Chương 17: Bài Hát

Diệp Vãn đứng bên cạnh nghe vậy thì đi ra chỗ khác để hai người an tâm nói chuyện.

"Xem như phần thưởng cho phần thắng vừa rồi? Được… "

Lý Thúc Đồng đáp.

"Vừa rồi tiếng kèn Harmonica là ngươi thổi sao?"

Khánh Trần hỏi.

Diệp Vãn cùng Lâm Tiểu Tiếu có chút sửng sốt, bọn họ còn tưởng Khánh Trần muốn mượn cơ hội thắng cờ hỏi chuyện gì, ai dè lại hỏi về khúc ca này?

Khúc ca rất êm tai nhưng không thịnh hành ở bên ngoài. Cơ mà cũng đâu đủ để Khánh Trần lãng phí cơ hội trọng yếu như vậy.

Lý Thúc Đồng cười nhẹ, ngẩng đầu nói:

"Là ta, sao vậy, lần đầu nghe được giai điệu này sao?"

Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:

"Rất êm tai."

"Ừm…. "

Lý Thúc Đồng thấy đám người kia tán đi mới gật đầu trả lời:

"Đây là ca khúc do người sáng lập tổ chức của chúng ta sáng tác, lời cũng là hắn viết.”

Khánh Trần ngơ ngác nửa ngày, nói không nên lời. Hắn rất muốn nói: Ta đoán người sáng lập của tổ chức các ngươi có thể là người Địa Cầu a!

Người sáng lập này lại không biết xấu hổ a, còn đi đạo nhạc.

Chờ chút, chẳng lẽ đám người Lý Thúc Đồng không biết người sáng lập kia là xuyên qua?

Khánh Trần hỏi lại:

"Ngài có thể hát một khúc hoàn chỉnh cho ta nghe không? Ta muốn nghe."

Lý Thúc Đồng nói:

"Có thể, bất quá lời bài hát này không quá hoàn chỉnh. Theo thời gian dài dằng dặc, có vài chỗ đã bị thất truyền.”

"Không sao, ta chỉ nghe một chút thôi… "

Khánh Trần nói, hắn muốn xác nhận một chút, bài hát này có phải đến từ Địa Cầu không.

Lý Thúc Đồng ôm mèo to trên bàn vào trong ngực, sau đó nhẹ giọng hát nói:

"Trường đình bên ngoài, cổ đạo một bên, cỏ thơm bích không ngớt, gió đêm phật liễu tiếng địch tàn, trời chiều sơn ngoại sơn. Thiên chi nhai, địa chi giác, ly biệt có khi nhiều. . ."

Lý Thúc Đồng hát xong thì cười nói:

"Có không biết ca từ do hậu nhân tự thêm vào. Nghe ban đầu không phải như vậy, đã bớt đi mấy phần ý nghĩa rồi.”

Khánh Trần đứng lặng một lúc lâu, sau đột nhiên nói ra:

"Đổi thành tri giao nửa điêu tàn thì thế nào?"

"Tri giao nửa điêu tàn?"

Lý Thúc Đồng sửng sốt một chút.

Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy chỉ có năm chữ này mới xứng với bài hát.

Tiễn biệt tiễn biệt, người như ánh chiều tà, tri kỷ ở phía xa thiên nhai.

Thuở thiếu thời thoải mái cùng nhau uống, sinh mệnh nồng đậm như giữa hè.

Cũng không biết lần tiễn biệt nào sẽ là lần cuối, từ đây không còn gặp lại.

Lý Thúc Đồng phảng phất như thấy được mặt trời màu đỏ cam ở đường chân trời dù đang ngồi trong ngục giam, mà hảo hữu thì đứng từ xa vẫy tay với hắn.

Vẫy tay xong đã quay người rời đi.

"Cám ơn… "

Lý Thúc Đồng nói:

"Câu này bổ sung vào thật tốt, tựa như lời ca nguyên bản của bài hát này nay đã tìm lại được.”

"Không cần khách khí… "

Khánh Trần mặt dạn mày dày nhận lời cảm tạ này.

Lý Thúc Đồng nhìn ra ngoài:

"Có đôi khi ta thật rất thán phục, người sáng lập kia đúng là kinh tài tuyệt diễm. Nghe nói bài hát năm đó hắn sáng tác ra nhiều vô số. Mỗi một bài đều là kinh điển truyền thế. Bất quá vào lúc kỷ nguyên trước kết thúc đã bị thất lại, chỉ còn một ca khúc không đầy đủ như vậy mà thôi.”

"Chỉ còn một bài? Vậy đúng là đáng tiếc… "

Khánh Trần tự nhủ trong lòng, Lý Thúc Đồng trực tiếp đề cập tới kỷ nguyên trước, chỉ sợ vị tiền người xuyên việt kia đã là sự tồn tại từ rất lâu rồi.

Kỷ nguyên không phải một đơn vị thời gian mà dùng để nói về một văn minh.

Xem ra, nhân loại nơi này từng trải thay đổi của một kỷ nguyên, chỉ là không biết xảy ra chuyện gì thôi.

"Còn một bài nữa chỉ biết tên nhưng không biết giai điệu. Các tiền bối đã tìm kiếm qua rất nhiều di chỉ vẫn chẳng có manh mối gì… "

Lý Thúc Đồng lắc đầu nói.

Khánh Trần chần chờ hai giây, sau đó hỏi dò:

"Bài đó tên là gì?”

Lý Thúc Đồng nhìn hắn một:

"Canon."

Nếu nói trước đó Khánh Trần vô cùng hoài nghi thân phận của người sáng lập thì bây giờ hắn đã có thể hoàn toàn khẳng định.

Bất quá Canon chỉ là một trong rất nhiều tác phẩm giao hưởng thôi. Tỷ như Bản giao hưởng định mệnh của Beethoven hay Goldberg Variations của Bach.

Nếu đối phương thật sự tới từ Địa Cầu mà nói, giai điệu kia hẳn là Canon cung Rê trưởng của Pachelbel.

Khánh Trần suy nghĩ, lấy thái độ của Lý Thúc Đồng với người sáng lập kia, nếu hắn có thể giao bản Canon cho đối phương, có khi nào đổi được con đường đi tới cảnh giới siêu phàm thoát tục kia chăng?

Hắn không xác định, thậm chí không có cách nào giải thích bản thân lấy đâu ra giai điệu đó.

Chờ chút đã, hiện tại Khánh Trần cũng không nhớ rõ điệu nhạc Canon kia, cứ chờ về rồi cân nhắc lại sau.

Nói chuyện xong, Khánh Trần trực tiếp xuyên qua đám người đi tới khu đọc sách. Hiện tại hắn rất cần ngủ bù, không cần ăn cơm, chỉ muốn ngủ một giấc rồi tính tiếp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương