Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 65: Phá không

Chung Nhạc cắn răng dùng tinh thần lực đâm vào nội đan thần thú trên khoảng không của thức hải. Có thêm càng nhiều tinh khí thần thú trào ra, dung nhập vào trong tứ chi bách hảy của hắn. Trong cơ thể long tướng do hắn biến thành có không biết bao nhiêu năng lượng, khí lực lại mạnh hơn, trở thành một con long tướng cao tới bốn trượng, tốc độ lại nhanh hơn, may mắn né thoát được xạ tuyến.

Hành động này có thể nói là khá nguy hiểm, bởi nếu hắn không mau chóng luyện hóa lượng tinh khí thần thú quá nhiều trong cơ thể này, hắn sẽ vĩnh viễn bị đồng hóa thành long tướng, không thể biến hóa lại hình người được nữa.

– Sắp… sắp rồi…

Tân Hỏa lẩm bẩm, nói:

– Chạy thêm năm mươi dặm nữa, là đến… trái hai!

Chung Nhạc nghe vậy bèn thả người nhảy vào trong thông đạo số hai bên tay trái. Lối đi này trở nên nhỏ hẹp hơn hẳn. Con cự thú kia vọt tới, khiến thông đạo rung chuyển dữ dội, bởi hình thể quá lớn mà nó bị kẹt ở lối vào của thông đạo.

Cự thú há miệng rống giận không chút âm thanh, ra sức chui nhưng mãi vẫn chui không lọt.

Rào rào…

Những tiếng động vang lên, từ trong hốc mắt của cự thú, hàng loạt con mắt rào rào rơi xuống, cơ bắp trên tứ chi cũng bóc ra. Thi ma và quái nhãn như thủy triều đuổi theo Chung Nhạc, khiến người ta nhìn thấy mà khiếp sợ. Còn con cự thú kia sau khi “cơ bắp” trên thân thể hoàn toàn bóc ra thì hình thể nó đã nhỏ đi vài phần, nên cuối cùng cũng chui được vào trong thông đạo, dốc sức đuổi theo.

– Nguy rồi nguy rồi, chọc phải tổ ong vò vẽ rồi…

Tân Hỏa thì thào, không ngừng quay đầu lại nhìn, rồi đột nhiên hô lên:

– A ta biết rồi! Nhạc tiểu tử, ta đã biết những ma hồn này đang tìm cái gì rồi! Quả nhiên anh minh thần võ là được tạo ra để ca ngợi ta đây mà!

Chung Nhạc không nói lời nào, bởi đây đang là lúc chạy trối chết, hắn há có thể phân tâm?

– những ma hồn này đều là linh hồn của thần ma sau khi chết, bọn họ có hồn, nhưng không có linh!

Tân Hỏa lẩm bẩm:

– Linh hồn, linh hồn! Ma hồn có hồn mà không có linh, có kẻ đã chia tách linh hồn của bọn họ, trấn áp ở Kiếm Môn sơn, cho nên mỗi lần ma hồn âm chướng bùng nổ đều là do đám ma hồn này đi tìm linh của mình!

Ngọn lửa nhỏ đi tới đi lui trên bấc đèn, nói thầm:

– Rốt cuộc những linh của đám thần ma này bị giấu ở nơi đâu…. Chắc chắn là không ở dưới lòng đất, vì nếu ở đso thì đã sớm bị đám ma hồn này tìm ra rồi… Không ở trong lòng đất thì sẽ ở nơi nào? Nhiều linh như vậy nếu bị giữ ở bề mặt Kiếm Môn sơn thì với lượng linh khí linh lực bức người ấy sẽ rọi sáng cả bầu trời, nên chắc chắn là bị trấn áp trong thứ gì rồi! Giết chết những thần ma này thu nhiều linh như vậy chắc chắn không phải vì trấn áp bọn họ, như vậy với nhiều linh thế kia thì định dùng để làm gì đây…

Ngọn lửa này lại gặp phải vấn đề hóc búa, tự làm khó bản thân, suy tư tìm kiếm câu trả lời.

– Bí mật mà vùng Đại Hoang này che giấu có vẻ không ít, mà bí mật lớn nhất chính là linh của đám thần ma đang được giấu ở nơi nào… Nhạc tiểu tử, cách nơi phong ấn lơi lỏng chỉ còn mười dặm nữa thôi!

Chung Nhạc nghe vậy thì tiếp tục tăng tốc. Còn phía sau hắn, chỗ thông đạo nới rộng ra, con bạch cốt cự thú kia lại tập hợp thi ma và quái nhãn lại, khiến tốc độ càng nhanh hơn, đang càng lúc càng tiếp cận hắn.

– Sắp, sắp…

Tân Hỏa cũng khẩn trương, thì thầm:

– Hy vọng hiện tại phong ấn không quá mạnh, nếu mạnh quá thì chỉ sợ ta và ngươi sẽ bị nhốt ở nơi đây, đợi chín năm sau ma hồn âm chướng bùng nổ mới thoát được.

Chung Nhạc nhanh chóng lao đi, phía trước đột nhiên xuất hiện ánh sáng nhộn nhạo như vằn nước, không gian bốn phía cũng trở nên rộng lớn hơn.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, lúc này hắn thấy một mảng sóng xanh nhộn nhạo, một hồ nước lơ lửng trên không trung, trời nước một màu, loáng thoáng thấy đến trời xanh mây trắng. Đây là một hồ nước, nhưng nó không rơi xuống, mà bị một đám đồ đằng văn khắc ở trong không khí chặn lại. Từ dưới nhìn lên như đang nhìn lên đỉnh một tòa nhà. Đồ đằng văn bên dưới làn nước bày biện ra những hình thái khác biệt, như đang không ngừng biến hóa, không cố định hình dạng.

– Đồ đằng văn lưu động?

Chung Nhạc nghi hoặc, bởi đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại đồ đằng văn này. Đồ đằng văn bên dưới hồ nước này phong ấn cả hồ nước, khiến nước không thể nào rơi xuống, có thể thấy phong ấn này kỹ càng như nào.

Nơi này thật sự là nơi phong ấn lơi lỏng ư?

Ở phía sau hắn, con cự thú kia lao tới càng lúc càng nhanh, xạ tuyến trong hai tròng mắt hội tụ, chuẩn bị bắn ra luồng sáng hủy diệt. Chung Nhạc cắn răng thả người nhảy lên, long tướng đạp không liên tục vọt lên trên không, phóng tới phong ấn và hồ nước bên trên. Phía sau hắn, Toại Hoàng xách theo đèn lồng, từ bên trong bắn ra hai quầng sáng vào đồ đằng văn trong không trung. Trải qua quầng sáng chiếu rọi, liền thấy trong đám đồ đằng văn hoa mỹ và phức tạp bên trên xuất hiện những tầng gẫy.

Trải qua bao năm tháng, đồ đằng phong ấn mà chư thần để lại đã bị thời gian ăn mòn tạo ra hao tổn, khiến đồ đằng văn bao phủ nơi này đã không còn hoàn chỉnh như trước nữa. Nhưng dù vậy, chúng vẫn ẩn chứa uy năng cực kỳ mạnh, mà lại chỉ nhằm riêng vào hồn phách, hẳn là thần ma phong ấn nơi đây chuyên dùng thứ này để vây khốn ma hồn trong vùng cấm địa này.

Đáng sợ nhất là đồ đằng văn đang không ngừng di chuyển, vận động, như nước vậy, không định ra hình thức cố định nào, nếu tùy tiện xông vào thì vốn là nhìn thấy một đường sống, nhưng ngay sau đó đồ đằng văn biến đổi liền chuyển thành đường chết.

– Phong ấn này tuy đã lơi lỏng, cũng bị mài mỏng đi rất nhiều, nhưng vẫn không dễ…

Tân Hỏa cũng cảm thấy khó làm:

– Nếu là lúc bình thường, chút phong ấn này sao làm khó được ta, nhưng hiện tại thời gian cấp bách như vậy… Nhạc tiểu tử, nhất định phải hành động theo lời ta, ngàn vạn lần đừng có bước nhầm, nếu chỉ bước nhầm một bước thôi, ngươi chắc chắn sẽ hồn phi phách tán!

Nói xong y vô cùng khẩn trương, cẩn thận tính toán đường đi của đồ đằng văn này, rồi nói:

– Giờ xông vào, lao tới khoảng cách mười tám trượng ba thước hai tấc!

Chung Nhạc lập tức ngừng lại, chân đạp lôi quang, lôi đình búng ra phát ra tiếng ầm, bắn hắn vào trong phong ấn đồ đằng văn mà chư thần để lại, hoàn toàn dừng lại ở chỗ mười tám trượng ba thước hai tấc kia. Tại nơi đây, lôi đình nảy sinh ra từ dưới chân long tướng, từng đạo lôi đình rầm rầm bổ xuống dưới, nhưng còn chưa kịp hạ xuống thì đã bị đồ đằng văn quấy nát.

Chung Nhạc được lôi điện nâng đỡ, ra sức ổn định thân hình. Long tùy vân, hổ tùy phong. Nay hắn hóa làm long tướng, với khả năng khống chế lôi đình thì việc ngự lôi vượt không không phải là việc khó. Nếu hắn ở trạng thái người thì không thể điều khiển lôi đình như ý như vậy được.

Biến thân làm long tướng có lợi ích của long tướng, mà biến về thân người cũng có lợi ích khác. Thân người có thể tu luyện, còn thân long tướng tu luyện như nào hắn không hề biết.

– Sau đó thì sao?

Chung Nhạc nhìn những đạo đồ đằng văn hoa mỹ đang vọt tới từ bốn phương tám hướng, sắc mặt biến hóa, hỏi Tân Hỏa với giọng nói khàn khàn. Hắn có thể cảm nhận được bất cứ một đồ đằng văn nào trong số kia đều có thể giết chết mình trong khoảnh khắc, hiện giờ may là còn chưa đụng tới đồ đằng văn, nếu đụng phải thì chắc chắn là chết.

– Chờ!

Tân Hỏa cũng khẩn trương vô cùng:

– Đừng sốt ruột, đừng nóng vội, ngươi thấy ta có sốt ruột gì không…

Chung Nhạc cúi đầu nhìn, lúc này xạ tuyến bắn ra từ tròng mắt bạch cốt cự thú đã thất bại, nhưng nó đã lao lên hồ nước, há mồm gào rống, sau đó nó khom người khiến mặt đất chấn động dữ rồi, rồi nhảy bắn lên, mở cái miệng đầy răng nhọn táp tới Chung Nhạc. Cái mồm kia phải to bằng nửa quả núi, dường như cũng muốn cắn thủng cả bầu trời.

– Tân Hỏa?

Chung Nhạc sợ tới mức trán toát mồ hôi lạnh.

– Chờ một chút.

Ngọn lửa trong lồng đèn còn khẩn trương hơn Chung Nhạc, Tân Hỏa nhảy ra khỏi đèn, giọng nói dường như cũng khàn đi:

– Đợi… Nhảy!

Ở đáy hồ trên không trung, từng đạo đồ đằng văn lộng lẫy nhiều màu sắc lướt tới chặn đường đi của hắn, mà bên dưới, mồm của con cự thú đã thò vào trong đồ đằng văn, hai bên cái mồm ấy đã bao trọn cả Chung Nhạc.

Chung Nhạc cắn răng, lôi đình dưới chân phát ra, thả người phi lên phía trước.

Hắn vừa nhảy lên thì đồ đằng văn hoa mỹ trên đỉnh đầu chợt gãy đi, dường như không thể chứa được nguồn năng lượng có trong đồ đằng, bị chính uy năng của nó đè gãy chính nó.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một giây lát sinh cơ hiện ra, Chung Nhạc theo khoảng trống giữa đồ đằng văn gãy lao lên, vượt qua hàm răng sắc bén của cự thú, nhảy vào trong hồ nước.

Chung Nhạc như rồng gặp nước, nhanh chóng bơi đi. Mà phía sau hắn, hồ nước tuôn trào, đầu con cự thú kia đuổi sát theo. Chỉ thấy lúc này vô số đồ đằng văn quấn lấy bên ngoài đầu con cự thú, dường như một tấm lưới quấn chặt lấy nó.

Nhưng con cự thú này theo quán tính vẫn vọt lên. Lúc này mặt hồ nổ bung, một con long tướng từ sóng nước bắn lên bay vọt ra khỏi hồ, nhảy lên mặt hồ nước rồi chạy đi như điên.

Con long tướng này vừa đi, cả hồ nước như nổ mạnh, sóng nước điên cuồng lắc lư, một cái đầu to không gì sánh được thò ra từ dưới đáy hồ, xương trắng dày đặc, bên ngoài xương là những đạo đồ đằng văn hoa mỹ.

Rồi đột nhiên uy áp khủng bố bùng nổ, khí tức thần thánh trang nghiêm lại đầy khủng bố tràn tới, rồi một tiếng oành vang lên, cái đầu thật lớn này bị đồ đằng văn quấn cho vỡ nát.

Long tướng do Chung Nhạc biến thành vẫn phi vọt đi, khi vừa lên bờ thì một bóng đen từ trên trời giáng xuống, cắm ở phía trước.

– Cuối cùng cũng thoát được! Đây là… răng nanh của con ngụy thần thú kia?

Chung Nhạc vội dừng chân lại, chỉ thấy thứ cắm vào trong núi đá là một chiếc răng nanh sắc bén, bên trên phủ đầy đồ đằng văn kỳ lạ, trông giống một chiếc loan đao, đúng là răng nanh của con bạch cốt cự thú kia.

Răng này dài tới một trượng bảy, bằng hai người trưởng thành, đỉnh răng bị phong ấn của chư thần gọt bằng, nhưng vẫn sắc bén vô cùng. Hai bên răng nanh thì mọc răng cưa, lòe lòe phát sáng, vẫn chưa bị phong ấn chư thần phá hủy.

Chung Nhạc ngẩn ra, vừa mừng vừa sợ. Bởi răng nanh dù chỉ là răng nanh của ngụy thần thú, nhưng cũng không phải thứ tầm thường. Nên biết rằng lần đi qua cấm địa ma hồn này, hắn giữ được mạng đã là may mắn rồi, còn mấy cái gọi là thiên tài địa bảo, báu vật trong vùng cấm này, hắn không dám mơ tưởng. Còn răng nanh thần thú, trong lúc chạy trối chết, hắn thậm chí chẳng dám nghĩ tới.

Mà nay sau khi chạy ra khỏi vùng cấm, một cây răng ranh thần thú bỗng từ trên trời giáng xuống.

Mà răng nanh thần thú là gì?

Chỉ sợ bất cứ hồn binh nào trong Kiếm Môn, kể cả mười hung binh trong Kiếm Tâm Điện đều không bằng.

– Cái xương lớn thế, lại thêm cái chuôi nữa, hẳn là sẽ hơn hai trượng.

Tân Hỏa thò đầu ra từ trong đèn lồng, khen:

– Dùng để chém người chắc là tiện lắm đây!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương