Nhan Dược
Chương 1: Cuốn sách cũ

Căn cứ quân sự của Lực Lượng Gìn Giữ Hòa Bình Liên Hiệp Quốc tại Somalia.

Ngày 24/12/XXXX  

22:00

“ Các cậu vẫn chưa ngủ à?! “ – Đường Tâm Như vừa mở cửa bước vào phòng nhìn thấy ba con bạn thân thiết, kẻ đứng khoanh tay, người ngồi trên ghế đang tụ tập trước chiếc bàn gỗ mà bọn cô dùng để uống trà lập tức cất tiếng hỏi.

“ Cậu tắm xong rồi à! Đến đây nhanh lên! “ – Tống Nhược Ngôn ngẩng đầu nhìn Đường Tâm Như rồi vẫy tay ra hiệu.

“ Xảy ra chuyện gì rồi sao? “ – Đường Tâm Như khẽ nhíu mày lên tiếng hỏi, bàn chân nhanh chóng di chuyển đến vị trí tập họp.

“ Giáo sư Loui vừa gửi quà cho bọn mình! “ – Lâm Khả Doanh nháy mắt nhìn Đường Tâm Như tinh nghịch đáp lời.

“ Giáo sư gửi cho bọn mình những gì vậy? “ – Hai mắt Đường Tâm Như lập tức tỏa sáng, sắc mặt hớn hở hỏi tiếp.

“ Món quà lần này rất đặc biệt nha! “ – Dương Hiểu Băng đứng  bên cạnh Lâm Khả Doanh gật gù xác nhận.

“ Quà đây nè! “ – Tống Nhược Ngôn cố nhịn cười rồi cầm một cuốn sách đưa cho Đường Tâm Như.

Đường Tâm Như nhíu mày nhận lấy cuốn sách rồi lật trước lật sau cẩn thận quan sát. Cuốn sách này cũ đến mức bìa truyện không nhìn ra được nó là màu đỏ hay màu nâu, còn những trang sách thì bị ố vàng, hơn phân nửa đã bung ra khỏi bìa sách, những dòng chữ trên sách muốn phai màu mực,  nhìn te tua tàn tạ không có bất cứ điểm nào hấp dẫn.

“  ... Cuốn sách này là sách y học cổ hay là sách về quân sự? “ – Đường Tâm Như đưa mắt nhìn ba tên đồng bọn lên tiếng hỏi.

“... Cậu cho rằng quyển sách cổ cũ kỷ này là sách y học hay quân sự thật á? “ – Tống Nhược Ngôn lên tiếng đáp lời xong còn tặng cho Đường Tâm Như một nụ cười tủm tỉm đáng ngờ.

“ Cậu đọc cái tên trên bìa sách đi! “ – Lâm Khả Doanh kéo một chiếc ghế gỗ ngồi xuống rồi thuận tay lấy thêm một chiếc ghế khác cho Đường Tâm Như, cô vẫy tay ra hiệu cho con bạn đang đứng ngơ ngác của mình ngồi xuống.

Đường Tâm Như đưa cuốn sách về hướng ánh đèn tỏa sáng nhất căng mắt cố gắng đọc ra cái tên của cuốn sách te tua trên tay.

“...  Khuynh Thế Nữ Hoàng!...! “

“...... Cái quái gì vậy??? Giáo sư gởi truyện ngôn tình cho bọn mình đọc á??? “

Sau khi đánh vần ra được dòng chữ mờ căm ghi trên bìa truyện Đường Tâm Như mở to mắt vẻ mặt kinh ngạc nhìn ba tên đồng bọn còn lại rồi thốt lên.

“ Bất ngờ chưa??? “ – Tống Nhược Ngôn thích thú reo lên.

“ Giáo sư vĩ đại của chúng ta bây giờ có thêm sở thích sưu tầm ngôn tình cổ rồi đó! “ – Lâm Khả Doanh khẽ nghiêng đầu mỉm cười tiếp lời.

“ Các cậu nhận được lúc nào vậy? Có ai đọc thử chưa? “ – Đường Tâm Như tay vẫn cầm quyển sách đưa mắt nhìn đồng bọn hỏi thêm.

“ Bọn mình lấy “ quà “ về trước giờ ăn cơm chiều. Sau khi khui “ quà “ đã  xúm vào xem được gần một phần ba quyển sách thôi à! “ – Dương Hiểu Băng trả lời kèm theo một nụ cười tà.

“ Hay không? “ – Đường Tâm Như nhìn đồng bọn tiếp tục dò hỏi, cô cũng thuận tay mở cuốn sách trên tay cúi đầu đọc.

“ Khẩu vị hơi bị nặng nhưng cách miêu tả rất chi tiết và sinh động, rất đáng để nghiên cứu! “ – Tống Nhược Ngôn nhịn cười bày ra vẻ mặt nghiêm túc giống như một nghiên cứu sinh quyết tâm tìm hiểu tường tận một công trình khoa học.

“... Tội nghiệp giáo sư... ở nơi xa xôi vẫn lo lắng cho số phận cô đơn vò võ của tụi mình ở một nơi hoang mạc như thế này nên thầy mới gởi cuốn sách này để tụi mình học tập! “ – Dương Hiểu Băng lập tức gật gù phụ họa.

“ Đúng là gừng càng già càng cay!... Giáo sư quả nhiên là người thầy vĩ đại!... “ – Lâm Khả Doanh đưa tay xoa cằm cảm động lên tiếng.

“ Tóm lại cuốn sách này toàn nói về chuyện XXYY đúng không? “ – Đường Tâm Như gấp sách lại, đưa mắt nhìn đám bạn thành thật hỏi.

“ Cũng không hẳn là vậy. Cuốn sách này nói về vị nữ hoàng Nhan Cẩm Dương cùng với nhan sắc tuyệt thế của mình đã thống trị Thiên Hoa Quốc và đưa nó vươn lên thành quốc gia hùng mạnh nhất. Thế giới trong truyện này nổi bật là sáu vương quốc lớn bao gồm Quang Quốc, Hoàng Quốc, Doanh Quốc, Vân Quốc, Mặc Quốc và Thiên Hoa Quốc... “

Dương Hiểu Băng đang nói bỗng nhiên ngừng lại, cô đưa tay cầm lấy ly nước của mình đưa lên uống rồi tiếp tục câu chuyện.

“ Trong đó Quang Quốc là quốc gia hùng mạnh nhất, lấy Hỏa Phụng làm biểu tượng. Giàu có nhất là Hoàng Quốc với biểu tượng Kim Lân. Nổi tiếng về quân sự và thiện chiến nhất là Doanh Quốc cùng biểu tượng Huyền Vũ. Hoàng triều Vân Quốc lại lấy văn trị quốc nên sử dụng biểu tượng Thanh Long. Mặc Quốc là quốc gia xa hoa nhất nên chọn biểu tượng Bạch Hổ. Cuối cùng là Thiên Hoa Quốc, quốc gia xinh đẹp được năm vương quốc kia bao bọc gìn giữ ví như là nhụy hoa của một bông hoa có năm cánh vậy đó! Thiên Hoa Quốc không truyền ngôi cho con trai nhưng lại truyền ngôi cho con gái, hoàng tộc theo họ mẹ tức là họ của nữ hoàng. Tương truyền hoàng tộc Thiên Hoa Quốc chính là nòi giống của Thần Tộc Cửu Vĩ Hồ tuyệt mỹ cho nên nữ nhân thuộc hoàng tộc Thiên Hoa Quốc xinh đẹp yêu mị nổi danh khắp chốn... khổ nỗi nam tử trong hoàng tộc của họ lại xấu ma chê quỷ hờn!  ... “

“ Thật ra mỹ nam mới là sức hút của cuốn sách này nha! Tuy đàn ông ở Thiên Hoa Quốc xấu tàn khốc nhưng nam nhân ở năm vương quốc kia lại tuấn mỹ vô cùng. Chính vì thế nên trong truyện vị nữ hoàng trẻ tuổi kia được vô số mỹ nam tôn thờ và si tình cực độ, cũng nhờ như vậy mà tụi mình mới được dịp rửa mắt và bổ sung kiến thức về chuyện cấm trẻ em dưới 18 tuổi như đã nêu trên! “ – Tống Nhược Ngôn ranh mãnh tiếp lời.

“ Cốt truyện chỉ có vậy thôi à? “ – Đường Tâm Như tò mò hỏi thêm.

“ Bọn mình mới đọc được một phần ba quyển truyện thôi à! Ngoài những điều mà Hiểu Băng và Nhược Ngôn kể ra thì không có gì đặc biệt nữa. Trong truyện này vị nữ hoàng kia một mình bao sân hết, những nữ nhân khác giống như mấy bông hoa dại, làm sao sánh nỗi với đóa mẫu đơn yêu kiều rực rỡ kia được?” – Lâm Khả Doanh góp lời.

“ Haizzzz....!... Uổng cho mấy anh nam phụ đẹp trai ngời ngời, võ công cao cường, thân phận danh giá nhưng lại chấp nhận ôm tim thủ tiết vì không đào ở đâu ra được một mỹ nhân có thể so sánh với nữ hoàng! “ – Dương Hiểu Băng cảm thán.

“ Nghe các cậu kể nãy giờ thì quyển truyện này cũng đâu có gì hấp dẫn! “ – Đường Tâm Như mỉm cười nhìn đồng bọn rồi trả lại cuốn sách đang cầm trên tay cho Tống Nhược Ngôn.

“ Uhm!... Mình đang thắc mắc là tại sao giáo sư lại gửi cuốn sách này cho tụi mình?... Giáo sư thấy bọn mình củ chuối trong chuyện nam nữ nên gửi sách cấm cho tụi mình nghiên cứu học hỏi hay có ý gì khác?... Khi nào hệ thống vệ tinh liên lạc được sửa xong, mình sẽ viết mail hỏi giáo sư mới được! “ – Lâm Khả Doanh nhíu mày rồi nói ra những suy nghĩ trong đầu.

“... Uhm, bọn mình cũng nghĩ như vậy... Nhưng từ đây cho đến lúc hệ thống liên lạc được khắc phục, chúng ta sẽ tranh thủ ngâm cứu cuốn sách cổ cũ kỹ này để không phụ tấm lòng của giáo sư yêu dấu! “ – Tống Nhược Ngôn nháy mắt ranh mãnh rồi nêu lên kế hoạch.

“ Ok! “ – Ba cái đầu còn lại lập tức gật đầu tán thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương