Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ
-
C34: Đinh trấn thi
Cảnh tượng kinh hoàng đó không chỉ khiến Chu Tường cuống cuồng ngã sấp mặt xuống đất, mà Lưu Hạo bên cạnh Tôn đạo trưởng cũng sợ đến mất mật quay đầu liều mạng bỏ chạy.
Dương Thiên Bảo vặn cổ Tôn đạo trưởng một vòng tròn, rồi thả thi thể rơi bùm xuống đất, sau đó hắn bật dậy lao về hướng Lưu Hạo bỏ trốn.
Lưu Hạo có chạy nhanh cỡ nào cũng không thể vượt qua được tốc độ của Dương Thiên Bảo, trong nháy mắt đã bị đuổi kịp.
“Không!” Lưu Hạo kinh hãi hét lên.
Ngay lúc tay Dương Thiên Bảo tay chuẩn bị thọc vào lồng ngực Lưu Hạo, tôi liền vỗ lên đỉnh đầu hắn. Dương Thiên Bảo lập tức cứng đờ tại chỗ. Lưu Hạo tìm được đường sống trong chớp mắt, hai chân yếu ớt, ngã uỵch xuống sàn. Nhưng chưa kịp phục hồi, tôi đã tiến lên một bước, giẫm chặt lòng bàn tay hắn ta, chỉ nghe một tiếng rắc và một tiếng hét khác to không kém.
“Cậu…cậu, cậu muốn làm gì?” Lưu Hạo hỏi, lòng bàn tay run rẩy, cố gắng bò dậy.
“Anh đoán xem?” Tôi mỉm cười lạnh lùng.
Lưu Hạo không nói nên lời lại cuống cuồng cắm đầu chạy ra ngoài, nhưng hắn chưa lết được mấy bước đã bị tôi túm cổ, kéo đến trước mặt Dương Tú Ngọc.
“A!” Nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Dương Tú Ngọc, Lưu Hạo hoảng loạn, giãy dụa như con cá mắc cạn.
Tôi không nhanh không chậm lên tiếng, “Tào gia sai anh canh giữ ở đây, làm sao có thể cứ như vậy muốn trốn?”
Lưu Hạo run rẩy, sắc mặt tái mét, “Cậu… cậu muốn làm gì? Muốn tiền sao? Muốn…muốn bao nhiêu, tôi đều đưa…”
“Vậy anh dự định bồi thường cho Dương đại thúc bao nhiêu?” Tôi lạnh lùng cắt ngang.
“Được, cậu nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu, tôi…tôi trả!” Lưu Hạo vội vàng lắp bắp.
“Đã thế này rồi, anh vẫn nghĩ có thể sống sót ra khỏi đây à?” Tôi ngạc nhiên nhìn Lưu Hạo.
“Cậu…” Lưu Hạo kinh hãi kêu lên: “Mọi chuyện đều có thể thương lượng, về Tú Ngọc tôi không thể làm gì được. Chuyện đã như thế này, tôi sẽ bồi thường…”
“Nếu không, anh cũng dùng thứ này chọc một lỗ vào mắt đi?” Tôi ném chiếc đinh trấn thi lên trước mặt anh ta.
Lưu Hạo vừa thấy, lập tức bò trở ngược lại ôm chân tôi nói: “Dương Thiên Bảo… Dương Thiên Bảo không phải chủ ý của tôi, tôi bị ép phải làm như vậy!”
“Bị ép? Thế bây giờ tôi cũng ép anh à?” Tôi cười hỏi.
Lưu Hạo nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi hằm hằm đe dọa: “Cậu rốt cuộc muốn cái gì? Nói thật với cậu, những gì tôi làm đều tuân theo mệnh lệnh của Tào gia, cậu thực sự muốn đối đầu với họ?”
“Tào gia là cái thá gì? Chỉ có loại chó canh như anh mới không dám sủa!” Tôi cười lạnh khinh khỉnh liếc nhìn Lưu Hạo.
Lưu Hạo lập tức sừng sộ trợn mắt: “Đúng là trẻ nít danh, loại như cậu thì biết gì về Tào gia. Tào gia…”
“Tào gia thì thế nào?” Tôi càng bình tĩnh lạnh lùng.
Một tia lưỡng lự xẹt qua đắy mắt Lưu Hạo, rồi hắn hạ giọng hung ác: “Đừng tưởng rằng học được chút bản lĩnh Phong Thủy liền muốn tác oai tác quái. Một khi đắc tội Tào gia, cho dù là Phong Thủy Sư cũng sẽ không có kết quả gì tốt đẹp!”
“Chém, chém tiếp đi.” Tôi cười khẩy.
Lưu Hạo sầm mặt, “Cậu hẳn là đã từng nghe qua cái tên Giang Đại Xuyên, nghe nói trong giới Phong Thủy cũng khá nổi tiếng.”
Đúng là tôi có chút ấn tượng với cái tên “Giang Đại Xuyên” bởi vì ông nội tôi nhắc đến vài lần, hơn nữa theo giọng điệu của ông nội thì vị họ Giang này chắc chắn có chút quan hệ với ông tôi.
“Đúng vậy, chính là vị đại sư ở Lâm Phần.” Lưu Hạo lạnh lùng nói: “Cậu có biết Giang đại sư hiện tại ở đâu không?”
Nhìn vẻ mặt u ám của Lưu Hạo, tôi chợt có một dự cảm chẳng lành: “Ở đâu?”
“Bị chặt thành tám mảnh, theo phương vị Bát quái, chôn đâu đó trong núi Thanh Long!” Lưu Hạo cười điên cuồng.
Đồng tử của tôi hơi co lại: “Là họ Tào làm?”
“Ta không có cái năng lực đó.” Lưu Hạo rít ken két qua kẽ răng, mặc dù không trực tiếp thừa nhận nhưng lời nói ra chẳng phải ngấm ngầm đe dọa phải chính là chúng ta sao?
“Tại sao?” Tôi cố gắng bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy.
Biểu tình trên mặt Lưu Hạo vặn vẹo hung ác, hắn cười the thé: “Còn có thể tại sao? Chỉ vì họ Giang muốn nhúng tay vào việc riêng của người khác, rõ ràng không liên quan gì đến hắn, nhưng lại nhất quyết đòi chõ mũi vào, làm người ta tức giận. Cho nên cậu em, tôi khuyên thật lòng vẫn nên tự biết thân biết phận đi".
“Giang đại sư đã can thiệp vào chuyện gì?” Tôi phớt lờ ngụ ý trong lời Lưu Hạo, lạnh lùng hỏi.
Lưu Hạo hơi do dự một chút rồi cười sang sảng: “Chúng ta đã đến nước này rồi, nói cho cậu biết cũng không sao, xem như là kết giao bạn bè đi. Năm đó có một thầy phong thủy rất lợi hại dẫn theo cháu trai của mình đến Tào gia cầu hôn."
Tôi dỏng tai chăm chú nhưng không thể ngờ rằng Lưu Hạo lại đột nhiên nhắc đến cũ của ông nội.
“Vị Phong Thủy sư này lợi hại hơn Giang Đại Xuyên rất nhiều. Khi hai ông cháu họ tới cửa, tất cả mọi người trong gia tộc họ Tào đều cung kính chào đón. Ngay cả Tam tiểu thư cũng được hứa hôn với đứa cháu trai.”
Lưu Hạo vừa nói vừa cười lạnh: “Chỉ là hai ông cháu nhà kia thật sự không biết tốt xấu, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, Tam tiểu thư vốn có mệnh thiên nữ, người bình thường làm sao có thể xứng với nàng?”
“Là hai ông cháu nhà kia tham lam muốn nhúng tràm tam tiểu thư chọc tức nhà họ Tào, cuối cùng cả hai đều không có kết quả gì tốt đẹp".
“Chuyện gì đã xảy ra với thầy Phong Thủy đó?” Tôi cố gắng hết sức để kiềm chế để nói những lời này một cách trôi chảy.
“Việc này tôi không biết, nhưng từ đó vị Phong Thủy đại sư đó không hề xuất hiện nữa, có lẽ đến một mảnh thi thể cũng chẳng còn. Về phần đứa cháu trai, hắn cũng là tử tinh, chính vì tiểu tử này mà tôi không còn cách nào khác phải bắt cóc Dương Thiên Bảo. Cho nên tất cả không phải lỗi của tôi, tất cả là lỗi của hai ông cháu nhà kia…" Lưu Hạo điên cuồng hét lớn, bị tôi dẫm lên đùi cũng không ngừng lại, tôi bóp cổ hắn hỏi tiếp. “Tại sao Giang đại sư lại đắc tội Tào gia?”
“Hắn…là hắn tọc mạch, không biết hắn từ đâu nghe ra chuyện của hai ông cháu nhà kia, hắn liền đến nhà họ Tào đòi người!” Lưu Hạo lại cười méo mó, “Tào gia đóng cửa không tiếp. Họ Giang đến mấy lần không có kết quả liền tự mình dò la khắp nơi nơi. Đó không phải là tự tìm chết sao?”
Nghe đến đây trái tim tôi hẫng đi mấy nhịp. Thì ra Giang đại sự thật sự có giao tình với ông nội, ông ấy đến nhà họ Tào điều tra tung tích của chúng tôi, không ngờ lại tự rước họa sát thân!
“Đây là chuyện xảy ra lúc nào?”
“Chính là, mấy tháng sau khi hai ông cháu nhà kia xảy ra chuyện.” Lưu Hạo nói thêm: “Cậu nên tự mình cân nhắc, bản sự so với Giang Đại Xuyên thế nào? Tào gia không phải là nơi kẻ như cậu có thể tùy tiện nhảy nhót.”
“Nghe anh nói thì nhà họ Tào đúng là rất đáng sợ.” Tôi tặc lưỡi.
“Cậu nên cân nhắc mọi chuyện rõ ràng! Vậy đi chúng ta có thể kết giao…" Lưu Hạo nở nụ cười hài lòng.
Tôi thở dài: “Chỉ đáng tiếc là người họ Tào chọc tôi trước.”
“Cậu…cậu thật sự cũng muốn xen vào chuyện của người khác?” Lưu Hạo vừa kinh ngạc vừa tức giận.
“Anh nói cái gì?” Tôi cũng giả bộ thảng thốt nhìn anh ta, “Năm đó mấy người moi tôi ra khỏi Phấn Đầu Lĩnh, bây giờ còn trách tôi tọc mạch?”
“Ngươi… Ngươi là ai?” Sắc mặt Lưu Hạo đại biến, cổ họng run rẩy.
Cùng lúc đó tiếng hét điên cuồng của Chu Tường đột nhiên truyền đến từ phía sau, “Lâm Thọ, nguyên lai ngươi là Lâm Thọ! Lẽ ra ta phải biết, lẽ ra ta phải biết!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook