Nhân Duyên Của Chúng Ta
-
Chương 27
Một số điện thoại lạ gọi đến máy Lam Uyên, che kín màn hình hiển thị trang web. Cô gạt sang nút nghe, áp lên tai:
- Uy, ai vậy ạ?
- Xin chào, cho hỏi đây có phải số của tác giả tác phẩm 'Phồn hoa' không?
- Đúng vậy
- Tốt rồi, nhà xuất bản Kinh Bắc chúng tôi muốn hẹn gặp cô một chút. Tháng trước tổng biên đã duyệt hồ sơ tác phẩm của cô, đang chờ cô liên lạc. Nhưng mà đến hôm nay vẫn chưa có xác nhận, chúng tôi gọi tới xem có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?
- A, không có gì. Tôi lập tức kiểm tra email gửi lại các cô. Còn có... lịch gặp mặt có thể để tới tuần sau hay không? Tôi vừa bị chấn thương một chút, đi không tiện.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng trao đổi giữa mấy người cùng tiếng giấy tờ lật qua loạt soạt. Qua nửa phút, người liên lạc lên tiếng:
- Được, cô nghỉ ngơi thật tốt. Ngày 26 chúng ta gặp mặt, có thay đổi gì thêm tôi liền thông báo cô một tiếng.
Cúp máy, Lam Uyên nằm trên giường cười mãn nguyện.
Còn nhớ khi đang du học cô bắt đầu sáng tác truyện bởi vì thiếu tiền ăn tiêu, sau đó hàng ngày cặm cụi tranh thủ từng phút từng giây để soạn bản thảo đăng lên. Những ngày đầu khó khăn biết mấy, đăng một chương mới cũng không ai thèm để ý. Có lúc xấu hổ không muốn viết tiếp, nhưng cái đói đang đè lên đầu khiến cô kiên trì làm nhà văn, cần mẫn mỗi ngày hai nghìn chữ. Cuối cùng, bộ truyện của cô dần có một lượng độc giả nhất định, bắt đầu có được thành công.
Sau khi về nước, công việc kiếm thêm thu nhập kia cũng không cần nữa, sớm hoàn thành một tác phẩm ba nghìn chương.
Vừa rồi có tour đi Thượng Hải, trở lại thành phố cô từng học, cô mới hoài niệm một chút, mở trang web đăng truyện lên ngắm nghía. Vô tình thấy thông tin tuyển chọn tác phẩm của Nhà xuất bản Kinh Bắc, liền đăng kí 'Phồn hoa' tham gia thử vận may.
Thật không ngờ số phận chó má đen đủi của cô đột nhiên bừng sáng, vượt mặt mấy nhân vật lớn, văn án được duyệt qua.
- Uy, ai vậy ạ?
- Xin chào, cho hỏi đây có phải số của tác giả tác phẩm 'Phồn hoa' không?
- Đúng vậy
- Tốt rồi, nhà xuất bản Kinh Bắc chúng tôi muốn hẹn gặp cô một chút. Tháng trước tổng biên đã duyệt hồ sơ tác phẩm của cô, đang chờ cô liên lạc. Nhưng mà đến hôm nay vẫn chưa có xác nhận, chúng tôi gọi tới xem có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?
- A, không có gì. Tôi lập tức kiểm tra email gửi lại các cô. Còn có... lịch gặp mặt có thể để tới tuần sau hay không? Tôi vừa bị chấn thương một chút, đi không tiện.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng trao đổi giữa mấy người cùng tiếng giấy tờ lật qua loạt soạt. Qua nửa phút, người liên lạc lên tiếng:
- Được, cô nghỉ ngơi thật tốt. Ngày 26 chúng ta gặp mặt, có thay đổi gì thêm tôi liền thông báo cô một tiếng.
Cúp máy, Lam Uyên nằm trên giường cười mãn nguyện.
Còn nhớ khi đang du học cô bắt đầu sáng tác truyện bởi vì thiếu tiền ăn tiêu, sau đó hàng ngày cặm cụi tranh thủ từng phút từng giây để soạn bản thảo đăng lên. Những ngày đầu khó khăn biết mấy, đăng một chương mới cũng không ai thèm để ý. Có lúc xấu hổ không muốn viết tiếp, nhưng cái đói đang đè lên đầu khiến cô kiên trì làm nhà văn, cần mẫn mỗi ngày hai nghìn chữ. Cuối cùng, bộ truyện của cô dần có một lượng độc giả nhất định, bắt đầu có được thành công.
Sau khi về nước, công việc kiếm thêm thu nhập kia cũng không cần nữa, sớm hoàn thành một tác phẩm ba nghìn chương.
Vừa rồi có tour đi Thượng Hải, trở lại thành phố cô từng học, cô mới hoài niệm một chút, mở trang web đăng truyện lên ngắm nghía. Vô tình thấy thông tin tuyển chọn tác phẩm của Nhà xuất bản Kinh Bắc, liền đăng kí 'Phồn hoa' tham gia thử vận may.
Thật không ngờ số phận chó má đen đủi của cô đột nhiên bừng sáng, vượt mặt mấy nhân vật lớn, văn án được duyệt qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook