Nhân Đạo Kỷ Nguyên
Chương 56: Đầu

Dịch giả: quantl

Pháp Tượng Thiên Địa là thần thông độc đáo của vu tộc, muốn tu thành loại thần thông này nhất định phải được truyền thừa Tổ Vu huyết. Nam Lạc tuy coi như được truyền thừa thần thông này nhưng uy lực không cách nào sánh với vu tộc chính thống cho nên dung hợp với một tia thổ hành đạo đạo. Đại kiếm trong tay hắn, lại do tự mình nghiên cứu ba năm kể từ khi nữ tử tên Huyền Minh sử dụng ra, miễn cưỡng cũng có thể sử xuất.

Hình Thiên thân cao mấy trượng, cuồng bạo vô cùng. Búa lớn trong tay cũng lớn thêm mấy lần, cả người giống như cự nhân khai thiên

“Ha ha... giờ ta cho ngươi xem Pháp Tượng Thiên Địa chân chính của vu tộc như thế nào” Hình Thiên mở miệng, tiếng cười chấn động hư không.

Bước ra một bước, mặt đất rung chuyển...

Nam Lạc lại khác, ngưng tĩnh như núi cao, bước đi như lướt, phảng phất như không hề chạm đất.

Hai người đều như người khổng lồ chống trời nhưng lại có hai loại khí thế khác nhau, một thì bá đạo cuồng dã, một thì ngưng ổn như sơn.

“Thần thông của Hình Thiên lại tăng cường thêm” Người tóc xám áo xám đứng một bên quan sát cảm thán nói.

“Đúng vậy, thần thông của hắn so với mười năm trước được tổ vu huyết đương nhiên là mạnh lên rất nhiều. Tổ Vu cũng từng khen hắn có thiên phú chiến đấu rất tốt” Khoa Phụ cười nói, tựa hồ đối với việc thần thông của Hình Thiên tăng lên rất vui vẻ.

“Ha ha, nhân loại kia còn vọng tưởng dùng thần thông của vu tộc tới đối kháng chính tông, thực sự là tìm đường chết. Pháp Tượng Thiên Địa của hắn chỉ được vẻ bề ngoài, không cần tới một tức, Hình Thiên hẳn là có thể chém được đầu của hắn” Người tóc xám, áo xám thong thả nói

“Chiếu Miên, trong lòng ngươi chắc là có hận ý với Nam Lạc” Khoa Phụ đột nhiên quay đầu nói với người áo xám.

Chỉ thấy Chiếu Miên cười đáp “Ta hận cái gì, tại sao ta phải có hận ý với hắn, coi như hận thì cũng phải giống như Hình Thiên ấy, hận hắn thân là đồng tử Khổng Tước Điện lại thừa lúc chủ nhân gặp nguy nan lại rời đi, người như vậy ai mà không ghét”

Phanh...

Trong lúc Khoa Phụ nói chuyện với Chiếu Miên thì Nam Lạc đã va chạm với Hình Thiên, kiếm phủ tương giao, kim thiết vang vọng, âm thanh chấn động khắp nơi.

Sau một kích đã tách ra, dùng cứng đối cứng

Thế mà Nam Lạc tiếp một búa của HÌnh Thiên không bị chút hạ phong nào. Chỉ thấy sương vàng trên người hắn càng lúc càng đậm, bao phủ toàn thân, áo bào xanh đã không còn thấy rõ nữa.

“Ha ha, nếu giờ ngươi có thể tiếp được ba búa của HÌnh Thiên ta, thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này” Giọng HÌnh Thiên như chuông đồng, vô cùng bá đạo, giống như trong thiên địa chỉ có mình y, ô quang từ mắt loé ra, thân thể biến thành màu đen của huyền thiết.

Thân hình Nam Lạc ẩn hiện trong sương vàng không thể thấy rõ mặt, chỉ thấy sương vàng bốc lên kết thành một đám mây mỏng trên đỉnh đầu, cùng với lớp sương xoay tròn quanh người hắn tương thông. Tựa như một con gió lốc màu vàng lao thẳng tới Hình Thiên.

“Được, có chút tài nghệ, xem chiễn kỹ vu tộc khai thiên ba mươi sáu phủ”

Thân hình của Hình Thiên lại chuyển động, búa lớn bao phủ một lớp ô quang, vung cao lên, khi búa giơ cao quá đầu thì đã to không kém gì người. Y tựa như không quan tâm Nam Lạc trong sương vàng có hành động gì, chỉ chém thẳng xuống sương vàng mà thôi.

“Hắn lại có thể tu luyện khai thiên chiến kỹ tới mức độ này” Chiếu Miên nhìn uy thế vô thượng của Hình Thiên, có chút khiếp sợ nói.

“Ha ha, tuy nói rằng chiến kỹ vu tộc không phân đẳng cấp nhưng ngoại trừ các Tổ Vu ra thì trong chúng ta không có mấy đại vu có thể đánh thắng Khai Thiên chiến kỹ của hắn” Khoa Phụ cười cười nói

“Lẽ nào ngươi cũng không thể?” Chiếu Miên hỏi, Khoa Phụ chỉ cười nhưng không đáp.

Hoàng vân mang theo khí thế như thuỷ triều trào tới. Búa lớn trong tay Hình Thiên phát ra tiếng rít gào vang đội, nơi nó đi qua, hư không chấn động, tựa như chỉ khẽ di chuyển thôi là không gian sẽ bị nghiền nát.

Một búa khai thiên, hư không tan vỡ.

Thân thể Hình Thiên như một ngọn núi nhỏ chém mạnh búa lớn vào trong sương vàng, chém tới đâu sương vàng tiêu tán tới đó.

“Đang...”

Cự kiếm trong tay Nam Lạc và búa lớn đánh vào nhau, không có một tia lửa nào toé ra.

“Hô...” Sương vàng quanh người Nam Lạc băng tán, tóc đen tán loạn, cước bộ khẽ động, lui lại vài bước. Đại địa dưới chân nứt vỡ như mạng nhện. Hoả diễm trong mắt nhảy lên, miệng há ra, phong vân chuyển động, thiên địa nguyên khí như sóng triều chuyển dịch, cấp tốc quấn quanh người tạo thành một lớp sương vàng.

Người trong Dương Bình Thị Tộc trợn mắt há mồm, trong lòng mang theo một chút hoảng sợ. Trong mắt họ, tế ti chỉ sợ không phải là đối thủ của người nọ, khi nhìn thấy Nam Lạc bị cự nhân dùng một búa chém lui thì mỗi người đều quên cả kinh hô, chỉ còn tiếng thở dốc.

“Ha ha, tính ngươi tiếp được một búa, lại xem búa này ta sẽ lấy đầu trên cổ ngươi”

Hình Thiên mở miệng ngửa mặt lên trời khẽ hút, một đám mây trên đó không ngờ cũng bị y hút vào miệng, cả không gian dường như lưu động. Chỉ có sương vàng trên người Nam Lạc bất động, không bị hút đi chút nào. Một ngụm thiên địa linh khí lại làm khí thế của Hình Thiên tăng lên, dường như có lực lượng vô cùng vô tận.

“Đây là uy lực chân chính của Pháp Tượng Thiên Địa và Thôn Phệ Thiên Địa sao” Nhờ Thiên Thị Nhãn, Nam Lạc thấy được thân thể Hình Thiên đã được thiên địa nguyên khí bao vây, không ngừng trào vào cơ thể y, giúp Pháp Tượng Thiên Địa lưu chuyển.

Hắn vốn không phải người thích cứng chọi cứng nhưng bị lời nói của HÌnh Thiên khơi dậy ngạo khí, trong lòng lại muốn xem Pháp Tượng Thiên Địa có bao nhiêu uy lực, so với Pháp Tượng Thiên Địa của mình kết hợp với Thổ Hành đại đạo ra sao.

Hình Thiên càng tăng thêm đấu chí, một luồng uy thế như kinh đào hải lãng trào tới.

Đột nhiên một thanh âm lành lạnh xuyên thấu hư không tới.

“Các ngươi tới tìm ta sao?"

Thanh âm này lại vang lên rõ ràng trong không gian hỗn loạn, làm người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Vừa nghe tới thanh âm này Nam Lạc chợt nhớ tới Hồng Y nữ tử Huyền Minh. Hơi nghiêng đầu nhìn về phía thanh âm, trên một vách núi của bộ tộc không biết từ lúc nào đã có thêm một Hồng Y nữ tử

“Tại sao nàng lại tới đây” Nam Lạc thầm nghĩ

“Khoa Phụ... Chiếu Miên, tham kiến Huyền Minh Tổ Vu” Khoa Phụ và Chiếu Miên khom người thi lễ. Hành lễ xong Khoa Phụ lớn tiếng nói với Hình Thiên “Hình Thiên, Huyền Minh Tổ Vu ở đây, còn không tới bái kiến”

“ha ha... hình Thiên bái kiến Tổ Vu, chờ ta chém cái tên phản chủ vong ân này rồi sẽ thi lễ” Hình Thiên chỉ giơ búa trong tay về phía Huyền Minh nói, thanh âm chấn đãng, không có chút kính ý nào với Tổ Vu cả.

Nam Lạc kinh ngạc, không ngờ HÌnh Thiên lại nói chuyện kiểu này với Tổ Vu trong tộc. Sắc mặt Khoa Phụ đại biến, tính Hình Thiên như vậy, gã biết rất rõ, không phải không tôn kính Tổ Vu mà là vô cùng táo bạo, thẳng thắn, lười động não, nghĩ gì là nói thế.

Khoa Phụ đang đinh mở miệng thì phát hiện Huyền Minh đã tiêu thất vội nhìn về phía Hình Thiên thì đã thấy Huyền Minh vỗ một chưởng vào sau gáy Hình Thiên. Cổ tay trắng ngần ẩn hiện một tầng bạch quang.

Dáng người nàng mềm mại, so với thân thể của Hình Thiên không khác gì trẻ con và cự nhân. Thế nhưng cổ tay nàng khẽ vỗ thân thể khổng lồ của y lại bay thẳng lên, thân thể hưu một tiếng đã bị đông trong một lớp băng sương, Pháp Tượng Thiên Địa tán mất.

Phanh một tiếng, thân thể rơi trên mặt đất, không nhúc nhích nữa.

Khoa Phụ khẽ động liền xuất hiện cạnh Hình Thiên, cúi đầu nhìn sau đó thi lễ về phía Huyền Minh lúc này đã trở lại trên vách đá: “Bản tính của Hình Thiên như vậy, không phải cố ý xúc phạm Tổ Vu xin người thứ tội”

Phía xa, Huyền Minh chỉ lẳng lặng đứng trên vách đá nhìn sang không có ý đinh đáp lời. Khoa Phụ lại tựa hồ như phi thường lý giải tâm tính của nàng lập tức nói thêm: “Đế Giang Tổ Vu lệnh cho bọn ta chuyển cho ngài lời là mong ngài trước khi sương giáng trở về Tổ Vu Điện”

Khoa Phụ nói xong lại cúi đầu hành lễ, ngẩng lên thì Huyền Minh đã tiêu thất. Y không có được câu trả lời nhưng cũng không thèm để ý, nếu Huyền Minh đáp lời y thì mới là quái dị đó.

Hình Thiên tuy bị băng sương phủ kín nhưng không nguy tới sinh mệnh. Chỉ là trong thời gian ngắn cũng vô pháp động thủ với người.

Tất cả mọi việc đã bị cắt đứt nên Nam Lạc thu lại Pháp Tượng Thiên Địa đi tới trước mặt Khoa Phụ. Hành một đạo lễ nói: “Nam Lạc thân là Dương Bình tộc tế ti, từ lúc trở về cũng chưa từng rời đi, không hiểu rõ tình thế của thiên địa, không biết có thể nói cho tại hạ biết vì sao bằng hữu này mắng ta là kẻ phản chủ vong ân”

Khoa Phụ nhìn Nam Lạc cười ha hả, đang muốn trả lời thì Chiếu Miên lại đột nhiên lớn tiếng nói: “Phản chủ vong ân là phản chủ vong ân, người như thế đương nhiên sẽ quên việc mình làm rồi, lúc này còn muốn hỏi, quá mức giả dối, thật nực cười?”

Nam Lạc nghe xong, con mắt khẽ nhíu, quang mang trong mắt như đao nhìn chằm chằm vào Chiếu Miên.

Bị người ta gọi lần nữa, dù là tượng đất cũng sẽ nổi giận.

Chiếu Miên tóc xám, áo xám, rìa mắt cũng màu xám nốt, gã cũng nhìn lại Nam Lạc chằm chằm, tựa hồ có đại cừu với Nam Lạc.

Nam Lạc có thể cảm nhận được hận ý của gã với mình, nhưng khác với Hình Thiên, đây là thù oán phát ra từ nội tâm

Trong lòng phẫn nộ, híp mắt lại, trầm thấp nói: “Vị bằng hữu này có phải cũng muốn chém đầu của ta không?”

Sát khí nhè nhẹ phiêu tán trong ánh mặt trời đỏ như máu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương