“Anh, xin anh đừng đi...”
Người đàn ông dừng lại, giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu Lý Huệ: “Nếu không muốn, bây giờ cô có thể đi.”
“Không, tôi sẽ không đi...”
Cô cũng không thể đi.
Hai tay Lý Huệ tăng thêm sức lực, cả người run lên.
Người trước mặt dừng lại, giọng điệu lạnh hơn trước một chút, “Có cần tôi dạy cô phải làm thế nào không?”
Lý Huệ lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Không cần...!Tôi sẽ ngoan ngoãn...”
Cô đè lại sự bối rối trong lòng, chủ động vòng tay ôm chặt người đàn ông trước mặt, áp mặt vào lưng anh ta.
Người đàn ông im lặng một lúc, sau đó quay người, lạnh lùng nhìn cô: “Tôi đã cho cô cơ hội cuối cùng.”
“...”
Lý Huệ còn chưa kịp nói gì thì eo của cô đã bị một bàn tay to nắm lấy.

Một nụ hôn mạnh mẽ phủ lên đôi môi cô.
Anh mạnh mẽ cạy răng cô, đưa lưỡi vào trong khoang miệng khám phá mọi ngóc ngách.

Nụ hôn của anh không quá cường bạo, chỉ là anh hôn như hút lên không khí của cô khiến cô ngày càng không thở nổi.
Thấy cô dần mất ý thức, anh thèm thuồng buông đôi môi đỏ mọng của cô.

Anh trường nhẹ xuống dưới.

Những nơi môi anh lướt qua, nơi đó nóng bỏng như có hòn than hồng đặt lên.
Nơi cuối cùng anh dừng lại cũng là nơi bí mật của cô.


Không để cô nghỉ lấy một giây phút nào, anh nhanh chóng tiến thẳng vào lối đi bí mật ấy khiến cô đau đớn đến choáng váng.
Nhưng rồi đau đớn trôi qua, nhường chỗ cho những khát khao.

Cô không biết mình đã ngất đi từ lúc nào.

Khi cô tỉnh dậy, đã nghe tiếng nước khe khẽ.
Dải băng bịt mắt đã thấm đẫm mồ hôi.
Lý Huệ chịu đựng đau nhức, cố di chuyển thân mình.
Không biết đã bao lâu, cánh cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Người đàn ông từ bên trong đi ra, thay một bộ âu phục là phẳng phiu rồi lững thững đi đến bên giường.
Sau khi nhìn cô một lúc thật lâu, anh ta lạnh nhạt xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Tiếng đóng cửa vang lên thật mạnh.

Lý Huệ nhíu mày, lúc này cô mới chịu đựng đau đớn mà đứng dậy xuống giường, dải băng che mắt cũng tuột ra.
Cô nắm chặt chiếc chăn, nước mắt rơi lã chã.
Để cứu bố, cô chỉ có thể bán mình cho một người đàn ông xa lạ.
Khóc một hồi lâu, Lý Huệ lau nước mắt tự an ủi mình, những chuyện này rồi sẽ qua.

1 tháng sau.
Lý Huệ nhẹ nhàng vuốt ve bụng, vẻ mặt dịu dàng.
Lúc đầu, cô còn hoảng sợ.

Giờ đây khi đứa trẻ trong bụng ngày một lớn lên, tình cảm của cô với đứa trẻ cũng thay đổi.
Tiền cứu bố cô cũng đã đưa đủ cho Diệp Tinh Nhi.

Cô chỉ mong sao, sau khi cô sinh đứa nhỏ này thành công thì cô sẽ sớm gặp lại bố mình.

Sau vài lần đi khám thai, cô biết mình đã mang thai đôi và có thể chuyển dạ sớm hơn dự định.

Vì vậy mỗi ngày cô đều dành thời gian để đọc sách, nói chuyện với con.
Khi thai được 7 tháng, cô nhận được một cuộc điện thoại.

Cô không bao giờ nghĩ rằng cuộc điện thoại mà cô sắp nghe sẽ đưa cô đến thẳng địa ngục.
“Xin chào, cô có phải là cô Lý Huệ không? Lý Hùng là bố của cô phải không?” Sau vài tháng, tự nhiên hôm nay Lý Huệ nhận được điện thoại từ bệnh viện khiến cô rất ngạc nhiên.

Đã vậy lại còn hỏi về bố của cô nữa.

Chẳng lẽ…
“Đúng vậy, Lý Hùng là bố của tôi.


Xin hỏi có chuyện gì vậy? Có phải là bố tôi đã tỉnh lại không?”
“Không…” Cô y tá ngập ngừng: “Cô Lý, tôi rất tiếc khi phải thông báo với cô… Bố của cô vì không được chữa trị kịp thời, nên đã qua đời vào sáng nay rồi.”
“Không được chữa trị kịp thời?” Đồng tử của Lý Huệ đột nhiên co rút lại.
“Sao lại xảy ra chuyện này được?”
900 triệu trong hợp đồng đều được giao cho Diệp Tinh Nhi.

Với số tiền đó, chắc chắn sẽ đủ cho việc chữa bệnh cho bố cô.

Sao lại nói là không được chữa trị kịp thời?
Y tá cũng rất ngạc nhiên.

“Nửa tháng trước, tiền viện phí của ông Lý không được nộp đúng hạn.

Chúng tôi đã liên lạc với vợ của ông Lý, nhưng bà Diệp lại không chịu nhận điện thoại…”
“…Cô cũng biết đấy, thiết bị trong phòng cấp cứu đều phải tốn rất nhiều tiền mới có thể duy trì hàng ngày… Số điện thoại của bà Lý không liên lạc được.

Ngay cả cách liên hệ với cô, chúng tôi cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể có được…”
“Cô Lý, thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...”
Hai mắt Lý Huệ tối sầm lại suýt nữa ngã xuống đất.
Khi cô được tám tuổi mẹ cô qua đời vì bệnh.

Chỉ vài năm sau, bố cô đã kết hôn với Diệp Tinh Nhi.
Diệp Tinh Nhi còn có một cô con gái chỉ kém cô ba tuổi, tên là Diệp Kiều.
Trong nhiều năm như vậy, bố cô chưa bao giờ bạc đãi Diệp Kiều, coi cô ta như con gái ruột của mình.
Không ngờ khi bố cô còn đang nằm trong bệnh viện, rất cần được chữa trị thì Diệp Tinh Nhi đã cùng con gái bà ta cuỗm số tiền chữa bệnh đi.
Có lẽ lúc nhận được tiền, Diệp Tinh Nhi đã quyết định lấy hết tiền rồi dùng số tiền đó giúp Diệp Kiều vào làng giải trí.
Sao bà ta có thể độc ác đến như vậy.

Lý Huệ tức giận, định nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Đúng lúc này, có người phụ nữ khoác trên người một bộ độ hiệu, tô son đỏ, khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận bước nhanh đến chỗ cô.
Ánh mắt lạnh lẽo của cô ta nhìn thẳng vào phần bụng của Lý Huệ.
Theo bản năng, Lý Huệ cảm nhận được sự thù địch của đối phương.

Cô ôm chặt lấy bụng, cảnh giác hỏi: “Cô là ai?”
Bốp!
Tiếng tát chát chúa vang lên, cắt ngang lời của cô.
Người phụ nữ hất cằm lên, hung hăng đe dọa, “Việc tôi là ai thì không đến lượt người như cô có thể hỏi.”
Nếu không phải do cô ta không thể sinh con, sao đến lượt loại đàn bà hạ đẳng này sinh con cho Đường Bảo Thiên.
Bỗng dưng bị đánh, Lý Huệ vội vàng đẩy người phụ nữ trước mặt ra, không ngờ lại khiến người phụ nữ tức giận.
“Đồ khốn kiếp, cô dám đẩy tôi?”
Cô ta tức giận, đẩy mạnh vai Lý Huệ khiến cô chao đảo ngã mạnh xuống đất, lăn vài vòng xuống bậc thềm.
Cơn đau cực lớn truyền từ bụng cô.

Ngay sau đó, trước mắt cô là một màu đen che phủ.
Những người giúp việc hét lên đầy sợ hãi.
Trong lúc hoảng hốt, Lý Huệ chỉ cảm thấy mình được đỡ dậy, xung quanh ồn ào náo nhiệt.
Lý Huệ khó chịu, cô mơ hồ cảm giác được giữa hai chân mình có một dòng nước ấm áp đang chảy.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương