Chương 12: Ảnh Tử
Làm sao sinh tồn được ở đây?
Khánh Trần không thể trông cậy vào Lộ Quảng Nghĩa lai lịch không rõ, vì hắn sợ bại lộ chuyện chính mình thay thế thân phận nguyên chủ.
Hắn không thể trông cậy vào đồng hương cùng đến từ một thời không, vì đối phương còn thảm hơn nhiều so với hắn.
Thế là, Khánh Trần thản nhiên để lộ năng lực của mình cho Lý Thúc Đồng, để chứng minh bản thân là một người hữu dụng.
Không hề nghi ngờ, địa vị Lý Thúc Đồng cao nhất trong ngục giam này, mặc dù làm như vậy là mạo hiểm nhưng lại là cách tốt nhất hiện tại.
Lý Thúc Đồng chắp tay sau lưng thản nhiên rời đi, Diệp Vãn cùng mèo to đi theo bên cạnh hắn, mà Lâm Tiểu Tiếu thì cười đùa tí tửng không biết đi đâu.
Giữa trưa dù chưa tới thời gian ăn cơm nhưng cửa sổ bán cơm vẫn bán cho Lý Thúc Đồng.
Diệp Vãn lấy một phần đồ ăn cho Lý Thúc Đồng cùng mèo to mỗi người một phần, mèo to đang ăn.
Lúc này Lâm Tiểu Tiếu không biết từ chỗ nào chui ra, hắn đạp giày rơi xuống đất, chân trần ngồi xổm trên ghế đối diện bàn ăn Lý Thúc Đồng.
Mèo to liếc mắt nhìn hắn, Diệp Vãn nhíu mày nói:
"Trước mặt lão bản tôn trọng chút."
Lâm Tiểu Tiếu liếc mắt:
"Lão bản không nói gì, Diệp mụ ngươi quản quá nhiều rồi."
Lý Thúc Đồng cười nói:
"Xem ra đã có chút thu hoạch?"
"Đúng… "
Lâm Tiểu Tiếu hưng phấn nói:
"Quá có thu hoạch, ngài biết không, ở bên ngoài Khánh Trần rất sạch sẽ, một chút dị thường cũng không có, ngược lại càng dậy lên hứng thú cho ta.”
"Bởi vì quá sạch sẽ?"
Lý Thúc Đồng hỏi.
"Đúng, chính vì quá sạch sẽ. Tư liệu của hắn cho thấy hắn là học sinh cấp ba ở thành thị số 18, phụ mẫu bỏ mình vì tai nạn xe cộ, kế thừa gia sản, không có tiền án, không có án cũ, không có thân nhân… "
Lâm Tiểu Tiếu nói.
"Tội danh của hắn là gì?"
Lý Thúc Đồng hỏi.
"Trộm cướp, trên hồ sơ ghi hắn trộm một điện thoại màn hình tinh thể lỏng… "
Lâm Tiểu Tiếu nói:
"Ngài cũng biết trong ngục giam số 18 này có hơn một nửa là tội phạm trọng hình. Tội chồng tội, bị cơ quan thuế bắt mới bị tống tới đây. Hắn chỉ là trộm cướp, căn bản không nên xuất hiện ở loại địa phương này."
Chỉ trong một lúc, tất cả hồ sơ của Khánh Trần đều bị Lâm Tiểu Tiếu xem qua. Trong mắt người khác, hẳn tên này phải là nhân vật dạng thông thiên.
Lâm Tiểu Tiếu tiếp tục nói:
"Hơn nữa, ta tìm người bên ngoài hỏi một chút, vụ án của hắn có rất nhiều mâu thuẫn. Trường hợp của anh ta gây tranh cãi. Theo lời khai của hắn, hắn mua cái điện thoại đó, đã trả tiền nhưng người bán không nhập vào. Mà máy giám sát đột nhiên bị hỏng, vì thế hắn không thể chứng minh bản thân vô tội. Khi đó chỉ cần người bán hàng đổi khẩu cùng hoặc camera hoạt động có ghi lại hình ảnh hắn trả tiền, hắn có thể ra ngoài ngay lập tức. Ngài nhìn đi, đây là thủ đoạn quen thuộc của những người phải vào tù ‘làm việc vặt’.”
Lý Thúc Đồng như có điều suy nghĩ:
"Phán quyết của hắn bao lâu?"
"Phán quyết sáu tháng…. "
Lâm Tiểu Tiếu đáp:
"Chỉ sợ là thời hạn thi hành án ngắn nhất trong lịch sử ngục giam số 18. Lão bản, ngài không cảm thấy rất có vấn đề à. . . Hắn còn mang họ Khánh!"
Họ Khánh trong thời đại này rất đặc thù. Trong năm đại công ty lũng đoạn mạch máu kinh tế, một nhà là họ Khánh.
Mà họ Khánh còn là họ hiếm. Nếu trên đường gặp được ai họ Khánh, người ta sẽ tự hỏi liệu đối phương có phải người Khánh thị không.
"Tiếp tục… "
Lý Thúc Đồng vừa cười vừa nói.
"Ngài cũng biết trước đó tập đoàn Khánh thị đã an bài một Lộ Quảng Nghĩa tiến vào… "
Lâm Tiểu Tiếu nói:
"Chuyện này thì dễ kiểm tra rồi. Chỉ là ta không biết đối phương an bài một nhân vật nhỏ như thế tiến vào là muốn làm gì?"
"Ta nhớ Lộ Quảng Nghĩa kia…. "
Diệp Vãn ở bên cạnh nói:
"Hắn vẫn luôn thu nạp nhân thủ."
"Đúng a…. "
Lâm Tiểu Tiếu cười híp mắt:
"Sau khi vào đây, Lộ Quảng Nghĩa ỷ vào chi giả máy móc tốt của mình mà chèn ép một ít thế lực nhỏ tại đây. Chỉ một tháng đã tạo thành thế chân vạc với hai phe khác. Khi ấy ta còn buồn bực, chẳng lẽ Khánh thị phái hắn tới để thống nhất ngục giam số 18 sao."
"Khánh thị biết lão bản ở chỗ này… "
Diệp Vãn nói như có thâm ý, có Lý Thúc Đồng ở đây, ai cũng không thể thống nhất nơi này.
Lâm Tiểu Tiếu nheo mắt lại, hưng phấn đến mức nhấc cả chân lên:
"Cho nên a, ta còn cảm thấy có phải Khánh thị điên rồi không. Vậy mà lại phái một con tôm nhỏ đến ngục giam số 18 gây sự. Cho tới hôm nay ta mới hiểu được, thì ra Lộ Quảng Nghĩa là tới dò đường cho tiểu tử Khánh Trần này. Mặc kệ Khánh thị muốn làm gì, Khánh Trần mới là chính chủ, Lộ Quảng Nghĩa chỉ là chân chạy vặt mà thôi."
Lúc này Lâm Tiểu Tiếu lại buồn bực:
"Nhưng bọn họ tới ngục giam số 18 với mưu đồ gì, nếu tiểu tử Khánh Trần này là dòng chính cao quý của Khánh thị, sao lại chịu tới đây?"
Lý Thúc Đồng bỗng nói:
"Có lẽ Khánh thị đang muốn lựa chọn người thừa kế.”
Diệp Vãn cùng Lâm Tiểu Tiếu đồng thời ngây ngẩn cả người:
"Người thừa kế? Khánh Trần là một trong những nhân tuyển để làm người thừa kế? Cho nên hắn tới đây là có nhiệm vụ."
Lớn tập đoàn như Khánh thị cần một lớp vải lót cho bộ mặt bên ngoài của mình.
Gia chủ Khánh thị là mặt mũi, ảnh tử thì là lớp vải lót.
Ảnh tử chuyên làm công việc bẩn thỉu, quyền hành trong tay khá lớn, là chúa tể trong thế giới ngầm của Khánh tị. Trừ gia chủ ra không ai có thể khống chế.
Bất quá, ảnh tử mỗi thời đều phải trải qua quá trình tuyển chọn cực kỳ tàn khốc, tựa như dưỡng cổ vậy.
"Xem ra Khánh thị lại sắp quấy mọi người rồi… "
Lý Thúc Đồng cảm khái nói.
Trong lúc nói chuyện, trong lúc vô tình có phạm nhân đi tới cách xa hơn năm mét, Diệp Vãn bỗng quay đầu nhìn về phía đối phương.
Phạm nhân kia bị ánh mắt chấn nhiếp này nhìn chằm chằm thì không tự chủ được mà quay người đi hướng khác.
Ba người Lý Thúc Đồng cũng không thảo luận tiếp đề tài này. Lâm Tiểu Tiếu hỏi:
"Lão bản, coi như hắn là nhân tuyển cho ảnh tử cũng không cần làm sạch sẽ bối cảnh, chẳng có tí quan hệ gì với Khánh thị chứ.”
Lúc này tất cả mọi người đã chắc chắn, Khánh Trần chính là người Khánh thị.
Với loại tầng lớp như bọn họ sẽ không tin tất cả chỉ là trùng hợp.
"Trừ phi, thân thế Khánh Trần có bí mật càng lớn hơn… "
Lý Thúc Đồng nói.
"Lão bản, ngài đoán gì rồi?"
Lâm Tiểu Tiếu hiếu kỳ nói.
Lý Thúc Đồng lắc đầu:
"Thông qua cách nói của ngươi, đột nhiên ta cảm thấy dáng dấp hắn có điểm giống một người."
"Kẻ dịch? Hay bằng hữu? Ta và Diệp mụ từng gặp qua sao…. "
Lâm Tiểu Tiếu hiếu kỳ.
Lý Thúc Đồng nói:
"Các ngươi chưa từng thấy hắn, nhưng về sau sớm muộn gì cũng sẽ thấy. Tiểu Tiếu a, nếu mối quan hệ trên đời này được phân chia đơn giản như kẻ địch và bạn bè thì quá tốt rồi."
Nói xong, Lý Thúc Đồng ôm mèo to màu xám đang nằm trên bàn vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa cằm mèo to.
Mèo to thoải mái nhắm mắt, uể oải nằm nhoài trên đùi Lý Thúc Đồng.
Hắn nói với Lâm Tiểu Tiếu:
"Ta Trần càng cảm thấy hứng thú hơn với tên họ Khánh này, ngươi thử thăm dò tính cách của hắn xem."
Lâm Tiểu Tiếu kinh ngạc:
"Lão bản ngài xem trọng hắn? Nhưng hắn là người Khánh thị!"
"Ta chỉ kêu ngươi thăm dò hắn thôi, không kêu ngươi làm gì khác… "
Lý Thúc Đồng cười:
"Hơn nữa, cướp người từ trong tay Khánh thị không phải rất thú vị à?”
"Nhưng ta cảm thấy hắn và chúng ta không phải người cùng một đường a… "
Lâm Tiểu Tiếu nhìn mình chằm chằm chân mình, thấp giọng nói thầm.
Lý Thúc Đồng cười:
"Trong một tổ chức có đủ loại người. Hổ trấn sơn, ưng thấy xa, sói thiện chiến, báo nhanh nhẹn, chó trung thành, mỗi loại đều có chức trách của riêng mình."
Hai mắt Lâm Tiểu Tiếu sáng lên:
"Lão bản, vậy ta là gì trong tổ chức?"
Lý Thúc Đồng nghĩ nghĩ:
"Cá vẩy nước."
Diệp Vãn ở một bên bình tĩnh nói:
"Que khuấy shit."
Lâm Tiểu Tiếu:
"? ? ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook