Nhân Đạo Chí Tôn
-
Chương 2: Tân Hỏa truyền thừa
Chung Nhạc ngây người, giọng nói vừa rồi rõ ràng không phải là ảo giác, nhưng nơi này ngoại trừ hắn ra thì cũng chỉ còn bộ xương kia..
"Lẽ nào.."
Chung Nhạc vốn không sợ trời không sợ đất lúc này cũng đã tái mặt.
"Nhìn đâu đấy? Ta ở đây?"
Âm thanh kia lại vang lên, lần này có vẻ đã rất khó chịu:"Thiếu niên kia, ta hỏi ngươi, rốt cuộc bây giờ Phục Hy nào đang tại vị?"
Chung Nhạc giật mình nhìn cái đèn nhỏ trong tay không nói nên lời, âm thanh vừa rồi hóa ra là từ đó truyền đi!
Gặp chim vàng bốn cánh đã lạ, khí đen ăn thịt lại càng lạ, nhưng lạ nhất vẫn là cái đèn nhỏ biết nói chuyện này!
"Huyết thống của ngươi đã nhạt tới mức suýt nữa ta cũng không nhận ra, chẳng lẽ Phục Hy thần tộc đã suy yếu đến mức này rồi sao?"
Giọng nói trong chiếc đèn lại vang lên.
"Phục Hy thần tộc? Đang nói ta sao?"
Chung Nhạc hoảng loạn nhìn về phía chiếc đèn. Chỉ thấy lồng đèn vẫn không có gì khác, ánh lửa vẫn lập lòe cháy, thật không hiểu nổi giọng nói kia truyền tới từ đâu.
Cuối cùng Chung Nhạc ngây ngốc nhìn vào ngọn lửa trong đèn, hóa ra đó không phải lửa, mà là một người rất nhỏ!
Người nọ da trắng, thân lại mặc quần áo hoàng kim, đầu đội mũ đỏ, nếu không nhìn kĩ thì quả thật rất giống một ngọn lửa!
"Trên đời này còn có chuyện quái lạ như vậy hay sao!"
Chung Nhạc trừng mắt quan sát 'ngọn lửa' đó, nó cũng rất khó chịu nhìn lại, sau cùng lại bực tức lên tiếng:
"Thiếu niên Phục Hy thần tộc kia, ta đang hỏi ngươi bây giờ là Phục Hy nào đang tại vị, ngươi vẫn chưa trả lời ta!"
"Phục Hy?"
Chung Nhạc bình tĩnh cười đáp:
"Ngươi đang nói Hy Hoàng trong truyền thuyết sao? Hy Hoàng độc nhất vô nhị, là Thiên Đế trong truyền thuyết, tất nhiên chỉ có một, làm sao còn có người khác? Hơn nữa ta cũng không phải Phục Hy thần tộc mà là Nhân tộc.
"Không phải, không phải!"
Người trong chiếc đèn nhỏ kia nhảy cẫng lên, giống như ánh lửa bập bùng:
"Rất không phải! Phục Hy chỉ là danh xưng chứ không phải tên, nó tượng trưng cho hoàng đế, cho Thiên đế chí cao! Trước khi ta ngủ say thì đã có tới chín Phục Hy! Phục Hy đầu tiên lên ngôi một vạn tám ngàn năm rồi mới truyền ngôi cho Phục Hy thứ hai là Dịch Di. Dịch Di lại nắm quyền một vạn năm ngàn năm rồi truyền lại cho Sư Dịch, Sư Dịch truyền cho Thái Hạo, Thái Hạo truyền tiếp cho Hạo Dịch, Hạo Dịch truyền cho Thiểu Hạo, Thiểu Hạo truyền cho Kí Tiết, Kí Tiết truyền cho Hi Hạo, tổng cộng có tới chín Phục Hy!"
Chung Nhạc tròn mắt. Hắn có nghe các vị tiền bối trong Kiếm Môn nói rằng Phục Hy là vua thời thượng cổ, chỉ có một người, vậy mà người trong chiếc đèn nhỏ này lại nói là có tới chín người!
Người đó đi tới đi lui trong tâm đèn rồi nói tiếp:
"Lần này rốt cuộc ta đã ngủ say bao lâu? Tại sao tên nhóc kia còn không biết tới cả Phục Hy? Hắn rõ ràng là Phục Hy thần tộc, dù cho huyết mạch có rất loãng nhưng vẫn cứ là tộc nhân của ta, Nhân tộc là chủng tộc nào trong vạn tộc? Sao ta lại chưa từng nghe nói tới?"
'Ánh lửa' kia nhảy ra khỏi đèn đi tới cánh tay của Chung Nhạc, khi nó di chuyển trên cánh tay mình, Chung Nhạc cảm thấy có chút nóng. Người đó lại nói:
"Khẳng định đã có chuyện gì đó xảy ra, chuyện gì ta không biết sao? Giờ đang là lúc nào? Lần ngủ say này rốt cuộc đã ngủ tới thời đại nào?"
Chung Nhạc nhắc:
"Nghe nói Hy Hoàng là thánh hoàng của thời thượng cổ vạn năm trước, hiện giờ đang là thời đại Nhân Hoàng... Cơ mà.. ngươi là vật gì vậy?"
Hắn ảo não, quả thật không biết nên xưng hô thế nào với kẻ này.
'Ánh lửa' đó lại nói:
"Ta là Tân Hỏa, năm ấy Toại Hoàng.. Quên đi, ngươi ngay cả Phục Hy còn không biết, nói cũng bằng thừa. Ngươi mau dẫn ta rời khỏi đây để ta tìm truyền nhân tiếp nối Tân Hỏa truyền thừa. Chúng ta thực hiện một vụ giao dịch, ta sẽ cho ngươi chút lợi ích trước!"
Người đó đột nhiên biến mất, Chung Nhạc còn đang ngơ ngác thì đã thấy trong đầu vang lên giọng nói:
"Đây là công pháp ngươi quan tưởng để tu luyện hồn phách sao? Đường đường là Phục Hy thần tộc vậy mà lại tu luyện thứ rẻ rách này sao, còn gì là mặt mũi của Phục Hy nữa chứ! Đừng nhìn loạn nữa, ta ở trong thức hải của ngươi, ngươi chỉ cần tập trung tinh thần nội liễm, quan tưởng trong đầu mình có một khoảng trời biển rộng lớn là có thể thấy ta. Ta dạy ngươi, ngươi nhớ làm theo..."
"Quan tưởng thức hải? Điều này chẳng phải cần cảnh giới rất cao sao, đệ tử ngoại môn chẳng mấy người làm được! Pháp môn ngươi truyền cho ta thực sự có thể quan tưởng ra thức hải?"
Chung Nhạc nửa tin nửa ngờ thử theo phương pháp người kia truyền cho, đột nhiên ánh mắt hoa lên thì đã thấy bản thân đang đứng trên một hồ nước lớn!
Nơi này nước trong như ngọc, rộng tới hơn mười trượng, còn có một tòa Kiếm Môn đang trôi nổi phía trên.
Tòa Kiếm Môn này hình như chia làm hai phần.
Chung Nhạc kinh ngạc, hắn thực sự đã có thể nhìn thấy thức hải của mình!
Hắn miệt mài tu luyện nhiều năm nhưng chưa từng thấy thức hải, chủ yếu do cảnh giới còn chưa đủ, không ngờ rằng dưới sự chỉ dẫn của Tân Hỏa lại có thể lập tức làm được!
Tốc độ tu luyện này nếu nói ra chắc sẽ không có ai tin nổi!
Trước mặt Chung Nhạc, Tân Hỏa như một ngọn lửa nhỏ bay qua bay lại trên thức hải:
"Tòa Kiếm Môn này là kết quả của pháp môn ngươi quan tưởng sao? Đáng thương, thật sự là đáng thương! Đường đường là hậu duệ của Phục Hy vậy mà ngay cả pháp môn tu luyện cũng coi như không có, lại phải tu luyện thứ pháp môn tầm thường này! Hơn nữa ngươi đã tu luyện khá lâu vậy mà thức hải vẫn nhỏ như này, thế là đủ biết pháp môn ngươi tu luyện thấp kém thế nào!"
Chung Nhạc đỏ mặt cãi:
"Đây là Kiếm Môn Xuất Khiếu quan tưởng quyết, dù cho không phải là pháp môn cao cấp gì nhưng cũng không phải loại vứt đi, là pháp môn luyện hồn tốt nhất mà ta có thể học được!"
Muốn thành Luyện Khí Sĩ, trước tiên phải luyện hồn.
Kiếm Môn đối xử với đệ tử ngoại môn như nhau, đều truyền cho Xuất Khiếu quan tưởng quyết.
Dùng pháp môn này có thể tạo nên một tòa Kiếm Môn trong thức hải, chỉ cần hồn phách có thể thoát khỏi Kiếm Môn là có thể linh hồn xuất khiếu, rời bỏ cơ thể bay đi.
"Là pháp môn tốt nhất?"
Tân Hỏa cười lớn:
"Tu luyện cái thứ pháp môn này, nửa nạc nửa mỡ, còn không rõ hồn phách là gì, bị một cơn gió thổi qua cũng đã tan, bị ánh sáng chiếu vào cũng mất, bị sét đánh thì thành mây khói. Hồn phách này lại quá yếu, gặp nước thì bị hòa tan, gặp lửa thì bị thiêu cháy, chạm đất thì hóa đá, quá là nguy hiểm. Phương pháp luyện hồn chân chính là quan tưởng thần thánh, bồi bổ hồn phách, lên trời xuống đất, gặp gió không tan, gặp nắng không tránh, sét đánh không đổi, nước không thể hòa tan, lửa không thể đốt, đất không hóa đá. Đó mới là chính đạo!"
Chung Nhạc ngây ngốc. Tân Hỏa nói không sai, một vị Luyện Khí Sĩ của Bích Không Đường trong Kiếm Môn cũng từng nói qua. Người đó từng nói rằng tu luyện phương pháp này rất nguy hiểm, bắt buộc phải tu luyện ở trong Bích Không Đường, trên không có trời, dưới không có đất, không thể tiếp xúc với vật có thuộc tính ngũ hành, nếu không sẽ cực kì nguy hiểm, thậm chí có thể khiến hồn phách tan nát!
"Vậy tu luyện chính tông ra sao?"
Chung Nhạc không cam tâm cãi.
"Ta dạy cho ngươi!"
Tân Hỏa đứng trên vai hắn đắc ý nói:
"Ngươi có thể tìm được ta thì cũng coi như là có duyên, đáng ra cũng có thể nhận được Tân Hỏa truyền thừa, có điều huyết mạch của ngươi quá nhạt, không phải người thích hợp. Ngươi giúp ta đi tìm Phục Hy thần tộc thuần huyết, ta dạy cho ngươi tu hành. Hồn phách của ngươi không quá kém, cố gắng một chút cũng có thể tu luyện Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ."
"Tân Hỏa, ta thực sự không phải thần tộc, người bên cạnh ta cũng đều như vậy, bọn hắn chắc cũng không phải là thần tộc?
Chung Nhạc lắc đầu nói tiếp:
"Nhân tộc cũng có thể tu luyện Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ sao?"
Tân Hỏa cười nói:
"Dù ta không biết năm đó Phục Hy thần tộc gặp chuyện gì mà rơi xuống cảnh này nhưng ngươi đúng là thần tộc, có thể tu luyện quan tưởng đồ của chúng ta."
Một lúc sau, Chung Nhạc không thể không thừa nhận Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ hơn xa Kiếm Môn Xuất Khiếu quan tưởng quyết.
Kiếm Môn Xuất Khiếu quan tưởng quyết dùng kiếm khí chặt đứt liên hệ của hồn phách và thân thể, lúc ấy hồn phách mới có thể rời khỏi thân thể, đối với hồn phách hay thân thể đều để lại tổn thương rất lớn.
Còn Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ lại la tu luyện tinh khí thần, nuôi dưỡng hồn phách, hồn phách đủ mạnh thì có thể rời khỏi cơ thể để xuất khiếu, tác hại cũng không lớn. Nếu hồn phách đủ mạnh thì hoàn toàn có thể chống lại ngoại lực, nguy hiểm cũng giảm thiểu đi rất nhiều.
"Thức hải là nơi tinh thần hội tụ, tinh thần càng mạnh, thức hải càng lớn, quan tưởng cũng lại càng dễ dàng.
Tân Hỏa đứng trên vai Chung Nhạc, hai mắt như phát sáng để vẽ lên trước mặt Chung Nhạc một bộ đồ án:
"Đó là Toại Hoàng đầu tiên của Hỏa Kì Cung, được coi là Thiên Hoàng Thượng Đế, khai sáng ra kì nguyên Hỏa Kì, tổng cộng có hơn ba mươi hai Toại Hoàng! Quan tưởng thần thánh, thì quan tưởng một vị Đế Vương thống trị vạn tộc đã mở ra một thời đại đi! Ngươi hãy nghĩ mình là Toại Hoàng, ở trong Hỏa Kì Cung, thống trị chư thần vạn tộc!"
Chung Nhạc chợt khẩn trương, chỉ thấy đồ án có ba tầng, tầng đầu là Toại Hoàng, đầu rồng đuôi rắn thân người, đầu có sừng rồng, thân có vẩy rồng, da thịt như thiên thư, ẩn tàng vô vàn đạo lý.
Mới tầng đầu đã cực kì khó khăn. Quan tưởng kiểu này cần phải có cả tinh khí thần, quan tưởng ra thần vận của Toại Hoàng, một cưởng giả mở một thời đại được tôn xưng là Thiên Hoàng Thiên Đế, thật sự là vô cùng khó!
Mà tầng thứ hai lại là Hỏa Ki Cung, là thần điện của Thượng Đế. Tân Hỏa dùng mắt tạo ra Hỏa Kì Cung đồ đã vô cùng giản lược nhưng vẫn vô cùng phức tạp với Chung Nhạc, hơn nữa khí thế hùng cứ vạn cổ của cung điện kia lại quá khó để có thể quan tưởng ra.
Tầng thứ ba là hỏa thụ ở trước Hỏa Kì Cung. Nó lớn vạn dặm, cao không thể nhìn, mây mù phiêu phù quanh thân, còn có tiếng kêu của đại điểu lẩn khuất.
Mỗi chiếc lá của hỏa thụ này đều không giống nhau, muốn quan tưởng ra hỏa thụ hoàn chình lại càng khó khăn.
Toàn bộ Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ quả thực rất khó luyện, khó gấp ngàn vạn lần Kiếm Môn Xuất Khiếu quyết!
Sự tinh diệu e rằng cũng hơn xa cả vạn lần!
Chung Nhạc quan sát thật kĩ một lúc rồi nghĩ:
"Ta nếu muốn hoàn chình quan tưởng ra tấm đồ này với tất cả chi tiết e rằng không thể nào được. Chỉ có quan tưởng thần vận của Toại Hoàng, khí thế của Hỏa Kì Cung cùng sự to lớn của hỏa thụ, chậm rãi nắm được tinh khí thần rồi mới từ từ hoàn thiện, đó mới là chính đạo!"
Hẵn nghĩ đến đó thì nhắm mắt quan tưởng, quan tưởng mình là Toại Hoàng, thân ở Hỏa Kì Cung.
Đúng lúc này thức hải của hắn cũng dậy sóng, hồn phách của Chung Nhạc càng lúc càng lớn, hai chân biến mất, thay vào đó là đuôi rắn, đầu cũng biến đổi, biến thành đầu rồng, đã có chút giống Toại Hoàng trong Toại Hoàng đồ!
Không chỉ thế, thức hải cuồn cuồn tạo nên Hỏa Kì Cung ở quanh người hắn, cùng với đó là một gốc cây từ từ mọc lên ở phía trước!
Tân Hỏa trên đầu vai Chung Nhạc giật mình:
"Sao lại nhanh quan tưởng ra Hỏa Kì Cung, Toại Hoàng và hỏa thụ như thế được? Thần tộc này dù huyết mạch loãng nhưng khả năng lĩnh ngộ cũng không tồi, cũng không kém những thần tộc thuần huyết ta đã gặp.."
"Lẽ nào.."
Chung Nhạc vốn không sợ trời không sợ đất lúc này cũng đã tái mặt.
"Nhìn đâu đấy? Ta ở đây?"
Âm thanh kia lại vang lên, lần này có vẻ đã rất khó chịu:"Thiếu niên kia, ta hỏi ngươi, rốt cuộc bây giờ Phục Hy nào đang tại vị?"
Chung Nhạc giật mình nhìn cái đèn nhỏ trong tay không nói nên lời, âm thanh vừa rồi hóa ra là từ đó truyền đi!
Gặp chim vàng bốn cánh đã lạ, khí đen ăn thịt lại càng lạ, nhưng lạ nhất vẫn là cái đèn nhỏ biết nói chuyện này!
"Huyết thống của ngươi đã nhạt tới mức suýt nữa ta cũng không nhận ra, chẳng lẽ Phục Hy thần tộc đã suy yếu đến mức này rồi sao?"
Giọng nói trong chiếc đèn lại vang lên.
"Phục Hy thần tộc? Đang nói ta sao?"
Chung Nhạc hoảng loạn nhìn về phía chiếc đèn. Chỉ thấy lồng đèn vẫn không có gì khác, ánh lửa vẫn lập lòe cháy, thật không hiểu nổi giọng nói kia truyền tới từ đâu.
Cuối cùng Chung Nhạc ngây ngốc nhìn vào ngọn lửa trong đèn, hóa ra đó không phải lửa, mà là một người rất nhỏ!
Người nọ da trắng, thân lại mặc quần áo hoàng kim, đầu đội mũ đỏ, nếu không nhìn kĩ thì quả thật rất giống một ngọn lửa!
"Trên đời này còn có chuyện quái lạ như vậy hay sao!"
Chung Nhạc trừng mắt quan sát 'ngọn lửa' đó, nó cũng rất khó chịu nhìn lại, sau cùng lại bực tức lên tiếng:
"Thiếu niên Phục Hy thần tộc kia, ta đang hỏi ngươi bây giờ là Phục Hy nào đang tại vị, ngươi vẫn chưa trả lời ta!"
"Phục Hy?"
Chung Nhạc bình tĩnh cười đáp:
"Ngươi đang nói Hy Hoàng trong truyền thuyết sao? Hy Hoàng độc nhất vô nhị, là Thiên Đế trong truyền thuyết, tất nhiên chỉ có một, làm sao còn có người khác? Hơn nữa ta cũng không phải Phục Hy thần tộc mà là Nhân tộc.
"Không phải, không phải!"
Người trong chiếc đèn nhỏ kia nhảy cẫng lên, giống như ánh lửa bập bùng:
"Rất không phải! Phục Hy chỉ là danh xưng chứ không phải tên, nó tượng trưng cho hoàng đế, cho Thiên đế chí cao! Trước khi ta ngủ say thì đã có tới chín Phục Hy! Phục Hy đầu tiên lên ngôi một vạn tám ngàn năm rồi mới truyền ngôi cho Phục Hy thứ hai là Dịch Di. Dịch Di lại nắm quyền một vạn năm ngàn năm rồi truyền lại cho Sư Dịch, Sư Dịch truyền cho Thái Hạo, Thái Hạo truyền tiếp cho Hạo Dịch, Hạo Dịch truyền cho Thiểu Hạo, Thiểu Hạo truyền cho Kí Tiết, Kí Tiết truyền cho Hi Hạo, tổng cộng có tới chín Phục Hy!"
Chung Nhạc tròn mắt. Hắn có nghe các vị tiền bối trong Kiếm Môn nói rằng Phục Hy là vua thời thượng cổ, chỉ có một người, vậy mà người trong chiếc đèn nhỏ này lại nói là có tới chín người!
Người đó đi tới đi lui trong tâm đèn rồi nói tiếp:
"Lần này rốt cuộc ta đã ngủ say bao lâu? Tại sao tên nhóc kia còn không biết tới cả Phục Hy? Hắn rõ ràng là Phục Hy thần tộc, dù cho huyết mạch có rất loãng nhưng vẫn cứ là tộc nhân của ta, Nhân tộc là chủng tộc nào trong vạn tộc? Sao ta lại chưa từng nghe nói tới?"
'Ánh lửa' kia nhảy ra khỏi đèn đi tới cánh tay của Chung Nhạc, khi nó di chuyển trên cánh tay mình, Chung Nhạc cảm thấy có chút nóng. Người đó lại nói:
"Khẳng định đã có chuyện gì đó xảy ra, chuyện gì ta không biết sao? Giờ đang là lúc nào? Lần ngủ say này rốt cuộc đã ngủ tới thời đại nào?"
Chung Nhạc nhắc:
"Nghe nói Hy Hoàng là thánh hoàng của thời thượng cổ vạn năm trước, hiện giờ đang là thời đại Nhân Hoàng... Cơ mà.. ngươi là vật gì vậy?"
Hắn ảo não, quả thật không biết nên xưng hô thế nào với kẻ này.
'Ánh lửa' đó lại nói:
"Ta là Tân Hỏa, năm ấy Toại Hoàng.. Quên đi, ngươi ngay cả Phục Hy còn không biết, nói cũng bằng thừa. Ngươi mau dẫn ta rời khỏi đây để ta tìm truyền nhân tiếp nối Tân Hỏa truyền thừa. Chúng ta thực hiện một vụ giao dịch, ta sẽ cho ngươi chút lợi ích trước!"
Người đó đột nhiên biến mất, Chung Nhạc còn đang ngơ ngác thì đã thấy trong đầu vang lên giọng nói:
"Đây là công pháp ngươi quan tưởng để tu luyện hồn phách sao? Đường đường là Phục Hy thần tộc vậy mà lại tu luyện thứ rẻ rách này sao, còn gì là mặt mũi của Phục Hy nữa chứ! Đừng nhìn loạn nữa, ta ở trong thức hải của ngươi, ngươi chỉ cần tập trung tinh thần nội liễm, quan tưởng trong đầu mình có một khoảng trời biển rộng lớn là có thể thấy ta. Ta dạy ngươi, ngươi nhớ làm theo..."
"Quan tưởng thức hải? Điều này chẳng phải cần cảnh giới rất cao sao, đệ tử ngoại môn chẳng mấy người làm được! Pháp môn ngươi truyền cho ta thực sự có thể quan tưởng ra thức hải?"
Chung Nhạc nửa tin nửa ngờ thử theo phương pháp người kia truyền cho, đột nhiên ánh mắt hoa lên thì đã thấy bản thân đang đứng trên một hồ nước lớn!
Nơi này nước trong như ngọc, rộng tới hơn mười trượng, còn có một tòa Kiếm Môn đang trôi nổi phía trên.
Tòa Kiếm Môn này hình như chia làm hai phần.
Chung Nhạc kinh ngạc, hắn thực sự đã có thể nhìn thấy thức hải của mình!
Hắn miệt mài tu luyện nhiều năm nhưng chưa từng thấy thức hải, chủ yếu do cảnh giới còn chưa đủ, không ngờ rằng dưới sự chỉ dẫn của Tân Hỏa lại có thể lập tức làm được!
Tốc độ tu luyện này nếu nói ra chắc sẽ không có ai tin nổi!
Trước mặt Chung Nhạc, Tân Hỏa như một ngọn lửa nhỏ bay qua bay lại trên thức hải:
"Tòa Kiếm Môn này là kết quả của pháp môn ngươi quan tưởng sao? Đáng thương, thật sự là đáng thương! Đường đường là hậu duệ của Phục Hy vậy mà ngay cả pháp môn tu luyện cũng coi như không có, lại phải tu luyện thứ pháp môn tầm thường này! Hơn nữa ngươi đã tu luyện khá lâu vậy mà thức hải vẫn nhỏ như này, thế là đủ biết pháp môn ngươi tu luyện thấp kém thế nào!"
Chung Nhạc đỏ mặt cãi:
"Đây là Kiếm Môn Xuất Khiếu quan tưởng quyết, dù cho không phải là pháp môn cao cấp gì nhưng cũng không phải loại vứt đi, là pháp môn luyện hồn tốt nhất mà ta có thể học được!"
Muốn thành Luyện Khí Sĩ, trước tiên phải luyện hồn.
Kiếm Môn đối xử với đệ tử ngoại môn như nhau, đều truyền cho Xuất Khiếu quan tưởng quyết.
Dùng pháp môn này có thể tạo nên một tòa Kiếm Môn trong thức hải, chỉ cần hồn phách có thể thoát khỏi Kiếm Môn là có thể linh hồn xuất khiếu, rời bỏ cơ thể bay đi.
"Là pháp môn tốt nhất?"
Tân Hỏa cười lớn:
"Tu luyện cái thứ pháp môn này, nửa nạc nửa mỡ, còn không rõ hồn phách là gì, bị một cơn gió thổi qua cũng đã tan, bị ánh sáng chiếu vào cũng mất, bị sét đánh thì thành mây khói. Hồn phách này lại quá yếu, gặp nước thì bị hòa tan, gặp lửa thì bị thiêu cháy, chạm đất thì hóa đá, quá là nguy hiểm. Phương pháp luyện hồn chân chính là quan tưởng thần thánh, bồi bổ hồn phách, lên trời xuống đất, gặp gió không tan, gặp nắng không tránh, sét đánh không đổi, nước không thể hòa tan, lửa không thể đốt, đất không hóa đá. Đó mới là chính đạo!"
Chung Nhạc ngây ngốc. Tân Hỏa nói không sai, một vị Luyện Khí Sĩ của Bích Không Đường trong Kiếm Môn cũng từng nói qua. Người đó từng nói rằng tu luyện phương pháp này rất nguy hiểm, bắt buộc phải tu luyện ở trong Bích Không Đường, trên không có trời, dưới không có đất, không thể tiếp xúc với vật có thuộc tính ngũ hành, nếu không sẽ cực kì nguy hiểm, thậm chí có thể khiến hồn phách tan nát!
"Vậy tu luyện chính tông ra sao?"
Chung Nhạc không cam tâm cãi.
"Ta dạy cho ngươi!"
Tân Hỏa đứng trên vai hắn đắc ý nói:
"Ngươi có thể tìm được ta thì cũng coi như là có duyên, đáng ra cũng có thể nhận được Tân Hỏa truyền thừa, có điều huyết mạch của ngươi quá nhạt, không phải người thích hợp. Ngươi giúp ta đi tìm Phục Hy thần tộc thuần huyết, ta dạy cho ngươi tu hành. Hồn phách của ngươi không quá kém, cố gắng một chút cũng có thể tu luyện Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ."
"Tân Hỏa, ta thực sự không phải thần tộc, người bên cạnh ta cũng đều như vậy, bọn hắn chắc cũng không phải là thần tộc?
Chung Nhạc lắc đầu nói tiếp:
"Nhân tộc cũng có thể tu luyện Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ sao?"
Tân Hỏa cười nói:
"Dù ta không biết năm đó Phục Hy thần tộc gặp chuyện gì mà rơi xuống cảnh này nhưng ngươi đúng là thần tộc, có thể tu luyện quan tưởng đồ của chúng ta."
Một lúc sau, Chung Nhạc không thể không thừa nhận Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ hơn xa Kiếm Môn Xuất Khiếu quan tưởng quyết.
Kiếm Môn Xuất Khiếu quan tưởng quyết dùng kiếm khí chặt đứt liên hệ của hồn phách và thân thể, lúc ấy hồn phách mới có thể rời khỏi thân thể, đối với hồn phách hay thân thể đều để lại tổn thương rất lớn.
Còn Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ lại la tu luyện tinh khí thần, nuôi dưỡng hồn phách, hồn phách đủ mạnh thì có thể rời khỏi cơ thể để xuất khiếu, tác hại cũng không lớn. Nếu hồn phách đủ mạnh thì hoàn toàn có thể chống lại ngoại lực, nguy hiểm cũng giảm thiểu đi rất nhiều.
"Thức hải là nơi tinh thần hội tụ, tinh thần càng mạnh, thức hải càng lớn, quan tưởng cũng lại càng dễ dàng.
Tân Hỏa đứng trên vai Chung Nhạc, hai mắt như phát sáng để vẽ lên trước mặt Chung Nhạc một bộ đồ án:
"Đó là Toại Hoàng đầu tiên của Hỏa Kì Cung, được coi là Thiên Hoàng Thượng Đế, khai sáng ra kì nguyên Hỏa Kì, tổng cộng có hơn ba mươi hai Toại Hoàng! Quan tưởng thần thánh, thì quan tưởng một vị Đế Vương thống trị vạn tộc đã mở ra một thời đại đi! Ngươi hãy nghĩ mình là Toại Hoàng, ở trong Hỏa Kì Cung, thống trị chư thần vạn tộc!"
Chung Nhạc chợt khẩn trương, chỉ thấy đồ án có ba tầng, tầng đầu là Toại Hoàng, đầu rồng đuôi rắn thân người, đầu có sừng rồng, thân có vẩy rồng, da thịt như thiên thư, ẩn tàng vô vàn đạo lý.
Mới tầng đầu đã cực kì khó khăn. Quan tưởng kiểu này cần phải có cả tinh khí thần, quan tưởng ra thần vận của Toại Hoàng, một cưởng giả mở một thời đại được tôn xưng là Thiên Hoàng Thiên Đế, thật sự là vô cùng khó!
Mà tầng thứ hai lại là Hỏa Ki Cung, là thần điện của Thượng Đế. Tân Hỏa dùng mắt tạo ra Hỏa Kì Cung đồ đã vô cùng giản lược nhưng vẫn vô cùng phức tạp với Chung Nhạc, hơn nữa khí thế hùng cứ vạn cổ của cung điện kia lại quá khó để có thể quan tưởng ra.
Tầng thứ ba là hỏa thụ ở trước Hỏa Kì Cung. Nó lớn vạn dặm, cao không thể nhìn, mây mù phiêu phù quanh thân, còn có tiếng kêu của đại điểu lẩn khuất.
Mỗi chiếc lá của hỏa thụ này đều không giống nhau, muốn quan tưởng ra hỏa thụ hoàn chình lại càng khó khăn.
Toàn bộ Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ quả thực rất khó luyện, khó gấp ngàn vạn lần Kiếm Môn Xuất Khiếu quyết!
Sự tinh diệu e rằng cũng hơn xa cả vạn lần!
Chung Nhạc quan sát thật kĩ một lúc rồi nghĩ:
"Ta nếu muốn hoàn chình quan tưởng ra tấm đồ này với tất cả chi tiết e rằng không thể nào được. Chỉ có quan tưởng thần vận của Toại Hoàng, khí thế của Hỏa Kì Cung cùng sự to lớn của hỏa thụ, chậm rãi nắm được tinh khí thần rồi mới từ từ hoàn thiện, đó mới là chính đạo!"
Hẵn nghĩ đến đó thì nhắm mắt quan tưởng, quan tưởng mình là Toại Hoàng, thân ở Hỏa Kì Cung.
Đúng lúc này thức hải của hắn cũng dậy sóng, hồn phách của Chung Nhạc càng lúc càng lớn, hai chân biến mất, thay vào đó là đuôi rắn, đầu cũng biến đổi, biến thành đầu rồng, đã có chút giống Toại Hoàng trong Toại Hoàng đồ!
Không chỉ thế, thức hải cuồn cuồn tạo nên Hỏa Kì Cung ở quanh người hắn, cùng với đó là một gốc cây từ từ mọc lên ở phía trước!
Tân Hỏa trên đầu vai Chung Nhạc giật mình:
"Sao lại nhanh quan tưởng ra Hỏa Kì Cung, Toại Hoàng và hỏa thụ như thế được? Thần tộc này dù huyết mạch loãng nhưng khả năng lĩnh ngộ cũng không tồi, cũng không kém những thần tộc thuần huyết ta đã gặp.."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook