Không khí sôi động ở quán Bar vốn là nơi khiến cho Hạ Trâm hào hứng nhất nhưng bữa nay cô ta lại chỉ ngồi uống hết cốc này đến cốc khác thì em họ Ái Vân nhịn không nổi lên tiếng:
– Chị cần chó gì phải buồn phiền thế! Nếu không có được thì đạp đổ thôi!
– Mày im đi! Tất cả không phải vì mày gây ra à?
– Chị lại trách em chuyện cũ, cũng là do không may thôi mà, với em cũng đâu tính được là chị và anh ta sau này lại quen nhau đâu.
– Thôi, bỏ đi!
Miệng bảo bỏ đi nhưng Hạ Trâm vẫn đăm chiêu suy tư thì Ái Vân tự rót rượu vào cốc mình uống cạn sau đó nói chắc như đinh đóng cột:
– Em sẽ trả thù cho chị!
– Làm lần nào là hỏng lần đó, rồi lần này mày tính làm gì?
– Lần này không hỏng, nhất định không hỏng!
– Nói xem!
Vì quá ồn ào nên Ái Vân ghé tai chị họ nói thầm thì Trâm lạnh mặt hỏi lại:
– Mày có chắc chắn?
– Em chắc!
Không hẳn chỉ mỗi mục đích trả thù cho Hạ Trâm mà còn do Ái Vân ghen tị với Ngọc Nhi, cô ta đố kị với Nhi vì cho rằng nghiễm nhiên sau cái đêm vô tình đó lại tòi ra đứa con trai khôi ngô, tuấn tú và cô được đón về nhà giàu ở như một bà hoàng.

Không phải lo cơm ăn áo mặc, không cần lo kinh doanh cũng có tiền mỗi tháng gửi vào tài khoản, đã thế lại được mở thêm nhà hàng cơm chay lớn ở dưới này nữa.

Chưa hết, nhà Tuấn Anh còn lấy lí do bù đắp cho thằng bé mà tặng bố mẹ Nhi căn hộ tiền tỷ, nói là mỗi lần bé Tôm về nhà ngoại chơi cũng phải có chỗ ăn nghỉ tốt mới yên tâm.
Thực tế Nhi chỉ nói với Tuấn Anh rằng mình muốn mở một nhà hàng cơm chay ở dưới này cho thỏa đam mê chứ mấy thứ kia cô không yêu cầu.

Mọi thứ đến với cô rất tự nhiên và cô xứng đáng được nhận nhưng qua con mắt và cách nhận thức của những kẻ đố kị thì lại thành ý tứ khác.

Có điều đến giờ này Ngọc Nhi chẳng thèm bận tâm để ý xem ai nghĩ gì, đánh giá mình ra sao mà cô chỉ thực sự quan tâm tới những người thân yêu của gia đình thôi.
Ngọc Nhi đúng là rất có duyên bán hàng nên bất cứ nhà hàng mở ra ở đâu cũng đông khách đến ủng hộ, người nhà vui mười thì có người nào đó cũng vui không kém.

Tuấn Anh nhân dịp nhà hàng mở được một tháng thuận lợi thì có ý chúc mừng nên buổi trưa đó về nhà ăn cơm thì anh có bàn với Nhi:
– Anh tính mời hai nhà tối nay đi ăn ngoài, em thấy sao?
– Bố của Tôm trả tiền hả?
– Vâng.

Bố của Tôm trả tiền được chưa?
– Vậy thì em nhất trí nhé!
Ở cùng nhau lâu nên cách nói chuyện của Ngọc Nhi và Tuấn Anh rất tự nhiên, nghe giống là bạn thân hơn là vai trò của những ông bố bà mẹ đơn thuần.

Nhìn nụ cười thoải mái của Nhi thì Tuấn Anh cũng tự nhiên mỉm cười rồi không quên báo cho cô tin mừng nữa:

– Hai anh em Thanh Tuyền cũng đang chuẩn bị xuống đây!
– Vậy sao?
– Sắp gặp lại bạn thôi mà trông em vui còn hơn là được anh trả tiền cho bữa tối nay đấy nhỉ?
– Vui chứ! Cũng lâu rồi không gặp nó và anh Chiến! Mà em hỏi này! Anh thấy em hẹn hò với anh Chiến được không?
– Cũng được! Hẹn hò nhanh đi để anh chính thức hưởng quyền nuôi bé Tôm!
Lần nào thử nói vấn đề này thì y như rằng Tuấn Anh lại đáp cho cô câu trả lời kiểu đó khiến cho Ngọc Nhi chỉ biết câm nín, cô mắt lườm lườm, tay đang cầm bộ quần áo của con liền ném vào người anh:
– Anh cầm xuống thay cho con đi! Ông bà đang chờ kìa!
– Em cầm đi!
– Bà nội Tôm nhắc bố Tuấn Anh tự cầm xuống nên nhanh chân lên nhé! Em đi ngủ đây! Nhớ đóng cửa phòng giúp em đấy!
Tuấn Anh nhìn Nhi thư thái thả mình xuống chiếc giường êm ái thì chỉ biết lặng lẽ cầm bộ quần áo của Tôm đi xuống nhà.

Xong nhiệm vụ, anh định quay lên phòng của mình nằm ngả lưng một chút nhưng nghĩ bụng thế nào lại vác thằng bé lên phòng của Nhi, lúc này cô đang lim dim thì bị tiếng của hai bố con làm ồn nên mở mắt ra hỏi:
– Ơ… Sao anh lại đưa con lên đây?
– Tôm nói muốn ngủ với em!
– Nãy rõ là nó đòi ngủ với ông bà nội cơ mà?
– Anh làm sao mà biết được!
Ngọc Nhi không hỏi Tuấn Anh nữa mà nhìn qua con trai thăm dò thì Tôm láu cá cười toe toét:
– Mẹ Nhi ơi, con muốn ngủ với mẹ và bố Tuấn Anh!
– Tôm hôm nay hơi lắm chuyện nhé! Có biết mẹ đang rất mệt không hả?
– Mẹ… Mẹ đừng mắng Tôm mà! Giờ Tôm đi ngủ ngoan đây ạ! Bố ơi, bố nằm đây với Tôm và mẹ đi!
Tuấn Anh bế con trai thản nhiên nằm lên giường thì Ngọc Nhi giọng hơi chế giễu:
– Dạo này hình như anh phá vỡ quy tắc hơi nhiều đấy! Mà kể ra anh cũng dễ dãi nhỉ? Không có nghĩ cho bạn gái mình gì cả, vạ đâu cũng nằm được!
– Có gần một tiếng ngủ trưa thì tập trung ngủ đi! Nói lắm thế không sợ hết thời gian à? Mà đây là anh đang trả lại em vì cái tội sai vặt đấy!
– Sai vặt gì?
– Mẹ anh bảo em cầm quần áo xuống cho con mà dám đẩy việc cho anh, xem ra càng ngày em càng lười biếng rồi thì phải.
Xùy… Ngọc Nhi bĩu môi khi nghe Tuấn Anh nói ý nhưng cô cũng không vừa mà đáp trả anh:
– Nó là con của mình em chắc.

Là miệng ai nói công việc chia đôi, trách nhiệm bằng nhau hả?
– Này…
– Thôi, lặng im cho em ngủ! Thích tranh luận thì hẹn đến tối nhé!
– …
Thực ra Tuấn Anh bế con lên đây là muốn trả đũa Nhi cho bõ cái tội bị cô sai vặt ấy thế mà chưa được mấy phút đã lăn ra ngủ say, Nhi bữa nay cũng giống anh, con trai chưa ngủ thì cô cũng thở đều rồi, cuối cùng còn mỗi mình con trai nằm bơ vơ giữa giường, Tôm quay bên này, ngó qua bên kia thấy bố mẹ ngủ ngon quá nên cậu bé liền rời khỏi giường chạy đi tìm ông bà nội.
Hai vợ chồng Thùy Dung lúc này đang ngắm nghía chậu hoa mới mua về ở bên ngoài thì nghe có tiếng thằng cháu gọi mình trong nhà.
– Ông bà ơi…

– Ơ… Tôm… Sao giờ này con lại chạy xuống đây? Con không ngủ trưa à?
– Bà ơi, bố mẹ con hư quá, Tôm chưa ngủ mà bố mẹ con đã ngủ say rồi ạ!
– Là sao hả con?
– Bố mẹ bảo ru con ngủ mà cả hai ngủ trước cả con rồi ạ!
Hai vợ chồng Kiên, Dung nghe thằng cháu tố cáo Tuấn Anh và Ngọc Nhi thì cả hai nhìn nhau cười tủm tỉm, Thùy Dung xoa đầu thằng bé rồi dỗ dành:
– Tôm đừng giận bố mẹ nữa nhé! Chắc là do bố mẹ làm mệt quá đấy, giờ bà bế Tôm lên phòng ông bà ngủ rồi bà hát ru, chịu không nào?
– Vâng ạ!
Dỗ được thằng bé ngủ say thì Thùy Dung quay qua nói với chồng:
– Kể ra bé Nhi và Tuấn Anh có tình cảm với nhau thì tốt quá anh nhỉ?
– Vậy phải nhờ em và con gái Bảo An ra tay rồi!
– Từ bao giờ mà anh lại có ý đẩy thuyền kiểu này thế hả?
– Thực sự thì anh cũng quý bé Nhi, nếu để chọn con dâu thì anh chấm con bé! Nó chu đáo và khéo léo giống em!
– Lại có ý khen vợ mình đấy hả ông già?
– Sự thật là thế mà!
– Vậy để cảm ơn thịnh tình của chồng già thì em với con gái cố gắng đẩy chiếc thuyền này cho mau cập bến nhỉ?
– Anh đợi kết quả đấy!
Đối với Trung Kiên và Thùy Dung mặc dù đã qua cái tuổi yêu đương nồng cháy rồi nhưng giữa hai người lại luôn tồn tại một tình yêu mãnh liệt của riêng mình…
Thùy Dung và chồng thành công dỗ thằng cháu ngủ ngon lành thì trên phòng của Ngọc Nhi lúc này vẫn im hơi lặng tiếng lắm.
Nhi theo thói quen nằm ôm con trai ngủ nên trong mơ màng vòng tay ôm lấy Tuấn Anh ngủ ngon.
Mà kể cũng lạ, mọi ngày Tuấn Anh thính ngủ là thế mà hôm nay như kẻ ham ngủ và chỉ đến khi người bên cạnh ngọ nguậy hơi nhiều mới khiến anh bị thức giấc.

Tuấn Anh mở mắt thì bị giật mình bởi cảnh tượng Ngọc Nhi đang ôm chặt lấy mình.

Sợ cô phát hiện ra anh ngủ lại đây nên vội vàng gỡ nhẹ tay cô ra nhưng đúng lúc anh sắp thoát khỏi thì Nhi bất ngờ ôm anh lại, mà lần này cô gác luôn cả chân lên người anh khiến Tuấn Anh buột miệng kêu theo phản xạ…
– Ui…
Ngọc Nhi vì tiếng kêu này và cả mùi hương nước hoa của Tuấn Anh đang dí sát vào mũi nên tỉnh dậy, dù còn đang ngái ngủ nhưng cũng hết hồn vì thấy mình đang ôm anh, Nhi vội đẩy Tuấn Anh ra, giọng lắp bắp hỏi:
– Sao… Sao anh lại nằm đây?
Tuấn Anh biết mình ngủ quên nên cười trừ nói xin lỗi nhưng sau vẫn cố vớt vát chút sĩ diện:
– Sorry…Sorry… Bảo ru thằng bé ngủ rồi về phòng mà ngủ quên mất nhưng em cũng ôm anh lại rồi, vậy hòa nhé!
– Ờ… Thì hòa… Nhưng…
Nói tới đây Ngọc Nhi cảm giác có gì đó không đúng, cô nhìn quanh rồi tá hỏa hỏi Tuấn Anh:
– Con … Con đâu???
– Ơ… Thằng bé đi đâu nhỉ? Ch.ết rồi…

Cả hai vội chạy nhanh xuống dưới nhà tìm loạn thì gặp Bảo An đang chuẩn bị đi học thêm.

Cô bé biết thừa hai người đang tìm con nhưng còn cố tình trêu:
– Hai anh chị làm gì mà hớt hơ hớt hải thế?
– Em có thấy thằng Tôm đâu không?
– Sao vậy? Anh chị ngủ cùng nó mà lại hỏi em?
– Ờ… Thì anh ru nó ngủ nhưng lúc tỉnh dậy thì không thấy đâu nữa.
– Ô… Thế anh hôm nay ngủ lại phòng chị Nhi à? Thảo nào con đi đâu không biết! Mà giờ này mới dậy thì còn đến công ty công cò gì nhỉ?
Đang lúc nước sôi lửa bỏng mà Bảo An cứ buông lời đùa cợt khiến Tuấn Anh cáu kỉnh:
– Không phải lúc đùa nhé! Có thấy cháu chạy đâu không?
– Ha ha…
Bảo An lại cười ha hả mà chưa thèm nói cho anh trai xem con ở đâu thì Nhi chạy từ ngoài vào nói vội:
– Thấy thằng bé rồi.

Con đang chơi với ông bà ngoài cổng.
Tuấn Anh bấy giờ mới thở phào nhưng cũng không quên lườm xéo em gái:
– Lần sau mà đùa nữa anh đập cho phát!
– Ai bảo mải ngủ còn kêu gì! Em nghe lỏm nó còn tố cáo anh chị đấy!
– Tố cáo gì?
– Nó bảo hai người ru nó kiểu gì mà nó chưa ngủ đã lăn ra ngáy khò khò làm nó không ngủ được phải xuống ngủ với ông bà nội đó! Mà anh chị đúng là ham ngủ thật, bảo ngủ chút rồi tới công ty mà giờ này 3h chiều rồi thì còn làm ăn gì nữa, ây za…
Bảo An cố tình thêm bớt cho câu chuyện thêm xúc tích mà không ngờ xúc tích quá khiến Ngọc Nhi xấu hổ vội tránh lên phòng còn Tuấn Anh cũng vẫy tay đuổi em gái:
– Đi học đi không muộn rồi kìa!
– Em không có kiểu la cà như anh đâu mà lo muộn, cơ mà lần la cà vô tội vạ này của anh thì em ủng hộ nhé!
– Lo học đi! Đừng có lắm chuyện!
– Hư… Sĩ vừa thôi! Người như chị Nhi chắc gì anh tán được mà làm kiêu! Nhắc cho anh nhớ là chị ấy được bạn thân của anh để ý lắm đấy nhé! Em thấy anh Chiến gọi điện nói chuyện với chị Nhi liên tục, người ta nhẹ nhàng tình cảm lại chu đáo chứ không có như anh vô tư thành vô tâm đâu, mà cái mặt bớt nhăn nhó dùm em cái không có mà ê sắc ế đấy anh zai ạ!
– Có đi học không thì bảo?
– Đi chứ ở nhà nhìn mặt anh phát chán!
Cũng ngượng chín mặt đấy nhưng Tuấn Anh vẫn phải ra vẻ đấu võ mồm với em gái, mà đúng là kể cũng lạ, cứ mỗi lần bên cạnh Nhi là không hiểu sao anh lại vô tội vạ như Bảo An nói.

Ngủ không biết trời trăng gì luôn mà giờ này còn đi làm ăn gì nữa.

Tay vỗ trán, chân bước lên tầng rồi đứng trước cửa phòng của Ngọc Nhi một hồi lâu mới gõ cửa…
Cốc….cốc
– Vào đi ạ!
– Ờ… Anh muốn hỏi em có đến nhà hàng xem tình hình công việc không?
– Cũng muộn rồi nên em không đi nữa đâu.

Mà Thanh Tuyền vừa gọi, nó xuống tới nơi rồi, lát hai đứa gặp nhau ở bên nhà em.
– Cần anh đưa đi không?
– Em đi tự được.


Chút em cùng con về luôn bên bà ngoại, buổi tối anh và mọi người cứ đến thẳng chỗ hẹn nhé!
– Ừ.
Thống nhất là vậy thế mà lúc gần đến giờ đi lại thấy Tuấn Anh xuất hiện trước cổng nhà Nhi, Tôm nhìn thấy xe của bố đến thì chạy chân sáo ra đón:
– Bố…Bố đến đón Tôm và mẹ ạ?
– Ừ.
Nhi cũng hơi ngạc nhiên khi giờ này thấy Tuấn Anh xuất hiện ở nhà mình nên hỏi ngay:
– Em tưởng giờ này anh phải chở cả nhà đến nhà hàng chứ?
– À… Thiên Sơn chở mọi người đi rồi, sợ xe của Chiến không đủ chỗ nên anh qua đón hai mẹ con!
– Xe anh ấy bảy chỗ mà!
– Ờ, anh cũng quên mất.

Mà thôi, anh lỡ đến rồi thì chia ra hai xe đi cho thoải mái!
– Vâng, thế anh đợi để em vào bảo mọi người!
– Ừ.
Nghe Nhi bảo mình cùng hai mẹ con lên xe Tuấn Anh chở đi thì Thanh Tuyền cười tủm tỉm trêu:
– Gớm! Sợ anh tôi tán bà hay sao mà ông Tuấn Anh phải đến đón đi riêng vậy?
– Bà lại nghĩ đi đâu đấy? Là bố của Tôm sợ xe chật chội nên qua chở thôi!
– Anh ấy chẳng lẽ không biết xe của anh tôi là xe bảy chỗ à?
– Nhiều lúc đầu óc cũng quên ấy mà! Thôi, đi mau không mọi người lại chờ!
Vẫn chưa tha cho Nhi và Tuấn Anh nên khi lên xe Thanh Tuyền lại ôm bé Tôm nói lời bông đùa tiếp:
– Tôm ơi? Ở nhà Tôm ngủ với ai nhiều nhất nhỉ?
– Dạ.

Con ngủ với mẹ Nhi ạ!
– Thế bố Tuấn Anh không ngủ với hai mẹ con Tôm à?
– Dạ bố bận nên thỉnh thoảng bố mới ngủ cùng ạ!
– Buồn cho Tôm nhỉ, cô ngày bé thì khác Tôm đấy!
Thằng bé nghe Thanh Tuyền nói khác thì tò mò hỏi:
– Khác gì hả cô?
– Ngày bé hôm nào cô cũng được bố mẹ ru ngủ cơ! Hôm thì bố kể chuyện, hôm thì mẹ hát ru, thích lắm!
– Vậy ạ?
– Ừ.

Thế Tôm có thích được ngủ cùng với cả bố mẹ không?
– Có ạ!
– Vậy con phải bảo bố Tuấn Anh từ nay ngủ lại phòng của hai mẹ con thì Tôm mới được nghe kể chuyện vui và được nghe mẹ hát ru hiểu không?
– Vâng ạ.
Sự xúi giục của Thanh Tuyền rất có giá trị, bé Tôm vô tư nêu ra hiệu lệnh bắt bố phải ngủ cùng mình từ tối nay khiến cho cả Tuấn Anh và Ngọc Nhi còn đang ú ớ thì Tuyền lại ghé sát tai thằng bé xúi tiếp thì nó lại ngây thơ hỏi một câu:
– Bố ơi, mẹ ơi? Con thích em bé lắm, bố mẹ có thể sinh cho con một em gái xinh đẹp không ạ?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương