Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi
Chương 16: Thế nào gọi là “yêu”? (17+)

Nam Tư Thiên tiến từng bước về phía góc khuất.

Những tia sáng lấp loè mờ ảo rơi trên mái tóc ngắn của anh, đôi mắt anh tối lại, khuôn mặt chìm trong thứ bóng tối ảm đạm, từng góc cạnh toát lên một vẻ lạnh lẽo bức người.

Anh mặc một chiếc áo phông màu trắng, hai tay anh bỏ trong túi quần âu tối màu, nổi bật giữa đám người.

- Nam Tư Thiên, anh làm gì ở đây?

Nại Nam Hy kinh ngạc mở miệng. Trái tim cô sớm đã đập loạn lên trong lồng ngực rồi. Như thế nào… người ấy, anh lại đi tìm cô sao? Cô không biết đó là cảm giác gì nữa, có phải là hạnh phúc không? Hơi rượu bốc lên làm cô hơi quay cuồng, nhất thời không xác định được phương hướng. Nhìn gương mặt phức tạp của anh khiến cô rối bời.

Nam Tư Thiên bỏ mặc ánh nhìn kinh ngạc của Nại Nam Hy, chung thuỷ dán ánh mắt lạnh lẽo của mình lên người Bạch Du Ân. Lại là người đàn ông này.

- Nại Nam Hy, chúng ta về.

Nam Tư Thiên kéo Nại Nam Hy đứng dậy. Giọng nói của anh dứt khoát tỏ thái độ như ra lệnh, đôi tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô.

- A, đau. Tôi không về.

Nại Nam Hy nhăn nhó, một tay bị anh nắm đau đến phát khóc, tay còn lại cố sức bám chặt vào cái ghế salon gần bên.

- Hôm nay em muốn bướng bỉnh tôi cũng không cho em cơ hội đâu.

Nói rồi anh thô bạo gỡ tay cô ra, kéo đi. Nại Nam Hy cắn môi dưới, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Bạch Du Ân.

Cô thực sự không muốn về. Hôm nay cô muốn uống rượu, muốn uống say để quên hết đi, nếu có thể, cô muốn quên luôn cả Nam Tư Thiên, muốn quên rằng tình yêu của cô đã sớm trao cho anh rồi.

Bạch Du Ân dường như không có ý định giúp cô, anh ta vẫn ngồi đó, hướng đôi mắt bình thản như đang xem kịch hay. Nước mắt Nại Nam Hy muốn trào ra, răng càng cắn chặt vào môi hơn, tưởng như muốn nghiền nát cánh hoa mỏng manh đó.

Nhìn hai cái bóng rời đi, Bạch Du Ân ngả người ra sau, toàn thân mệt mỏi tựa như bất lực.

Anh lựa chọn phải buông tay cô, đây là cái giá. Anh không giúp cô bởi vì anh nghĩ rằng, nếu như người đàn ông kia thực sự yêu cô, họ sẽ hạnh phúc, và đối với anh, còn điều gì quan trọng hơn hạnh phúc của Nại Nam Hy. Nhưng nếu như giữa họ không thành, cũng coi như là dạy cho cô một bài học, về sau sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.

Trước đây, bởi vì hy vọng vào một ngày Nại Nam Hy sẽ yêu mình nên Bạch Du Ân mới ngoan cố làm mọi cách, không từ thủ đoạn. Nhưng năm năm qua, mỗi lần anh hy vọng là một lần thất vọng. Thất vọng nhỏ giọt, từng giọt, từng giọt chất thành tuyệt vọng. Và hôm nay, khi nhìn thấy cô vì yêu người khác mà mỉm cười bất lực với anh, trái tim anh thật sự đã đổ vỡ. Mọi hy vọng thích tụ trong năm năm bốc chốc bay hơi.

Bạch Du Ân ơi là Bạch Du Ân, mày lại thất bại dưới tay cô bé đó.

Trái tim khao khát điều nó muốn, nhưng đôi khi phải dùng đến lí trí để lựa chọn điều đúng đắn, những điều tốt đẹp cho người mình quan tâm.

Mùa đông năm nay, vừa lạnh vừa trống trải. Không phải chỉ có Nại Nam Hy cảm thấy, Bạch Du Ân cũng nhận ra, rượu hôm nay rất nồng.

---------------------------------------------

Nam Tư Thiên hôm nay như biến thành một người khác vậy, chính anh cũng không ngờ được.

Lúc nhìn thấy cô ăn mặc như vậy rời đi, tức giận trong lòng anh đã dâng lên như dung nham núi lửa rồi. Ban đầu còn hạ quyết tâm mặc kệ cô, về sau không hiểu như thế nào, anh ngồi vẽ mấy bản thiết kế mà không tập trung nổi. Cứ tưởng tượng đến cảnh có biết bao ánh mắt dã thú tràn đầy hoóc-môn giống đực nhìn cô, anh lại rất tức giận. Kết cục vẫn là lao ra khỏi nhà đến Đạo Dương tìm cô.

Nhìn cô ngồi bên cạnh người đàn ông kia, trái tim anh lập tức muốn đổ bể. Cô cười thật dịu dàng, nụ cười như thể chỉ dành cho hắn.

Nam Tư Thiên ngồi ở quầy bar chăm chú nhìn hai người họ, rốt cuộc xác định được cảm giác trong lòng mình bấy lâu nay.

Nếu không phải yêu, liệu anh có quan tâm đến cô thế không? Thương hại ư? Có loại thương hại nào nào sâu đậm đến thế?

Nếu không phải yêu, liệu mỗi lần ra khỏi nhà để đi làm, anh có phải kiềm chế chính mình quay lại nhìn cô không? Biến thái hay thần kinh? Anh khẳng định sức khoẻ mình rất tốt.

Nếu không phải yêu, liệu hôm nay anh có tức giận như vậy không? Đó là ghen?

Không phải ghen thì là gì.

Sau khi xác định được tâm tình của chính mình, giác ngộ ra tình cảm của mình dành cho ‘nữ bạo chúa’ kia. Chính là, anh bị cô hớp hồn rồi. Dốc cạn ly Chivas, anh hạ quyết tâm đi đến chỗ cô. Anh nhất định đem mọi chuyện làm rõ, xác lập quan hệ với cô.

Nam Tư Thiên đưa Nại Nam Hy trở về. Đứng trước cửa thang máy, cô cứng đầu không chịu đi vào.

- Anh lấy quyền gì ép buộc tôi? Nam Tư Thiên, anh buông ra.

Nại Nam Hy giằng tay ra khỏi vòng ôm của anh, cô dùng một tay quẹt nước mắt, một tay giữ chặt túi, lùi lại hai bước, nhất quyết không đi vào thang máy.

Nam Tư Thiên bất lực nhìn cô. Giỏi lắm, bây giờ không trói cô lại, không biết ngày nào cô lại chạy đi tìm tên đàn ông kia. Nhất định hôm nay phải làm rõ ràng. Trước kia anh không đáp lại tình cảm của cô không phải vì ghét cô, mà bởi vì, anh không xác định được tình cảm trong mình. Anh sợ rằng mình sẽ lầm tưởng thương hại và yêu, sẽ khiến cô tổn thương, bởi vậy anh mới làm như không biết cô yêu anh. Nhưng bây giờ, anh khẳng định, mình yêu Nại Nam Hy và nhất định sẽ khiến cô hạnh phúc.

Thế nhưng cái người ngu ngốc kia còn ngoan cố phản kháng, lại dám cùng người đàn ông khác cười nói vui vẻ đến thế. Thật đáng giận!

Anh mặc kệ những giọt nước mắt trong suốt của cô, thô bạo lôi cô vào trong thang máy.

Nại Nam Hy bị kéo mạnh, mất đà ngã vào vòm ngực rộng lớn của anh.

Phụ nữ là loài động vật khẩu thị tâm phi. Trong lòng cô vốn dĩ đã bị thứ quan tâm thô bạo của anh dẫn dụ, nhưng vẫn ra sức phản kháng, đầu óc thấm đẫm vị cồn nồng nặc điên cuồng gào thét phải đẩy anh ra.

Cô vốn là người can đảm, cô vốn là một ‘nữ bạo chúa’, nhưng cô lại không nhận thức được, dù là ‘nữ bạo chúa’ thì cô cũng là một người phụ nữ. Mà phụ nữ thì rất nhạy cảm, đối với hành động ngang ngược bức người này của Nam Tư Thiên, cô biết rõ là anh đang tức giận. Anh tức giận vì cái gì chứ? Họ là gì của nhau? Ý nghĩ này dày vò cô.

Nại Nam Hy ngồi xổm xuống sàn thang máy, dùng hay tay ôm mặt, khóc nức nở.

- Nam Tư Thiên, anh vì cái gì trêu đùa tôi như vậy? Hả? Chúng ta là cái gì của nhau? Hả?

Giọng nói của cô mềm yếu đến nỗi nung cháy trái tim Nam Tư Thiên, tức giận tỏng lòng giảm xuống con số 0. Anh thở dài ngồi xuống bên cạnh cô, định đưa tay kéo cô vào lòng nhưng cô lại rụt vai lại, tránh bàn tay anh.

- Nại Nam Hy, tôi yêu em. Chúng ta hẹn hò đi.

-…

Cánh cửa thang máy đóng lại, không khí bên trong như bị câu nói nhẹ bẫng của anh hút hết. Nại Nam Hy ngước khuôn mặt đầy nước lên, khuôn mặt cô lúc này thất thần trông rất ngu ngốc, làm Nam Tư Thiên buồn cười. Anh xác định, mình yêu cô, và cô chỉ có thể cùng anh trầm luân, ngoài anh ra thì không ai được phép.

Nại Nam Hy gào lên, hai tay bịt chặt tai.

- Anh đừng nổi điên nữa. Cút cho tôi.

Mặt Nam Tư Thiên xám xịt u ám bởi câu nói của cô. Anh bực tức nhoài người về phía trước, đẩy cô ép sát vào bức vách phía sau.

Nại Nam Hy kinh hãi, theo bản năng dùng hai tay chống lên ngực anh.

- Anh…anh định làm gì?

Nam Tư Thiên đem khuôn mặt áp sát lại gần mặt Nại Nam Hy, hơi thở nam tính nóng bỏng của anh rơi trên cần cổ trắng ngần của cô, hai tay anh giữ lấy vai, cố định cô vào vách thang máy.

Bây giờ là mùa đông, tại sao cô lại nóng như vậy chứ, mồ hôi muốn rớt xuống rồi. Anh không phải là, định… định làm cái chuyện kia chứ? Nại Nam Hy kinh hãi bởi ý nghĩ của chính mình.

Nhưng khoan đã, trước đó anh nói gì? Nói là… anh yêu cô?

Suy nghĩ của cô vừa được khai sáng thì trên cổ đã truyền tới một cảm giác ẩm ướt nóng bỏng, anh đang hôn lên cổ cô. Anh thế nhưng lại hôn lên cổ thay vì môi, như đang khẳng định quyền sở hữu.

Một bàn tay anh đặt trên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi môi mỏng nóng như lửa mang theo tia điện gặm nhấm cái cổ trắng ngần của cô.

Hơi thở của cô trở nên vội vã, từng đợt khí thở ra mang theo sự khó chịu cùng cực. Nại Nam Hy giằng co, dùng tay đẩy anh ra. Nam Tư Thiên bắt được bàn tay đang làm loạn của cô, cố định nó trên đỉnh đầu rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc của mình.

- Buông… tôi ra… Nam Tư Thiên… tên khốn này… ưm..

Cô còn muốn nói, còn muốn nguyền rủa nữa, nhưng đôi môi của anh đã áp xuống, chặn lấy môi cô, vừa dịu dàng vừa thô bạo gặm cắn. Nam Tư Thiên bá đạo cắn nhẹ vào cánh môi cô, vừa trêu đùa vừa tham luyến, đem lại một cảm giác ấm áp mềm mại.

Nại Nam Hy định mở miệng nói gì liền tạo cơ hội cho đầu lưỡi anh tiến vào, cùng cái lưỡi nhỏ của cô dây dưa. Nam Tư Thiên ở trong miệng Nại Nam Hy công thành đoạt đất, rút hết khí oxi của cô.

Hai người triền miên dây dưa, Nại Nam Hy bị hôn cho mơ màng, không khí bị rút cạn, đầu óc quay cuồng. Môi anh vừa rời ra, cô lập tức mở miệng hít không khí, hơi thở hổn hển đứt quãng.

Nhìn khuôn mặt trắng tinh của cô như được phủ một lớp phấn hồng, quần áo trên người bởi vì giằng co mà xộc xệch, bộ dạng mê người đó của cô khiến cho trái tim anh đập mạnh, cổ họng khô khốc, hơi thở trở nên dồn dập.

- Ting!

Cửa thang máy mở ra, tiếng động đó thức tỉnh cả hai người. Nại Nam Hy đang định bỏ trốn thì đã bị Nam Tư Thiên ôm lấy, bế lên đi về phía căn hộ.

Vào đến nhà, cô bị áp lên tường, tiếp tục bị cưỡng hôn.

Trái tim Nại Nam Hy đập điên cuồng, toàn thân như ngồi trên đống lửa, vừa bức bách khó chịu, vừa xấu hổ… lại có chút… mong chờ.

Bởi vì bị áp lên tường, thân thể cô như muốn rơi xuống, liền vòng tay ôm lấy tấm lưng của anh.

Nam Tư Thiên bởi vì hành động này của cô mà trở nên rất vui vẻ, không chút kiên nhẫn bắt đầu thoát quần áo trên người cô.

Toàn thân Nại Nam Hy trong phút chốc bị khí lạnh xâm nhập, run lên. Nam Tư Thiên cúi xuống, ngậm lấy vành tai cô, giọng nói khản đặc nhục dục.

- Ngoan, để anh ‘yêu’ em.

Thế nào gọi là ‘yêu’? Mặt Nại Nam Hy nóng bừng, cô đẩy anh ra.

- Không được, anh dựa vào cái gì mà ép buộc tôi. Nam Tư Thiên, tội cưỡng bức cũng có thể phạt tù mười mấy năm đấy.

Nam Tư Thiên bởi vì không chú ý nên bị cô đẩy ngã ngồi xuống sàn, Nại Nam Hy nhanh chóng thu đống quần áo dưới đất, chùm lên người.

- Dựa vào cái gì? Nại Nam Hy, em hỏi tôi dựa vào cái gì?

Công cuộc thu dọn quần áo của Nại Nam Hy còn chưa hoàn tất thì anh đã lao tới, đè cô xuống sàn nhà. Mặt anh tối lại, một vẻ kích động như muốn giết người.

- Anh buông ra!

- Dựa vào việc tôi là thằng đàn ông. Mẹ kiếp!

Nại Nam Hy nằm bất động dưới thân anh, nghe tiếng chửi mắng khản đặc của anh, trái tim cô không kìm được, run lên.

- Nại Nam Hy, em dám nói em không yêu tôi? Được, không yêu thì để tôi 'yêu'.

Anh cúi đầu, ghé sát vào mặt cô, hơi thở nam tính ấm nóng phả xuống. Mặt Nại Nam Hy đỏ bừng.

- Hạ lưu, câm miệng cho tôi.

- Còn dám cứng đầu. Được, vậy tôi sẽ cho em biết, Nam Tư Thiên tôi đàn ông như thế nào?

Nói hết câu, anh đã bế thốc cô lên, hướng về phía phòng ngủ.

Nại Nam Hy bị ném lên giường một cách thô bạo, toàn thân chỉ còn lại nội y màu đen.

Nam Tư Thiên quỳ xuống giường, bắt đầu cởi quần áo của mình. Đối diện với thân thể cường tráng đàn ông không một chút che đậy kia, mặt Nại Nam Hy như bị lửa nóng thiêu đốt, lập tức quay đi chỗ khác.

Nhìn thân thể cô dưới ánh đèn tường màu cam, Nam Tư Thiên trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh cầm thú. Anh cười gian tà, nhào tới nâng khuôn mặt cô lên.

- Nại Nam Hy, nói, em yêu tôi.

Nại Nam Hy cứng đầu quay mặt tránh sự chiếm giữ của anh.

- Không nói? Được, tôi bắt em nói.

- Anh dám…. Aa!

Nại Nam Hy vừa định quay đầu chửi cho anh một câu, thì từ trước ngực truyền đến cảm giác đau nhói. Một bên mềm mại của cô đã bị anh nắm lấy, thoải mái xoa nắn. Qua một lớp áo mỏng manh, cô có thể cảm nhận bàn tay kia đang đốt lửa trên cơ thể mình.

Nại Nam Hy giãy giụa, càng giãy giụa càng thêm quyến rũ.

Nam Tư Thiên cúi đầu, hôn lên môi cô, tham luyến nhấm nháp, rồi lại chuyển đi nơi khác, trượt xuống cần cổ trắng ngần đã sớm ửng đỏ chi chít dấu hôn của cô.

Đây là cưỡng bức sao? Bị cưỡng bức mà trong đầu cô lại vui mừng và thoả mãn như vậy?

Đây là cái thứ tâm lí gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương