Nhân Gian Tham Niệm
-
18: Ồn Ào Náo Động
Hứa Nhược Tinh chưa từng nghĩ tới Tô Nghi sẽ nói ra hai chữ 'cưng chiều'.
Nếu là Tô Nghi hồi trước, cho dù Hứa Nhược Tinh muốn giao lưu cũng không thể tới gần, càng đừng nói đến chữ 'cưng chiều' tình cảm kia.
Hiện tại cô ấy mất trí nhớ, chăm sóc cô ấy vốn dĩ chính là chuyện cô nên làm.
Hứa Nhược Tinh nói: "Tô Nghi..."
"Em rất thích." Tô Nghi giương mắt, ánh mắt trong trẻo, nhìn về phía Hứa Nhược Tinh vẻ mặt mang theo sung sướng, cô ấy nói: "Em thực sự thích chị chiều em."
"Khi còn nhỏ, ba mẹ em mỗi ngày đều cãi nhau, từ đó em đối với hôn nhân đặc biệt sợ hãi, em cho rằng cả đời này không bước chân vào con đường hôn nhân." Tô Nghi nói giọng rất nhỏ: "Nhưng mà em hiện tại rất hạnh phúc."
"Em rất hạnh phúc khi em và chị kết hôn."
Hứa Nhược Tinh nhấp môi.
Cô nghĩ đến ngày hôm đó hai người kí hợp đồng hôn nhân.
Tô Nghi lạnh nhạt vươn tay, nhìn cô hơi hơi gật đầu một cái, giọng nói không cảm xúc: "Hợp tác vui vẻ."
Chút nào nhìn ra sự sợ hãi của cô ấy đối với hôn nhân?
Hứa Nhược Tinh cũng không biết cô ấy đối với hôn nhân ám ảnh như thế, nếu lúc trước biết, có lẽ --
"Vợ ơi." Tô Nghi đi phía trước một bước, đứng ở trước mặt cô, kéo cánh tay của cô, thăm dò hỏi: "Chị về sau sẽ không cãi nhau với em chứ?"
Hứa Nhược Tinh nhìn về phía cô, nói: "Chúng ta cố gắng không cãi nhau."
Đề tài bị Tô Nghi tách ra, Tô Nghi nói: "Dạ, chúng ta không cãi nhau."
Hứa Nhược Tinh rũ mắt: "Đi đến công ty của em trước."
Tô Nghi đi theo phía sau cô, hai người kéo cánh tay đi xuống thang máy, đi ngang qua văn phòng của Lê Thần, Lê Thần nghe được trợ lý nói thầm: "Tô tiểu thư thoạt nhìn cùng trước kia không quá giống nhau."
Lê Thần biết do hậu quả mất trí nhớ nhưng cô cảm thấy như vậy còn khá tốt, từ trước Tô Nghi quá lạnh lẽo, không biết lúc Hứa Nhược Tinh tới gần cô ấy có bị tốn thương do giá rét hay không.
Nhưng mà thái độ ấy, nhiều ít cũng tổn thương người khác.
Vẫn là hiện tại tốt hơn nhiều, cách nói chuyện không còn như trước, cô có thể vui vẻ nhiều lời hai câu, càng miễn bàn Hứa Nhược Tinh.
Hiện tại Hứa Nhược Tinh, xác thật muốn quan tâm Tô Nghi nhiều hơn, trên đường nhìn đến Tô Nghi nắm chặt tay còn nói: "Không cần quá lo lắng, giấy xác nhận sự cố đã có, không phải do em."
Vì kết quả của giấy xác nhận sự cố có phân chia trách nhiệm rõ ràng, Tô Nghi không phải người chủ yếu chịu trách nhiệm, nên mới ăn vạ ở đó, cũng là một đám mù luật, tưởng rằng làm ầm lên có thể được bồi thường.
Tô Nghi gật đầu, cô nói: "Lúc em mới vừa về nước cũng từng xảy tai nạn xe."
Hứa Nhược Tinh liếc mắt nhìn cô, hỏi: "Cũng gặp được người khó chơi như vậy sao?"
Tô Nghi lắc đầu: "Không có." Cô ấy nói: "Người đâm vào em là một cậu con trai mới vừa thành niên, cha mẹ cậu dẫn cậu ấy đến phòng bệnh của em để xin lỗi, còn nói chăm sóc em."
Do vậy khi cô mới vừa tỉnh liền muốn đi thăm người kia.
Nhưng mà giữa người với người hiển nhiên không giống nhau.
Tô Nghi lại nói: "Nhưng em không để họ tới chăm lo."
Hứa Nhược Tinh khó hiểu: "Vì sao?"
Tô Nghi quay đầu nhìn cô, tựa hồ có chuyện muốn nói với cô, trong ánh mắt tràn đầy tâm sự, khóe môi giật giật, cuối cùng chỉ nói: "Sau đó tiền bối chăm sóc em."
Là giám đốc thiết kế cũ.
Hứa Nhược Tinh gật đầu, khó trách cảm tình của cô ấy đối với giám đốc cũ lại sâu sắc như vậy, ở dưới tình huống như vậy, giám đốc còn tận tâm tận lực chăm sóc, theo tính cách của Tô Nghi, không muốn rời đi Hoài Hải là có thể hiểu được.
"Trước kia em chưa kể về việc này."
"Em chưa nói gì với chị sao?" Tô Nghi ngạc nhiên: "Em nghĩ chị đã sớm biết."
Hứa Nhược Tinh nói: "Không có."
Cô nhìn về phía Tô Nghi: "Thật ra em ngày trước không thích nói chuyện cho lắm."
Điểm này Tô Nghi cũng lờ mờ nhận ra, vì cô phát hiện rất nhiều chuyện, Hứa Nhược Tinh thế mà lại không biết, chị ấy rõ ràng là người mà cô yêu nhất, vợ của cô, lại không biết những chuyện trong quá khứ của cô, do cô không thích nói sao?
Tô Nghi rất tò mò: "Vợ ơi, em trước kia là người như thế nào?"
Hứa Nhược Tinh thở nhẹ một hơi: "Em tính tình tương đối lạnh nhạt, không thích giao lưu, đối với ai cũng đều như vậy."
Tô Nghi kinh ngạc: "Đối với chị cũng như vậy?"
Hứa Nhược Tinh hơi gật đầu.
Tô Nghi rũ mắt, hàng mi dài run rẩy, ngón tay nắm chặt vào nhau.
Hứa Nhược Tinh cho rằng cô suy nhớ đến chuyện trước kia, không ngờ Tô Nghi nói: "Thực xin lỗi, về sau sẽ không như vậy."
Hứa Nhược Tinh ghé mắt, Tô Nghi nhìn chăm chú vào ánh mắt cô: "Về sau sẽ không như vậy." Cô nói: "Em không nhớ rõ với người khác ở chung mang dáng vẻ như thế nào, em chỉ nhớ rõ hình ảnh các cô ấy, mỗi một câu các cô ấy nói, mỗi một câu em nói, mỗi một chuyện xảy ra, em nhớ rõ.
Nhưng em thật sự không nhớ rõ em dùng thái độ gì...."
Hứa Nhược Tinh nắm chặt tay lái, không nghĩ tới kết hôn được hai năm, Tô Nghi dùng giọng nói dịu dàng để nói chuyện với cô là vì mất trí nhớ.
Mà cô rõ ràng có thể thừa thẳng xông lên, vào lúc này nói cho em ấy nghe về chuyện hai người kết hôn chỉ là giả.
Nhưng lời nói đến bên miệng, lại không thốt ra được.
Tô Nghi nói giọng càng nhỏ hơn một chút: "Em về sau có chuyện gì cũng sẽ nói cho chị."
Những lời này, như là hứa hẹn mê người, dụ hoặc Hứa Nhược Tinh quên đi chuyện hôn nhân giả giữa hai người, chỉ cần cô quên mất, chỉ cần Tô Nghi không nhớ lại, không có người biết các cô là hôn nhân trên hợp đồng.
Cô có thể yên tâm thoải mái tiếp thu Tô Nghi, toàn tâm toàn ý để Tô Nghi dựa vào cô.
Hứa Nhược Tinh không ngờ đáy lòng bản thân có một mặt âm u như vậy, sinh động như đã thú ẩn mình thật lâu, muốn cắn nuốt lương tâm cô, lục phủ ngũ tạng lục cô.
Từ sau khi Tô Nghi mất trí nhớ, con dã thú này đang không ngừng vùng lên.
Hiện tại Tô Nghi nói những lời này, càng khiến cho con dã thú chiếm lấy toàn bộ thể xác cô.
Hứa Nhược Tinh nắm chặt tay lái, khớp xương dùng sức đến trắng bệch, cô thấp giọng nói: "Chuyện của mai sau, về sau nói tiếp."
Tô Nghi không nhìn ra cô khác thường, chỉ là nhẹ nhàng ân một tiếng.
Hứa Nhược Tinh lái xe đưa cô ấy tới cửa công ty, sợ Tô Nghi một mình ứng phó không kịp, cô cũng theo xuống xe, cổng lớn có người nhận ra cô, cung kính chào hỏi: "Hứa tổng, ngài như thế nào tới đây?"
Tô Nghi đứng ở bên cạnh người cô, Hứa Nhược Tinh nói: "Có chút việc."
"Tôi đi gọi Cừ tổng..."
Hứa Nhược Tinh đánh gãy lời cô gái nói: "Không cần, hôm nay tôi tới không phải tìm Cừ tổng."
Lễ tân cười cười, nhìn theo Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi vào thang máy.
Trên lầu đã ầm ĩ thật lâu, ban đầu là ở đại sảnh tầng một ầm ĩ, lo lắng ảnh hưởng không tốt đến công ty, gọi điện thoại cho phòng thiết kế, Hoàn tỷ xuống dưới dẫn người, mời bọn họ đến văn phòng ngồi xuống uống nước, ai ngờ những người này dáng vẻ như phát điên lên, gặp người liền nói Tô Nghi đụng vào người không chịu trách nhiệm, bỏ chạy!
Vốn dĩ vì chức vị giám đốc thiết kế, lòng người của bốn tổ thiết kế đều đang trông chờ, nghe được một chút tin tức cứ như mưa gió ập tới, đặc biệt là tin tức về Tô Nghi.
Lần này Tô Nghi là người có hi vọng ngồi vị trí giám đốc thiết kế nhất, nghe Cừ tổng nói, cố ý hủy bỏ xét duyệt vị trí giám đốc gần đây, chính là vì giữ lại vị trí giám đốc này cho Tô Nghi.
Hiện tại đột nhiên có người tới làm ầm, còn cùng Tô Nghi có liên quan, ai mà không duỗi dài cổ ra nghe ngóng cho được.
Người của ba tổ còn lại hận không thể dán pha lê trong suốt để quan sát, Hoàn tỷ nói giọng nhẫn nại: "Cô ơi, cô nói như vậy liền không đúng rồi, cháu đã thấy được giấy xác nhận sự cố, chủ yếu trách nhiệm thuộc về chồng cô mà."
"Cái gì giấy xác nhận, tôi mặc kệ, hiện tại là cô ta đụng vào người khác, cô ta bỏ chạy! Chồng tôi hiện giờ còn đang nằm ở bệnh viện đây này, tôi không đòi tiền các cô, cùng ai đòi tiền bây giờ?" Nữ nhân vẻ mặt vô lại, bà ta đã hỏi qua công ty bảo hiểm, muốn họ ứng ra tiền thuốc men.
Cuối cùng căn cứ vào trách nhiệm tình huống để chi trả, loại tình huống này của chồng bà ta không được bao nhiêu.
Bà ta nghe xong liền nóng nảy, vốn dĩ chồng bà ta không thể xuống giường đi làm, trong nhà loạn thành một nồi cháo.
Hiện tại còn không được chi trả, bà ta biết được tiền giải phẫu ban đầu là Hứa Nhược Tinh ứng ra, bà ta liền nắm chắc Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi rất có tiền, khẳng định sẽ bồi thường.
Nếu dám không bồi thường, vậy bà ta làm ầm lên!
Thời điểm Tô Nghi đuổi tới cửa, nữ nhân đang la lối khóc lóc, lần này không có con gái, thay vào đó là một người đàn ông không quen biết.
Hoàn tỷ thấy Tô Nghi liền nói: "Em à, chị không nói lý được!"
Quả nhiên người đàn ông kia há mồm liền nói: "Ai ui, cô ta tới rồi, cho các cô nhìn xem, đây là kẻ đụng vào người khác xong liền bỏ chạy, nhân viên của quý công ty nha!"
Dáng vẻ giương nanh múa vuốt khiêu khích, thậm chí muốn động thủ bắt Tô Nghi.
Tô Nghi bị kéo lui ra sau nửa bước, Hứa Nhược Tinh đi phía trước che ở trước mặt Tô Nghi.
Ánh mắt Hứa Nhược Tinh lạnh lùng nhìn người đàn ông, mặt lạnh, không giận mà uy khí thế chợt áp xuống.
Cô dẫm lên giày cao gót, so ra cao hơn người đàn ông một ít, nhàn nhạt quét mắt liếc hắn một cái, không mang theo bất luận một cảm xúc gì.
Nam nhân chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ đỉnh đầu tràn xuống dưới, thân thể cứng đờ, vươn tay hơi có chút xấu hổ lùi về, ngại với ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, hắn cãi bướng: "Hôm nay không nói rõ, chúng ta không đi đâu hết."
Tô Nghi định mở miệng, Hứa Nhược Tinh kéo tay cổ tay cô.
Tô Nghi rũ mắt, bàn tay Hứa Nhược Tinh ấm áp, lòng bàn tay ấm áp, dán ở trên da thịt cô, thực nhanh liền mang đến ấm áp.
Trước mặt cãi vã ầm ĩ, Hứa Nhược Tinh giúp cô ngăn trở toàn bộ ồn ào náo động.
Hứa Nhược Tinh nói: "Được thôi, ông muốn nói rõ ràng như thế nà?"
Người đàn ông không muốn cùng nói chuyện với cô, mặt ương bướng: "Cô là ai?"
Người đàn bà chen vào nói: "Là vợ của cô ta."
Hứa Nhược Tinh nhìn bọn họ nói chuyện cũng không có hé răng, mà vòng qua mọi người đi tới cửa, mở cửa, nói với người của ba tổ khác: "Các ngươi cũng vào đi."
Người của ba tổ thiết kế nhìn nhau, sôi nổi nhìn về phía tổ trưởng, tổ trưởng đều biết Hứa Nhược Tinh, gật đầu chào: "Hứa tổng." Xong mang theo nhân viên đi vào.
Trong văn phòng thiết kế đứng đầy người, Hứa Nhược Tinh nói: "Nếu muốn nói rõ ràng, liền ở trước mặt mọi người nói rõ ràng." Cô nói xong đứng ở bên người Hoàn tỷ, cúi đầu hỏi nhỏ một câu.
Hoàn tỷ đáp: "Có, còn có cái mới."
Hứa Nhược Tinh nói: "Phiền cho tôi mượn."
Hoàn tỷ trực tiếp lấy đến đặt ở trên tay cô.
Hứa Nhược Tinh đi đến trước mặt người đàn ông, giọng nói lạnh nhạt: "Giấy xác nhận sự cố, ông nhận được chưa?"
Đột nhiên tiến vào nhiều người như vậy, còn nhìn bọn hắn chằm chằm, trên mặt người đàn ông càng ngày càng khó coi, hắn hôm nay tới đòi tiền không phải giả, làm ầm ĩ cũng là thật.
Nhưng bị Hứa Nhược Tinh khí thế chèn ép, hắn cứ cảm thấy người khác nhìn hắn giống như đang nhìn con khỉ, vô hình lửa giận dâng lên, thiêu cháy bùng bùng, nói chuyện cũng ngang ngược: "Nhận được rồi, làm sao vậy?"
"Trên giấy xác nhận sự cố có nói, Tô Nghi không phải người chủ yếu chịu trách nhiệm."
Người đàn ông nhíu mày: "Tôi không quan tâm gì cái giấy đấy, tôi đến đòi bồi thường!"
"Cho nên ý của ông là không đồng ý với tờ giấy xác nhận sự cố này?" Hứa Nhược Tinh không bị thái độ của hắn làm tức giận, nói chuyện như cũ không nhanh không chậm, người ở văn phòng cũng dần dần đã nhìn ra, đây là một lão già ngang ngược.
Người đàn ông phát hiện ánh mắt của mọi người biến hóa, nói: "Đúng vậy, tôi liền không đồng ý! Ai biết các ngươi có hối lộ hay không!"
"Có hoài nghi, có thế đi điều tra, không phải mở miệng nói lời vô ích.
Bất luận chuyện gì đều là yêu cầu chứng cứ, tờ giấy xác nhận sự cố này, là cảnh sát gửi về, ông không đồng ý quyết định của cảnh sát sao?"
Người đàn ông nhăn mày lại, nói không đồng ý, hắn thật đúng là không có cái lá gan vu tội cho cảnh sát, nói đồng ý, hôm nay có phải không lấy được tiền rồi hay không?
Hứa Nhược Tinh nhìn hắn không nói lời nào, tiếp tục nói: "Hơn nữa tiền bồi thường là công ty bảo hiểm xác minh xong sẽ trả, ông hiện tại muốn chúng tôi bồi thường, phải lấy ra chứng cứ."
Người đàn ông nuốt nước miếng: "Cái gì chứng cứ?"
"Chứng cứ để yêu cầu chúng tôi cần thiết phải bồi thường, cũng có hai khả năng, thứ nhất, Tô Nghi là người chủ yếu chịu trách nhiệm, thứ hai, cảnh sát phán đoán sai lầm.
Tờ giấy xác nhận của cảnh sát này không đáng tin."
Hai khả năng này, bọn họ đều không thể có chứng cứ!
Nữ nhân thấy người đàn ông rơi vào yếu thế, xông lên trước: "Lời nói không phải nói như vậy, hiện tại vợ cô xuất viện, người không có việc gì là sự thật.
Chồng tôi còn nằm ở bệnh viện, mỗi ngày chờ tiền kéo dài mạng sống cũng là sự thật, các cô đâm vào người khác, mặc kệ chết sống, chuyện này đến nơi nào đều không thể nào nói nổi đi? Chẳng kẽ muốn chờ đến khi chồng tôi chết, làm to chuyện lên, các cô mới bằng lòng bồi thường?"
Hứa Nhược Tinh nói: "Ai cũng không muốn làm to chuyện này ra, nhưng chúng tôi cũng sẽ không dung túng các người vô cớ gây rồi."
Nữ nhân tiếng nói bén nhọn: "Ai vô cớ gây rối?"
Tô Nghi nghe được giọng nói này sắc mặt trắng nhợt.
Văn phòng mọi người đều chán ghét nhìn hai người này, thầm nghĩ đúng là Tô Nghi đụng người bỏ chạy, vừa mới bàn tán xôn xao trong nhóm riêng.
Rốt cuộc nhìn không ra, chỉ có thể đoán mò, các loại suy đoán như quả cầu lửa làm mở đầu óc, hiện tại nghe xong hai bên giằng co, đều đứng ở bên phía Tô Nghi, nào có chuyện vô lí như vậy?!
Các cô sôi nổi chỉ trích: "Các ngươi không phải bảo có lý nên mới làm ầm sao? Vậy lấy ra chứng cứ."
Hoàn tỷ tiến đến bên tai Hứa Nhược Tinh nhỏ giọng nói: "'Cảm ơn Hứa tổng, tôi vừa mới liên hệ bảo vệ."
"Không sao." Hứa Nhược Tinh nhìn về phía Tô Nghi, phát hiện sắc mặt cô trắng bệch, biết cô chịu không nổi những nơi cãi nhau ầm ĩ như vậy, không khỏi tốc chiến tốc thắng, trực tiếp đi đến trước mặt người đàn bà, nói: "Cái này bà cầm lấy."
Người đàn bà được nhét vào tay một cái Đút, thấy khó hiểu: "Cái gì đây?"
"Cái này là ghi âm lại chúng ta vừa mới nói chuyện, bà có thể tìm luật sư, hoặc là tìm cảnh sát.
Tôi có thể chịu trách nhiệm với tất cả những lời trong bản ghi âm, hy vọng bà cũng như thế."
Nữ nhân lập tức muốn quăng bút ghi âm, Hứa Nhược Tinh nói: "Có bản sao lưu."
Trước mặt hai người bởi vì lời cô nói mặt đỏ tai hồng, không biết do tức giận hay lo lắng sốt ruột.
Hứa Nhược Tinh lại từ trong túi xách cầm ra một tấm danh thiếp, đưa cho người đàn bà, ánh mắt bà ta sáng lên, cho rằng Hứa Nhược Tinh đã chịu thỏa hiệp, bà ta còn kịp chưa thay đổi biểu tình, Hứa Nhược Tinh nói: "Đây là danh thiếp của tôi, có địa chỉ công ty, phiền các người sau khi xuất viện tới tìm tôi."
Sắc mặt người đàn ông mới dịu lại: "Xem ra cô..."
Hứa Nhược Tinh đánh gãy lời hắn nói, nói giọng nhàn nhạt: "Trả lại cho tôi số tiền tôi đã ứng trước đó."
Hai người nọ cứng đờ đứng đó, mặt trắng bệch.
______
Tô Nghi: Vợ giỏi quá!
Hứa Nhược Tinh: Còn có chuyện giỏi hơn.
Tô Nghi: Chuyện mà giỏi với một mình em sao?
Hứa Nhược Tinh:....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook