“Mặc kệ đi.” Tôi bảo Thiệu Tử Long tiếp tục gỡ phong ấn tế đàn mở những bình lọ ra xem cất giấu bí mật gì bên trong.

Thiệu Tử Long không nói gì thêm lập tức vươn tay mở ra ba bình.

Đợi khói đen tan đi, một mùi gỗ đàn hương thơm ngát từ chiếc bình bay ra.

“Thơm quá?” Thiệu Tử Long hít hà rồi nheo mắt nhìn vào trong bình. Vừa nhìn đến hai mắt anh ta bỗng trợn tròn, trong bình chứa đầy thứ chất lỏng sền sệt trong suốt, một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hai mắt nhắm nghiền như đang say sưa ngủ hiện ra. Thiệu Tử Long hoảng hồn đến mức suýt ném bay bình sứ đi. Thứ đang ngâm trong đó là một đứa bé sơ sinh! Không biết đã ngâm trong đó bao lâu.

“Khốn kiếp!” Thiệu Tử Long chửi thề rồi lật đật chạy quanh mở những chiếc bình khác ra. Kết quả toàn bộ đều ngâm thi thể trẻ sơ sinh!

“Thất lễ!” Tôi nhìn chiếc bình đang cầm trên tay, lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh rồi kéo tay Thiệu Tử Long: “Đi thôi.”

Hai chúng tôi nhanh chóng theo đường cũ chạy ra khỏi mật thất, Thiệu Tử Long chuyển những viên gạch được gỡ ra lúc trước về chỗ cũ, sau đó chúng tôi mở cửa sổ lẻn ra ngoài.

Chân trước vừa rời đi, chân sau liền nghe thấy từng trận ồn ào, tiếng bước chân hỗn loạn đang nhanh chóng đến gần căn nhà nhỏ.

Hai chúng tôi cẩn thận tránh né, đi đường vòng mãi đến khi cách xa tiếng ồn ào mới giảm tốc độ thong thả về phía chỗ ngủ.

“Đó là lò luyện thi sao?” Sắc mặt Thiệu Tử Long trở nên khó coi.

Lúc trước, Thiệu Tử Long này luôn tỏ vẻ dửng dưng cợt nhả không phải chuyện của ca, ca quản không nổi, bây giờ thái độ nghiêm túc như vậy xem ra chuyện này thật sự làm khó anh chàng rồi.

Tôi chỉ ậm ừ.

Thiệu Tử Long cũng không để ý câu trả lời lưỡng lự của tôi, tức giận đến râu tóc dựng cả lên, “Tào Tiên Quan rốt cuộc là bàng môn tả đạo gì? Lại còn không thấy ngại tự xưng là Đạo Miếu!”

“Chuyện đến nước này khó mà nói rõ ràng được.” Tôi lắc đầu.


Tào Tiên Quan này do nhà họ Tào một tay dựng nên, ngay cả chữ “Tào” trong tên cũng lấy từ chữ “Tào” trong Tào gia, cho nên những chuyện phát sinh bên trong đạo quan nói không liên quan gì đến nhà họ Tào là tuyệt đối không có khả năng.

Tào Tiên Quan tọa trên Thanh Long Sơn, là tâm trận trấn áp phong thủy ngọn núi, mục đích xây dựng tất nhiên là phục vụ ý nguyện của Tào gia.

Lò luyện thi bên trong đạo quan cũng có nhiều điểm tương đồng với băng ngục bên dưới trạch viện mà Lưu Hạo trấn giữ. Nhưng vừa rồi gấp gáp nên tôi không có thời gian để tìm xem bên trong có con mắt khổng lồ kỳ lạ hay không.

Tiếp theo là thôn Thạch Môn, chính là thôn Hồng Hà mà Lưu Hạo từng nhắc đến…

Tất cả những điều này dường như có một mối liên kết vô hình chặt chẽ.

Cả Lưu Hạo và Chu Tường đều vô cùng sợ hãi Tào gia, liên tục nói rằng Tào gia đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng. Hiện tại xem ra Tào gia quả thực rất ẩn giấu rất sâu, hoàn toàn vượt xa những cao môn thế gia thông thường.

Có lẽ chuyện xảy ra với ông nội tôi năm đó cũng không đơn giản như tôi vẫn nghĩ.

“Trước tiên chúng ta về phòng ngủ đã. Quá nhiều chuyện rắc rối, tạm thời nghĩ không ra…” Tôi thở dài nói.

“Thôi được, chúng ta trở về ngủ một giấc!” Thiệu Tử Long thấy mọi chuyện thực sự rối bời cũng không tiếp tục thắc mắc, duỗi người đáp.

Chúng tôi vừa nói chuyện vừa bước vào sân, tình cờ từ bên trong có người đi ra đụng vào chúng tôi.

Người đến mặc váy dài, mái tóc ướt xõa xuống vai, trong không khí thoang thoảng mùi dầu gội, rõ ràng là vừa mới tắm xong.

Cô gái không trang điểm nhưng đường nét đẹp như tranh vẽ, là da trong suốt tinh tế. Mặc dù trông hơi khác so với lúc ở trong rừng nhưng nhìn thoáng qua liền nhận ngay cô gái chính là Thẩm Thanh Dao.

Hai bên bất ngờ đụng mặt đều sững sờ. Sắc mặt cố gái từ đỏ chuyển sang trắng, đứng ở đó có chút ngơ ngác.


Tôi cảm giác Thẫm Thanh Dao đã xấu hổ đến mức muốn độn thổ ngay lập tức.

“Làm sao bây giờ?” Bầu không khí căng thẳng kéo dài hồi lâu, Thiệu Tử Long mặt mày rúm ró run giọng hỏi tôi.

Tôi liếc ngang, thắc mắc không biết với cái đức tính này sao anh ta lớn đến từng này tuổi mà chưa bị người ta đánh chết, đành phải giả vờ bình tĩnh nói: “Hay chúng ta giả vờ như không thấy đi?”

Mặt cô gái chợt đỏ bừng.

Chúng tôi đang định lách sang một bên nhường đường thì chợt nghe tiếng bước chân vội vã phía sau, tiếp đó có người ngạc nhiên hét lên: “Sư Huynh, nhìn bên kia?”

Vừa nghe thấy giọng cao vút đó, tôi liền biết ngay người tới là Ngụy Đông Đình. Mà Ngụy Đông Đình ở đây, Tào Quân Vũ nhất định cũng đã đến.

Tôi quay người lại, quả nhiên là Tào Quân Vũ dẫn đầu theo sau là Ngụy Đông Đình và một nhóm người khác.

“Sao hai người lại ở đây?” Khi Ngụy Đông Đình nhìn thấy chúng tôi liền cau mày chất vấn. Nhưng trong mắt Tào Quân Vũ thì hoàn toàn phớt lờ hai chúng tôi chăm chăm bước đến bên cạnh cô gái. Khuôn mặt lạnh lùng của hắn ta nở nụ cười ấm áp như gió xuân, “Dao Dao, không ngờ lại gặp em ở đây.”

“Hai người điếc à? Tôi đang nói chuyện với hai người đấy!” Ngụy Đông Đình cao giọng giống lên.

“Chuyện này không tiện nói ra.” Tôi cau mày đáp lại.

“Giả vờ giả tảng, có gì mà bất tiện, nói!” Ngụy Động Đình cười lạnh.

Lời vừa dứt, Thẩm Thanh Dao bên cạnh tức giận quát lên: “Ở đây ồn ào cãi nhau cái gì?”


Nghe xong lời này Ngụy Động Đình lập tức ỉu xìu.

Tào Quân Vũ bình tĩnh mỉm cười định giải thích: “Dao Dao, chúng ta…”

Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, Thẩm Thanh Dao đã lạnh lùng cắt ngang: “Tôi buồn ngủ rồi, các người từ đâu tới thì về đó đi!” hoàn toàn không để ý đến nụ cười trên miệng Tào Quân Vũ đã cứng ngắc, quyết đoán xoay người rời đi.

“Ai ở đó?” Đột nhiên từ xa xa có tiếng hét lớn, sau đó một đám đạo sĩ lao tới, bao vây toàn bộ chúng tôi trong sân.

Thẩm Thanh Dao kinh ngạc dừng bước.

“Đã xảy ra chuyện gì? Là chúng tôi!” Ngụy Đông Đình tiến lên, nhíu mày hỏi.

Theo giọng điệu của cậu ta, có thể thấy hắn ta khá quen thuộc với các đạo sĩ ở đây.

Đạo sĩ cầm đầu khoảng năm mươi tuổi, dáng người cao lớn, đôi mắt sáng quắc sắc lẹm. Nếu không phải ông ta đang mặc đạo bào, người khác nhìn thấy không khỏi liên tưởng đến thủ lĩnh của một toán cướp.

Ông ta liếc qua Ngụy Đông Đình rồi nghiêm mặt nói: “Vừa có người đột nhập vào sân sau của Đạo quan!”

“Sao có thể, có mất mát gì không?” Ngụy Đông Đình kinh ngạc hỏi.

Gương mặt lão đạo sĩ tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Nếu chỉ mất mát đồ đạc thì không có gì đáng ngại, xem như đạo quan làm từ thiện… Nhưng tên trộm này thật sự đáng chết, chúng dám hủy đi hình nhân phúc thọ cất giữ trong Đạo quan!”

“Hình nhân phúc thọ nào?” Ngụy Động Đình ngạc nhiên tiếp lời.

Những người khác cũng bối rối nhìn nhau.

Thiệu Tử Long nháy mắt với tôi.

Tào Quân Vũ cũng quay lại, cau mày hỏi đạo sĩ: “Chuyện gì vậy?”

Đạo sĩ thấy là Tào Quân Vũ hỏi tới sắc mặt mới dịu lại một chút, ra hiệu cho hai người phía sau: “Mang lên.”


Hai đạo sĩ trẻ từ trong hàng đi ra mang theo một chiếc bình sứ màu trắng, một bên khắc chữ "Phúc” đỏ như máu, một bên là chữ “Thọ” đen như mực.

Chính là chiếc bình sứ trắng trong lò luyện thi.

“Bên trong là thứ gì?” Ngụy Đông Đình nghiêng đầu nhìn vào miệng bình. Kết quả là vừa nhìn đến đã hét lên sợ hãi bật lùi lại vài bước.

Những người khác cũng nhao nhao tiến lên xem xét, đợi nhìn rõ ràng thứ bình cũng chấn động không kém Ngụy Đông Đình là mấy.

“Đây rốt cuộc là thứ gì?” sắc mặt Tào Quân Vũ tối sầm lại.

Tôi tỉ mỉ quan sát biểu hiện của từng người, đặc biệt là Tào Quân Vũ, nhưng lúc này tôi cũng không thể phân biệt được hắn ta thực sự không biết chuyện hay chỉ là đang giả vờ giả vịt.

“Những thi thể này đều là hài tử không may chết yểu. Cha mẹ chúng quá đau buồn nên đã giao thi thể cho Đạo quan hi vọng chúng hưởng hương hỏa trong quan tích phúc cho kiếp sau. Trong quan vẫn gọi là hình nhân phúc thọ. Đây cũng là một việc tích thiện của Đạo quan chúng ta." Lão đạo sĩ nói một cách tự hào.

Tôi và Thiệu Tử Long nhìn nhau thầm nghĩ, người này thật lợi hại, lại có thể bịa ra một lý do hoang đường như vậy.

Chắc chắn là đối phương phát hiện ra có người đột nhập vào lò luyện thi, chuyện mờ ám ác độc không sớm thì muộn sẽ bại lộ, để cứu vãn tình hình họ liền tương kế tự kế tự bịa ra câu chuyện hình nhân tích đức tự bạo lộ trước khiến mọi chuyện trở nên mơ hồ khó phân thật giả.

“Thì ra là vậy.” Mọi người trong sân nghe xong đều thở ra một hơi.

“Đáng chết là tối nay có kẻ gian đột nhập vào linh đường, tưởng trong bình có bảo vật quý hiếm nên đập nát bàn thờ, quấy nhiễu linh hồn của những đứa trẻ này!” Đạo sĩ tức giận nói.

Từng trận tiếng xì xào thảo luận lại lần nữa vang lên, đột nhiên lão đạo sĩ chỉ vào Thiệu Tử Long và tôi nói: “Hai vị, lúc trước ở đâu làm gì?”

Vừa dứt lời, trong sân liền lặng ngắt, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía hai chúng tôi.

Ngụy Đông Đình cau mày nói: “Hai người…”

Nhưng không chờ cậu ta nói xong tôi đã chỉ vào Thẩm Thanh Dao mỉm cười: “Ba chúng tôi luôn ở cạnh nhau.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương