Trần Thiêm ngồi ở ghế phụ kiểm tra lại tin nhắn trong hộp thư đi của người kia, người kia vừa nhìn đã biết không phải mới chết, dù trời khá tối nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy vết máu có chỗ đã bị đông lại.

Quả nhiên là tin nhắn được cài sẵn, Trần Thiêm quay đầu ra sau nói với Cẩn Y.

- Chuyện hôm nay chắc chắn là có người biết rồi.

Cẩn Y ngồi ngay ngắn lại nhưng toàn thân vẫn lạnh toát, hai cánh môi run lên, lập cập hỏi.

- Người đó… Có phải… Là tên sát thủ không?
Trần Thiêm suy tư một hồi rồi lắc đầu không chắc chắn.

- Tôi chưa từng nhìn rõ mặt hắn ta trước đây nên không biết có đúng hay không, tôi liên lạc với hắn là qua một người bạn cũ ở bang Hồng Lâu.

Quan trọng là ai đã giết hắn, còn gửi tin nhắn cho chúng ta?
Trần Thiêm vừa ngắt lời Cẩn Y cũng bất chợt rùng mình một cái, sáng nay trước khi rời đi Dương Phong đã nhắc nhở cô đừng ra ngoài, sẽ nhìn thấy những thứ không hay.

Liệu chuyện này có phải là do hắn làm không? Nếu như đúng thì hắn ta đã biết cô nghi ngờ hắn rồi.

Cẩn Y thu hai chân ôm chặt lấy, cô lạnh đến rét người, lạnh từ tận trong xương trong tủy.

Nếu người chết kia là tên sát thủ đã ra tay giết chết ba mẹ cô, thì con đường báo thù như rơi vào ngõ cụt nhưng cũng có thể là không phải hoặc xấu hơn là Dương Phong giết người để bịt đầu mối rồi bắn tín hiệu để đe doạ cô.


Mộc Vu ngồi ở ghế lái nhìn Cẩn Y qua kính xe, sắc mặt cô trắng bệch đến thảm thương, chuyện vừa rồi bản thân anh còn thấy sợ đừng nói gì một cô gái như cô.
- Vương tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?
Đi đâu? Đi đâu bây giờ? Nhà họ Dương có còn an toàn nữa không? Cẩn Y mím môi lại ngăn cho nước mắt trực trào, cô đã thề rằng sẽ không khóc nhưng cứ mỗi một biến cố diễn ra thì sống mũi lại cay xè, nước mắt không nhỏ giọt ở bên ngoài mà đọng vũng ở trong cô.

Bước đầu tiên đã làm rơi giày, vậy thì ném chiếc giày còn lại rồi tiếp tục bước thôi.

Cẩn Y nhìn cảnh đêm xuyên xe kính xe đen mờ lạnh giọng.

- Về biệt thự nhà họ Dương đi.

Cẩn Y về đến nơi đã hơn tám giờ tối, Mộc Vu sai người phá cầu dao tổng của khu phố, để lỡ Dương Phong có điều tra vụ mất điện liên tục thì cũng có thể nghĩ là do đường điện bị hỏng.

Cẩn Y đi nhanh vào nhà, cô còn nghe tiếng người giúp việc nói chuyện ở dưới bếp hỏi nhau nến để ở đâu.

Cô bước nhanh lên phòng nhanh chóng lấy hộp vân tay giả, tranh thủ lúc chưa có điện liền đi lên tầng ba thử mở cửa.

Dương Phong nói hắn đi công tác ngày mai mới về, mong rằng là vậy.

Vì sai ba lần hệ thống sẽ báo chống trộm nên Cẩn Y dùng vân tay của ngón trỏ để thử trước.

Cô áp vân tay giả vào tay mình rồi di chuyển đều vào nơi nhận diện.

Ngón trỏ trái không đúng, cô tiếp tục thử ngón trỏ phải, tim đập thình thịch hồi hộp đến phát run.

"Ting."
Chữ "open" nổi lên kèm theo âm thanh kia làm Cẩn Y ngây ngốc trong phút chốc, không ngờ đã mở được cửa thật rồi.

Cô không suy nghĩ nhiều đi nhanh vào bên trong dùng đèn pin soi xung quanh căn phòng.

Phòng khá rộng, ngoài bàn việc ra còn rất nhiều loại tủ lớn nhỏ, Cẩn Y tiến tới bàn làm việc mở từng ngăn ra xem thử.

Cái cô muốn nhìn thấy là một cái usb hay một hình ảnh nào đó có thể tố cáo tội trạng của hắn nhưng mà cô đã quên một việc rất quan trọng, đó là những người như hắn khi đã ra tay thì sẽ không để lại dấu vết.

Sau một hồi lục soát tỉ mỉ nhưng không tìm thấy được gì, Cẩn Y đứng lên nhìn xung quanh hơi thở trở nên gấp gáp, chẳng lẽ thật sự hết cách rồi sao?
Hai mắt cô đảo vòng lên những bức tranh treo tường rồi quyết định kéo ghế đứng lên tìm thử.

- Ở trên đấy chẳng có gì đâu, đừng phí sức nữa.


Giọng nói như ma quỷ vang lên ở cửa phòng làm ngực trái của Cẩn Y như đóng băng tại chỗ, sự u tối của màn đêm vây lấy cô đến nghẹt thở, hai tay bấu chặt thành ghế muốn quay đầu cũng không làm nổi.

Dương Phong nhếch môi cười, tay tháo cà vạt rồi đến cúc áo, di chuyển chầm chậm tới chỗ của người con gái không an phận kia.

Hắn vứt áo xuống sàn, giọng nói trở nên lạnh lẽo.

- Anh đã bảo em ra ngoài ít thôi, đừng nghe lời người lạ mà em lại cãi lời anh.

Vương Cẩn Y, em đang nghi ngờ cái gì? Hỏi đi, anh trả lời cho em nghe.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Cẩn Y run rẩy tắt đèn điện thoại, bốn bề một màu tối đen nhìn cái bóng kia sắp áp sát mình.

Cô xoay người trừng mắt nhìn hắn, có cảm giác như con ngươi đang rỉ máu nhỏ dài từng giọt.

- Anh muốn làm gì? Giết chết tôi sao? Giống như cách anh đã làm với ba mẹ tôi, đồ khốn.

Gian phòng thanh vắng vang lên tiếng nghiến răng của Cẩn Y, tiếp theo đó là tiếng cười khẽ của Dương Phong, hắn đứng cách cô một sải tay tuôn lời trào phúng.

- Em tận mắt thấy anh giết họ sao? Em không thấy anh là một đứa con rể hiếu thảo à, cái đầu gối này phải quỳ đến chai rồi đấy, sao em còn nhẫn tâm vu oan cho anh vậy?
Hắn cười, một nụ cười ghê rợn, giống như sự vui sướng của một con thú hoang đã tìm thấy con mồi sau một thời gian dài cài bẫy.

Đáy mắt Cẩn Y đầy căm phẫn, hận tên mặt người dạ thú đó và hận cả chính mình.

Thì ra mọi dự tính của cô hắn đều biết cả rồi, chỉ đợi cô ra tay để mà cười cợt thôi.

Đã vậy thì kết thúc luôn đi, có chết cũng không hối tiếc.


Cẩn Y siết chặt nắm tay, từ giận dữ trở nên thật bình tĩnh.

- Trước khi tôi chết, anh có thể cho tôi biết anh đã giết ba mẹ tôi bằng cách nào không?
- Ha ha ha, Vương Cẩn Y, em hồ đồ quá rồi, anh yêu em như vậy làm sao có thể nhẫn tâm giết chết hai người họ, em không nghe cảnh sát nói sao? Họ chết vì bị tai nạn, anh vô tội.

Em nghe ai nói mà đổ oan cho anh vậy, Ngô Hiểu sao? Hắn dạy em cách chuốc say anh để lấy dấu vân tay à, ha… Em khờ lắm.

Não của Cẩn Y tê rần, thì ra ngày hôm đó hắn không hề ngủ, chỉ nằm im để xem cô diễn trò.

Vương Cẩn Y ơi Vương Cẩn Y, mày có thể chết được rồi, mày quá ngu rồi.

Hơi thở Cẩn Y trở nên nặng nề, cô biết từ hôm nay mình sẽ không thể sống ở đây được nữa hoặc không thể thấy ánh sáng nữa.

Cô gom tất cả hận thù trong lòng tuôn ra một tràng chất vấn.

- Tại sao ngày hôm đó anh không giết chết tôi luôn đi, sao lại để tôi tin vào tình yêu hão huyền bước vào lễ đường cùng anh rồi sau lưng lại thiêu chết hai người quan trọng nhất trong đời tôi? Dương Phong, tôi có chết cũng sẽ ám anh cả đời, sẽ lôi anh xuống địa ngục.

Dương Phong đứng yên nhìn cô, hàm răng trắng muốt lộ ra trong bóng tối, hắn cười như có như không trừng mắt gằn giọng.

- Quan trọng nhất đời em chỉ cần có anh là đủ, Vương Cẩn Y, hỏi nhiều sẽ đau lòng, sau này em ngoan ngoãn một chút anh sẽ không bạc đãi em..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương