Nhân Gian Nổi Sóng
-
106: Mơn Trớn Thảo Nguyên P2
Thảo Nguyên uốn lượn hạ thể trong sự đày ải thê lương, nàng lắc đầu nghiêng ngả điên cuồng khi cặp vú được Tú bú mút không chút khoan nhượng.
Sự kích thích trên khắp các vùng nhạy cảm khiến nàng đánh mất chính mình.
Thảo Nguyên nẩy mông né tránh hay để khuyến khích một hành động vượt rào? Đừng hỏi, vì chính nàng còn không biết mình muốn gì và phải làm gì trong lúc này.
Thiên Tú khéo léo len vào tách chân cô bé ra hai bên, cơ thể cậu nằm lọt vào giữa khiến nàng không còn cơ hội che chắn lỗ thịt.
Tú đẩy nhẹ đầu gối, tự khắc hai chân nàng co lại gác lên đùi cậu.
Đôi háng mở rộng phơi trọn lỗ thịt non tơ ngọc ngà chờ đợi sự phán quyết.
"Đừng anh ơi!!!" Thảo Nguyên run rẩy lắp bắp, nàng van xin hay đang động viên?
"Em đã hứa rồi mà?" Thiên Tú cười bỡn cợt với nàng.
"Nhưng… chỉ được… hôn thôi… Anh hứa rồi mà!" Nàng nói mà giọng run run.
"Em không biết chuyện gì hay sao? Anh đổi ý rồi." Tú nghiêm nghị đáp.
Thiên Tú quỳ thẳng người giữa hai đùi trắng nõn cặp bên hông mình.
Đôi chân ngà ngọc liên tục co duỗi trước những cái vuốt ve quá đỗi tuyệt diệu.
Bàn tay rắn rỏi không ngớt vờn vũ trên đùi non, lướt dọc theo khe háng bóp nhẹ âm hộ mềm mại của Thảo Nguyên.Nàng nấc lên mỗi khi ngón tay “vô tình” chà dọc vào khe thịt sũng nước.
Những lúc ấy, hai môi âm hộ căng mọng ôm lấy ngón tay Tú tẩm lên đó thứ chất nhầy trong trong.
Cậu chà chà lên xuống khiến nàng run rẩy bần bật.
Tú đưa tay lên cao, nhớt khí sóng sánh kéo sợi thành một đường nối liền ngón tay với khe âm hộ.
Nàng đờ đẫn nhìn theo, ngón giữa đã bóng nhẫy, dòng nhớt khí đang kéo sợi chợt đứt đoạn tụ thành một giọt sắp nhỏ xuống.
Cậu đưa lên miệng mút sạch những tinh túy của bé Nguyên tiết ra đang dính trên ngón tay của mình.
Cái cách thưởng thức đó đã khiến nàng chết lịm trong ngây ngất.
Nàng nghe như âm đạo căng tức trước sự khiêu khích không thể kiềm lòng được nữa, vội chụp lấy tay Tú đặt vào cấm cung, cậu lặp lại động tác cũ và lần này khí huyết dính trên tay còn nhiều hơn lúc nãy.
Tú không mút nữa mà đỡ mông nàng nâng lên, nàng đạp chân xuống nệm hưởng ứng.
Âm hộ nung núc thịt nẩy vào mặt liền được được giam cầm trong cái miệng há lớn.
Cậu ngậm khối thịt mềm nhớp nhúa mút mạnh khiến Thảo Nguyên phải trân mình rú lên, dâm dịch trào khỏi lỗ thịt trôi sang miệng Tú.
Đôi chân run rẩy không đỡ nổi hạ thể, nàng rớt mông xuống nệm rên xiết.
Hai lá phổi đã căng hết cỡ nhưng vẫn không đủ không khí cho cô bé hô hấp.
Nàng thở hồng hộc trối chết trước sự đày ải quá mãnh liệt và chưa bao giờ nàng có thể hình dung cảm giác mê đắm đến cuồng loạn khi được một người đàn ông ngậm mút bộ phận sinh dục của con gái.
Thảo Nguyên co một chân đưa sang phía bên kia để thoát khỏi thân người Tú đang chắn giữa hai đùi.
Nàng muốn khép háng để tạm dừng vì không thể tiếp tục chịu đựng trước sự ma quái của miệng lưỡi bạn tình.
Nếu Thiên Tú vẫn tiếp tục ngậm âm hộ Thảo Nguyên mút một lần nữa chắc nàng sẽ chết ngay trên giường mà không kịp trăn trối nhưng khi cẳng chân thon dài trắng nõn vừa giở lên cao liền bị Tú giữ lại.
Cậu kéo chân nàng xuống mút từng ngón trắng tinh sạch sẽ.
Nàng há hốc rên rỉ, sự nhột nhạt ngây dại lại ập đến trước một động tác âu yếm nằm ngoài trí tưởng tượng.
Tú say sưa mút từng ngón thon dài, liếm lưỡi vào kẽ chân rồi lướt xuống lòng bàn chân trắng hồng.
Cô bé quíu người, chân co quắp nửa muốn giãy giụa thoát thân, nửa muốn đẩy cả bàn chân vào mặt cho Tú hôn hít.
"Anh ơi… Anh giết em rồi… Ah… em chết… em chết!!!" Nàng vừa thở hổn hển vừa dốc sức la lên.
Thiên Tú cạp vào gót chân son, làn da nơi ấy mịn màng không một vết nứt.
Gót chân hồng hào thơm mùi da thịt con gái non tơ.
Cậu thòng qua cắn lên mắt cá, chân nàng run run đón nhận những tín hiệu không thể giải mã được.
Thảo Nguyên nằm nghiêng một phía siết chặt cái gối ôm trong lòng, phó mặc cẳng chân mảnh mai cho Tú vờn vũ, nàng liên tục trân mình chịu đựng khi lưỡi người tình bắt đầu lướt từ cổ chân tiến dần lên trên.
Mặt lưỡi nhám nhúa miết trên bắp chuối thon thon, chạy ngược lên đầu gối tròn lẳn.
Tú cạp lên đó khiến cô bé giật bắn, suýt chút nữa nàng bật khỏi giường: "Nhột quá, dừng lại đi anh!!!"
Cậu liếm dọc đùi non, tốc độ chậm dần khi càng tiến về vùng cấm.
Nàng uốn lượn hạ thể, siết muốn vỡ nát chiếc gối ôm trước ngực và đồng thời trân mình chuẩn bị chống đỡ trước sự “tàn phá” sắp ập xuống nơi ấy.
Âm hộ run rẩy, dịch nhầy mỗi lúc một tràn trề ra cửa mình rỉ xuống khe mông… nàng sắp chết vì chờ đợi nhưng Tú đã bỏ lơ chỗ ấy.
Cậu chỉ hôn nhẹ lên mảng lông khiến nàng nấc lên uất ức."
"Anh là đồ quỷ, đồ ác độc, anh giết em luôn đi…" Những lời mắng nhiếc yêu thương vang lên trong đầu nàng khi Tú đã bỏ qua đóa hoa giữa hai chân để cắn nhẹ lên đùi bên kia.
Thảo Nguyên rùng mình nổi ốc, nàng thả lỏng vòng tay thư giãn nhưng không thể… Tú banh đùi nàng ra hai bên, vạch cặp môi âm hộ như muốn lộn ngược ra ngoài, những mảng thịt đỏ au ướt đẫm bị lưỡi Tú vét một đường sâu từ hậu môn lên tới âm hạch.
Nàng bấu tay xuống nệm giật nẩy: "Ah… h… đừng… đừng…"
Làm gì có chuyện đừng ở đây! Tú ghìm tay đè giữ để háng nàng luôn mở lớn, hai ngón tay vẫn khéo léo vạch lỗ thịt cho chiếc lưỡi nhám điên cuồng liếm vào mảng thịt đỏ hồng đã tê dại.
Dòng nước tình yêu lại tuôn trào từ cái lỗ thịt nhỏ.
"Em chết… em chết anh ơi!!!" Thảo Nguyên nói như đang khóc, nàng giãy dụa cố thoát khỏi sự tấn công quá bất ngờ.
Nàng đã biết trước sự thể nhưng vẫn bị Tú dẫn dụ để lơ là trong phòng thủ, giờ đây thân thể non tơ phải hứng chịu mưa gió phũ phàng.
Nàng đạp chân trồi lên phía trên, cậu đuổi theo ngậm âm hạch mút mạnh khiến nàng co giật như kẻ hấp hối khi lần đầu trong đời bị kích thích lên khối thịt nhỏ xíu ấy.
Nàng rống lên trong đầu: "Anh là đồ quỷ, anh chết đi cho em nhờ, anh giết em rồi, em chết đây, em chết đây…"
Thảo Nguyên không thể thoát khỏi sự đeo bám gắt gao của cái miệng quá “tàn bạo”.
Nàng chỉ còn biết trân mình chống chọi một cách tuyệt vọng khi khối thịt ấy như đang bị Thiên Tú nhai nát.
Nàng đập tay đùng đùng, nàng ôm đầu cậu đẩy ra, mông nẩy lên từng cơn nhưng miệng bạn tình vẫn dính chặt vào âm hộ.
"Tha cho em… tha… tha… đi… Ah… h…" Nàng nẩy hạ thể lên cao gồng người, lúc đó Tú mới nhả âm hộcủa nàng ra.
Mông rớt ầm xuống nệm thở hồng hộc.
Tú mỉm cười khoái trá trườn lên người bé Nguyên.
Nàng trỏ ngón tay vào trán mắng yêu: "Đồ quỷ sứ, đồ độc ác! Anh không thấy là em không chịu nỗi nữa hay sao?"
"Thấy, nhưng kệ em." Tú cười bỡn cợt.
"Em mệt quá, rã rời tơi tả hết rồi." Nàng mệt mỏi nói.
"Mới có tập một đã thê thảm vậy sao?" Tú giả bộ ngạc nhiên.
"Anh nói vậy là… là còn nữa hả?" Mặt nàng ngẩn ngơ.
Thiên Tú không cho Thảo Nguyên nói thêm lời nào, cậu cúi xuống khóa môi nàng, hai chiếc lưỡi lại quấn lấy nhau không rời..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook