Nhắm Mắt Chạm Môi Anh
Chương 48: Cầu cứu (H+)

Trong thoáng chốc phía dưới đã tăng tốc, lao nhanh vào bên trong búp hoa nhỏ, chạm đến vị trí sâu thẳm của khoái cảm.

Hai chân cô quấn quanh eo anh, bàn tay thon dài bấu chặt vào bắp tay săn chắc, từng nhịp nhấp liên hồi cứ giã đều đặn khiến cơ thể cô như mềm nhũng. Hang nhỏ co thắt khi đón nhận sự xâm nhập từ bên ngoài, siết chặt lấy vật to lớn gây cản trở chuyển động vào ra.

Anh đan chặt tay cô ghì xuống giường, đôi gò bồng đảo căng tròn đung đưa theo từng cú thúc gây nhức mắt người nhìn. Vĩ Luân thèm thuồng không chịu được trước vẻ quyến rũ mị hoặc, anh mít lấy hai viên trân châu mềm dẻo trong miệng.

Cơ thể liên tục bị kích thích, những điểm nhạy cảm đều đã bị anh nắm giữ, cô không kiềm nén thêm được nữa, bất giác thốt ra những thanh âm gợi cảm:

- Ưm...ưm...

Bạch Nhiễm cố gắng kiểm soát bản thân, sợ rằng lỡ như lớn tiếng một chút thì người ở phòng bên cạnh sẽ nghe thấy. Đoàn tàu không ngừng tiến lui bên trong đường hầm chật hẹp. Sau một lúc hăng say miệt mài, chiếc chày tạm rút khỏi hang. Hơi thở gấp gáp quyện vào nhau, dù trong phòng đang bật điều hòa nhưng cả hai vẫn đổ mồ hôi vì màn vận động mạnh.

Cứ ngỡ trận chiến chỉ đến đây thôi, nhưng thực tế nào có thể kết thúc đơn giản như vậy. Cô thoáng thấy cây gậy ở giữa hai chân anh vẫn đang sừng sững cứng cáp, chẳng chút cong vẹo. Anh đưa tay chạm vào nơi tư mật, chốc lát lại cắm cột vào cửa hang, lần nữa đánh dấu chủ quyền, vào ra thỏa thích.

Âm thanh xác thịt va chạm vang lên nóng bừng khắp không gian phòng ngủ. Bàn tay bao phủ bầu ngực rồi lại xoa nắn như đang nhào nặn một khối bột mềm mịn. Tận mắt nhìn thấy cặp tuyết lê đầy đặn, anh thật nể phục cô vì có thể che giấu chúng suốt nhiều năm đến vậy, kỹ lưỡng đến mức anh đã từng cõng cô nhưng cũng chẳng thể phát hiện ra, hẳn là rất đau và khó chịu.

Màn vật vã kéo dài, đoàn tàu lại rời khỏi hang, anh nằm xuống giường, dễ dàng nâng một chân của cô lên cao rồi tiếp tục thả rắn chui vào hang. Hai đôi môi lại quấn lấy nhau thắm thiết, bên dưới thân mật hòa làm một, không ngừng lùi về sau tạo khoảng cách rồi lại thúc mạnh vào trong.

Anh hôn lên xương quai xanh sắc nét, nút lấy da thịt mơn mởn như muốn đánh dấu chủ quyền. Triền miên chiếm hữu đến khi cả hai cùng nhau lên đến đỉnh núi. Chiếc đèn cầy dồn hết nguồn năng lượng tích trữ mà tung sức bật, rót vào búp hoa nhỏ nhắn dòng tinh chất ấm nóng, nhiều đến mức tràn cả ra ngoài, một ít vương vấn trên ga giường, minh chứng rõ ràng cho một cuộc ái ân cuồng nhiệt...

---------------------------------------

Cảm giác lạnh lẽo bủa vây lấy thân ảnh đang nằm trên đất vào buổi sáng tinh mơ. Tử Duệ lờ đờ mở mắt, dư âm cơn say tối qua khiến cậu ấy hơi choáng váng đau đầu.



Vẻ mặt cậu nhóc ngu ngơ ngồi dậy, đảo mắt nhìn một vòng hiện trạng bản thân, miệng bất giác tự hỏi:

- Sao mình lại ngủ ở đây?

Nhìn thấy bản thân đang nằm ngay sát cửa phòng, Tử Duệ vội ngồi dậy và suy đoán mình đã rất say và được anh trai đưa về phòng. Có lẽ vì không đủ tỉnh táo nên Tử Duệ đã tự mình ngủ dưới sàn từ lúc nào cũng chẳng hay biết.

Đưa tay mở cửa phòng, cậu ấy liền chau mày khi phát hiện ra tay nắm cửa bị kẹt không thể vặn được, nói đúng ra là đã bị khóa từ bên ngoài.

- Gì vậy chứ?

Tử Duệ không khỏi hoang mang, cậu ấy đánh nhẹ vào đầu mình vài cái, cốt ý muốn nhớ lại chuyện tối qua sau khi say bí tỉ nhưng chẳng thể nhớ được gì cả. Bí bách đường cùng, Tử Duệ chỉ đành đưa tay gõ cửa, đồng thời cất tiếng:

- Anh hai, anh có nghe em gọi không? Cửa phòng của em bị khóa rồi! Có ai ngoài đó không?...

Lời cầu cứu của Tử Duệ đã thay cho tiếng chuông báo thức buổi sáng, trực tiếp đánh thức đôi uyên ương đang say giấc ở phòng bên cạnh.

Cả đêm miệt mài tập thể dục, cô mệt mỏi nằm ngủ trong vòng tay anh, hai người thắm thiết đắp cùng một chiếc chăn, bên nhau cả đêm dài. Vĩ Luân nghe tiếng gọi của Tử Duệ liền tỉnh giấc. Anh mở mắt nhìn cô, nhẹ nhàng đặt lên trán Bạch Nhiễm một nụ hôn ngọt ngào. Cô cũng bị giọng nói của cậu nhóc "kỳ đà" đánh thức.

Đôi mắt to tròn ngước nhìn anh, Bạch Nhiễm nở nụ cười tươi tắn vào sáng sớm, dù chỉ mới ngủ dậy nhưng trông cô đã xinh đẹp thuần khiết đến nao lòng.

Giọng nói của ai đó vẫn vang văng vẳng, đến khi Bạch Nhiễm định thần lại, cô nhận ra là tiếng của Tử Duệ.

Anh bình thảm đưa tay chạm vào má cô, cử chỉ âu yếm vô cùng:

- Tử Duệ dậy rồi, anh phải thả cậu nhóc ra thôi.



Cô mỉm cười khi nghĩ đến hành động có một không hai của anh:

- Tử Duệ đang cầu cứu, ai bảo tối qua anh nhốt em ấy chứ.

Vĩ Luân đưa tay vuốt mũi cô, lời nói dịu dàng đầy yêu thương:

- Nếu không như vậy thì sao chúng ta bình yên ở bên nhau cả đêm được.

Nghe đến đây cô liền thấy xấu hổ, Bạch Nhiễm vội đưa hai bàn tay che mặt lại:

- Anh...đang cố tình khiến em ngượng sao?

Cả hai thắm thiết hôn nhau, nhất thời chìm đắm trong tình yêu vừa thổ lộ nên đã ngó lơ lời "gào thét" của nhóc Tử Duệ vẫn đang không ngừng cất lên:

- Có ai ở ngoài không? Anh hai, anh Bạch Nhiễm à, mở khóa giúp em...

Đột nhiên Tử Duệ nhớ ra điều gì đó, cậu ấy dừng tay đập cửa lẫn kêu cứu, quay người bước đến ngăn tủ, tìm kiếm một thứ gì đó rồi thốt lên:

- Đây rồi, mình quên là có chìa khóa dự phòng trong tủ.

Cầm chìa khóa trên tay, Tử Duệ nhanh chóng mở được cửa phòng, dễ dàng chẳng hề tốn sức. Đi một vòng lượn qua phòng khách lẫn nhà bếp, cậu ấy nhận thấy người giúp việc vẫn chưa đến, hai người "anh trai" lại không thấy đâu. Bầu không khí im ắng đến hoang mang.

Tử Duệ bước đến phòng anh thì thấy cửa chỉ khép hờ chứ không đóng, mở cửa nhìn vào trong, cậu ấy lại chẳng thấy Vĩ Luân đâu cả. Ánh mắt của cậu nhóc lúc này bắt đầu dồn hết mọi sự tập trung vào căn phòng Bạch Nhiễm. Từng bước đi đến gần, Tử Duệ đã sẵn sàng để gõ cửa...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương