Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ
-
C42: Chương 42
“Thật là nực cười!”
Ngụy Đông Đình lẩm bẩm, không đợi tôi ngồi vững đã bất ngờ đạp ga, xe lao vút đi.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến trước dinh thự của Tào gia.
Nhìn ngôi biệt thự rộng lớn và lộng lẫy này, tôi nhất thời có cảm xúc lẫn lộn.
“Còn ngơ ngác cái gì?” Ngụy Đông Đình khinh thường nói.
“Không hẳn.” Tôi trả lời nhẹ nhàng.
Ngụy Đông Đình lạnh lùng nói: “Đây là chín đời thiện nghiệp phúc báo, ngươi không cần hâm mộ!”
"Vậy à?” Tôi chợt nhận ra, “Vậy thì có vẻ như nhà cậu cũng vài đời hành thiện tích đức.”
Ngụy Đông Đình không trả lời, sắc mặt âm trầm nhìn tôi.
Có hai người canh giữ cổng chính khi nhìn thấy Ngụy Đông Đình, họ mỉm cười lịch sự rồi để hai chúng tôi đi vào.
Dinh thự của Tào gia nhìn từ bên ngoài đã rất nguy nga tráng lệ, nhưng khi vào bên trong, thực sự lại càng mở rộng tầm mắt hơn, quả giống một kỳ quan thắng cảnh hiếm có.
Nhưng điều khiến tôi chú ý hơn cả là cách bài trí phong thủy của căn biệt thự này, tinh tế đến từng chi tiết.
Thật là dụng tâm.
Tôi âm thầm khai mở thuật vọng khí, nhìn thấy dinh thự Tào gia sáng đỏ, khí vận thịnh vượng như mặt trời ban trưa!
Hiển nhiên, chuyện xảy ra với họ Lưu tuy có ảnh hưởng đến Tào gia nhưng hoàn toàn không thể lay chuyển đến nền tảng căn cốt.
“Còn lề mề cái gì?” Ngụy Đông Đình đi trước một khoảng, nhận ra tôi không đi theo nên dừng lại, sốt ruột hỏi.
“Bố cục phong thủy của nơi này vô cùng độc đáo, là sư phụ của cậu bày bố à?” Tôi lẩm nhẩm hỏi.
“Không phải.” Ngụy Đông Đình lạnh lùng trả lời.
Biệt thự Tào gia rất rộng lớn, cũng có nhiều người làm, dọc đường hai chúng tôi liên tục đụng phải tốp năm tốp ba người làm đang bận rộn công việc.
Có điều những người ở đây rõ ràng rất quen thuộc với Ngụy Đông Đình, họ đều nhất lượt dừng tay chào hỏi khi nhìn thấy hắn ta.
Bên trong ngôi nhà thậm chí còn có một hồ phong thủy nhân tạo, nằm ở trung tâm.
Ngụy Đông Đình dẫn tôi đến một khu viện bên hồ, bước chân vào là một đại sảnh bố trí rất trang nhã.
Lúc này trong đại sảnh đèn đuốc sáng rực, trên bàn bày ra đủ các loại cao lương mỹ vị để mọi người tùy ý thưởng dụng.
Tuy nhiên, lượng người đến dự tiệc không nhiều, chỉ khoảng mười người, khiến sảnh viện có vẻ trống trải.
Theo thái độ Tào Quân Vũ, tất cả những người có mặt trong bữa tiệc tối nay đều là những người có tiếng tăm trong giới Phong Thủy Mai Thành. Việc tụ tập được nhiều người như vậy thật không phải chuyện dễ dàng.
“Anh cứ tùy tiện đi.” Vừa vào cửa, Ngụy Đông Đình liền ném tôi sang một bên, đi tìm sư huynh Tào Quân Vũ của hắn.
Tối nay, Tào Quân Vũ đặc biệt mặc một chiếc áo cánh dài màu đen, cả người đầy khí chất, nổi bật giữa đám đông, khi nghe Ngụy Đông Đình thì thầm vài câu, hắn quay đầu lại nhìn tôi gật gật xem như chào hỏi, rồi tiếp tục trò chuyện với những người khác.
Tôi lấy một ly nước trái cây và một đĩa thức ăn lớn, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống ăn uống.
“Cậu không phải người ở đây phải không?” Đột nhiên có người bước tới ngồi xuống cạnh tôi.
“Tại sao anh lại nói vậy?” Tôi vừa hỏi vừa nhét nốt miếng bánh đang ăn dở vào miệng.
Người hỏi chuyện là một thanh niên trạc tuổi tôi, cao gầy, mắt lác. Anh ta cũng cầm trên tay một ly nước trái cây và một chiếc đầy đồ ăn.
Tôi nhìn xung quanh và có vẻ như trong số những người có mặt trong sảnh, hai chúng tôi là hai kẻ lạc loài.
“Người địa phương hầu như đều quen biết, đều đang khoe khoang.” Người thanh niên cười lớn hi hi.
“Vậy có vẻ như anh cũng từ nơi khác đến?” tôi nói.
Người đàn ông ngoạm một miếng bánh lớn lớn, lau tay vào má quần rồi đưa tay ra: “Tôi tên Thiệu Tử Long, mới đến Mai Thành không lâu, xin hỏi xưng hô thế nào?”
“Lâm Thọ.” Tôi đưa tay ra nắm tay Thiệu Tử Long.
“Thành thật mà nói, huynh đệ, tên cậu có chút thô, nhưng là mang ý nghĩa tốt đẹp, lão nhân gia trong nhà đặt cho đúng không?” Nhắc đến điều này tôi lại nhớ đến ông tôi, không khỏi buồn bã, tôi mỉm cười nói: “Tên anh cũng không hay lắm”.
“Cậu nói câu này thật không nể mặt, sao Thiệu Tử Long lại không hay?” Đối phương lo lắng hỏi.
Tôi nói đùa: “Nếu tên Triệu Tử Long thì uy phong rồi”.
“Hazzz…đúng vậy.” Không ngờ người này lại xem là thật, nghiêm túc thở dài: “Đáng tiếc, tên có thể đổi, nhưng họ thì không.”
Tôi thấy anh chàng này khá thú vị.
“Nhân tiện, huynh đệ, cậu cũng đến đây để kiếm bữa cơm à?” Thiệu Tử Long nháy mắt với tôi.
Tôi liếc nhìn núi đồ ăn trước mặt, mỉm cười nói: “Anh cũng thế à?”
“Tôi vừa đến Mai Thành, trên người không còn nửa phân cắc bạc, đói đến choáng váng, vừa hay nhà họ Tào đãi tiệc mời các Phong Thủy sư tụ họp nên tôi cũng thuận đường." Thiệu Tử Long cười hihi khá tự hào.
Tôi có chút bối rối: “Anh là Phong Thủy sư, sao đến mức cơm không có mà ăn?”
Người được Tào Quân Vũ mời đến khẳng định phải có bản sự gì đó, tuyệt đối không thể là loại lang băm lường gạt. Những người như vậy kiếm tiền chẳng phải quá dễ dàng sao, không thể nghèo đến mức cơm không có mà ăn chứ?
“Hazzz…, lão đầu trong nhà tôi đã ra lệnh tử, tôi có thể làm bất cứ công việc gì, nhưng tuyệt đối không thể dùng bản sự ông ta dạy để kiếm tiền. Cậu nói xem cái lão già chết dẫm đó…hazzz!” nói xong một câu Thiệu Tử Long lại thở dài thườn thượt phàn nàn: “Anh đây suýt nữa thì bị bắt phải rửa tay gác đĩa rồi!”
“Thật không dễ dàng gì.” Tôi thông cảm.
Thiệu Tử Long liếc nhìn tôi: “Huynh đệ, ông già của cậu cũng thế à? Không cho cậu kiếm tiền?”
Tôi nói không phải.
“Tôi còn tưởng rằng chúng ta cùng hội cùng thuyền.” Thiệu Tử Long chán nản nói: “Xem ra ta lão đầu nhà ta là người duy nhất có tính tình cổ quái như vậy!”
“Cũng không có gì to tát.” Tôi an ủi anh ấy.
“Tại sao không to tát? To như cái đấu ấy chứ…không có cơm ăn ca thật trụ không nổi!” Thiệu Tử Long nói xong liền nhanh chóng nhét một cái bánh ngọt khác vào trong miệng.
“Chỉ mình chuyện ăn uống thì luôn có cách để giải quyết.” Tôi suy nghĩ một lúc đáp lại.
“Giải quyết thế nào?” hai mắt Thiệu Tử Long phát sáng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nói: “Tôi giới thiệu cho anh công việc rửa bát nhé?”
Thiệu Tử Long ngơ ngác nhìn ta, “Cậu, cậu nghiêm túc đấy à?”
“Tất nhiên.” Tôi trịnh trọng đáp.
Thiệu Tử Long đột nhiên cảm giác như quả bóng cao su bị xì hơi, “Quên đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Khi chúng tôi còn đang nói chuyện, trong hội trường đột nhiên náo động hẳn lên. Cả hai chúng tôi nhìn ra cửa thì thấy một người phụ nữ từ ngoài bước vào. Tuổi tác khoảng ba mươi, tướng mạo thanh tú, khí chất hào sảng.
Người phụ nữ vừa bước vào, tất cả mọi người kể cả Tào Quân Vũ và Ngụy Đông Đình đều vội vàng đứng dậy chào đón.
“Đại tẩu.” Tào Quân Vũ vốn luôn tỏ ra xa cách, cũng mỉm cười khi nhìn thấy vị khách.
Ngụy Đông Đình cũng treo nụ cười như hoa, đi theo Tào Quân Vũ gọi một tiếng chị dâu.
Còn những người khác thì nhất loạt hô vang “Đại tiểu thư”.
“Người này là ai?” Tôi hỏi Thiệu Tử Long.
Tào Quân Vũ đã gọi đối phương là chị dâu nên chắc chắn người này là dâu trưởng nhà họ Tào. Tuy nhiên, khi tôi ở nhà họ, anh con trai cả vẫn chưa kết hôn, nên đương nhiên tôi không hề nhận được mặt người này.
“Cậu thật không biết sao? Cậu…cậu mới đến Mai Thành hôm qua à?” Thiệu Tử Long kinh ngạc nhìn tôi, "Người này họ Thẩm, hội trưởng Hiệp hội Phong Thủy Mai Thành chúng ta cũng họ Thẩm.”
“Ý anh là, cô ta là đại tiểu thư của Hiệp hội Phong thủy Mai Thành?” Tôi hơi ngạc nhiên.
Ngụy Đông Đình lẩm bẩm, không đợi tôi ngồi vững đã bất ngờ đạp ga, xe lao vút đi.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến trước dinh thự của Tào gia.
Nhìn ngôi biệt thự rộng lớn và lộng lẫy này, tôi nhất thời có cảm xúc lẫn lộn.
“Còn ngơ ngác cái gì?” Ngụy Đông Đình khinh thường nói.
“Không hẳn.” Tôi trả lời nhẹ nhàng.
Ngụy Đông Đình lạnh lùng nói: “Đây là chín đời thiện nghiệp phúc báo, ngươi không cần hâm mộ!”
"Vậy à?” Tôi chợt nhận ra, “Vậy thì có vẻ như nhà cậu cũng vài đời hành thiện tích đức.”
Ngụy Đông Đình không trả lời, sắc mặt âm trầm nhìn tôi.
Có hai người canh giữ cổng chính khi nhìn thấy Ngụy Đông Đình, họ mỉm cười lịch sự rồi để hai chúng tôi đi vào.
Dinh thự của Tào gia nhìn từ bên ngoài đã rất nguy nga tráng lệ, nhưng khi vào bên trong, thực sự lại càng mở rộng tầm mắt hơn, quả giống một kỳ quan thắng cảnh hiếm có.
Nhưng điều khiến tôi chú ý hơn cả là cách bài trí phong thủy của căn biệt thự này, tinh tế đến từng chi tiết.
Thật là dụng tâm.
Tôi âm thầm khai mở thuật vọng khí, nhìn thấy dinh thự Tào gia sáng đỏ, khí vận thịnh vượng như mặt trời ban trưa!
Hiển nhiên, chuyện xảy ra với họ Lưu tuy có ảnh hưởng đến Tào gia nhưng hoàn toàn không thể lay chuyển đến nền tảng căn cốt.
“Còn lề mề cái gì?” Ngụy Đông Đình đi trước một khoảng, nhận ra tôi không đi theo nên dừng lại, sốt ruột hỏi.
“Bố cục phong thủy của nơi này vô cùng độc đáo, là sư phụ của cậu bày bố à?” Tôi lẩm nhẩm hỏi.
“Không phải.” Ngụy Đông Đình lạnh lùng trả lời.
Biệt thự Tào gia rất rộng lớn, cũng có nhiều người làm, dọc đường hai chúng tôi liên tục đụng phải tốp năm tốp ba người làm đang bận rộn công việc.
Có điều những người ở đây rõ ràng rất quen thuộc với Ngụy Đông Đình, họ đều nhất lượt dừng tay chào hỏi khi nhìn thấy hắn ta.
Bên trong ngôi nhà thậm chí còn có một hồ phong thủy nhân tạo, nằm ở trung tâm.
Ngụy Đông Đình dẫn tôi đến một khu viện bên hồ, bước chân vào là một đại sảnh bố trí rất trang nhã.
Lúc này trong đại sảnh đèn đuốc sáng rực, trên bàn bày ra đủ các loại cao lương mỹ vị để mọi người tùy ý thưởng dụng.
Tuy nhiên, lượng người đến dự tiệc không nhiều, chỉ khoảng mười người, khiến sảnh viện có vẻ trống trải.
Theo thái độ Tào Quân Vũ, tất cả những người có mặt trong bữa tiệc tối nay đều là những người có tiếng tăm trong giới Phong Thủy Mai Thành. Việc tụ tập được nhiều người như vậy thật không phải chuyện dễ dàng.
“Anh cứ tùy tiện đi.” Vừa vào cửa, Ngụy Đông Đình liền ném tôi sang một bên, đi tìm sư huynh Tào Quân Vũ của hắn.
Tối nay, Tào Quân Vũ đặc biệt mặc một chiếc áo cánh dài màu đen, cả người đầy khí chất, nổi bật giữa đám đông, khi nghe Ngụy Đông Đình thì thầm vài câu, hắn quay đầu lại nhìn tôi gật gật xem như chào hỏi, rồi tiếp tục trò chuyện với những người khác.
Tôi lấy một ly nước trái cây và một đĩa thức ăn lớn, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống ăn uống.
“Cậu không phải người ở đây phải không?” Đột nhiên có người bước tới ngồi xuống cạnh tôi.
“Tại sao anh lại nói vậy?” Tôi vừa hỏi vừa nhét nốt miếng bánh đang ăn dở vào miệng.
Người hỏi chuyện là một thanh niên trạc tuổi tôi, cao gầy, mắt lác. Anh ta cũng cầm trên tay một ly nước trái cây và một chiếc đầy đồ ăn.
Tôi nhìn xung quanh và có vẻ như trong số những người có mặt trong sảnh, hai chúng tôi là hai kẻ lạc loài.
“Người địa phương hầu như đều quen biết, đều đang khoe khoang.” Người thanh niên cười lớn hi hi.
“Vậy có vẻ như anh cũng từ nơi khác đến?” tôi nói.
Người đàn ông ngoạm một miếng bánh lớn lớn, lau tay vào má quần rồi đưa tay ra: “Tôi tên Thiệu Tử Long, mới đến Mai Thành không lâu, xin hỏi xưng hô thế nào?”
“Lâm Thọ.” Tôi đưa tay ra nắm tay Thiệu Tử Long.
“Thành thật mà nói, huynh đệ, tên cậu có chút thô, nhưng là mang ý nghĩa tốt đẹp, lão nhân gia trong nhà đặt cho đúng không?” Nhắc đến điều này tôi lại nhớ đến ông tôi, không khỏi buồn bã, tôi mỉm cười nói: “Tên anh cũng không hay lắm”.
“Cậu nói câu này thật không nể mặt, sao Thiệu Tử Long lại không hay?” Đối phương lo lắng hỏi.
Tôi nói đùa: “Nếu tên Triệu Tử Long thì uy phong rồi”.
“Hazzz…đúng vậy.” Không ngờ người này lại xem là thật, nghiêm túc thở dài: “Đáng tiếc, tên có thể đổi, nhưng họ thì không.”
Tôi thấy anh chàng này khá thú vị.
“Nhân tiện, huynh đệ, cậu cũng đến đây để kiếm bữa cơm à?” Thiệu Tử Long nháy mắt với tôi.
Tôi liếc nhìn núi đồ ăn trước mặt, mỉm cười nói: “Anh cũng thế à?”
“Tôi vừa đến Mai Thành, trên người không còn nửa phân cắc bạc, đói đến choáng váng, vừa hay nhà họ Tào đãi tiệc mời các Phong Thủy sư tụ họp nên tôi cũng thuận đường." Thiệu Tử Long cười hihi khá tự hào.
Tôi có chút bối rối: “Anh là Phong Thủy sư, sao đến mức cơm không có mà ăn?”
Người được Tào Quân Vũ mời đến khẳng định phải có bản sự gì đó, tuyệt đối không thể là loại lang băm lường gạt. Những người như vậy kiếm tiền chẳng phải quá dễ dàng sao, không thể nghèo đến mức cơm không có mà ăn chứ?
“Hazzz…, lão đầu trong nhà tôi đã ra lệnh tử, tôi có thể làm bất cứ công việc gì, nhưng tuyệt đối không thể dùng bản sự ông ta dạy để kiếm tiền. Cậu nói xem cái lão già chết dẫm đó…hazzz!” nói xong một câu Thiệu Tử Long lại thở dài thườn thượt phàn nàn: “Anh đây suýt nữa thì bị bắt phải rửa tay gác đĩa rồi!”
“Thật không dễ dàng gì.” Tôi thông cảm.
Thiệu Tử Long liếc nhìn tôi: “Huynh đệ, ông già của cậu cũng thế à? Không cho cậu kiếm tiền?”
Tôi nói không phải.
“Tôi còn tưởng rằng chúng ta cùng hội cùng thuyền.” Thiệu Tử Long chán nản nói: “Xem ra ta lão đầu nhà ta là người duy nhất có tính tình cổ quái như vậy!”
“Cũng không có gì to tát.” Tôi an ủi anh ấy.
“Tại sao không to tát? To như cái đấu ấy chứ…không có cơm ăn ca thật trụ không nổi!” Thiệu Tử Long nói xong liền nhanh chóng nhét một cái bánh ngọt khác vào trong miệng.
“Chỉ mình chuyện ăn uống thì luôn có cách để giải quyết.” Tôi suy nghĩ một lúc đáp lại.
“Giải quyết thế nào?” hai mắt Thiệu Tử Long phát sáng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nói: “Tôi giới thiệu cho anh công việc rửa bát nhé?”
Thiệu Tử Long ngơ ngác nhìn ta, “Cậu, cậu nghiêm túc đấy à?”
“Tất nhiên.” Tôi trịnh trọng đáp.
Thiệu Tử Long đột nhiên cảm giác như quả bóng cao su bị xì hơi, “Quên đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Khi chúng tôi còn đang nói chuyện, trong hội trường đột nhiên náo động hẳn lên. Cả hai chúng tôi nhìn ra cửa thì thấy một người phụ nữ từ ngoài bước vào. Tuổi tác khoảng ba mươi, tướng mạo thanh tú, khí chất hào sảng.
Người phụ nữ vừa bước vào, tất cả mọi người kể cả Tào Quân Vũ và Ngụy Đông Đình đều vội vàng đứng dậy chào đón.
“Đại tẩu.” Tào Quân Vũ vốn luôn tỏ ra xa cách, cũng mỉm cười khi nhìn thấy vị khách.
Ngụy Đông Đình cũng treo nụ cười như hoa, đi theo Tào Quân Vũ gọi một tiếng chị dâu.
Còn những người khác thì nhất loạt hô vang “Đại tiểu thư”.
“Người này là ai?” Tôi hỏi Thiệu Tử Long.
Tào Quân Vũ đã gọi đối phương là chị dâu nên chắc chắn người này là dâu trưởng nhà họ Tào. Tuy nhiên, khi tôi ở nhà họ, anh con trai cả vẫn chưa kết hôn, nên đương nhiên tôi không hề nhận được mặt người này.
“Cậu thật không biết sao? Cậu…cậu mới đến Mai Thành hôm qua à?” Thiệu Tử Long kinh ngạc nhìn tôi, "Người này họ Thẩm, hội trưởng Hiệp hội Phong Thủy Mai Thành chúng ta cũng họ Thẩm.”
“Ý anh là, cô ta là đại tiểu thư của Hiệp hội Phong thủy Mai Thành?” Tôi hơi ngạc nhiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook