Nhân Đạo Chí Tôn
-
Chương 2311: Nhận giặc làm cha (2)
- Ha hả… Con trai thứ bảy của Thái Hoàng! Năm xưa, thời điểm ta làm Thiên Hoàng Đế của Thời đại Địa Kỷ…
- Không muốn chết, lập tức cút ngay!
Trác Quang Đế đột nhiên rút kiếm, một kiếm chém đôi Tinh hà. Chỉ thấy Tinh hà chia ra làm đôi, vô số tinh tú ầm ầm đùng đùng vỡ nát, bị chấn thành tia tia sợi sợi khí Hỗn Độn.
Uy năng thanh kiếm này cường đại tới không thể tin nổi. Sắc mặt Chư Đế Bàn Hồ thị và năm vị Địa Hoàng đại biến, vội vàng tránh né. Chỉ thấy Trác Quang Đế suất lĩnh rất nhiều Kim Ô Thần Tộc một đường phóng đi.
- Hỗn Độn Kiếm mà Mẫu hậu lấy từ chỗ của Sư công tới, uy lực quả nhiên rất khả quan!
Trong lòng Trác Quang Đế vừa mừng vừa sợ, vừa dẫn người phi hành, vừa quan sát thanh Hỗn Độn Kiếm kia, yêu thích không buông tay, nói:
- Bảo bối lợi hại như vậy, Sư công để ở đó cũng không cần xài, dứt khoát không trả lại cho hắn a…
o0o
Trong Thang Cốc, Kim Ô Thần Đế đột nhiên cả kinh thất sắc, kêu lớn:
- Hỗn Độn Kiếm mà gã Hỗn Độn Thất Khiếu kia đưa cho ta đã không thấy đâu nữa!
Kim nương nương vội vàng chạy tới, hỏi:
- Sư tôn, Hỗn Độn Kiếm gì vậy?
Kim Ô Thần Đế dậm chân nói:
- Chính là sinh vật Hỗn Độn mà Bệ hạ câu từ trong Hỗn Độn ra kia. Sau khi hắn mượn dùng Phù Tang Thần Thụ, đã tặng cho ta một thanh Hỗn Độn Kiếm để báo đáp, ta hằng ngày vô cùng yêu quý, vẫn luôn cung phụng ở nơi này, hiện tại đã không thấy đâu nữa!
Kim nương nương cũng thở dài liên tục, đột nhiên tỉnh ngộ lại, nói:
- Sư tôn, ngươi hồ đồ rồi! Gã Hỗn Độn Thất Khiếu kia đã giết chết Càn Đô Thần Vương, Bệ hạ hận không thể lột da rút gân hắn. Nếu Bệ hạ biết trong tay ngươi có bảo kiếm do Hỗn Độn Thất Khiếu ban tặng, cho dù không trách phạt ngươi, cũng sẽ cho ngươi ăn chút đau khổ a!
Kim Ô Thần Đế nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, lúng ta lúng túng nói:
- Đồ nhi ta ở trong hậu cung bị thất thế sao? Bệ hạ không thương ngươi nữa rồi?
Kim nương nương lườm hắn một cái, ngữ khí oán giận nói:
- Hắn có thương ta cũng sẽ không vì vậy mà thương ngươi! Sư tôn, hơn phân nửa là Bệ hạ đã lặng lẽ lấy đi Thần kiếm của ngươi rồi. Dù sao Hỗn Độn Thất Khiếu cũng là cừu nhân, Bệ hạ cũng lo lắng hắn sẽ động tay chân trong Thần kiếm. Thanh kiếm này, đã mất thì cũng thôi đi!
Kim Ô Thần Đế gật đầu nói phải.
Kim nương nương rời đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng thầm nghĩ:
- Thanh kiếm kia đặt ở nơi này cũng vô dụng, hiện tại thiên hạ đại loạn, không bằng đưa cho Quang nhi vui đùa một chút. Sau khi dùng xong mới trả lại cho sư tôn…
o0o
Bên kia, Công chúa Vân Mộng suất lĩnh một chi đại quân Hoa Tư thị khác giết tới Tinh vực Quảng Hàn. Không Động Đế cũng suất lĩnh một lộ đại quân giết tới, trên đường không hề bị ngăn cản, một đường thuận lợi đi tới Tinh vực Quảng Hàn.
Mục Bắc Đẩu lập tức đình chỉ truy sát Hiếu Văn Đế, xoay người lại thu liễm đại quân. Chỉ thấy Công chúa Vân Mộng lập tức xông vào Tinh vực Quảng Hàn, đi trợ trận Hiếu Văn Đế kháng cự Tuấn Nguyệt Thần Vương.
Ánh mắt Mục Bắc Đẩu xoay chuyển, mỉm cười nói:
- Không Động, ngươi không phải là đối thủ của ta! Công chúa Vân Mộng lưu ngươi ở nơi này, thật ra có chút thất sách rồi!
Không Động Đế mỉm cười, nói:
- Có phải là đối thủ hay không, còn phải đấu qua một trận mới biết được! Trong các huynh đệ tỷ muội, ta chính là ngu ngốc nhất, nhưng cũng là dụng công nhất. Những năm gần đây ta nam chinh bắc chiến, bình định phản loạn các nơi, tự cảm thấy có nhiều tiến bộ, kính xin Bắc Đẩu huynh chỉ giáo!
- Đám người Băng Xuyên, Câu Trần, Cú Cương, Trác Quang… đều bị ngăn cản trên đường, nếu cộng thêm Hoàng Thần Đế bị nhốt trong Lục Đạo Giới, vậy Cửu Hoàng thị đã tới đông đủ rồi!
Mục Bắc Đẩu cười ha hả, đột nhiên khom người, cao giọng nói:
- Vô Kỵ tiên sinh, Cửu Hoàng thị quả nhiên như tiên sinh sở liệu, chỉ cần công kích một người, đám người còn lại cũng sẽ chạy tới cứu viện! Tiên sinh thần cơ diệu toán, có thể nói là phúc tướng của Bệ hạ!
Không gian chấn động, Phong Vô Kỵ chậm rãi đi ra, mặt mày rạng rỡ, mỉm cười nói:
- Dễ nói! Dễ nói! Đây đều là hồng phúc tề thiên của Bệ hạ, mới có thể một lưới bắt hết đám con cái của Thái Hoàng. Bệ hạ, mời!
Không gian đột nhiên nứt ra, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền đại hạm từ trong khu Luân Hồi thứ bảy lái ra, hạo hạo đãng đãng. Bốn trăm vị Đại Đế Hách Tư thị đứng sừng sững trên từng chiếc từng chiếc Chiến hạm, sắc mặt hờ hững, nhìn về phía này.
Hách Liên Khuê Ngọc đứng trên Chủ hạm, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói:
- Ta phụng Thiên thừa vận, Đế Nhạc đại nghịch bất đạo, làm việc nghịch thiên. Hôm nay mặc dù là ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khi ít, nhưng cũng là hành động bất đắc dĩ. Các vị hiền chất, các ngươi táng thân trong kiếp nạn này, chính là số mệnh thương thiên đã định trước!
- Phụng Thiên thừa vận?
Sắc mặt Không Động Đế ngưng trọng, khóe mắt kịch liệt chớp động, nhìn về phía bốn trăm vị Đại Đế Hách Tư thị, mỉm cười nói:
- Khi nào Thiên dám can đảm thò đầu ra trước mặt Phụ hoàng ta, liền xem như hắn to gan lớn mật. Khuê Ngọc bá phụ, ngươi đầu nhập vào Thiên, nhưng Thiên bất quá chỉ là một tên gia hỏa giấu đầu giấu đuôi, ngươi còn cam nguyện làm Thiên tử, ta thay ngươi cảm thấy không đáng a!
Hách Liên Khuê Ngọc khẽ mỉm cười, nói:
- Hoàng mao tiểu nhi, cũng xứng đánh giá Thiên? Vô Kỵ tiên sinh, ngươi tới bày trận a!
Phong Vô Kỵ chắp tay nhận lệnh, ba cái đầu chấn động, mỉm cười nói:
- Chôn vùi đám cháu trai cháu gái này, trong lòng ta cũng vô cùng đau đớn. Bất quá, bởi vì thiên hạ của Bệ hạ, ta cũng không thể không làm a!
- Vô Kỵ thúc thúc còn nhớ Phong Đạo Tôn không?
Không Động Đế hạ lệnh, để cho Thần Đế Ma Đế ba lộ đại quân dẫn người lui vào Tinh vực Quảng Hàn, đột nhiên nói:
- Thúc thúc cần gì nhận giặc làm cha? Hoài Ngọc ca ca cũng đang ở trong triều, nếu ngươi cùng ta hồi triều, huynh đệ các ngươi gặp nhau, Hoài Ngọc nhất định sẽ rất vui lòng!
Sắc mặt Phong Vô Kỵ trầm xuống, Đại não Thiên ý thôi động, vô số quang điểm tụ tập trên đỉnh đầu hắn, tạo thành hư ảnh một khỏa đại não cực lớn, chiếu rọi bố trí của đại quân đối diện vô cùng rõ ràng.
- Hoài Ngọc…
Phong Vô Kỵ phất cờ, điều động đại quân, xua quân đánh tới, lạnh lùng nói:
- Hoài Ngọc không phân rõ thị phi, trợ giúp Thái Hoàng! Nếu hắn không bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta sẽ tự tay giết chết hắn! Hôm nay, ta liền chém chết Thái Hoàng Cửu Tử trước, nhìn một chút xem Thái Hoàng còn có thể ngồi yên trên triều đình hay không?
- Không muốn chết, lập tức cút ngay!
Trác Quang Đế đột nhiên rút kiếm, một kiếm chém đôi Tinh hà. Chỉ thấy Tinh hà chia ra làm đôi, vô số tinh tú ầm ầm đùng đùng vỡ nát, bị chấn thành tia tia sợi sợi khí Hỗn Độn.
Uy năng thanh kiếm này cường đại tới không thể tin nổi. Sắc mặt Chư Đế Bàn Hồ thị và năm vị Địa Hoàng đại biến, vội vàng tránh né. Chỉ thấy Trác Quang Đế suất lĩnh rất nhiều Kim Ô Thần Tộc một đường phóng đi.
- Hỗn Độn Kiếm mà Mẫu hậu lấy từ chỗ của Sư công tới, uy lực quả nhiên rất khả quan!
Trong lòng Trác Quang Đế vừa mừng vừa sợ, vừa dẫn người phi hành, vừa quan sát thanh Hỗn Độn Kiếm kia, yêu thích không buông tay, nói:
- Bảo bối lợi hại như vậy, Sư công để ở đó cũng không cần xài, dứt khoát không trả lại cho hắn a…
o0o
Trong Thang Cốc, Kim Ô Thần Đế đột nhiên cả kinh thất sắc, kêu lớn:
- Hỗn Độn Kiếm mà gã Hỗn Độn Thất Khiếu kia đưa cho ta đã không thấy đâu nữa!
Kim nương nương vội vàng chạy tới, hỏi:
- Sư tôn, Hỗn Độn Kiếm gì vậy?
Kim Ô Thần Đế dậm chân nói:
- Chính là sinh vật Hỗn Độn mà Bệ hạ câu từ trong Hỗn Độn ra kia. Sau khi hắn mượn dùng Phù Tang Thần Thụ, đã tặng cho ta một thanh Hỗn Độn Kiếm để báo đáp, ta hằng ngày vô cùng yêu quý, vẫn luôn cung phụng ở nơi này, hiện tại đã không thấy đâu nữa!
Kim nương nương cũng thở dài liên tục, đột nhiên tỉnh ngộ lại, nói:
- Sư tôn, ngươi hồ đồ rồi! Gã Hỗn Độn Thất Khiếu kia đã giết chết Càn Đô Thần Vương, Bệ hạ hận không thể lột da rút gân hắn. Nếu Bệ hạ biết trong tay ngươi có bảo kiếm do Hỗn Độn Thất Khiếu ban tặng, cho dù không trách phạt ngươi, cũng sẽ cho ngươi ăn chút đau khổ a!
Kim Ô Thần Đế nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, lúng ta lúng túng nói:
- Đồ nhi ta ở trong hậu cung bị thất thế sao? Bệ hạ không thương ngươi nữa rồi?
Kim nương nương lườm hắn một cái, ngữ khí oán giận nói:
- Hắn có thương ta cũng sẽ không vì vậy mà thương ngươi! Sư tôn, hơn phân nửa là Bệ hạ đã lặng lẽ lấy đi Thần kiếm của ngươi rồi. Dù sao Hỗn Độn Thất Khiếu cũng là cừu nhân, Bệ hạ cũng lo lắng hắn sẽ động tay chân trong Thần kiếm. Thanh kiếm này, đã mất thì cũng thôi đi!
Kim Ô Thần Đế gật đầu nói phải.
Kim nương nương rời đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng thầm nghĩ:
- Thanh kiếm kia đặt ở nơi này cũng vô dụng, hiện tại thiên hạ đại loạn, không bằng đưa cho Quang nhi vui đùa một chút. Sau khi dùng xong mới trả lại cho sư tôn…
o0o
Bên kia, Công chúa Vân Mộng suất lĩnh một chi đại quân Hoa Tư thị khác giết tới Tinh vực Quảng Hàn. Không Động Đế cũng suất lĩnh một lộ đại quân giết tới, trên đường không hề bị ngăn cản, một đường thuận lợi đi tới Tinh vực Quảng Hàn.
Mục Bắc Đẩu lập tức đình chỉ truy sát Hiếu Văn Đế, xoay người lại thu liễm đại quân. Chỉ thấy Công chúa Vân Mộng lập tức xông vào Tinh vực Quảng Hàn, đi trợ trận Hiếu Văn Đế kháng cự Tuấn Nguyệt Thần Vương.
Ánh mắt Mục Bắc Đẩu xoay chuyển, mỉm cười nói:
- Không Động, ngươi không phải là đối thủ của ta! Công chúa Vân Mộng lưu ngươi ở nơi này, thật ra có chút thất sách rồi!
Không Động Đế mỉm cười, nói:
- Có phải là đối thủ hay không, còn phải đấu qua một trận mới biết được! Trong các huynh đệ tỷ muội, ta chính là ngu ngốc nhất, nhưng cũng là dụng công nhất. Những năm gần đây ta nam chinh bắc chiến, bình định phản loạn các nơi, tự cảm thấy có nhiều tiến bộ, kính xin Bắc Đẩu huynh chỉ giáo!
- Đám người Băng Xuyên, Câu Trần, Cú Cương, Trác Quang… đều bị ngăn cản trên đường, nếu cộng thêm Hoàng Thần Đế bị nhốt trong Lục Đạo Giới, vậy Cửu Hoàng thị đã tới đông đủ rồi!
Mục Bắc Đẩu cười ha hả, đột nhiên khom người, cao giọng nói:
- Vô Kỵ tiên sinh, Cửu Hoàng thị quả nhiên như tiên sinh sở liệu, chỉ cần công kích một người, đám người còn lại cũng sẽ chạy tới cứu viện! Tiên sinh thần cơ diệu toán, có thể nói là phúc tướng của Bệ hạ!
Không gian chấn động, Phong Vô Kỵ chậm rãi đi ra, mặt mày rạng rỡ, mỉm cười nói:
- Dễ nói! Dễ nói! Đây đều là hồng phúc tề thiên của Bệ hạ, mới có thể một lưới bắt hết đám con cái của Thái Hoàng. Bệ hạ, mời!
Không gian đột nhiên nứt ra, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền đại hạm từ trong khu Luân Hồi thứ bảy lái ra, hạo hạo đãng đãng. Bốn trăm vị Đại Đế Hách Tư thị đứng sừng sững trên từng chiếc từng chiếc Chiến hạm, sắc mặt hờ hững, nhìn về phía này.
Hách Liên Khuê Ngọc đứng trên Chủ hạm, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói:
- Ta phụng Thiên thừa vận, Đế Nhạc đại nghịch bất đạo, làm việc nghịch thiên. Hôm nay mặc dù là ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khi ít, nhưng cũng là hành động bất đắc dĩ. Các vị hiền chất, các ngươi táng thân trong kiếp nạn này, chính là số mệnh thương thiên đã định trước!
- Phụng Thiên thừa vận?
Sắc mặt Không Động Đế ngưng trọng, khóe mắt kịch liệt chớp động, nhìn về phía bốn trăm vị Đại Đế Hách Tư thị, mỉm cười nói:
- Khi nào Thiên dám can đảm thò đầu ra trước mặt Phụ hoàng ta, liền xem như hắn to gan lớn mật. Khuê Ngọc bá phụ, ngươi đầu nhập vào Thiên, nhưng Thiên bất quá chỉ là một tên gia hỏa giấu đầu giấu đuôi, ngươi còn cam nguyện làm Thiên tử, ta thay ngươi cảm thấy không đáng a!
Hách Liên Khuê Ngọc khẽ mỉm cười, nói:
- Hoàng mao tiểu nhi, cũng xứng đánh giá Thiên? Vô Kỵ tiên sinh, ngươi tới bày trận a!
Phong Vô Kỵ chắp tay nhận lệnh, ba cái đầu chấn động, mỉm cười nói:
- Chôn vùi đám cháu trai cháu gái này, trong lòng ta cũng vô cùng đau đớn. Bất quá, bởi vì thiên hạ của Bệ hạ, ta cũng không thể không làm a!
- Vô Kỵ thúc thúc còn nhớ Phong Đạo Tôn không?
Không Động Đế hạ lệnh, để cho Thần Đế Ma Đế ba lộ đại quân dẫn người lui vào Tinh vực Quảng Hàn, đột nhiên nói:
- Thúc thúc cần gì nhận giặc làm cha? Hoài Ngọc ca ca cũng đang ở trong triều, nếu ngươi cùng ta hồi triều, huynh đệ các ngươi gặp nhau, Hoài Ngọc nhất định sẽ rất vui lòng!
Sắc mặt Phong Vô Kỵ trầm xuống, Đại não Thiên ý thôi động, vô số quang điểm tụ tập trên đỉnh đầu hắn, tạo thành hư ảnh một khỏa đại não cực lớn, chiếu rọi bố trí của đại quân đối diện vô cùng rõ ràng.
- Hoài Ngọc…
Phong Vô Kỵ phất cờ, điều động đại quân, xua quân đánh tới, lạnh lùng nói:
- Hoài Ngọc không phân rõ thị phi, trợ giúp Thái Hoàng! Nếu hắn không bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta sẽ tự tay giết chết hắn! Hôm nay, ta liền chém chết Thái Hoàng Cửu Tử trước, nhìn một chút xem Thái Hoàng còn có thể ngồi yên trên triều đình hay không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook