Nhầm Ký Hiệu
-
Chương 6
Chuyện này đối với Long Cảnh không hề gì, cũng chẳng sợ không có bạn chơi cùng. Trước đây ở sân khu dân cư bản thân chỉ cần hô một tiếng là có một dàn hưởng ứng. Chẳng qua chỉ là một tên Đoàn Sơn Nhu đi sau mông mình cười ngố chẳng đáng nhắc tới, có hay không cũng chẳng sao.
Vì thế nên vào chiều thứ bảy, vừa qua mười hai giờ trưa, Long Cảnh đã đi đến nhà Đoàn Sơn Nhu.
Vừa đến cửa mũi đã chun lại, hít hít ngửi ngửi.
Có mùi lạ. Long Cảnh hành động bằng bản năng thôi, còn chưa nhận ra mình làm gì.
Khi hai người ở cạnh nhau cũng rất hòa bình: bật máy chơi game, lấy tay cầm ra, Đoàn Sơn Nhu ngồi trên ghế đọc sách, còn Long Cảnh ngồi trên thảm dựa vào chân Đoàn Sơn Nhu.
Tư thế này khá tiện, ví dụ như khi Long Cảnh đói có thể cọ đầu vào đầu gối đối phương gọi: “Đói!”
Đoàn Sơn Nhu không nói gì, với tay lấy một thanh sô-cô-la ra. Long Cảnh vẫn cầm tay cầm, mắt không rời màn hình, nghiêng mặt cắn một miếng, nhận vị bằng đầu lưỡi: “Sô-cô-la à? Cậu ăn sô-cô-la lúc nào đấy?”
Tay Đoàn Sơn Nhu giơ ra, giọng ngượng ngùng: “Phương Tiểu Đình tặng tớ.”
Phương Tiểu Đình là omega hỏi thăm Đoàn Sơn Nhu qua Long Cảnh, là một cậu omega mặt mày thanh tú, yếu liễu đào tơ.
Sô-cô-la lặng lẽ tan chảy trong miệng Long Cảnh.
Long Cảnh không lên tiếng nữa mà mượn chuyển động của tay cầm lên tiếng. Một lúc lâu sau màn hình hiện pháo hoa: Kỷ lục cá nhân mới.
Long Cảnh không kêu đói, cũng chẳng nói chẳng rằng, cứ bắt đầu ván tiếp theo.
Đoàn Sơn Nhu không hiểu mình làm sai chỗ nào: “Ăn nữa không?”
Cổ Long Cảnh cứng đờ, thẳng lưng tránh khỏi chân Đoàn Sơn Nhu: “Cậu giữ cho bạn kia ăn đi.”
Đoàn Sơn Nhu khó hiểu: “Sao tớ phải giữ cho bạn kia?”
“Vậy sao cậu nhận sô-cô-la của nó?”
Long Cảnh thốt ngay ra câu ấy ngay sau khi Đoàn Sơn Nhu dứt lời.
Nhạc nền trò chơi điền đầy không gian yên ắng.
“Cái gì cơ?” Đoàn Sơn Nhu hạ chân xuống. Cậu cảm thấy lúc này lạ lùng làm sao, đáp án của Long Cảnh dường như có hàm ý gì khác.
Long Cảnh lại im lặng. Đoàn Sơn Nhu đảo mắt xuống, thoáng nhìn tai đối phương: bị che lấp nhưng vẫn để lộ màu hồng hồng.
Nhưng giọng điệu của Long Cảnh khác hẳn với màu sắc đôi tai: “Không có gì, tùy cậu.”
Lời nói dối khiến màu đỏ rực lan xuống cổ Long Cảnh.
Đoàn Sơn Nhu cúi xuống, tay khoác hờ lên vai người kia, cằm nhẹ nhàng đặt lên đầu đinh của Long Cảnh: “Thật ư?”
Có một vầng sáng vắt ngang giữa hai người lúc này.
Long Cảnh dừng tay.
Cằm Đoàn Sơn Nhu khẽ cọ: “Nhưng mà Long Cảnh này, nếu mà, nếu mà Long Cảnh tặng tớ…”
Ánh mắt Long Cảnh đăm chiêu, nhìn chằm chằm vào nhân vật trong trò chơi đang lao về phía trước, không nề hà gì mà tiến tới phía cạm bẫy.
Mùi hoa nhài phảng phất bay lên.
Nhiệt độ cơ thể tăng cao khiến mùi hương của omega trở nên rõ hơn.
Đầu Long Cảnh tránh khỏi Đoàn Sơn Nhu.
Hành động vụng về lại vội vàng, Long Cảnh quay lại mắng Đoàn Sơn Nhu: “Ăn chết đi, mơ mà tớ tặng!”
Long Cảnh nói rằng Đoàn Sơn Nhu nằm mơ đi.
Đúng là đang mơ rồi.
Hôm sau dưới ngăn bàn Đoàn Sơn Nhu loạn lên, hết một nửa diện tích là sô-cô-la.
Vì thế nên vào chiều thứ bảy, vừa qua mười hai giờ trưa, Long Cảnh đã đi đến nhà Đoàn Sơn Nhu.
Vừa đến cửa mũi đã chun lại, hít hít ngửi ngửi.
Có mùi lạ. Long Cảnh hành động bằng bản năng thôi, còn chưa nhận ra mình làm gì.
Khi hai người ở cạnh nhau cũng rất hòa bình: bật máy chơi game, lấy tay cầm ra, Đoàn Sơn Nhu ngồi trên ghế đọc sách, còn Long Cảnh ngồi trên thảm dựa vào chân Đoàn Sơn Nhu.
Tư thế này khá tiện, ví dụ như khi Long Cảnh đói có thể cọ đầu vào đầu gối đối phương gọi: “Đói!”
Đoàn Sơn Nhu không nói gì, với tay lấy một thanh sô-cô-la ra. Long Cảnh vẫn cầm tay cầm, mắt không rời màn hình, nghiêng mặt cắn một miếng, nhận vị bằng đầu lưỡi: “Sô-cô-la à? Cậu ăn sô-cô-la lúc nào đấy?”
Tay Đoàn Sơn Nhu giơ ra, giọng ngượng ngùng: “Phương Tiểu Đình tặng tớ.”
Phương Tiểu Đình là omega hỏi thăm Đoàn Sơn Nhu qua Long Cảnh, là một cậu omega mặt mày thanh tú, yếu liễu đào tơ.
Sô-cô-la lặng lẽ tan chảy trong miệng Long Cảnh.
Long Cảnh không lên tiếng nữa mà mượn chuyển động của tay cầm lên tiếng. Một lúc lâu sau màn hình hiện pháo hoa: Kỷ lục cá nhân mới.
Long Cảnh không kêu đói, cũng chẳng nói chẳng rằng, cứ bắt đầu ván tiếp theo.
Đoàn Sơn Nhu không hiểu mình làm sai chỗ nào: “Ăn nữa không?”
Cổ Long Cảnh cứng đờ, thẳng lưng tránh khỏi chân Đoàn Sơn Nhu: “Cậu giữ cho bạn kia ăn đi.”
Đoàn Sơn Nhu khó hiểu: “Sao tớ phải giữ cho bạn kia?”
“Vậy sao cậu nhận sô-cô-la của nó?”
Long Cảnh thốt ngay ra câu ấy ngay sau khi Đoàn Sơn Nhu dứt lời.
Nhạc nền trò chơi điền đầy không gian yên ắng.
“Cái gì cơ?” Đoàn Sơn Nhu hạ chân xuống. Cậu cảm thấy lúc này lạ lùng làm sao, đáp án của Long Cảnh dường như có hàm ý gì khác.
Long Cảnh lại im lặng. Đoàn Sơn Nhu đảo mắt xuống, thoáng nhìn tai đối phương: bị che lấp nhưng vẫn để lộ màu hồng hồng.
Nhưng giọng điệu của Long Cảnh khác hẳn với màu sắc đôi tai: “Không có gì, tùy cậu.”
Lời nói dối khiến màu đỏ rực lan xuống cổ Long Cảnh.
Đoàn Sơn Nhu cúi xuống, tay khoác hờ lên vai người kia, cằm nhẹ nhàng đặt lên đầu đinh của Long Cảnh: “Thật ư?”
Có một vầng sáng vắt ngang giữa hai người lúc này.
Long Cảnh dừng tay.
Cằm Đoàn Sơn Nhu khẽ cọ: “Nhưng mà Long Cảnh này, nếu mà, nếu mà Long Cảnh tặng tớ…”
Ánh mắt Long Cảnh đăm chiêu, nhìn chằm chằm vào nhân vật trong trò chơi đang lao về phía trước, không nề hà gì mà tiến tới phía cạm bẫy.
Mùi hoa nhài phảng phất bay lên.
Nhiệt độ cơ thể tăng cao khiến mùi hương của omega trở nên rõ hơn.
Đầu Long Cảnh tránh khỏi Đoàn Sơn Nhu.
Hành động vụng về lại vội vàng, Long Cảnh quay lại mắng Đoàn Sơn Nhu: “Ăn chết đi, mơ mà tớ tặng!”
Long Cảnh nói rằng Đoàn Sơn Nhu nằm mơ đi.
Đúng là đang mơ rồi.
Hôm sau dưới ngăn bàn Đoàn Sơn Nhu loạn lên, hết một nửa diện tích là sô-cô-la.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook