Nhân Gian Nổi Sóng
-
3: Về Thăm Ngoại
Nguyễn Lê Quang Minh nằm dài trên giường, hai tay gối dưới đầu.
Tâm trạng hiện giờ thật thoải mái vì mới hoàn tất xong môn thi cuối học kì thứ tư ở ĐH Bách khoa Tp.HCM nhưng điều làm cậu vui nhất là… sự may mắn, may mắn đến mức khó tin: hôm thi môn cuối cậu ôn trúng tủ cả.Đang mải mê suy nghĩ thì nghe tiếng mẹ cậu gõ cửa phòng: “Minh à, chuẩn bị đồ đạc xong chưa con, xe chuẩn bị đến đón rồi đó nhé.”
Cậu vội trả lời ngay: “Dạ xong hết rồi mẹ.”
Giới thiệu sơ qua về gia đình Minh: gia đình cậu ấy sở hữu và làm chủ một công ty lớn chuyên về kỹ thuật và công nghệ, mặt hàng sản xuất và bán là mực in tương thích các loại máy in, chuyên cung cấp cho khách hàng là các ngân hàng và công ty tập đoàn.
Bên nhà nội giàu có và danh tiếng trên thương trường, dĩ nhiên cậu đúng nghĩa là một quý tử trong gia đình rồi.
Chỉ một lát nữa thôi, cậu lên xe về quê thăm ngoại.
Thật ra, chuyện về thăm ngoại không phải chủ ý ban đầu của cậu mà do cha cậu bảo: “Thi xong con không đi du lịch với lớp thì tranh thủ về quê thăm ngoại con đi.”
Minh "dạ" đồng ý, vả lại cậu cũng muốn về quê ít hôm, hít thở cái không khí trong lành và yên tĩnh của miền quê sông nước, coi như một chuyến đi đổi gió, và thăm ngoại.
Minh ôm giỏ đồ xuống nhà lên xe và được ông tài xế của gia đình (nghe đâu nghề tay trái kiếm thêm của ông ta là trừ tà, Minh không có mê tín dị đoan nên không rõ công việc trừ tà của ổng là làm gì).
Xe chở cậu đến tận nhà ngoại ở Long An, lúc này trời còn khá sớm mới sáu giờ sáng.
Ngoại cậu sống một mình.
Đến nhà ngoại, thấy cửa khép hờ, Minh gọi nhưng không thấy ngoại trả lời nên không vội vào mà ra đứng nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, trước mặt cậu là con kênh chạy dài, thi thoảng có con đò chạy ngang với những tiếng rao, hơi nước dưới kênh mát lạnh, không khí buổi sáng nơi miền quê thật trong lành và bình yên, mặt trời đã ló dạng khỏi bụi tre.
Minh đang mải mê nhìn ngắm, thì nghe tiếng ngoại gọi: "Thằng Minh đó hả?"
Cậu quay lại thấy ngoại, dạ một tiếng và cùng ngoại vào nhà.
Thì ra khi nãy cậu gọi ngoại không nghe vì bà chơi bên nhà hàng xóm, nhà kế bên.
Ở đây nhà cửa thưa thớt chứ không như trên Sài Gòn, hai ba chục mét mới có một căn nhà, và khoảng giữa đó thường là cái ao, hay khu vườn nhỏ trồng rau quả.
Bà ngoại cậu còn khá khỏe mạnh, mấy năm không gặp trông càng phúc hậu hơn.
Minh chuyện trò cùng ngoại vài câu, mang mấy món quà biếu mẹ cậu đã chuẩn bị sẵn biếu ngoại, Minh kể chuyện thi cử của mình, gia đình mình.
Sau đó ngoại bảo cậu đi nghỉ, bà đi thăm một bà xóm trên rồi về nấu cơm trưa cho cậu.
Cậu mang cái túi xách đựng đồ vô phòng đặt lên giường, giường Minh nằm được làm bằng tre, kê ngay vách tường có cái cửa sổ nhỏ nhìn ra sân sau, cửa sổ bằng gỗ đã tương đối cũ, sát cuối gian nhà ngoại, kế bên giường là cánh cửa dẫn ra gian nhà bên, và sân sau.
Gọi là nhà chứ thật ra nó khá thấp và chẳng có gì, lợp mái lá, chỗ này thường là nơi chứa lúa sau khi thu hoạch của ngoại cậu.
Nhà ngoại chỉ có một mình, vậy mà nhà cửa tươm tất gọn gàng đâu ra đó.
Phía bên kia, ngược lại với gian nhà chứa thóc này là giàn dâu leo ngoại trồng mướp và bầu.
Dạo quanh nhà ngoại rồi cũng hết, leo lên giường, lôi đống truyện ra, chọn ngẫu nhiên một cuốn có tựa "Con đường bá chủ" của Akay Hau để đọc trong lúc rảnh rỗi giết thời gian mà thôi.
Đọc một lúc Minh ngủ khi nào không hay, có lẽ do chuyến xe đêm qua làm cậu ngủ không ngon giấc, nên đọc vài trang truyện là buồn ngủ, cho đến lúc ngoại kêu cậu dậy ăn trưa.
Sau bữa trưa, Minh chào ngoại và xin phép ra ra ngoài chơi, cậu chuẩn bị sẵn đồ nghề cho buổi mò cua bắt ốc ngoài ruộng, thùng nước tưới, cây khèo cua, vợt cá và kết thúc chuyến ra quân đầu tiên với một thùng đầy cua, không có con cá nào.
Sau bữa ăn tối nhà ngoại, dĩ nhiên là có thêm món cua luộc mà Minh đã bắt hồi chiều, lịch trình cho cuối ngày ngoài chuyện đi tắm và leo lên giường lấy iPhone ra chơi game một lát rồi ngủ và chẳng có gì hơn.
Phòng tắm nhà ngoại kế gần với cái phòng Minh ngủ.
Miền quê người ta ăn tối khá sớm, khoảng năm giờ chiều là ăn tối và đi ngủ lúc… sáu giờ tối, nguyên nhân chính do ở quê khá nhiều muỗi, không đi ngủ sớm thì chỉ tổ làm tiệc cho muỗi xơi.
Nhà ngoại cũng có cái tivi nhỏ, nhưng ngoại ngủ rồi, Minh không mở được, vì làm phiền giấc ngủ của bà.
Tắm xong cậu chui vào giường ngay, ngoại đã giăng sẵn mùng cho cậu, cậu lại mang mấy cuốn truyện đọc để buồn ngủ.
Đọc một lèo hết một tập truyện, nhìn đồng hồ mới hơn tám giờ tối mà mới chỉ hơi buồn ngủ.
Ở Sài Gòn giờ này cậu không học bài thì cũng coi tivi chứ đâu có ngủ sớm như thế.
Minh nhắm mắt đợi cơn buồn ngủ, và cũng chỉ ngủ được lim dim.
Khi đang thiu thiu ngủ, Minh nghe phía sân sau tiếng xối nước, nó ào ào khá lâu và đều đặn, cậu tò mò nghĩ bụng ai làm gì vào giờ này đêm khuya vậy, cậu mở cửa sổ nhìn ra xem.
Tiếng cửa lâu ngày không mở, thanh gỗ va vào nhau kêu ken két.
Nhìn ra sân sau cậu không thấy gì cả, nhưng phía sân sau nhà kế bên là một người thiếu nữ đang tắm, độ tuổi chừng mười bảy, trên người không một mảnh vải, đang với tay lấy bộ quần áo treo trên dây phơi và vọt chạy về ngôi nhà kế bên, là ngôi nhà ngoại qua chơi hồi sáng lúc cậu mới đến, khoảng cách từ giường cậu nằm đến chỗ cô bé khoảng hơn mười mét.
Sân sau nhà ngoại Minh và nhà kế bên chỉ là một hàng rào nhỏ, không cây cối nên cậu có thể nhìn thấy sân nhà kế bên.
Có lẽ tiếng ken két vừa rồi làm cô bé phát hiện có người nhìn trộm hay sao mà nàng chạy một cách vội vã vô nhà? Minh nghĩ ngợi rồi tự trách mình nếu mở cửa nhẹ nhàng hơn thì nàng đã không phát hiện ra.
Sáng hôm sau, Minh thức dậy khá sớm, ra sân sau hít thở không khí trong lành của buổi sáng.
Ngoại đã dậy và đang lui cui nấu cơm.
Cậu nhìn qua chỗ cô bé tắm đêm qua, bất chợt Minh nghĩ đến việc có thể nàng đoán được mình trộm nhìn nàng tắm, việc này không hay chút nào.
Nhìn dưới chân thấy cây tầm vông vừa tầm tay, nhưng hơi ngắn, chỉ khoảng 1,5m làm Minh nổi hứng đi vài bài quyền.
Đi xong hai bài quyền, thấy trái xoài non phía xa, cậu nhẹ nhàng di chuyển đến làm một cú đá xoay 360 độ, trái xoài non tạm biệt cây xoài và bay đi đâu đó Minh không biết nữa.
Ngoại gọi cậu bảo đánh răng rửa mặt và sai sang bà Tư kế bên, mời bả qua ăn cơm.
Minh thấy lạ thắc mắc hỏi thì ngoại bảo ngoại và bà Tư xưa nay vẫn nấu ăn chung như vậy.
Vội đánh răng rồi sang nhà kế bên, với một chút lo lắng về chuyện đêm qua, chắc chắn cô bé ở nhà bà Tư sẽ nhìn Minh bằng con mắt khó chịu.
Đến trước cửa nhà, thấy một bà cụ ngồi trên ghế uống trà, Minh lễ phép thưa: "Dạ bà ơi, ngoại con mời bà qua ăn cơm ạ."
Bên góc nhà là một cô bé cực xinh đẹp diễm lệ đang ngồi đung đưa trên võng, mặc áo hai dây màu đen hở lưng và cặp vú, lộ rõ cả đầu vú đỏ hồng, làn da trắng nõn khiến Minh nhìn không rời mắt, nàng nhìn cậu cười bẽn lẽn, không có vẻ gì muốn ăn tươi nuốt sống Minh vì chuyện tối qua cả.
Bà Tư nói: "Ừ , cháu vào chơi đã.
Bà đã nghe ngoại con kể, con về thăm ngoại lâu chưa?"
Minh trả lời: "Dạ, cháu mới đến sáng hôm qua ạ."
Bà hỏi thêm: "Cha mẹ cháu khỏe không?"
"Dạ cám ơn bà, cha mẹ con đều khỏe ạ." Cậu trả lời.
"Con về trước đi, lát bà sang ngay." Bà Tư nói.
Minh dạ một tiếng rồi xin phép bà về.
Bụng nghĩ chà đúng là cô bé tối qua, xinh thật.
Cậu mang thắc mắc về hỏi ngoại, bà bảo: "À con bé Trang nó cũng như con, cha mẹ ở Sài Gòn, về thăm ngoại nó."
"Bên đó chỉ có mình bé Trang thôi hả ngoại?" Minh hỏi thêm.
"Ừ, mình nó với bà Tư thôi." Ngoại nói.
"À, thì ra cô bé về thăm ngoại, chính cô bé này tắm khỏa thân đêm qua, khi nãy cô bé không có vẻ gì là khó chịu với mình cả, ngược lại là đàng khác.
Như vậy, hoặc là cô bé quên chuyện tiếng ken két cửa sổ đêm qua do mình mở, hoặc cô bé nghĩ đó tiếng ma hay đại loại như vậy" Minh nghĩ.
Minh phụ ngoại đưa thức ăn lên bàn, nhà ngoại chỉ có một cái bàn duy nhất: vừa làm nơi ăn uống, vừa là bàn tiếp khách.
Lát sau bà Tư cùng bé Trang qua.
Minh cũng không nói gì nhiều, và một ít không tự nhiên khi ăn cơm với người lạ, nhưng bé Trang thì không có vẻ như thế, cô bé ngồi ăn rất tự nhiên và vô tư, thỉnh thoảng ném cái nhìn thích thú về phía Minh nữa, cậu cũng cười lại rồi cúi xuống ăn.
Thái độ của nàng làm Minh khó hiểu, sao lại vui vẻ với Minh – một người nàng chưa từng quen biết? Tuy nhiên khi nhìn Trang thì cậu có một cảm giác rất thân quen không rõ tại sao.
Sau bữa ăn, Minh thủng thẳng ra trước nhà, nhìn ngắm các con đò chạy ngang, tiếng gió nhè nhẹ, mang theo hương thơm mùi lúa chín.
Phía bên kia sông, vài người đàn ông vác cuốc ra đồng…
Đang mải mê, chợt nghe tiếng gọi sau lưng: "Chào anh."
"Chào em, em tên gì?" Minh quay lại mỉm cười và hỏi lại.
"Em tên Trang, đầy đủ là Cao Thị Thùy Trang, mười bảy tuổi, em về quê thăm ngoại em được gần nửa tháng rồi.
Hôm nay lần đầu tiên ăn cơm có anh nữa chứ mấy hôm trước, em vẫn ăn cơm với ngoại anh hoài, ngoại anh cũng ăn cơm bên ngoại em nữa." Cô bé cười đáp lại.
"Uhm, anh tên Minh, Nguyễn Lê Quang Minh, hai mươi tuổi, anh cũng mới biết đây.
Ngoại em sống có một mình giống ngoại anh hả?" Minh giới thiệu về mình.
"Dạ" Cô bé đáp.
"Nếu vậy thì góp gạo thổi cơm chung tiện hơn." Rồi Minh hỏi thêm: "Em còn đi học không?"
"Dạ còn, em mới học xong lớp mười một, chuẩn bị lên mười hai.
Còn anh?" Cô bé đáp.
"Anh mới thi xong môn cuối học kỳ tư đại học." Cậu mỉm cười đáp cô bé.
"Thi đại học? Anh giỏi ghê hen." Cô bé hơi bất ngờ.
"Hì, khi nào học xong lớp mười hai và thi THPT Quốc gia vô đại học, em cũng sẽ giỏi như anh thôi mà." Minh vừa cười đáp vừa phải kiềm chế "thằng em" đang biểu tình mỗi lần cậu thấy bầu vú lớn bằng quả cam của cô bé đập vào mắt mình, có vẻ cô nàng khá thoải mái trong chuyện ăn mặc nên mới chọn bộ thiếu vải đến vậy.
Chuyện trò đến đây, cô bé lái sang chuyện khác: "Anh về thăm nội lâu không?"
"Anh không biết nữa, nhưng hiện tại anh chưa sắp xếp thời gian về lại Sài Gòn.
Thi đại học xong, anh có nhiều thời gian rảnh mà, lát em có đi đâu chơi không?" Minh hỏi.
"Không anh, em chỉ ở nhà với ngoại thôi." Trang trả lời.
"Em có dám ra ruộng chơi không?" Minh hỏi thêm.
"Ra một mình à, có gì vui đâu chứ, bẩn chân nữa." Nàng đáp.
"Hì, không phải ra một mình, lát trưa nay anh ra nhà ngoại anh để đi mò cua bắt ốc với anh không.
Anh hỏi em có đi được không thì trưa nay anh rủ.
Chứ cứ ở nhà hoài, anh sợ em buồn." Minh bày tỏ.
Nàng chỉ cười, gật đầu đồng ý..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook