Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi
-
Chương 12: Anh ta nói, nhìn cũng nhìn hết rồi, sờ cũng không phải chưa sờ qua
Về đến nhà của Nam Tư Thiên, đối diện với cái tủ lạnh toàn nước khoáng của anh, cô mới tỉnh ngộ.
Mải mê suy nghĩ lung tung, lại quên mất việc phải đi siêu thị.
Nại Nam Hy đóng cửa tủ, định quay người thì đâm sầm vào một vòm ngực rắn chắc.
Ôm cái đầu vừa bị va đập của mình, cô trừng mắt nhìn người đối diện.
- Anh về bao giờ thế?
Nam Tư Thiên lười biếng ậm ừ, không quên đưa tay chặn cánh cửa tủ lạnh chuẩn bị đóng vào.
Xông vào mũi Nại Nam Hy là mùi rượu thoang thoảng, với khứu giác nhạy bén và sự yêu thích đối với rượu vang, cô nhận ngay ra mùi rượu nho của Ý. Anh bảo không ăn trưa, chắc là đi ăn với đối tác rồi.
Nại Nam Hy hơi giật mình. Ở cự ly gần như vậy cô mới phát hiện, Nam Tư Thiên không chỉ cao bình thường, anh cao hơn cô nguyên một cái đầu. Cô đã cao một mét sáu mấy rồi, vậy còn anh… không ngờ lại cao như thế. Cơ thể anh nhìn qua cũng biết là rất rắn chắc, nhưng càng đứng gần, càng cảm thấy thân thể đó thật cường tráng. Đối diện với mắt của cô là vòm ngực rộng lớn của anh, cảm giác thật ngột ngạt.
Tim Nại Nam Hy tự nhiên đập loạn, hơi thở trở nên vội vã, đầu óc bỗng chốc muốn tê dại.
Cô lách người qua anh để kéo dài khoảng cách giữa hai người.
- Tôi đi siêu thị mua đồ.
Cô cúi đầu xoay người lại định bước ra cửa.
Nam Tư Thiên vặn nắp chai nước khoáng, bỏ vào tủ lạnh rồi bước theo cô.
- Tôi đi với cô.
- Đi với tôi làm gì?
Nại Nam Hy hơi cau mày. Đi siêu thị mà cũng đòi đi cùng, anh ta sợ cô mua đồ rẻ tiền cho anh ta ăn sao? Càng nghĩ cô lại càng thấy bực bội.
Nam Tư Thiên cởi áo vest khoác ngoài vắt lên tay vịn sô pha rồi nhìn cô, mỉm cười nhàn nhạt.
- Tôi không thích để đồ trong tủ lạnh. Mua vừa đủ cho một bữa là được.
Anh biết thừa tính cách của phái nữ. Bọn họ rất lười, nên mỗi lần đi siêu thị đều mua rất nhiều thứ, kiểu như muốn dự trữ cho ngày tận thế ấy. Không đời nào anh để cho cái cô hàng xóm, à nhầm, là cô gái thuê phòng này mang một đống bùng nhùng về ấn vào cái tủ lạnh sạch sẽ của anh.
Nam Tư Thiên lấy cầm khoá xe, bước đi đằng trước, Nại Nam Hy dù có hơi phàn nàn nhưng cũng bước theo.
- Đợi tôi đi lấy xe.
Nói rồi anh đi xuống hầm để xe.
Nại Nam Hy đứng trên vỉa hè, nhìn dòng xe cộ tấp nập trườn trên phố. Bây giờ mới hai giờ chiều nên giao thông chưa đến nỗi ùn tắc.
Thành phố T là một khu đô thị sầm uất ở phía Bắc, cách bờ biển khá xa, lại là nơi tập trung đông dân cư nên có phần ngột ngạt và bức bách. Là một vùng phát triển theo hướng đô thị hoá, thành phố dần chìm vào những mảng màu xám của khói bụi và sự đông đúc chật chội của con người. Nhưng cái vẻ đông đúc đến ngợp thở ấy, lại khiến cho người ta si mê.
Nhất là vào mùa thu và đông, như thời điểm hiện tại, cái lạnh chạy vào thành phố đều bị sự chật chội nơi đây xua đi. Cảm giác khi bước đi trên phố, hoà vào dòng người, lướt qua những con người xa lạ nhưng lại nhận được một hơi thở ấm nóng rõ ràng. Lướt qua chỉ vài giây thôi, nhưng cũng đủ làm cho con người ta thoả mãn.
Có thể con người đều giống như nhau. Họ có những tâm tư mà không phải ai cũng biết, một phần họ giữ lại để duy trì cuộc sống nội tâm của bản thân. Tiềm ẩn sau những lớp vỏ tính cách khác nhau của họ là một phần yếu mềm nào đó khao khát cho và nhận yêu thương. Họ tham luyến thứ hơi ấm kia đến mức, chỉ cần có thể cảm nhận chúng trong một vài giây, từ những con người xa lạ cũng được, như vậy đã thoả mãn lắm rồi.
Vậy nên họ mặc kệ sự chật chội đông đúc đến ngợp thở kia, bỏ mặc làn khói bụi cuộn trào gớm guốc, bỏ ngoài tai những âm thanh ồn ào và tạp âm khó chịu, chỉ để cảm nhận cái ấm áp mà họ tham luyến, rồi không biết từ lúc nào, họ sẽ say đắm thành phố này.
Cũng như họ, cô rất yêu thành phố T, một thành phố xinh đẹp ngập tràn hơi thở của con người. Không bao giờ thiếu đi cả, không khi nào đơn độc cả.
Dù cho niềm tin của cô về một xã hội có luân lí đã bị phá tan nát, nhưng cô vẫn muốn tin vào một cái gì đó. Đúng vậy, cô cần phải tin một cái gì đó, giống như là tin vào thành phố này, nơi những con người xa lạ cứ truyền hơi ấm cho nhau mà không hay biết điều đó. Cô yêu thành phố này, nên cô tin, thành phố này cũng không muốn ruồng bỏ cô đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, chí ít thì cứ để cô lạc quan như thế đi.
- Bíp… bíp!!!!
Những tiếng còi ôtô vang lên làm cô bừng tỉnh, xe của Nam Tư Thiên đã đỗ lại trước mặt cô từ bao giờ.
Cô đẩy cửa ngồi vào ghế phụ lái.
- Này, có thể nói cho tôi biết cô vừa nghĩ cái gì không?
Nam Tư Thiên vừa lái xe vừa hỏi cô.
Nại Nam Hy cười nhạt một cái, khiêu khích.
- Anh biết để làm gì? Mà tôi còn tưởng cái gì anh cũng biết chứ.
Nam Tư Thiên nhăn mũi.
- Ờ, cái gì tôi cũng biết… chỉ trừ mấy cái tôi không biết thôi.
Nại Nam Hy bĩu môi.
- Thế cũng nói được.
Ngồi xe mất khoảng mười phút để đến siêu thị, Nại Nam Hy khoác túi đứng đợi ở cửa trong lúc Nam Tư Thiên tìm chỗ đỗ xe.
Hai người cùng bước vào trong, Nam Tư Thiên đẩy xe đẩy, Nại Nam Hy đi bên cạnh.
Trong lòng Nam Tư Thiên có cái gì đó rất mơ hồ, một loại cảm giác khó nói. Lúc đó anh nhìn thấy cô đứng bên đường, ngây ngốc nhìn vào khoảng không trung vô định, sau đó còn nở một nụ cười. Nụ cười ấy đẹp đến thất thần, khoé môi cô khẽ nâng lên nhưng lại mang một vẻ bất lực. Ánh mắt cô trong suốt, phẳng lặng đến cô tịch, dường như có cái gì đó đang đấu tranh trong nội tâm của cô.
Lúc này họ đi cạnh nhau, cảm giác như là một cặp vậy.
Xung quanh, mọi người đều nhìn theo họ với cặp mắt ái mộ rõ ràng. Một đôi kim đồng ngọc nữ nha.
Khỏi phải nói, hai người này đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, huống chi là họ còn đi cùng nhau. Toả sáng như vậy, thật thiến người ta chói mắt, cần phải đeo kính mát vào a.
Nại Nam Hy mua một ít ớt xanh, thịt bò, hành tây, cà rốt, một gói bột cà ri và các loại gia vị. Hôm nay cô sẽ nấu một bữa cà ri thơm ngon cho cái tên họ Nam kia. Dù sao thì anh cũng giúp cô khá nhiều, cô cũng nên trả ơn chứ nhỉ?
Nam Tư Thiên đối với việc Nại Nam Hy chọn đồ thì cũng không để ý lắm, chuyên tâm đẩy xe.
Sau khi đã mua đủ, họ đi về phía quầy thanh toán.
- Của anh hết bảy trăm tư.
Cô nhân viên quầy thu ngân nhìn Nam Tư Thiên bằng ánh nhìn ao ước. Mắt cô ta sáng lên như đèn ôtô, sau đó còn không quên ném cho Nam Hy một cái nhìn ngưỡng mộ muốn chết.
Nại Nam Hy dùng tay huých nhẹ eo Nam Tư Thiên.
- Là tôi mời, để tôi trả.
Nam Tư Thiên hào phóng gật đầu.
- Mời cô.
Còn không quên nở một nụ cười gian tà.
Nại Nam Hy hừ mũi, nguýt anh. Được lắm đấy, chê tôi nghèo hả? Không đến mức phải ăn bám anh luôn đâu. Hứ.
Thanh toán xong, hai người trở về căn hộ.
Nam Tư Thiên nhận trọng trách vô cùng cao cả, đó là… trông Sao Hoả và Địa Cầu.
Nói là trông thôi chứ thực ra bọn chúng rất ngoan, cũng chỉ chạy quanh nhà đùa nghịch với nhau. Thành ra anh rất nhàn rỗi, ngồi trên sô pha xem tivi, chờ được ăn cơm.
Những giọt nắng rơi vào phòng, gió mát lạnh cũng thổi tới. Sự hoà quyện giữa cái ấm nóng và se lạnh tạo nên một cảm giác mát mẻ trong lành.
Căn phòng màu xám nhạt vốn luôn mang một vẻ lạnh lẽo cô tịch, nay tràn ngập một thứ ấm áp lạ lùng.
Nại Nam Hy trong bếp nấu cơm, như một người vợ trẻ, còn Nam Tư Thiên, với trọng trách là người chồng trông ‘hai đứa con nhỏ’, lại đang chăm chú xem tivi.
Cảm giác như đây là căn nhà của một đôi vợ chồng trẻ mới cưới vậy.
Nại Nam Hy hét ầm lên từ trong phòng bếp.
- Nam Tư Thiên, tôi nói anh trông bọn nó, sao để bọn nó chạy vào đây? Hả?
Nam Tư Thiên ném điều khiển xuống sô pha.
- Tôi vào bây giờ đây.
- Ranh này, tụi mày thích lên nồi của ‘bạo chúa’ hở, mà chạy đây bát nháo?
- Ý của anh là gì?
- Không có gì a~.
- Mau bê chúng ra ngoài.
- Ể, thơm thế. Cho tôi một miếng.
- Tôi cho anh ăn đập đấy. Ra ngoài rửa tay, sắp được rồi.
- Đồ keo kiệt. Địa Cầu, Sao Hoả, chúng ta đi rửa tay… à, rửa cả chân nữa.
Giá như thời gian chỉ dừng lại ở đó thì tốt.
Nại Nam Hy nhìn bóng lưng người đàn ông đang xách theo hai con vật đi về phía phòng tắm. Đó là rung động ư? Cảm giác này thật giống như một gia đình, một gia đình hoàn thiện đã năm năm qua cô không được thấy.
Khoé môi Nại Nam Hy cong lên.
Đông về rồi, lạnh lẽo, nhưng không cô độc.
Mải mê suy nghĩ lung tung, lại quên mất việc phải đi siêu thị.
Nại Nam Hy đóng cửa tủ, định quay người thì đâm sầm vào một vòm ngực rắn chắc.
Ôm cái đầu vừa bị va đập của mình, cô trừng mắt nhìn người đối diện.
- Anh về bao giờ thế?
Nam Tư Thiên lười biếng ậm ừ, không quên đưa tay chặn cánh cửa tủ lạnh chuẩn bị đóng vào.
Xông vào mũi Nại Nam Hy là mùi rượu thoang thoảng, với khứu giác nhạy bén và sự yêu thích đối với rượu vang, cô nhận ngay ra mùi rượu nho của Ý. Anh bảo không ăn trưa, chắc là đi ăn với đối tác rồi.
Nại Nam Hy hơi giật mình. Ở cự ly gần như vậy cô mới phát hiện, Nam Tư Thiên không chỉ cao bình thường, anh cao hơn cô nguyên một cái đầu. Cô đã cao một mét sáu mấy rồi, vậy còn anh… không ngờ lại cao như thế. Cơ thể anh nhìn qua cũng biết là rất rắn chắc, nhưng càng đứng gần, càng cảm thấy thân thể đó thật cường tráng. Đối diện với mắt của cô là vòm ngực rộng lớn của anh, cảm giác thật ngột ngạt.
Tim Nại Nam Hy tự nhiên đập loạn, hơi thở trở nên vội vã, đầu óc bỗng chốc muốn tê dại.
Cô lách người qua anh để kéo dài khoảng cách giữa hai người.
- Tôi đi siêu thị mua đồ.
Cô cúi đầu xoay người lại định bước ra cửa.
Nam Tư Thiên vặn nắp chai nước khoáng, bỏ vào tủ lạnh rồi bước theo cô.
- Tôi đi với cô.
- Đi với tôi làm gì?
Nại Nam Hy hơi cau mày. Đi siêu thị mà cũng đòi đi cùng, anh ta sợ cô mua đồ rẻ tiền cho anh ta ăn sao? Càng nghĩ cô lại càng thấy bực bội.
Nam Tư Thiên cởi áo vest khoác ngoài vắt lên tay vịn sô pha rồi nhìn cô, mỉm cười nhàn nhạt.
- Tôi không thích để đồ trong tủ lạnh. Mua vừa đủ cho một bữa là được.
Anh biết thừa tính cách của phái nữ. Bọn họ rất lười, nên mỗi lần đi siêu thị đều mua rất nhiều thứ, kiểu như muốn dự trữ cho ngày tận thế ấy. Không đời nào anh để cho cái cô hàng xóm, à nhầm, là cô gái thuê phòng này mang một đống bùng nhùng về ấn vào cái tủ lạnh sạch sẽ của anh.
Nam Tư Thiên lấy cầm khoá xe, bước đi đằng trước, Nại Nam Hy dù có hơi phàn nàn nhưng cũng bước theo.
- Đợi tôi đi lấy xe.
Nói rồi anh đi xuống hầm để xe.
Nại Nam Hy đứng trên vỉa hè, nhìn dòng xe cộ tấp nập trườn trên phố. Bây giờ mới hai giờ chiều nên giao thông chưa đến nỗi ùn tắc.
Thành phố T là một khu đô thị sầm uất ở phía Bắc, cách bờ biển khá xa, lại là nơi tập trung đông dân cư nên có phần ngột ngạt và bức bách. Là một vùng phát triển theo hướng đô thị hoá, thành phố dần chìm vào những mảng màu xám của khói bụi và sự đông đúc chật chội của con người. Nhưng cái vẻ đông đúc đến ngợp thở ấy, lại khiến cho người ta si mê.
Nhất là vào mùa thu và đông, như thời điểm hiện tại, cái lạnh chạy vào thành phố đều bị sự chật chội nơi đây xua đi. Cảm giác khi bước đi trên phố, hoà vào dòng người, lướt qua những con người xa lạ nhưng lại nhận được một hơi thở ấm nóng rõ ràng. Lướt qua chỉ vài giây thôi, nhưng cũng đủ làm cho con người ta thoả mãn.
Có thể con người đều giống như nhau. Họ có những tâm tư mà không phải ai cũng biết, một phần họ giữ lại để duy trì cuộc sống nội tâm của bản thân. Tiềm ẩn sau những lớp vỏ tính cách khác nhau của họ là một phần yếu mềm nào đó khao khát cho và nhận yêu thương. Họ tham luyến thứ hơi ấm kia đến mức, chỉ cần có thể cảm nhận chúng trong một vài giây, từ những con người xa lạ cũng được, như vậy đã thoả mãn lắm rồi.
Vậy nên họ mặc kệ sự chật chội đông đúc đến ngợp thở kia, bỏ mặc làn khói bụi cuộn trào gớm guốc, bỏ ngoài tai những âm thanh ồn ào và tạp âm khó chịu, chỉ để cảm nhận cái ấm áp mà họ tham luyến, rồi không biết từ lúc nào, họ sẽ say đắm thành phố này.
Cũng như họ, cô rất yêu thành phố T, một thành phố xinh đẹp ngập tràn hơi thở của con người. Không bao giờ thiếu đi cả, không khi nào đơn độc cả.
Dù cho niềm tin của cô về một xã hội có luân lí đã bị phá tan nát, nhưng cô vẫn muốn tin vào một cái gì đó. Đúng vậy, cô cần phải tin một cái gì đó, giống như là tin vào thành phố này, nơi những con người xa lạ cứ truyền hơi ấm cho nhau mà không hay biết điều đó. Cô yêu thành phố này, nên cô tin, thành phố này cũng không muốn ruồng bỏ cô đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, chí ít thì cứ để cô lạc quan như thế đi.
- Bíp… bíp!!!!
Những tiếng còi ôtô vang lên làm cô bừng tỉnh, xe của Nam Tư Thiên đã đỗ lại trước mặt cô từ bao giờ.
Cô đẩy cửa ngồi vào ghế phụ lái.
- Này, có thể nói cho tôi biết cô vừa nghĩ cái gì không?
Nam Tư Thiên vừa lái xe vừa hỏi cô.
Nại Nam Hy cười nhạt một cái, khiêu khích.
- Anh biết để làm gì? Mà tôi còn tưởng cái gì anh cũng biết chứ.
Nam Tư Thiên nhăn mũi.
- Ờ, cái gì tôi cũng biết… chỉ trừ mấy cái tôi không biết thôi.
Nại Nam Hy bĩu môi.
- Thế cũng nói được.
Ngồi xe mất khoảng mười phút để đến siêu thị, Nại Nam Hy khoác túi đứng đợi ở cửa trong lúc Nam Tư Thiên tìm chỗ đỗ xe.
Hai người cùng bước vào trong, Nam Tư Thiên đẩy xe đẩy, Nại Nam Hy đi bên cạnh.
Trong lòng Nam Tư Thiên có cái gì đó rất mơ hồ, một loại cảm giác khó nói. Lúc đó anh nhìn thấy cô đứng bên đường, ngây ngốc nhìn vào khoảng không trung vô định, sau đó còn nở một nụ cười. Nụ cười ấy đẹp đến thất thần, khoé môi cô khẽ nâng lên nhưng lại mang một vẻ bất lực. Ánh mắt cô trong suốt, phẳng lặng đến cô tịch, dường như có cái gì đó đang đấu tranh trong nội tâm của cô.
Lúc này họ đi cạnh nhau, cảm giác như là một cặp vậy.
Xung quanh, mọi người đều nhìn theo họ với cặp mắt ái mộ rõ ràng. Một đôi kim đồng ngọc nữ nha.
Khỏi phải nói, hai người này đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, huống chi là họ còn đi cùng nhau. Toả sáng như vậy, thật thiến người ta chói mắt, cần phải đeo kính mát vào a.
Nại Nam Hy mua một ít ớt xanh, thịt bò, hành tây, cà rốt, một gói bột cà ri và các loại gia vị. Hôm nay cô sẽ nấu một bữa cà ri thơm ngon cho cái tên họ Nam kia. Dù sao thì anh cũng giúp cô khá nhiều, cô cũng nên trả ơn chứ nhỉ?
Nam Tư Thiên đối với việc Nại Nam Hy chọn đồ thì cũng không để ý lắm, chuyên tâm đẩy xe.
Sau khi đã mua đủ, họ đi về phía quầy thanh toán.
- Của anh hết bảy trăm tư.
Cô nhân viên quầy thu ngân nhìn Nam Tư Thiên bằng ánh nhìn ao ước. Mắt cô ta sáng lên như đèn ôtô, sau đó còn không quên ném cho Nam Hy một cái nhìn ngưỡng mộ muốn chết.
Nại Nam Hy dùng tay huých nhẹ eo Nam Tư Thiên.
- Là tôi mời, để tôi trả.
Nam Tư Thiên hào phóng gật đầu.
- Mời cô.
Còn không quên nở một nụ cười gian tà.
Nại Nam Hy hừ mũi, nguýt anh. Được lắm đấy, chê tôi nghèo hả? Không đến mức phải ăn bám anh luôn đâu. Hứ.
Thanh toán xong, hai người trở về căn hộ.
Nam Tư Thiên nhận trọng trách vô cùng cao cả, đó là… trông Sao Hoả và Địa Cầu.
Nói là trông thôi chứ thực ra bọn chúng rất ngoan, cũng chỉ chạy quanh nhà đùa nghịch với nhau. Thành ra anh rất nhàn rỗi, ngồi trên sô pha xem tivi, chờ được ăn cơm.
Những giọt nắng rơi vào phòng, gió mát lạnh cũng thổi tới. Sự hoà quyện giữa cái ấm nóng và se lạnh tạo nên một cảm giác mát mẻ trong lành.
Căn phòng màu xám nhạt vốn luôn mang một vẻ lạnh lẽo cô tịch, nay tràn ngập một thứ ấm áp lạ lùng.
Nại Nam Hy trong bếp nấu cơm, như một người vợ trẻ, còn Nam Tư Thiên, với trọng trách là người chồng trông ‘hai đứa con nhỏ’, lại đang chăm chú xem tivi.
Cảm giác như đây là căn nhà của một đôi vợ chồng trẻ mới cưới vậy.
Nại Nam Hy hét ầm lên từ trong phòng bếp.
- Nam Tư Thiên, tôi nói anh trông bọn nó, sao để bọn nó chạy vào đây? Hả?
Nam Tư Thiên ném điều khiển xuống sô pha.
- Tôi vào bây giờ đây.
- Ranh này, tụi mày thích lên nồi của ‘bạo chúa’ hở, mà chạy đây bát nháo?
- Ý của anh là gì?
- Không có gì a~.
- Mau bê chúng ra ngoài.
- Ể, thơm thế. Cho tôi một miếng.
- Tôi cho anh ăn đập đấy. Ra ngoài rửa tay, sắp được rồi.
- Đồ keo kiệt. Địa Cầu, Sao Hoả, chúng ta đi rửa tay… à, rửa cả chân nữa.
Giá như thời gian chỉ dừng lại ở đó thì tốt.
Nại Nam Hy nhìn bóng lưng người đàn ông đang xách theo hai con vật đi về phía phòng tắm. Đó là rung động ư? Cảm giác này thật giống như một gia đình, một gia đình hoàn thiện đã năm năm qua cô không được thấy.
Khoé môi Nại Nam Hy cong lên.
Đông về rồi, lạnh lẽo, nhưng không cô độc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook