi đi ngang qua Phương Kiều, anh ta dừng lại.

Cô theo phản xạ đưa tay kéo giữ cổ áo, thụt lui về sau mấy bước tránh anh ta nổi điên siết cổ lúc nào không hay!

Một lần suýt mất mạng trong thang máy là đủ lắm rồi!


Hành động đó làm Huỳnh Nguyên bật cười. Anh ta rút tay phải trong túi quần âu phục lên vuốt mặt mình rồi xoay người nói với cô: "Xem ra, em sợ anh thật!

Anh thật đáng trách.

Em có thể trách anh! Làm mình làm mẩy với anh! Thậm chí chửi anh vài câu cũng được.

Nhưng tuyệt đối đừng nghĩ đến việc ly hôn! Thằng này không cưới thêm vợ thì thôi, chứ nhất định không bao giờ bỏ vợ!

Em nên nhớ lấy lời anh nói!

Anh cho em xả stress ba ngày. Hết thời gian em phải tự động về nhà. Nếu anh chờ không thấy...đừng trách...anh ra tay thâm độc!"

Nói xong, Huỳnh Nguyên hùng hổ bỏ đi.

Trong nhà, một người phụ nữ và hai người già còn chưa hết run sau lời anh ta cảnh cáo.

Phương Kiều và ba mẹ ôm nhau khóc.

Mà ở bên ngoài, người khách cần đi lúc Huỳnh Nguyên đuổi đã nán ở lại, lén nghe hết câu chuyện trong nhà.


Khi nghe tiếng chân Huỳnh Nguyên bước ra, người ấy vội ẩn mình vào một góc khuất.

Chờ cho tiếng xe Huỳnh Nguyên đi xa, anh lại bước vào.

"Tôi nghĩ không có việc gì chị phải khóc!

Nếu chị còn có thể tha thứ được thì tha thứ. Hay nói dễ hiểu hơn, nếu tình yêu chị dành cho bác sĩ Nguyên đủ lớn thì ba sai phạm này, bỏ qua được thì bỏ.

Còn nếu thật sự chết lòng...thì mạnh mẽ ly hôn!

Bởi, đối với dạng người như bác sĩ Nguyên, chị càng mềm, anh ấy sẽ càng ức hiếp, càng dùng dằng anh ấy sẽ càng dây dưa!"




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương