Nhân Gian Tham Niệm
-
7: Ghen
Tô Nghi không phải người yếu ớt, hoặc là nói, cô trước kia ngụy trang quá tốt, không chê vào đâu được, làm người khác một chút đều đoán không ra cảm xúc của cô.
Nhắc tới cô đa số lý do thoái thác đều là, một nhà thiết kế rất tài ba, thật xinh đẹp, tính tình có chút lạnh lùng, không dễ ở chung lắm, năng lực trong công việc thì không cần nói.
Không có người nào sẽ nghĩ đến gia đình cô, cha mẹ cô, bởi vì Tô Nghi chưa bao giờ nói.
Nhớ rõ ngày đó đi xem mắt, Hứa Nhược Tinh gặp mặt Tô Nghi, trên tờ thông tin, cột cha mẹ kia cô ấy để trống, theo sau mới đưa cho cô hai bức ảnh: "Đây là cha mẹ em, chị hẳn là có nhận ra đi."
Cô đương nhiên nhận ra, trong giới luật sư có tiếng 'chiến thần bất bại', bao nhiêu người muốn mời bọn họ làm cố vấn cho công ty, cô tự nhiên có chút nghe thấy, Tô Nghi theo sau nói: "Cha mẹ em vào lúc em còn rất nhỏ liền ly hôn, em đi theo mẹ, ngày thường rất ít gặp mặt, cho nên chị không cần lo lắng cho về sau chúng ta kết hôn, cha mẹ em bên này sẽ mang đến chuyện khó xử gì, chị chỉ cần giúp em ứng phó bà ngoại em, em cũng sẽ giúp chị ứng phó với cha mẹ chị."
Cô tuy rằng là nhà thiết kế, nhưng khí thế lúc đàm phán không yếu chút nào, loại khí thế sinh ra đã có sẵn rất ít thấy, cũng không hùng hổ doạ người, nhưng làm người khác không thể bỏ lỡ, cô còn nhớ rõ ngày đó đưa ra hợp đồng, cô hỏi cô ấy: "Cha mẹ em biết em sắp kết hôn không?"
Tô Nghi cười: "Không biết, em sẽ gửi tin nhắn thông báo cho họ."
Gương mặt cô ấy tự nhiên hào phóng, bình tĩnh thảnh nhiên, tựa hồ cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng.
Cùng biểu hiện hiện tại hoàn toàn bất đồng.
Vẫn là sẽ khó chịu đi.
Chỉ là từ trước che giấu quá tốt, hoàn hảo đến không ai có thể nhìn thấy vết sẹo mà Tô Nghi giấu đi, cho rằng cô sẽ không bị thương, cho nên không có ai nhìn thấy mặt yếu ớt của cô.
Chuẩn xác mà nói, là Hứa Nhược Tinh chưa từng thấy cô ấy yêu đuối qua.
Hứa Nhược Tinh chợt khựng lại, cũng có thể chỉ là không ở trước mặt cô yếu đuối qua.
Tô Nghi từ trong lòng ngực ngẩng đầu, khóe mắt còn phiếm hồng, gương mặt nhu nhược đáng thương, trên môi màu son đã phai nhạt rất nhiều, cắn môi: "Vợ ơi, chúng ta trở về đi."
Hứa Nhược Tinh ừ một tiếng, cùng Tô Nghi trở lại phòng, các đồng nghiệp cũng chưa động đũa mấy, thức ăn trên bàn còn cùng mới vừa dọn lên không khác biệt lắm, rất câu nệ, Hứa Nhược Tinh thấy các cô không được tự nhiên nên nói với Tô Nghi: "Sớm một chút kết thúc đi."
Tô Nghi gật đầu, cùng mọi người chạm cốc, lúc sau cùng mọi người lại nói chuyện phiếm vài câu, Hoàn tỷ nói với cô: "Chúng ta đi về trước, thời gian cũng không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm."
"Vâng." Tô Nghi đứng dậy, Hoàn tỷ dựa cô gần một ít, giọng nói nhỏ rất nhiều: "Vậy chuyện công việc của em, đừng quên."
Là để cô nói với Cừ tổng chuyện tai nạn xe cộ.
"Em đã biết."
Hoàn tỷ mang theo mọi người rời đi, Hứa Nhược Tinh hỏi Tô Nghi có còn muốn ăn hay không, Tô Nghi lắc đầu, lúc lên xe cô đột nhiên kêu: "Vợ ơi."
Hứa Nhược Tinh quay đầu, Tô Nghi nhìn cô nói: "Chúng ta có thế đi phố ăn vặt không?"
"Phố ăn vặt? Là con phố nào?"
"Phố ăn vặt phía đối diện, em chưa từng đi cùng chị bao giờ sao?"
Cô nói giọng thực nghi hoặc, tựa hồ chưa từng đi với Hứa Nhược Tinh thực sự rất kỳ quái, Hứa Nhược Tinh khó hiểu, nhưng lắc đầu: "Không có."
Tô Nghi lên xe, ngồi ở ghế phụ: "Hồi học đại học, em thích nhất đi nơi đó ăn cơm trưa."
Đó là năm nhất, năm thứ hai làm sinh viên trao đổi, ra nước ngoài.
Hứa Nhược Tinh khó hiểu: "Đồ ăn ngon lắm sao?"
Tô Nghi lắc đầu: "Không ngon cho lắm." Thậm chí là bình thường, là cơm nhà, nhưng cô chỉ cần có thời gian liền sẽ đi, thấy Hứa Nhược Tinh không hiểu, Tô Nghi giải thích: "Nơi đó người nhiều."
Nhiều đến có thể lấp đầy sự cô đơn của cô.
Từ nhỏ đến lớn, trong nhà chỉ có chính mình cùng bà ngoại, khi đó bà ngoại còn có công việc, trong nhà đa số đều chỉ một mình cô, khi còn nhỏ không có mạnh mẽ như vậy, một mình gặm nhấm tịch mịch cùng sợ hãi, cho nên cô sẽ đi đến những nơi có nhiều người, ảo tưởng bên cạnh chính mình cũng thực ồn ào náo nhiệt.
Cái thói quen này mãi cho đến đại học đều không có thay đối, cho nên cô đặc biệt thích đi đến một quán cơm ăn trưa hoặc ăn khuya gần cổng trường, bốn phía càng ồn ào náo động, càng cảm thấy an tâm.
Giọng nói nhợt nhạt, thanh âm thực nhẹ, dường như đang lâm vào đoạn hồi ức kia.
Lúc dừng đèn xanh đèn đỏ, Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy một cái.
Đèn đường từ ngoài cửa sổ xe rọi vào tới, chiếu trên người Tô Nghi, sáng tối đan chéo, hình dáng cô ấy ở dưới đèn dần dần rõ ràng.
Ngày hôm nay, cô dần dần hiểu biết quá khứ của Tô Nghi, với những ký ức đau buồn cùng vết sẹo không có khép lại, mặt ngoài Tô Nghi mạnh mẽ tự tin, có lẽ lúc về đến nhà, cùng hiện tại giống nhau, cũng biết đau đớn mềm yếu.
Kết hôn hai năm, hiểu biết về cô ấy còn không có bằng một ngày hôm nay.
Đôi tay Hứa Nhược Tinh nắm chặt tay lái, rốt cuộc cũng không nói câu gì mang Tô Nghi đi đến trường đại học cũ.
Trường đại học buổi tối đều là người, học sinh xung quanh nhiều nhất, tốp năm tốp ba ăn mặc đồng phục, càng có rất nhiều nữ sinh mặc váy ngắn, mấy nam sinh trên tay ôm theo bóng rổ, một thân đều là mồ hôi, Hứa Nhược Tinh và Tô Nghi lướt qua, nhấc lên một làn gió nóng.
Tô Nghi mặc quần áo ở nhà, kiểu dáng rộng thùng thình, thoải mái, tự nhiên, cùng Hứa Nhược Tinh liền có chút không hợp nhau, cô ăn mặc tinh xảo, tựa như mới từ trên bàn đàm phán đi ra ngoài, đầy người lộ ra vẻ giỏi giang cùng quyết đoán, một thân mang hơi thở tinh anh.
Hình ảnh này ở trong mắt những người trẻ tuổi thực mê người, đặc biệt là những sinh viên còn chưa tốt nghiệp, còn chưa đi ra xã hội, chống cự không được dụ hoặc, càng không nói đến, Hứa Nhược Tinh còn xinh đẹp như vậy.
Bởi vì cô xuất hiện, toàn bộ phố nhỏ bị kéo cao, cô cùng Tô Nghi trên người dính bao nhiêu cặp mắt là không đếm xuể, một chủ quán gọi lớn: "Cậu kia, cơm hộp xong rồi."
"Cậu ơi!"
Thanh âm phát ra, làm cho nam sinh hoàn hồn, thấy những người khác nhìn nhìn, mặt ửng đỏ, tức khắc xách theo cơm hộp rời đi nhưng còn không quên quay đầu lại nhìn Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh.
Hai người bọn họ vào một cái quán ăn khuya, chủ quán trông thấy Tô Nghi: "Ô, cháu hôm nay như thế nào tới đây?" Quá khứ Tô Nghi chỉ có cuối tuần mới có thể lại đây.
Tô Nghi đáp: "Hôm nay vừa vặn rảnh rỗi, cùng vợ của cháu cùng đi đến."
Cô nói xong nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, tuy rằng không có đơn độc giới thiệu, nhưng ngụ ý rõ ràng, bà chủ quán hiểu được, cười: "Hóa ra là vợ của cháu, thật xinh đẹp, hai người các cháu thật xứng đôi, một lát nữa ta mang đồ ăn lên nha."
Tô Nghi hơi ngửa đầu: "Cảm ơn cô."
Chủ quán đi rồi, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Em quen với chủ quán sao?"
"Ngẫu nhiên cuối tuần sẽ đến."
Tô Nghi nói tới đây lại nhớ đến ngay sau khi về nước liền trở lại quán ăn khuya này, chủ quán lập tức nhận ra cô: "Cháu có phải người kia hay không, trước kia là sinh viên Hòa Đại?"
Tuy rằng không thể nói ra tên cô, nhưng chủ quán vẫn là ánh mắt đầu tiên đã nhận ra cô.
Tô Nghi hơi hơi kinh ngạc: "Cô còn nhớ rõ cháu?"
"Nhớ rõ." Chủ quán nói: "Cháu lớn lên xinh đẹp như vậy, muốn quên đều rất khó nha." Tuy rằng là quán đông người, nhưng chủ quán xác thật nhớ kỹ cô: "Bởi vì thực đặc biệt."
Rất khó đến có một người như vậy, mỗi lần đều là một mình tới ăn cơm, ăn xong lại không làm gì khác cứ thế ngồi nửa giờ, một ngày như thế, một tuần như thế, một năm cũng như thế, cho nên ấn tượng của chủ quán khắc sâu.
Chủ quán sau lại hỏi: "Nghe nói cháu ra nước ngoài, mới vừa về nước sao?"
Tô Nghi gật đầu: "Dạ, cháu mới vừa về nước."
Sau khi về nước không phải vội vàng gặp mặt cha mẹ, mà tới một quán ăn khuya ăn cơm như vậy, có đôi khi, Tô Nghi cảm thấy chính mình sống giống như trò cười, từ đó về sau chỉ có cuối tuần ngẫu nhiên sẽ đến.
Tô Nghi rũ mắt, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị muốn ăn cái gì?" Nói xong đem thực đơn đưa cho Hứa Nhược Tinh: "Em mời khách."
Hứa Nhược Tinh giương mắt nhìn Tô Nghi, gương mặt cô ấy cùng với quá khứ có hơi chút bất đồng.
Từ trước Tô Nghi là người không hay thể hiện cảm xúc, an tĩnh mà nhạt nhẽo, tự đặt bản thân bên ngoài mọi chuyện.
Chẳng sợ ngồi đối diện cô, cũng có một tầng trong suốt ngăn cách, tầng này hơi mỏng ngăn cách bao bọc lấy Tô Nghi, làm người khác không tìm tòi nghiên cứu được, không thể càng tiến thêm một bước, chỉ có thể đứng bên ngoài biên giới do Tô Nghi vẽ ra.
Mà hiện tại, cô ấy lộ ra mềm mại bên trong, đem hết tất cả mọi chuyện đều kể cho cô, Hứa Nhược Tinh siết chặt thực đơn, nghe được Tô Nghi giới thiệu: "Món này không tồi, em từng nếm rồi, hương vị rất ngon."
Cô ấy giới thiệu hai ba món đồ ăn, Hứa Nhược Tinh cúi đầu, chọn một món: "Liền chọn món đó đi." Vừa mới từ trên bàn cơm rời đi, cô cũng không phải rất đói bụng.
Tô Nghi gật đầu, đem thực đơn đưa cho người phục vụ, chủ quán không chỉ có tặng hai món đồ ăn, còn tặng rượu, biết các cô phải lái xe liền đổi thành đồ uống.
Tô Nghi bưng cái ly, nhợt nhạt nhấp một ngụm, nhìn Hứa Nhược Tinh cười: "Thật ngọt, chị cũng uống một ngụm thử xem."
Nói xong đưa cái ly cho Hứa Nhược Tinh, cô nhìn hai mắt cô ấy, muốn cầm lấy cái ly, Tô Nghi lại không đồng ý, Hứa Nhược Tinh chỉ đành nhấp một ngụm còn Tô Nghi vẫn cầm trên tay.
Rất ngọt, trước kia chưa từng uống loại đồ uống này.
Tô Nghi nhỏ giọng hỏi cô: "Ngon không ạ?"
Hứa Nhược Tinh nhìn đôi mắt Tô Nghi: "Khá dễ uống."
"Chúng ta sau khi xuất viện, chị cùng em đi siêu thị mua một chút được không?" Tô Nghi nói xong lại uống một ngụm, hương vị ngọt ngào, cô cong mặt mày, dò hỏi ý của Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh gật gật đầu: "Được."
Tô Nghi buông cái ly: "Cảm ơn vợ."
Âm điệu mềm mại, mang chút thân mật cùng làm nũng, một tiếng lại một tiếng vợ, mới một ngày, Hứa Nhược Tinh liền nghe thành thói quen, cô cầm chặt cái ly, khi cúi đầu chủ quán bắt đầu mang đồ ăn lên, vài món cơm nhà, tiêu chuẩn so ra kém với nhà hàng vừa nãy, trang trí cũng không tinh xảo như vậy, nhưng Tô Nghi ăn uống rất vui vẻ, phía sau cô ấy là một nhà bốn người, cha mẹ mang theo hai đứa nhỏ, hai em bé gái sinh đôi có chút náo nhiệt, vẫn luôn làm ầm đòi về nhà, hai vợ chồng dỗ dành hai đứa.
Tô Nghi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đáy mắt không thấy bực bội, Hứa Nhược Tinh nhìn cô ấy, trùng hợp bắt giữ được đáy mắt cô ấy có một chút hâm mộ.
Cô cũng nhìn về phía bên một nhà bốn người, đứa nhỏ đã yên lặng, đang ngoan ngoãn uống trà sữa, hai vợ chồng vẫn nhỏ giọng nói chuyện, ngẫu nhiên lau lau khóe miệng cho con, không khí ấm áp nồng đậm, cảm giác hạng phúc vô cùng đơn giản, Hứa Nhược Tinh hỏi Tô Nghi: "Em thực sự thích nơi này đúng không?"
Ánh mắt Tô Nghi còn chưa dời mắt đi, gật đầu: "Dạ."
Cô trả lời xong xoay đầu, nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, nói: "Em nhớ trước kia, nếu em có người mình yêu, em nhất định sẽ mang cô ấy tới nơi này ăn cơm."
Tô Nghi nói xong nhìn Hứa Nhược Tinh cười cười, ánh mắt trong veo, chân thành.
Đây là nguyên nhân hôm nay cô dẫn Hứa Nhược Tinh tới ăn cơm, bởi vì cô thích Hứa Nhược Tinh.
Nhưng Hứa Nhược Tinh lại nắm chặt cái ly, môi mím chặt.
"Em nhớ tới trước kia, nếu em có người mình yêu, em nhất định sẽ dẫn cô ấy tới đây ăn cơm."
Cho nên, cô ấy cũng từng mang người kia tới ăn cơm rồi sao?
____
Tô Nghi: Mất trí nhớ, có thể yêu đương.
Hứa Nhược Tinh: A!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook