Nhân Duyên Trời Định – Vương Gia Ngốc, Vương Phi Khờ
-
Chương 1: An An là kẻ khờ?
An An chống cằm đếm số lượng ruồi bay trước mặt. Đây là công việc mỗi ngày nàng đều phải làm, tuyệt không thể thiếu. Không những đếm ruồi, còn phải đếm thành tiếng, đếm thật to, thật rõ, sau đó nhặt lên cuốn sổ nhỏ cùng cây bút nằm chỏng chơ bên cạnh, tỉ mỉ ghi lại số lượng ruồi đếm được ngày hôm nay vào. An An gọi đó là “nghiên cứu khả năng sinh sản thông qua số lượng ruồi mỗi ngày”.
Tiểu Mẫn đứng bên cạnh lấy tay che miệng, ngáp dài nhàm chán. Tiểu thư nàng thích đếm ruồi, không có nghĩa là nàng cũng ngốc giống tiểu thư. Đếm ruồi ư? Đi đếm lá rụng còn thấy văn nhã hơn. Dù sao trong cái phủ này người ngốc chỉ có mỗi tiểu thư, không phải tất cả.
An An liếc xéo Tiểu Mẫn, không thèm để ý đến nàng ta, tiếp tục đếm ruồi. Tưởng nàng thích chơi với lũ ruồi lắm sao? Lại còn uổng hết một lọ mật ong ngọt thanh nàng yêu quí nhất. Ruồi, ta hận mi.
An An là An An, cũng không phải là An An. Thân xác đúng là của An An, nhưng linh hồn lại là một người khác. Linh hồn này vốn có tên là A Dung, là một tiểu cô nương mười tám môi hồng răng trắng sinh sống ở một khu nhà cũ kỹ nơi phố Đông.
A Dung mười tám tuổi, yêu thích một anh chàng lực lưỡng xóm bên, và nàng cần tiền để cùng chàng tổ chức đám cưới. Nghe nói An An tiểu thư chuẩn bị đón sinh nhật lần thứ mười, cần tìm gấp một thợ may giỏi để làm một bộ quần áo đẹp. A Dung liền tìm đến, đôi tay nàng vô cùng khéo léo, may một bộ đồ đẹp luôn không thành vấn đề.
An An tiểu thư là con gái út của Đại phu nhân phủ Thượng thư. Nghe đồn Đại phu nhân vốn hiếm muộn, lập gia đình hơn mười năm, thiếp hai thiếp ba của phu quân đều đã tay bồng tay xách, bà lại chưa có được một mụn con nào, vừa tủi thân vừa sốt ruột lo lắng, không ngừng chạy Đông chạy Tây cầu y chạy chữa. May mắn rốt cuộc cũng đến với bà, đến năm lập gia đình thứ mười hai, khi Đại phu nhân vừa tròn ba mươi tuổi, rốt cuộc cũng mang thai cốt nhục của chính mình.
Sau khi Đại phu nhân sinh xong thì đại phu chuẩn mạch báo rằng, bà không thể sinh được nữa. Vậy nên cả thành đều biết, An An tiểu thư ngang nhiên trở thành tâm can bảo bối của Đại phu nhân, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, trở thành tiểu ác bá hùng cứ một phương, không ai dám chạm.
Trong lúc sửa chữa quần áo, An An tiểu thư cứ xoay người nhảy nhót liên tục, khiến A Dung một phen bối rối tay chân. Không may, một mũi kim sơ suất đâm nhẹ vào người kẻ đang nhảy loi choi kia, khiến nàng ta rú lên một tiếng, nước mắt nước mũi đồng loạt lao ra, dinh dính ươn ướt bám đầy trên mặt.
A Dung lúc đầu kinh hoảng không thôi, định quỳ xuống dập đầu xin tha lỗi nhưng liền lập tức từ bỏ ngay ý nghĩ vừa nảy ra, xoay đầu kéo váy co giò bỏ chạy, vì nàng nhìn thấy An An tiểu thư lúc này đang rút ra thanh kiếm tùy thân của mình.
An An tiểu thư từng giết người, không ai không biết, chỉ cần làm nàng ta hận, nhất định nàng ta sẽ giết. A Dung kêu khổ lên đến tận trời. Nàng chỉ lỡ tay đâm một mũi kim vào người An An tiểu thư, sẽ không khiến nàng ta hận đến muốn giết mình chứ?
Buổi trưa hôm ấy tại phủ thượng thư, An An tiểu thư lửa giận ngút trời, tự mình cầm kiếm rượt theo A Dung chạy khắp nơi trong viện của mình.
– Tiện nhân, đứng lại cho ta!
Điên mới đứng lại. A Dung không điên, nàng cố sức chạy, chỉ cần gặp được lão gia hoặc các vị phu nhân, nàng mới có cơ hội sống sót. Bất quá A Dung chưa kịp chạy ra khỏi viện, bước chân đã bị hai con chó đen to lớn há cái miệng to đùng thở khì khì ngăn lại. A Dung rùng mình muốn khóc, nàng sẽ chết ư? Chết vì bị kiếm đâm? Hay là bị chó xé xác? Hay là trước đâm sau xé xác?
– Còn dám chạy? Gan cũng lớn lắm, tiện nhân ngươi dám dùng kim đâm ta? Được, ta cho ngươi biết thế nào là bị kim đâm.
Giọng nói lạnh lùng của An An tiểu thư vang lên sau lưng A Dung. Nàng có cảm giác như mình trở thành một con thỏ run mình trước miệng sói. A Dung không muốn chết, nàng còn phải lấy chồng.
– An An tiểu thư, nô tỳ sai rồi. Là nô tỳ không cẩn thận khiến tiểu thư bị đau. Nô tỳ không cố ý. An An tiểu thư, xin người tha cho nô tỳ.
A Dung lúc này nước mắt đã chảy dài trên đôi gò má hồng xinh đẹp. Nàng dùng sức dập đầu xuống đất, vang lên rõ từng tiếng cốp cốp, nghe đến đau nhức tâm can. An An tiểu thư chỉ cười khan hai tiếng, từ từ di mũi kiếm tới trước mặt của nàng.
– Tha mạng ư? Được. Chỉ cần ngươi còn sống sau mười nhát kiếm của ta, ta liền để ngươi rời khỏi. Tiểu Mẫn Tiểu Thanh, giữa ả lại.
Mười nhát kiếm? Trái tim A Dung thoắt chốc hóa thành đá. Chịu xong mười nhát kiếm, nàng còn là con người sao? A Dung cảm thấy hai tay mình đã bị người nắm lấy xốc thẳng dậy, An An tiểu thư từ từ tiến đến, trên gương mặt non nớt búng ra sữa ẩn hiện một tia cười tà ác của ma quỷ. Một ánh sáng khẽ vụt qua trước mắt nàng, tiếng vút vang lên, từ nơi bụng A Dung dâng lên một cỗ đau nhức tận xương.
A Dung nhắm mắt cắn chặt răng. Nàng không van nài, cũng không khóc nữa. Nàng chỉ hận. Nàng hận An An, hận nữ hài tử không có trái tim trước mắt. An An không phải người. Nàng ta rõ ràng là ma quỷ.
A Dung nhẩm đếm, đã là nhát kiếm thứ tám, chỉ còn hai kiếm nữa thôi. An An muốn nàng chết, nàng càng phải sống. Chỉ cần xong nhát thứ mười, A Dung có thể đi, có thể sống. A Dung chỉ mới mười tám tuổi, nàng không có ước nguyện gì lớn lao, chỉ muốn an lành sống cho đến hết đời, chết già bên cạnh con cháu. An An là đóa hoa rực rỡ trong tay cha mẹ. A Dung lại chỉ là cây cỏ ven đường. Nhưng có ai biết không, cây cỏ mới là thứ có khả năng sinh tồn cao nhất, cũng là sinh linh có ý chí mưu cầu sống sót lớn đến vô cùng.
An An nhíu mày nhìn A Dung gục đầu sang một bên nghiến răng thở dốc. An An không vui, nàng muốn nghe A Dung kêu khóc, muốn nghe A Dung van nài cầu xin, nhưng vì sao nàng ta vẫn cứng đầu không chịu hé răng?
“Ngươi không kêu, ta càng buộc ngươi phải kêu”
An An híp mắt, cắn răng dùng lực đẩy thanh kiếm trong tay, đâm thẳng vào bụng tiện nhân trước mặt. Khi mũi kiếm thành công xuyên qua da thịt của A Dung, nàng rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng hự nhỏ từ miệng nàng ta. An An mỉm cười, đẩy mạnh hơn nữa, đôi chân nhỏ nhắn mạnh mẽ lấn tới trước, nhưng lại không may vấp phải hòn đá, lao đầu té thẳng vào người A Dung.
Thanh kiếm nhanh chóng đi từ trước bụng ra sau lưng A Dung, khoét một lỗ xuyên qua người, khiến nàng đau đớn quỵ xuống. A Dung nghe vang lên bên tai một tiếng cốp. Hình như đầu nàng vừa chạm phải một thứ gì. Mặt đất sao? Có vẻ không phải, thứ ấy rất mịn màng. Nàng khó khăn hé mở đôi mắt, xung quanh là tiếng la hốt hoảng của hai a hoàn Tiểu Mẫn Tiểu Thanh. Ý thức của A Dung dần dần mơ hồ. Nàng không cam lòng nặng nề khép đôi mắt, để lại một giọt nước mắt lăn dài trên má.
“Chết thật sao? Ta… không cam tâm”
* * *
An An rốt cuộc cũng hoàn thành công việc đếm ruồi, mang theo a hoàn Tiểu Mẫn sải bước về phía đình viện, ngồi chờ uống canh.
A Dung không chết. Chính xác là linh hồn của nàng không chết. Trong cú đập đầu hôm đó, không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo, nàng cùng với vị tiểu thư ác ma kia lại hoán đổi hồn phách cho nhau. Nàng thành An An, nàng ta thành A Dung.
May mắn cho nàng, An An tiểu thư chỉ bị đập đầu nhẹ, trán nhô lên một khối to, tịnh dưỡng vài ngày sau liền khỏi.
Xui xẻo cho nàng ta, nhập vào thân xác A Dung khi đang hấp hối, rốt cuộc chịu không được mà trút hơi thở cuối cùng, hồn lìa khỏi xác.
Nàng đoán, có lẽ cái linh hồn kia hiện tại đã được đầu thai sang một kiếp nào đó rồi, quả thật đúng là ông trời trả báo, người xấu chắc chắn không có cơ hội sống tốt. Chỉ là mấy ngày sau đó, An An bị lão gia phạt quỳ ở từ đường liên tục mười ngày, một tháng sau đó không cho bước chân một bước ra khỏi phòng. Chuyện đó đối với nàng, một kẻ đi từ cõi chết mà sống sót bò ra, tuyệt đối không thành vấn đề.
Một tháng cấm túc trôi qua, An An liền lân la tìm về chàng nam tử nơi xóm nhỏ nàng từng ước muốn cùng kết tóc se duyên. Không may lại đau đớn biết tin chàng ta đã lập gia đình, vợ cũng đã mang thai hơn hai tháng.
Mang thai hơn hai tháng? A Dung vừa mới chết hơn một tháng, như thế nào vợ hắn lại có thể mang thai được hơn hai tháng? An An nghiến răng nghiến lợi, thật muốn bắt chước An An tiểu thư trước đây mà lao đến đâm chết gã nam nhân đó. Hắn dám lang chạ với nữ nhân khác trong khi nàng cực khổ kiếm tiền nuôi hắn, đến lúc A Dung chết đi hắn lại không hề tỏ ra chút thương tiếc, ngay lập tức thú lão bà về cửa.
“Lão thiên gia, đây chính là cái lẽ chó gì kia chứ?”
An An thất tình, lao vào tự kỷ, từ đó quyết tâm biến mình thành kẻ khờ.
…
Đó vốn cũng không phải là nguyên nhân chính. Nguyên nhân chính là, nàng không phải An An tiểu thư trước đây. Tính cách ngỗ ngược tàn ác của nàng ta, An An không bắt chước được. Vậy nên để tránh Đại phu nhân nghi ngờ, tốt nhất là giả khờ.
Giữa uống thuốc trị bệnh khờ cùng ngồi cho thầy pháp lập đàn tế sống, nàng vẫn biết nên lựa chọn cái nào. An An giờ đây dù sao cũng đang sử dụng bất hợp pháp thân xác của người khác, tránh xa bọn thầy pháp thần thần bí bí vẫn là tốt nhất. Nàng không muốn bị thiêu sống. Vậy nên hiện tại, An An bị buộc phải giả khờ. Tạm gọi là di chứng sau một cú ngã quay cuồng trời đất. Mà công việc hằng ngày gái khờ An An đều phải làm, đó chính là đếm ruồi.
Mặc cho Đại phu nhân than ngắn thở dài, đau lòng thế nào, lục tiểu thư của phủ thượng thư Lý An An vẫn sống tốt qua ngày, càng lớn càng xinh đẹp, rốt cuộc cũng thành niên, làm lễ tròn mười sáu tuổi, mỗi tội vướng phải bệnh khờ.
Tiểu Mẫn đứng bên cạnh lấy tay che miệng, ngáp dài nhàm chán. Tiểu thư nàng thích đếm ruồi, không có nghĩa là nàng cũng ngốc giống tiểu thư. Đếm ruồi ư? Đi đếm lá rụng còn thấy văn nhã hơn. Dù sao trong cái phủ này người ngốc chỉ có mỗi tiểu thư, không phải tất cả.
An An liếc xéo Tiểu Mẫn, không thèm để ý đến nàng ta, tiếp tục đếm ruồi. Tưởng nàng thích chơi với lũ ruồi lắm sao? Lại còn uổng hết một lọ mật ong ngọt thanh nàng yêu quí nhất. Ruồi, ta hận mi.
An An là An An, cũng không phải là An An. Thân xác đúng là của An An, nhưng linh hồn lại là một người khác. Linh hồn này vốn có tên là A Dung, là một tiểu cô nương mười tám môi hồng răng trắng sinh sống ở một khu nhà cũ kỹ nơi phố Đông.
A Dung mười tám tuổi, yêu thích một anh chàng lực lưỡng xóm bên, và nàng cần tiền để cùng chàng tổ chức đám cưới. Nghe nói An An tiểu thư chuẩn bị đón sinh nhật lần thứ mười, cần tìm gấp một thợ may giỏi để làm một bộ quần áo đẹp. A Dung liền tìm đến, đôi tay nàng vô cùng khéo léo, may một bộ đồ đẹp luôn không thành vấn đề.
An An tiểu thư là con gái út của Đại phu nhân phủ Thượng thư. Nghe đồn Đại phu nhân vốn hiếm muộn, lập gia đình hơn mười năm, thiếp hai thiếp ba của phu quân đều đã tay bồng tay xách, bà lại chưa có được một mụn con nào, vừa tủi thân vừa sốt ruột lo lắng, không ngừng chạy Đông chạy Tây cầu y chạy chữa. May mắn rốt cuộc cũng đến với bà, đến năm lập gia đình thứ mười hai, khi Đại phu nhân vừa tròn ba mươi tuổi, rốt cuộc cũng mang thai cốt nhục của chính mình.
Sau khi Đại phu nhân sinh xong thì đại phu chuẩn mạch báo rằng, bà không thể sinh được nữa. Vậy nên cả thành đều biết, An An tiểu thư ngang nhiên trở thành tâm can bảo bối của Đại phu nhân, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, trở thành tiểu ác bá hùng cứ một phương, không ai dám chạm.
Trong lúc sửa chữa quần áo, An An tiểu thư cứ xoay người nhảy nhót liên tục, khiến A Dung một phen bối rối tay chân. Không may, một mũi kim sơ suất đâm nhẹ vào người kẻ đang nhảy loi choi kia, khiến nàng ta rú lên một tiếng, nước mắt nước mũi đồng loạt lao ra, dinh dính ươn ướt bám đầy trên mặt.
A Dung lúc đầu kinh hoảng không thôi, định quỳ xuống dập đầu xin tha lỗi nhưng liền lập tức từ bỏ ngay ý nghĩ vừa nảy ra, xoay đầu kéo váy co giò bỏ chạy, vì nàng nhìn thấy An An tiểu thư lúc này đang rút ra thanh kiếm tùy thân của mình.
An An tiểu thư từng giết người, không ai không biết, chỉ cần làm nàng ta hận, nhất định nàng ta sẽ giết. A Dung kêu khổ lên đến tận trời. Nàng chỉ lỡ tay đâm một mũi kim vào người An An tiểu thư, sẽ không khiến nàng ta hận đến muốn giết mình chứ?
Buổi trưa hôm ấy tại phủ thượng thư, An An tiểu thư lửa giận ngút trời, tự mình cầm kiếm rượt theo A Dung chạy khắp nơi trong viện của mình.
– Tiện nhân, đứng lại cho ta!
Điên mới đứng lại. A Dung không điên, nàng cố sức chạy, chỉ cần gặp được lão gia hoặc các vị phu nhân, nàng mới có cơ hội sống sót. Bất quá A Dung chưa kịp chạy ra khỏi viện, bước chân đã bị hai con chó đen to lớn há cái miệng to đùng thở khì khì ngăn lại. A Dung rùng mình muốn khóc, nàng sẽ chết ư? Chết vì bị kiếm đâm? Hay là bị chó xé xác? Hay là trước đâm sau xé xác?
– Còn dám chạy? Gan cũng lớn lắm, tiện nhân ngươi dám dùng kim đâm ta? Được, ta cho ngươi biết thế nào là bị kim đâm.
Giọng nói lạnh lùng của An An tiểu thư vang lên sau lưng A Dung. Nàng có cảm giác như mình trở thành một con thỏ run mình trước miệng sói. A Dung không muốn chết, nàng còn phải lấy chồng.
– An An tiểu thư, nô tỳ sai rồi. Là nô tỳ không cẩn thận khiến tiểu thư bị đau. Nô tỳ không cố ý. An An tiểu thư, xin người tha cho nô tỳ.
A Dung lúc này nước mắt đã chảy dài trên đôi gò má hồng xinh đẹp. Nàng dùng sức dập đầu xuống đất, vang lên rõ từng tiếng cốp cốp, nghe đến đau nhức tâm can. An An tiểu thư chỉ cười khan hai tiếng, từ từ di mũi kiếm tới trước mặt của nàng.
– Tha mạng ư? Được. Chỉ cần ngươi còn sống sau mười nhát kiếm của ta, ta liền để ngươi rời khỏi. Tiểu Mẫn Tiểu Thanh, giữa ả lại.
Mười nhát kiếm? Trái tim A Dung thoắt chốc hóa thành đá. Chịu xong mười nhát kiếm, nàng còn là con người sao? A Dung cảm thấy hai tay mình đã bị người nắm lấy xốc thẳng dậy, An An tiểu thư từ từ tiến đến, trên gương mặt non nớt búng ra sữa ẩn hiện một tia cười tà ác của ma quỷ. Một ánh sáng khẽ vụt qua trước mắt nàng, tiếng vút vang lên, từ nơi bụng A Dung dâng lên một cỗ đau nhức tận xương.
A Dung nhắm mắt cắn chặt răng. Nàng không van nài, cũng không khóc nữa. Nàng chỉ hận. Nàng hận An An, hận nữ hài tử không có trái tim trước mắt. An An không phải người. Nàng ta rõ ràng là ma quỷ.
A Dung nhẩm đếm, đã là nhát kiếm thứ tám, chỉ còn hai kiếm nữa thôi. An An muốn nàng chết, nàng càng phải sống. Chỉ cần xong nhát thứ mười, A Dung có thể đi, có thể sống. A Dung chỉ mới mười tám tuổi, nàng không có ước nguyện gì lớn lao, chỉ muốn an lành sống cho đến hết đời, chết già bên cạnh con cháu. An An là đóa hoa rực rỡ trong tay cha mẹ. A Dung lại chỉ là cây cỏ ven đường. Nhưng có ai biết không, cây cỏ mới là thứ có khả năng sinh tồn cao nhất, cũng là sinh linh có ý chí mưu cầu sống sót lớn đến vô cùng.
An An nhíu mày nhìn A Dung gục đầu sang một bên nghiến răng thở dốc. An An không vui, nàng muốn nghe A Dung kêu khóc, muốn nghe A Dung van nài cầu xin, nhưng vì sao nàng ta vẫn cứng đầu không chịu hé răng?
“Ngươi không kêu, ta càng buộc ngươi phải kêu”
An An híp mắt, cắn răng dùng lực đẩy thanh kiếm trong tay, đâm thẳng vào bụng tiện nhân trước mặt. Khi mũi kiếm thành công xuyên qua da thịt của A Dung, nàng rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng hự nhỏ từ miệng nàng ta. An An mỉm cười, đẩy mạnh hơn nữa, đôi chân nhỏ nhắn mạnh mẽ lấn tới trước, nhưng lại không may vấp phải hòn đá, lao đầu té thẳng vào người A Dung.
Thanh kiếm nhanh chóng đi từ trước bụng ra sau lưng A Dung, khoét một lỗ xuyên qua người, khiến nàng đau đớn quỵ xuống. A Dung nghe vang lên bên tai một tiếng cốp. Hình như đầu nàng vừa chạm phải một thứ gì. Mặt đất sao? Có vẻ không phải, thứ ấy rất mịn màng. Nàng khó khăn hé mở đôi mắt, xung quanh là tiếng la hốt hoảng của hai a hoàn Tiểu Mẫn Tiểu Thanh. Ý thức của A Dung dần dần mơ hồ. Nàng không cam lòng nặng nề khép đôi mắt, để lại một giọt nước mắt lăn dài trên má.
“Chết thật sao? Ta… không cam tâm”
* * *
An An rốt cuộc cũng hoàn thành công việc đếm ruồi, mang theo a hoàn Tiểu Mẫn sải bước về phía đình viện, ngồi chờ uống canh.
A Dung không chết. Chính xác là linh hồn của nàng không chết. Trong cú đập đầu hôm đó, không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo, nàng cùng với vị tiểu thư ác ma kia lại hoán đổi hồn phách cho nhau. Nàng thành An An, nàng ta thành A Dung.
May mắn cho nàng, An An tiểu thư chỉ bị đập đầu nhẹ, trán nhô lên một khối to, tịnh dưỡng vài ngày sau liền khỏi.
Xui xẻo cho nàng ta, nhập vào thân xác A Dung khi đang hấp hối, rốt cuộc chịu không được mà trút hơi thở cuối cùng, hồn lìa khỏi xác.
Nàng đoán, có lẽ cái linh hồn kia hiện tại đã được đầu thai sang một kiếp nào đó rồi, quả thật đúng là ông trời trả báo, người xấu chắc chắn không có cơ hội sống tốt. Chỉ là mấy ngày sau đó, An An bị lão gia phạt quỳ ở từ đường liên tục mười ngày, một tháng sau đó không cho bước chân một bước ra khỏi phòng. Chuyện đó đối với nàng, một kẻ đi từ cõi chết mà sống sót bò ra, tuyệt đối không thành vấn đề.
Một tháng cấm túc trôi qua, An An liền lân la tìm về chàng nam tử nơi xóm nhỏ nàng từng ước muốn cùng kết tóc se duyên. Không may lại đau đớn biết tin chàng ta đã lập gia đình, vợ cũng đã mang thai hơn hai tháng.
Mang thai hơn hai tháng? A Dung vừa mới chết hơn một tháng, như thế nào vợ hắn lại có thể mang thai được hơn hai tháng? An An nghiến răng nghiến lợi, thật muốn bắt chước An An tiểu thư trước đây mà lao đến đâm chết gã nam nhân đó. Hắn dám lang chạ với nữ nhân khác trong khi nàng cực khổ kiếm tiền nuôi hắn, đến lúc A Dung chết đi hắn lại không hề tỏ ra chút thương tiếc, ngay lập tức thú lão bà về cửa.
“Lão thiên gia, đây chính là cái lẽ chó gì kia chứ?”
An An thất tình, lao vào tự kỷ, từ đó quyết tâm biến mình thành kẻ khờ.
…
Đó vốn cũng không phải là nguyên nhân chính. Nguyên nhân chính là, nàng không phải An An tiểu thư trước đây. Tính cách ngỗ ngược tàn ác của nàng ta, An An không bắt chước được. Vậy nên để tránh Đại phu nhân nghi ngờ, tốt nhất là giả khờ.
Giữa uống thuốc trị bệnh khờ cùng ngồi cho thầy pháp lập đàn tế sống, nàng vẫn biết nên lựa chọn cái nào. An An giờ đây dù sao cũng đang sử dụng bất hợp pháp thân xác của người khác, tránh xa bọn thầy pháp thần thần bí bí vẫn là tốt nhất. Nàng không muốn bị thiêu sống. Vậy nên hiện tại, An An bị buộc phải giả khờ. Tạm gọi là di chứng sau một cú ngã quay cuồng trời đất. Mà công việc hằng ngày gái khờ An An đều phải làm, đó chính là đếm ruồi.
Mặc cho Đại phu nhân than ngắn thở dài, đau lòng thế nào, lục tiểu thư của phủ thượng thư Lý An An vẫn sống tốt qua ngày, càng lớn càng xinh đẹp, rốt cuộc cũng thành niên, làm lễ tròn mười sáu tuổi, mỗi tội vướng phải bệnh khờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook