Nhân Gian Tham Niệm
-
21: Có Rảnh
Tô Nghi biết Hứa Nhược Tinh buổi tối không trở về nhà, vẫn là có chút không vui trong lòng, cô ngồi ở trên ghế.
Hứa Nhược Tinh gửi tới tin nhắn: "Không phải bởi vì chị."
Tô Nghi nhìn lời này phát ngốc, không phải bởi vì chị ấy, vậy là bởi vì cô?
Mới vừa rồi, trước khi cô gửi tin nhắn cho Hứa Nhược Tinh, vẫn luôn nhìn xem lịch sử trò chuyện giữa hai người, ít ỏi đến không chân thật.
Hứa Nhược Tinh bảo cô trước kia tính tình lạnh nhạt, là nhạt đến mức này sao? Gõ chữ là một hai chữ rồi gửi đi sao?
Có cảm giác không thể nói ra quanh quẩn ở ngực Tô Nghi, cô nhíu mày, suy nghĩ gọi điện thoại cho Triệu Dư.
Triệu Dư đang ăn cơm chiều, nhận được cuộc gọi của Tô Nghi thấy có chút kỳ quái: "Làm sao vậy? Cậu khôi phục ký ức rồi sao?"
Tô Nghi nói: "Chưa có."
Ngữ khí uể oải, cô hỏi Triệu Dư: "Tính tình tớ ở quá khứ có phải thực chán ghét hay không?"
Triệu Dư sửng sốt: "Cái gì?"
Ngay lập tức cô phản ứng lại: "Có phải có ai nói gì hay không? Hay cậu nhớ ra điều gì rồi?"
Tô Nghi nói: "Đều không có, tớ vừa mới nhìn lịch sử trò chuyện trước kia của tớ, dường như tính tình của tớ trước kia không tốt lắm."
"Đâu chỉ không tốt lắm!" Nói đến cái này Triệu Dư liền bắt đầu: " Tính tình cậu khi đó là núi băng thấy cậu cũng cam chịu yếu thế! Cậu là nữ thần lạnh lùng, là nữ thần trên núi băng, còn là nữ thần ở trong động băng!"
Khó được có cơ hội nói ra tiếng lòng đầy thỏa mãn, Triệu Dư hung hăng châm chọc cô.
Tô Nghi nhíu mày.
Cô nói: "Như vậy khiến mọi người ghét bỏ sao?"
Triệu Dư lời nói nghẹn lại: "Thật sự cũng không phải khiến người khác thấy chán ghét."
"Thật ra tính tình của cậu có chút lạnh lùng những mặt khác khá tốt, cùng đồng nghiệp làm việc vui vẻ, cùng Hứa Nhược Tinh không phải rất tình cảm sao?"
Tô Nghi im lặng, hôm nay xem lịch sử trò chuyện, cái loại cảm giác này rất không chân thật, lại giống như rất chân thật, nhìn đến những con chữ đó cảm giác xa lạ cùng quen thuộc hỗn loạn làm cô có chút mờ mịt.
Triệu Dư trả lời cô: "Tô Nghi, đừng nghĩ quá nhiều, không phải cậu cùng Hứa Nhược Tinh có vấn đề gì chứ?"
Tô Nghi nói: "Không có."
Triệu Dư cười cười: "Không có là được, tớ cảm thấy hiện tại tính tình của cậu như vậy cũng khá tốt."
Tô Nghi hỏi: "Hiện tại sao?"
"Đúng vậy." Triệu Dư nói: "Cậu xem cậu trước kia gọi điện thoại cho tớ, nói không được mấy câu, chuyện gì cũng cất ở trong lòng, hiện tại còn biết chủ động gọi điện thoại cho tớ.
Nếu rất nhiều chuyện buồn giấu hết ở trong lòng sẽ sinh bệnh."
Nói xong giọng nói cô sung sướng: "Có vấn đề liền phải nói ra, cậu như bây giờ khá tốt."
Tô Nghi im lặng, thật nghiêm túc nói: "Tớ đã biết."
Triệu Dư đỡ lo: "Lần sau khi nào đi bệnh viện kiểm tra lại? Muốn tớ đi cùng không?"
Tô Nghi nói: "Một tuần sau hẹn lịch kiểm tra lại, tớ tự mình đi."
Triệu Dư đồng ý: "Vậy cũng được, có chuyện gì cậu trực tiếp gọi điện thoại cho tớ."
Tô Nghi gật gật đầu, treo điện thoại, cô vốn định trả lời Hứa Nhược Tinh, nghĩ đến chị ấy dạo gần đây ở bệnh viện chăm sóc cô, khẳng định tồn đọng rất nhiều công việc, không khỏi buông di động.
Hứa Nhược Tinh không chờ được tin nhắn trả lời, thư ký đưa cơm chiều vào văn phòng thấy cô đang cúi đầu xem di động, tò mò hỏi: "Hứa tổng, chị đang đợi điện thoại sao?"
"Không có." Hứa Nhược Tinh phủ nhận, để thư ký đặt bữa tối lên bàn, cô đi qua, mở hộp ra, sắc màu và hương vị đều đầy đủ, là đặt ở nhà hàng, toàn bộ phù hợp khẩu vị của cô, nhưng không biết vì sao cô đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Tô Nghi vừa mới gửi tới, những món xào nấu cơm nhà thoạt nhìn liền rất mê người.
Thư ký lấy đũa ra cho cô: "Hứa tổng?"
Hứa Nhược Tinh hoàn hồn, nói: "Em đi ăn cơm chiều đi."
Thư ký gật gật đầu, rời đi văn phòng.
Hứa Nhược Tinh ăn ba bữa giờ cố định, cơ bản luôn ở công ty ăn, thời gian tan tầm cũng muộn, thông thường đến 9 giờ 10 giờ mới trở về.
Tuy nhiên cô không yêu cầu thư ký cùng trợ lý ở lại tăng ca, khi đi ra ngoài lấy nước thường thấy phòng thư ký trồng không, hôm nay ngoại lệ.
Hai ngày trước chồng chất công việc có chút nhiều, phòng thư ký cũng đang tăng ca, trong văn phòng thỉnh thoảng vang lên âm thanh gõ bàn phím, ngẫu nhiên có một hai câu nói chuyện phiếm.
"Nghe nói Đào Nguyệt bị Triệu Tam kéo xuống?"
Về buôn chuyện phiếm, dù cho là ai, đều có hứng thú, đề tài vừa nói ra mọi người sôi nỗi bàn luận: "Buổi chiều ở phòng của Lê tổng làm ầm lên có phải do chuyện này không?"
"Đúng vậy đi, tớ cũng nghe nói, Đào Nguyệt điều kiện khá tốt."
"Tự thân đi lên thì điều kiện tốt cũng vô dụng, đánh không lại người có chỗ dựa, hơn nữa show diễn của chúng ta mới vừa khởi bước lại không có quan hệ với nhiều người trong giới, không thể đắc tội thêm người, nếu không theo tính tình của Lê tổng, căn bản không thèm để ý đến Triệu Tam."
"Triệu Tam cũng quái lạ, rõ ràng bạn trai cô ta ngoại tình, tìm Đào Nguyệt phiền toái làm gì?"
Hứa Nhược Tinh đấy ra cửa văn phòng, mấy thư ký vừa mới đang nói chuyện phiếm tức khắc cúi đầu bận rộn, không còn tán gẫu, Hứa Nhược Tinh ra tới tìm Lê Thần, nhìn đến thư ký thấy kỳ lạ: "Còn chưa có tan tầm sao?"
Thư ký trưởng nói: "Lập tức liền kết thúc, Hứa tổng còn có cái gì phân phó sao?"
Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Bận xong liền tan làm đi."
Chờ cô rời khỏi mọi người lại bắt đầu to nhỏ: "Hứa tổng thật tốt."
Đối lập mấy cái công ty bên cạnh kia, tan làm còn kéo thời gian, không tính thêm tiền tăng ca, ở SX thật vô cùng hạnh phúc, không trách bất là ai cũng đều muốn đến SX.
Hứa Nhược Tinh xuyên qua phòng thư ký, đi đến văn phòng phó tổng, gõ gõ cửa, Lê Thần kêu: "Mời vào."
Nói xong gọi điện thoại tiếp, Hứa Nhược Tinh tiến vào văn phòng nghe được Lê Thần nói: "Con không muốn đi, không rảnh."
"Người khác là người khác, con lại không phải người khác." Lê Thần có chút không vui: "Dù sao con không đi, muốn đi thì dì tự mà đi!"
Hứa Nhược Tinh vào văn phòng, Lê Thần nổi giận đùng đùng tắt điện thoại, đi đến nghỉ ngơi bên sô pha, hai chân mềm nhũn, nằm liệt trên đó, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Dì của cậu sao?"
"Cũng không biết từ nơi nào nghe được, nói xem mắt sẽ dễ dàng kết hôn." Lê Thần giận dỗi: "Còn tưởng rằng ai cũng giống như cậu."
Hứa Nhược Tinh không nói chuyện.
Lê Thần lại nói: "Cũng được, dì nếu thật muốn thu xếp buổi xem mắt cho tớ, tìm được một người vợ như của cậu thì tớ có thể chấp nhận được."
Biết cô ấy nói lời trêu chọc, Hứa Nhược Tinh nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy một cái.
Lê Thần phát tiết xong rồi, mới tiếp tục nằm liệt trên sô pha, rầu rĩ nói: "Đều là chuyện quái quỷ gì!"
Cô quay đầu: "Cậu tới tìm tớ có chuyện gì?"
"Danh sách còn không có đưa cho tớ." Hứa Nhược Tinh vươn tay, Lê Thần một đập trán: "Quên mất."
Cô đứng dậy đến bàn làm việc cầm lấy tệp tài liệu thứ ba, đưa cho Hứa Nhược Tinh: "Đã đối chiếu qua, thời gian không thành vấn đề."
Hứa Nhược Tinh nhìn đến một người: "Triệu Tam?"
Lê Thần gật đầu: "Cậu xem qua Triệu Tam chưa?"
Hứa Nhược Tinh nói: "Xem qua."
Lê Thần nói: "Điều kiện cũng được, chủ yếu có quan hệ với anh trai cô ấy, chúng ta tháng chín không phải còn có một show thời trang sao, muốn mời mấy người mẫu từ chỗ anh ta đến."
Công ty quản lý người mẫu trong nước đều kí với mấy người mẫu có tiếng, thù lao lên sân khấu đắt không nói, không có quan hệ là không thể mời được, Lê Thần là muốn nể mặt mũi anh trai Triệu Tam thôi.
Hứa Nhược Tinh hỏi: "Đào Nguyệt đâu?"
"Đào Nguyệt lần này không đi." Lê Thần nói: "Lần sau mang đi."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, ký tên phía dưới danh sách, cầm văn kiện đưa cho Lê Thần.
Lê Thần đứng dậy: "Tan làm sao? Cho tớ đi nhờ được không?"
Cô vặn người, không phải thực thoải mái, đại khái hôm nay bận điên rồi, gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Hứa Nhược Tinh nói: "Cậu tan làm trước đi, tớ còn ở lại thêm một lát nữa."
"Đừng tăng ca suốt như thế." Lê Thần nói: "Vợ cậu mới ra viện nên ở bên cạnh chăm sóc em ấy, tớ nghe nói người mới gặp tai nạn xe cộ, có hậu di chứng, cần có người bên cạnh."
Hứa Nhược Tinh mím môi, không hé răng.
Lê Thần từ trên ghế cầm lấy túi xách, cô nói: "Cậu không tan làm tớ sẽ không..."
Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy Hứa Nhược Tinh đứng dậy, cô đuổi theo hỏi: "Làm gì vậy?"
Hứa Nhược Tinh liếc cô liếc mắt một cái: "Tan làm."
Lê Thần nghẹn cười.
Hứa Nhược Tinh trở lại văn phòng đơn giản thu dọn một chút, thật ra cô không cần tăng ca đến khuya, chủ yếu khi trở về không biết đối mặt với Tô Nghi như thế nào.
Nghĩ đến Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh sờ đến di động, vẫn là khung chat nói chuyện với Tô Nghi, cô đánh mấy chữ, lại xóa đi, cầm điện thoại ném ở trên ghế phụ.
Tô Nghi đang nằm ở trên sô pha, nhờ Hoàn tỷ hỗ trợ hủy bỏ xin nghỉ.
Hoàn tỷ phát: "Ngày mai liền tới làm rồi sao? Không hề nghỉ ngơi thêm hai ngày?"
Tô Nghi: "Không nghỉ ngơi, em cũng không sao cả."
Mới vừa gửi xong, chuông cửa vang lên, cô tưởng Hứa Nhược Tinh, dẫm lên dép lê đi qua, từ mắt mèo nhìn đến ngoài cửa có hai người đến, hai người trung niên dáng vẻ mệt mỏi.
Tô Nghi không quen biết.
Bên ngoài người đàn ông nói: "Bảo em gọi điện trước cho hai đứa, nhất định không nghe, không ai ở nhà đi?"
Người phụ nữ nói thầm: "Nhược Tinh nói Tô Nghi xuất viện rồi, hẳn là ở nhà"
Lời còn chưa dứt, giọng nói của Hứa Nhược Tinh vang lên: "Ba, mẹ?"
Hai người quay đầu lại, Tô Nghi vừa vặn mở cửa, nghe được giọng của Hứa Nhược Tinh, cô cúi đầu kêu: "Ba, mẹ."
Hứa Nhược Tinh trông thấy Tô Nghi sắc mặt trắng bệch, cô đi vào trong nói với cha mẹ: "Như thế nào trước khi tới cũng không gọi điện thoại?"
"Đều do ba con." Hứa mẹ nói: "Một hai phải đi mua cái đồ bổ gì đó, xong không mua được cái gì, chậm trễ chút thời gian.
Tô Nghi, sức khỏe con đã khỏe hơn chưa? Không đụng vào chỗ nào đi?"
Bà nói từ trên xuống dưới đánh giá Tô Nghi, Tô Nghi ăn mặc áo ngủ, màu vàng nhạt, tóc đẹp chải gọn, quấn ở sau đầu, trên mặt trắng nõn sạch sẽ, trên người cũng nhìn không ra là bị thương chỗ nào.
Tô Nghi nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh đứng ở bên người cô: "Em ấy không có việc gì."
Hứa mẹ thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì là tốt."
"Con không biết lúc nghe ba con nói chuyện này, mẹ vẫn luôn không yên lòng..."
Tô Nghi nhìn về phía cô, Hứa Nhược Tinh có vài phần giống như mẹ cô, mẹ cô là gen lai càng rõ ràng hơn một ít, thân hình đậm người hơn, có lẽ bởi vì bà vào cửa vẫn luôn lải nhải, Tô Nghi cảm thấy thực thân thiết.
Hứa Nhược Tinh nói: "Vào trong ngồi đã."
Tô Nghi mở miệng: "Con đi rót nước cho mọi người."
"Không vội." Hứa mẹ nói: "Con mới ra viện, thân thể còn chưa hồi phục hết, không vội làm việc, mẹ làm cho."
Bà đi vào trong phòng bếp, nhìn đến trên bàn còn thừa đồ ăn, không khỏi quay đầu lại nhìn Hứa Nhược Tinh.
Trước kia mỗi lần tới, Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi đều dẫn bọn họ đi ra ngoài ăn.
Căn nhà này còn cho bà cảm giác, rõ ràng bố trí ấm áp như vậy, cứ cảm thấy lạnh như băng.
Hiện tại nhìn trên bàn có đồ ăn, đột nhiên có cảm giác như về nhà.
Hứa mẹ cầm ly đi đến bên sô pha: "Tô Nghi, cơm chiều con làm sao?"
Tô Nghi quay đầu, nghe vậy nói: "Đúng vậy, ba mẹ ăn cơm chiều chưa? Chưa ăn thì con vào làm?"
"Ăn rồi, ăn rồi." Hứa mẹ nói xong nhìn Tô Nghi, phát hiện thái độ cô không còn lạnh nhạt nữa, trước kia Tô Nghi giống như ngôi nhà này, lạnh như băng.
Bà còn lo lắng Hứa Nhược Tinh, như bây giờ khá tốt, khá tốt.
Bà vui vẻ thay cho Hứa Nhược Tinh, một khi vui, liền thích lải nhải, không nói tiếp không để yên.
Hỏi về công việc của Tô Nghi rồi qua đến công ty của Hứa Nhược Tinh, lại nói về bà và ông trong khoảng thời gian này đi đâu du lịch, còn nói mua cho Tô Nghi cùng Ha Nhược Tinh quà, hôm nay không có tiện mang lại đây.
"Khi nào rảnh về nhà chơi?" Hứa mẹ nói: "Các con cũng đã lâu không về nhà ăn cơm."
Hứa Nhược Tinh vừa định nói gần đây không rảnh, Tô Nghi nói: "Con cuối tuần có thể về."
Cô quay sang Hứa Nhược Tinh, dò hỏi: "Vợ ơi, cuối tuần chị có rảnh không?"
Nói xong ba đôi mắt nhìn chằm chằm Hứa Nhược Tinh.
Tô Nghi ngồi gần nhất, Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu nhìn đến hàng mi dài cùng đôi mắt xinh đẹp của cô ấy, cái trán trắng nõn, thần sắc mang chút lo lắng, dường nhu câu hỏi vừa rồi không phải đang hỏi các cô cuối tuần muốn cùng nhau về nhà hay không, mà là hỏi, vợ ơi, cuối tuần cùng em hẹn hò có rảnh không?
Hứa Nhược Tinh hơi hơi hé miệng: "Có rảnh.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook