Nhân Duyên Tiền Định
Chương 37: Cùng Tranh Phong

Hôm sau, thời điểm Lục Nhiên vào triều sớm giương mắt nhìn thấy sắc mặt hoàng thượng hồng nhuận, càng thêm nghi hoặc Đạo Ẩn kia tột cùng là thần thánh phương nào.

Bản thân hoàng thượng cũng đang rất cao hứng, vốn dĩ thấy những hoàng đế ăn đan dược cầu trường sinh bất tử trong sách sử chẳng mấy ai có kết cục tốt, bây giờ nghĩ lại những người kia nhất định là vì không tìm được phương pháp luyện đan chân chính. Hoàng thượng cảm thấy bản thân là thiên mệnh sở quy, là trời cao muốn hắn làm hoàng đế thiên thu vạn đại, cho nên phái thần tiên hạ phàm giúp cho hắn. Đoạn thời gian này, ăn trường sinh hoàn rõ ràng cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều thư thái, đến cả tùy tùng thân cận cũng nói khí sắc của hắn ta tốt hơn nhiều.

Trên triều sẽ có những người nhìn sắc mặt nhân cơ hội nói lời nịnh hót, đem hoàng đế dỗ đến càng cao hứng hơn.

Lúc này Khương Văn Ngọc dâng tấu nói, Kinh Hàng Vận Hà có nhiều đoạn đường sông trầm tích khiến cho giao thông bất tiện, làm cho giá hàng trong kinh dâng lên, thỉnh cầu hoàng thượng đầu tư tu sửa." Hoàng thượng vừa cảm thấy bản thân là thiên mệnh sở quy, giang sơn dưới sự thống trị của hắn là hải thanh hà yến vô cùng thịnh thế, Tiểu Khương Nhị này vừa nói nơi nào không ổn, hoàng thượng lập tức nhăn mày, nhưng không có lý do giận hắn, chỉ xua xua tay nói, "Những việc này giao cho Tiết ái khanh, việc này do Hộ Bộ cùng Công Bộ hiệp thương xử lý."

Sau khi Tiết tướng đồng ý, Lục Nhiên và Văn Tập chỉ đành sau khi hạ triều đến Tiết phủ thương nghị.

Ba năm trước đây tuy cùng Tây Nhung ký kết hiệp nghị, nhưng mấy năm nay trong hoàng thất Tây Nhung phân tranh không ngừng, quân của Khương gia đành phải lần nữa đóng giữ Tây Bắc để phòng bất trắc, thêm chi Nam Man cũng hoạt động thường xuyên hơn, Vệ quốc công cũng đã một năm chưa hồi kinh. Quân lương, quân bị bỏ ra khiến quốc khố cạn kiệt, vì thế kênh đào Kinh Hàng tu sửa liền sơ sót.

Tiết tướng gần đây thường hỏi ý kiến của Khương Văn Tập, những học trò xung quanh đều âm thầm cắn răng, Khương Văn Tập chắp tay nói, "Học trò nghe Nhị ca trong nhà nói qua, khúc sông giao giữa kênh Vĩnh Tế cùng kênh Thông Tế bùn cát trầm tích đặc biệt nghiêm trọng, hao tổn rất nhiều của cải để nạo vét, chi bằng thay đổi tuyến đường."

Tiết tướng chính là biết Khương Văn Tập có tin tức của Công Bộ thị lang Khương Văn Ngọc nên mới hỏi hắn, hơn nữa cũng muốn những người khác thấy ông ta coi trọng Khương Văn Tập.

"Ồ? Nhưng vùng Hoàng Hà làm sao thay đổi tuyến đường được đây, dùng không được mấy chục năm liền trở thành đạo sông vô dụng."

Có người thấy thế vội vàng hỏi, "Đúng vậy, thay đổi tuyến đường kia không phải công trắng sao?"

Khương Văn Tập chắp tay nói, "Đường sông mới chỉ cần định kỳ loại bỏ ứ đọng, nhất định so với đường sông cũ sẽ dùng được lâu hơn, học trò cho rằng việc cấp bách là giải quyết vấn đề vận chuyển khó khăn, ức chế giá hàng trong kinh, bá tánh mới có thể sống yên ổn."

Cũng có người phụ họa cho Khương Văn Tập, "Đường sông có dùng được lâu dài hay không cứ để Công Bộ nhọc lòng đi, vấn đề hôm nay của chúng ta là lập tức giải quyết nan đề trước mắt!"


Học trò của Tiết tướng đương nhiên cũng có Công Bộ, tuy là tiểu quan, nhưng cũng không nghe vừa lời người nọ, "Chuyện đường sông ném cho Công Bộ ư? Vì sao không thể nghĩ biện pháp vẹn toàn hơn?"

Nhất thời cư nhiên chia thành mấy phe, cãi cọ ầm ĩ, Tiết tướng thực sự hi vọng mọi người dũng cảm lên tiếng nhưng cũng không thích lộn xộn như vậy, vội dùng tay ra hiệu ngừng lại, sau đó giương mắt nhìn Lục Nhiên.

Lục Nhiên hiểu ý, liền đưa ra kiến nghị của mình, "Học trò cho rằng việc thay đổi tuyến đường quá tốn thời gian, e rằng đổi xong đường sông, một đấu gạo trong kinh nội đã lên đến giá ngàn lượng bạc rồi. Thay đổi tuyến đường có thể được nhưng không giải quyết được việc cấp bách."

Tiết tướng nghe ý kiến của hắn cùng Khương Văn Tập hoàn toàn tương phản, hài lòng để hắn nói tiếp.

"Bởi vì tình hình lưu lượng nước giữa các con sông không giống nhau cho nên các tuyến sông cũng khác nhau, nếu có thể chọn phương pháp luân chuyển, lợi dụng phân đoạn của đoạn sông nhỏ, chia nhánh các sông, thậm chí là đường bộ, đem lương thực vật tư mau chóng vận chuyển vào trong kinh, lập tức có thể bình ức giá hàng, chuyện thay đổi tuyến đường kia cũng có thể trực tiếp tiến hành."

Tiết tướng gật đầu, biện pháp này so với thay đổi tuyến đường hiệu quả hơn chút. Có người lại không phục hỏi, "Phân đoạn luân chuyển nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ngươi có phương pháp phân đoạn không?"

Lục Nhiên nhìn về phía người nọ, "Vừa khéo, tại hạ là nhân sĩ Giang Đô, những lần lên kinh đều là đi thủy đạo Kinh Hàng, thực sự có vài phần quen thuộc. Hơn nữa, cho dù không biết chỗ, cũng có thể dò hỏi dân chèo bản địa, bọn họ nhất định là biết tường tận chi tiết."

Những người hắn quen biết không chỉ là người có tri thức uyên thâm mà còn có người đi được nhiều nơi. Tuổi còn trẻ liền du học nhiều thứ một chút, nghe nói thời điểm du học là ban ngày ngắm phong cảnh nước non, trải nghiệm cuộc sống của bá tánh, buổi tối lại chông đèn đọc sách, vô cùng khắc khổ.

Người nọ không nói nữa, sắc mặt Tiết tướng càng hòa ái hơn.

Khương Văn Tập trước kia từng giận Lục Nhiên, bây giờ lại nói, "Học trò còn có ý kiến."

Biện pháp của Lục Nhiên đã rất ổn rồi, Khương Văn Tập vẫn muốn nói thêm, Tiết tướng liền cảm thấy đây là muốn cùng Lục Nhiên phân cao thấp, gật đầu một cái, để hắn nói.

"Hôm nay trên triều chỉ nói đến chuyện đường sông khiến vận chuyển khó khăn, giá hàng tăng lên, đó là bởi vì Công Bộ thị lang là người đưa ra việc này. Nhưng thực tế không dừng ở đó, ở vùng sông Giang Nam, thủy phỉ mọc thành cụm, rất nhiều lương thực vật tư đều bị bọn chúng cướp đi, thương gia vì đền bù tổn thất, liền nâng giá lương thực, vật tư còn sót lại lên."


"Đúng lúc quan binh của các phủ vẫn đang nhàn rỗi, có thể để họ hộ tống thuyền chở lương thật cùng với thương thuyền, tránh cho binh lính mất đi nhuệ khí, cũng xem như trao đổi, yêu cầu thương gia hạ thấp giá hàng."

Được, thế này liền dính dáng đến Binh Bộ rồi, may mà Tiết tướng chưởng quản lục bộ, chỉ cần nói một câu là được, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ khó khăn rồi.

Tiết tướng cảm thấy ánh mắt của mình độc đáo, trạng nguyên hai khoa gần đây đều được ông ta thu vào môn hạ, hơn nữa đều là những nhân tài trụ cột.

Khương Văn Tập có thể biết được chuyện này chẳng qua là vì hắn xuất thân trong phủ quốc công. Từ khi đương kim hoàng thượng đăng cơ đến nay, đãi ngộ binh lính trong thiên hạ cực kì không đều, binh lính biên cương cơ hồ hàng năm không được về nhà, binh lính địa phương lại ngày ngày nhàn nhã, đôi khi mới được sai đi làm việc, mà túc vệ binh lính trong kinh đô dưới chân thiên tử càng ngày càng nhiều kẻ giữ chức vụ lại ăn chơi trác táng, hoặc là ở bên trong chỉ toàn con ông cháu cha.

Cũng chỉ có ám vệ trong Tử Thần Điện là trải qua gắt gao tuyển chọn người tài.

Nếu một ngày nào đó, phi tử của hoàng thượng bị người ta cướp đi, không biết hoàng thượng có ngẫm lại lực lượng hộ vệ yếu kém kia không, hay là hắn sẽ không để tâm, chỉ cần không liên lụy tới Tử Thần Điện của hắn là được.

Điểm này Văn Chiêu có thể làm chứng, tường ngoài hoàng cung chỉ cần có công phu tốt chút liền có thể tự do ra vào, chỉ cần đừng quá đường hoàng bước vào khiến người khác chú ý là được. Nhưng việc ra vào Tử Thần Điện lại khó như lên trời. Có thể thấy được hoàng thượng là chỉ yêu mỗi bản thân hắn mà thôi.

Văn Chiêu vào phòng cạnh Thọ Duyên đường, Kỷ Hướng Nhu kỳ thực đã khỏe hẳn, chỉ là Trần Thị muốn nàng ta nghỉ ngơi nhiều hơn mà thôi. Văn Chiêu ngồi trò chuyện với nàng ta, sau đó nói với Trần Thị, "Biểu cô mẫu, chúng ta trước tiên ra ngoài một lát, để Nhu biểu tỉ nghỉ ngơi thật tốt."

Trần Thị đưa mắt nhìn Văn Chiêu, biết nàng muốn cùng bà nói chuyện, gật đầu.

Hai người cùng nhau đi đến đình Vọng Nguyệt, sai mấy nha hoàn ở ngoài canh giữ, không có phân phó không được vào trong.

Ngồi trên ghế đá, Văn Chiêu đưa mắt nhìn biểu cô mẫu ngồi ở bàn đá đối diện, nhàn nhạt nói, "Biểu cô mẫu nếu là không muốn làm thiếp thất của cha, đại khái có thể thu tay được rồi."


Lời nói này không chút khách khí, sắc mặt Trần Thị đột nhiên trắng bệch, sau đó nhìn về giữa hồ, "Ta sao có thể làm thiếp chứ, hơn nữa đã từng gả qua một lần......"

Văn Chiêu thở dài, "Biểu cô mẫu hà tất làm khổ mình, khiến bản thân lâm vào hoàn cảnh ngượng ngùng như vậy."

Trần Thị yên lặng không nói, lại đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt trống rỗng, "Ngươi cùng cha ngươi thật giống nhau......"

"Ta cùng huynh ấy là thanh mai trúc mã, từ nhỏ thích nhất chính là Nhị biểu ca, huynh ấy đối xử với ta rất tốt, có gì ngon có đồ chơi gì cũng sẽ chia cho ta, chỉ là có một ngày nhìn thấy dáng vẻ huynh ấy trước mặt Trang Thị, ta mới biết được huynh ấy nhất mực xem ta là muội muội."

"Sau đó theo lệnh phụ mẫu mà gả cho người khác, trong lòng vẫn luôn là một khối trống rỗng......", Trần Thị ngưng thần nhìn cặp mắt hoa đào của Văn Chiêu cực kỳ giống Nhị gia "Văn Chiêu ngươi đừng nói chuyện này với Nhị gia. Là biểu cô mẫu nhất thời không kiềm được lòng, không khống chế tốt bản thân, hi vọng có thể ở chung với huynh ấy nhiều một chút, biểu cô mẫu thực xin lỗi ngươi......"

"Người cần xin lỗi nhất là Nhu biểu tỉ, một câu không kiềm được lòng làm cho nàng khóc đến nửa đêm. Nàng kể về người cha cao lớn anh tuấn, sẽ để nàng cưỡi ở trên cổ hái hoa quả, hiện tại ông ấy trên trời nhìn xuống, mà mẫu thân lại nhớ đến người khác." Văn Chiêu không chút dao động nói, khiến cho hốc mắt Trần Thị đột nhiên ươn ướt.

Trần Thị hiểu rõ, đây là chuyện A Nhu nói với Văn Chiêu, thời điểm A Nhu nói những lời này, trong lòng có bao nhiêu thất vọng về mẫu thân như bà chứ?

Thấy Trần Thị ngơ ngẩn thất thần nhìn về phương xa, Văn Chiêu đứng dậy bước ra khỏi đình.

Hi vọng lời nàng nói hôm nay có thể hữu dụng.

Thời điểm dùng bữa, Khương Nhị gia cao hứng tuyên bố một tin tức tốt, đó chính là hắn từ đâu có được bản vẽ của Thôi Diễn. Hai người Văn Dậu cùng Văn Đàm không để ý đến ông, chỉ có Tam ca cười hỏi một câu là bức tranh nào, mẫu thân gắp một đũa đồ ăn cho ông, "Ăn đi."

Nhị gia đang cùng Tam ca trò chuyện, không thèm nhìn mà há miệng ăn một đũa gắp qua kia.

Tam ca đang chờ ông nói, liền nhìn thấy gương mặt bạch ngọc của ông như bị thiêu cháy.

Nhị gia phun vật trong miệng ra, ủy khuất mà nhìn Tần thị, "A Diên sao lại gắp cho ta một miếng gừng......"

Tần Thị chẳng hề để ý đáp "Ồ, xin lỗi nha", cũng không thèm nhìn biểu tình càng thêm ủy khuất của Nhị gia.


Văn Chiêu càng nhìn càng muốn cười, mẫu thân luôn là như vậy, thích bắt nạt cha, chỉ là không biết vì sao lại trông thật ấm áp.

Thính Đàm học Tần Thị đem một mảnh cà rốt gắp vào trong chén Văn Dậu, Văn Dậu bĩu miệng không ăn, Văn Đàm nói, "A Dậu còn nói muốn mau lớn lên nữa, thế lại không ăn cà rốt!"

Thanh âm thanh thúy non nớt, nhưng logic lại thất loạn bát nháo.

Lời này dường như lại hữu dụng, Văn Dậu nghe xong dù cho vẫn trên mặt đầy vẻ không tình nguyện, nhưng lại đem miếng cà rốt kia nhét vào trong miệng. Toàn bộ quá trình nhai nuốt khiến người khác cảm thấy thống khổ.

Tần Thị nhìn gương mặt nhỏ nhăn thành một đoàn, liền buồn cười, "A Dậu chán ghét cà rốt như vậy, cũng không biết là học ai."

Văn Chiêu cười tiếp, "Kì thật cả nhà chúng ta đều kén ăn, không chỉ mỗi A Dậu đâu."

Nhị gia ngạc nhiên nói, "Có sao? Ta không ăn gừng cũng không thể tính là kén ăn!"

Văn Chiêu lắc đầu cười nói, "Nhưng cha cũng không thích ăn rau cần, mẫu thân không thích uống sữa bò, Tam ca không thích ăn thịt dê cùng quả vải, cay cũng ăn không được, Đàm Nhi nữa cũng không thích ăn bí đao cùng cà tím......"

Văn Chiêu vừa nghĩ vừa nói, khi nàng dứt lời, liền thấy mọi người nhìn nàng chằm chằm.

Tần Thị chỉ có thời điểm trước và sau khi sinh hài tử mới uống sữa bò, hơn nữa lúc uống cũng là cố nén mùi sữa tanh khiến bà buồn nôn, bà cho rằng chi tiết này người khác chú ý không đến, không ngờ Văn Chiêu lại nhớ kỹ. Không nghĩ đến nàng tính tình có vài phần lạnh nhạt với người khác lại tinh tế, tỉ mỉ như vậy.

Tần Thị cảm thấy hai mắt cay cay, vội đảo mắt, chớp chớp vài cái.

Văn Tập xác thật cảm thấy thịt dê tanh nồng, quả vải quá ngọt, nhưng hắn biết kén ăn cản trở phát dục, cũng chỉ là trong lúc dùng bữa ăn một chút, thế nhưng bị Chiêu Chiêu nhìn ra, khiến hắn cảm thấy trong lòng ấm áp, thoải mái.

"A, Nhị tỉ tỉ thật là lợi hại!" Văn Đàm vỗ tay lớn tiếng nói, "Đàm Nhi sợ bị cười kén ăn, cho nên những thứ không thích ăn cũng không nói cho người khác biết. Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta đều kén ăn, Đàm Nhi không cảm thấy mất mặt nữa."

Nhìn thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình, Văn Chiêu cảm thấy có chút thẹn thùng, rốt cuộc kiếp trước kiếp này nhiều năm như vậy, nhìn ra chuyện này cũng không có gì lợi hại......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương