Nhầm Ký Hiệu
-
Chương 2
Cũng may sóng gió lần này cũng không có chuyện gì đáng ngại.
Long Cảnh cũng không ý thức được sự thay đổi của Đoàn Sơn Nhu, ấn tượng về cậu này chỉ từ “omega gầy gò trắng trẻo” thành “omega ốm yếu”.
Hai bên cha mẹ trò chuyện thân thiết xong cũng nhất trí lần này chỉ là do pheromone của con trẻ mất kiểm soát, cũng nhìn nhau đầy ẩn ý.
Khi cha mẹ nói chuyện bên dưới, Long Cảnh ba chân bốn cẳng chạy lên tầng.
Nhóc thấy Đoàn Sơn Nhu nằm trên giường, mặt đỏ ửng.
Long Cảnh hỏi thẳng: “Đoàn Sơn Nhu, sao cậu vẫn ốm vậy?”
Đoàn Sơn Nhu nghe thấy tiếng, lăn một vòng trên giường mới lồm cồm dậy, nhìn chằm chằm Long Cảnh rồi vội cụp mi: “Chắc, chắc là còn ốm ít.”
Long Cảnh nhíu mày: “Tại tớ à?” Nhóc đi ra cửa: “Thế tớ cách xa cậu một tí vậy.”
Đoàn Sơn Nhu ngẩng đầu, nói dối: “Cũng không phải, không phải thế… Cậu lại đây đi.”
Long Cảnh không nói, lông mày nhíu lại thành đường thẳng, đầy vẻ nghi hoặc.
Nhóc bước tới cạnh giường Đoàn Sơn Nhu, thấy đơn thuốc trên đầu giường: Thuốc không kê đơn, thuốc khẩn cấp giành cho omega dậy thì sớm.
“Cái này có tác dụng không?”
Đoàn Sơn Nhu giật mình: “Có, có chứ.” Cậu vội nói tiếp: “Cậu xem này, cậu đứng ở bên cạnh tớ cũng có sao đâu…”
Long Cảnh chớp mắt: “Cậu đúng là omega rồi.”
Nhóc lại gần Đoàn Sơn Nhu, mu bàn tay đặt lên trán cậu. Thật ra thì nhóc chẳng sờ được cái gì, chỉ coi như là vẫn đang trong trò chơi gia đình, muốn chăm sóc “vợ” mình.
Đoàn Sơn Nhu ngồi trên giường, tay ôm đầu gối, ngước mắt lên nhìn Long Cảnh giơ tay ra.
Cậu bất giác cọ một cái.
Long Cảnh không né tránh, giọng nói vang lên trên đầu Đoàn Sơn Nhu, non nớt nhưng vô cùng trịnh trọng: “Cậu phải tránh xa những alpha khác ra nhé.”
Đoàn Sơn Nhu không dám ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng đáp lại, chậm chạp: “Ừ.”
Long Cảnh nhìn cậu, quay đi rồi chào tạm biệt.
Ánh mắt Đoàn Sơn Nhu dõi theo nhóc mãi đến khi bóng người khuất ở lối rẽ hành lang.
Thật ra thuốc ở đầu giường không có tác dụng gì.
Đoàn Sơn Nhu nhanh chóng xụi xuống, sự bình tĩnh lúc nãy biến mất sạch.
Đoàn Sơn Nhu cầm cái hộp nhỏ lên, nhìn chằm chằm chữ “Dành cho omega” mà bần thần. Chợt cậu bật dậy bóp chặt hộp thuốc, ném xuống đất.
Cậu kéo chăn lên, hơi hé miệng, răng nanh hơi lộ ra. Đoàn Sơn Nhu còn chưa phát triển, răng vẫn còn chưa nhọn, giống một cái vỏ kiếm.
Hàm trên của cậu ngứa ngáy, nghiến răng, làm gối ướt nhẹp.
Không hiểu sao về sau hai người lại càng thân nhau.
Dường như Long Cảnh đang chịu trách nhiệm với bệnh tật của Đoàn Sơn Nhu. Nhóc thường chạy đến trong lớp Đoàn Sơn Nhu, gọi cậu ra dặn dò: “Nhớ uống thuốc, đừng có lại gần cái thằng kia, tránh nó ra.”
Nhất là tránh xa mình nhưng Long Cảnh không nói.
Đoàn Sơn Nhu ngoan ngoãn lấy thuốc ra, ngửa đầu uống, nuốt xuống rồi lại cười với Long Cảnh: “Ừ, biết rồi.”
Sau khi Đoàn Sơn Nhu khỏi bệnh, hành động bảo vệ của Long Cảnh vẫn chưa chấm dứt.
Không chỉ vậy mà nhóc còn xung phong nhận việc, sợ Đoàn Sơn Nhu bị alpha khác bắt nạt, đánh ngất giữa đường nên đi học cùng cậu.
Mắt Đoàn Sơn Nhu nhìn xuống, sợ không kìm nén được niềm vui của mình: “Tốt, tốt quá.”
Nhưng Đoàn Sơn Nhu đi rất chậm, có khi gần muộn giờ, Long Cảnh chạy đi, nhảy dựng lên, quay đầu lại gọi: “Đoàn Sơn Nhu!”
Thể lực của Đoàn Sơn Nhu không tốt, chỉ có thể hổn hển đáp: “Long Cảnh, chờ tí…”
Long Cảnh chờ cậu, tay nắm tay, tiện thể lại cầm luôn cặp sách bạn, một trước một sau đeo hai cái cặp, kéo tay Đoàn Sơn Nhu: “Cậu đúng là…”
Đoàn Sơn Nhu xấu hổ, gương mặt trắng trẻo cúi thấp, đỏ bừng bừng, siết chặt tay Long Cảnh.
Trong lòng bàn tay Đoàn Sơn Nhu thường xuyên có mùi của Long Cảnh. Cũng may, lớn dần, cậu cũng có thêm khả năng tự điều chỉnh, cũng không ngất đi khi ngửi thấy chút xíu mùi này.
Thời gian trôi qua, khi chạy Đoàn Sơn Nhu cũng không mất sức nhiều nữa, tuy cơ thể vẫn gầy nhưng bước chân đã vững vàng hơn nhiều.
Cậu nhận ra mình đã có thể chạy ngang sức với Long Cảnh nhưng vẫn cố tình bước chậm lại, khiến đối phương mất kiên nhẫn, quen tay kéo cậu chạy: “Đoàn Sơn Nhu, cậu đúng là đồ vô dụng.”
Góc mặt mấy cậu con trai, và một ít suy nghĩ mơ hồ cũng dần hiện ra rõ ràng hơn.
Long Cảnh cũng không ý thức được sự thay đổi của Đoàn Sơn Nhu, ấn tượng về cậu này chỉ từ “omega gầy gò trắng trẻo” thành “omega ốm yếu”.
Hai bên cha mẹ trò chuyện thân thiết xong cũng nhất trí lần này chỉ là do pheromone của con trẻ mất kiểm soát, cũng nhìn nhau đầy ẩn ý.
Khi cha mẹ nói chuyện bên dưới, Long Cảnh ba chân bốn cẳng chạy lên tầng.
Nhóc thấy Đoàn Sơn Nhu nằm trên giường, mặt đỏ ửng.
Long Cảnh hỏi thẳng: “Đoàn Sơn Nhu, sao cậu vẫn ốm vậy?”
Đoàn Sơn Nhu nghe thấy tiếng, lăn một vòng trên giường mới lồm cồm dậy, nhìn chằm chằm Long Cảnh rồi vội cụp mi: “Chắc, chắc là còn ốm ít.”
Long Cảnh nhíu mày: “Tại tớ à?” Nhóc đi ra cửa: “Thế tớ cách xa cậu một tí vậy.”
Đoàn Sơn Nhu ngẩng đầu, nói dối: “Cũng không phải, không phải thế… Cậu lại đây đi.”
Long Cảnh không nói, lông mày nhíu lại thành đường thẳng, đầy vẻ nghi hoặc.
Nhóc bước tới cạnh giường Đoàn Sơn Nhu, thấy đơn thuốc trên đầu giường: Thuốc không kê đơn, thuốc khẩn cấp giành cho omega dậy thì sớm.
“Cái này có tác dụng không?”
Đoàn Sơn Nhu giật mình: “Có, có chứ.” Cậu vội nói tiếp: “Cậu xem này, cậu đứng ở bên cạnh tớ cũng có sao đâu…”
Long Cảnh chớp mắt: “Cậu đúng là omega rồi.”
Nhóc lại gần Đoàn Sơn Nhu, mu bàn tay đặt lên trán cậu. Thật ra thì nhóc chẳng sờ được cái gì, chỉ coi như là vẫn đang trong trò chơi gia đình, muốn chăm sóc “vợ” mình.
Đoàn Sơn Nhu ngồi trên giường, tay ôm đầu gối, ngước mắt lên nhìn Long Cảnh giơ tay ra.
Cậu bất giác cọ một cái.
Long Cảnh không né tránh, giọng nói vang lên trên đầu Đoàn Sơn Nhu, non nớt nhưng vô cùng trịnh trọng: “Cậu phải tránh xa những alpha khác ra nhé.”
Đoàn Sơn Nhu không dám ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng đáp lại, chậm chạp: “Ừ.”
Long Cảnh nhìn cậu, quay đi rồi chào tạm biệt.
Ánh mắt Đoàn Sơn Nhu dõi theo nhóc mãi đến khi bóng người khuất ở lối rẽ hành lang.
Thật ra thuốc ở đầu giường không có tác dụng gì.
Đoàn Sơn Nhu nhanh chóng xụi xuống, sự bình tĩnh lúc nãy biến mất sạch.
Đoàn Sơn Nhu cầm cái hộp nhỏ lên, nhìn chằm chằm chữ “Dành cho omega” mà bần thần. Chợt cậu bật dậy bóp chặt hộp thuốc, ném xuống đất.
Cậu kéo chăn lên, hơi hé miệng, răng nanh hơi lộ ra. Đoàn Sơn Nhu còn chưa phát triển, răng vẫn còn chưa nhọn, giống một cái vỏ kiếm.
Hàm trên của cậu ngứa ngáy, nghiến răng, làm gối ướt nhẹp.
Không hiểu sao về sau hai người lại càng thân nhau.
Dường như Long Cảnh đang chịu trách nhiệm với bệnh tật của Đoàn Sơn Nhu. Nhóc thường chạy đến trong lớp Đoàn Sơn Nhu, gọi cậu ra dặn dò: “Nhớ uống thuốc, đừng có lại gần cái thằng kia, tránh nó ra.”
Nhất là tránh xa mình nhưng Long Cảnh không nói.
Đoàn Sơn Nhu ngoan ngoãn lấy thuốc ra, ngửa đầu uống, nuốt xuống rồi lại cười với Long Cảnh: “Ừ, biết rồi.”
Sau khi Đoàn Sơn Nhu khỏi bệnh, hành động bảo vệ của Long Cảnh vẫn chưa chấm dứt.
Không chỉ vậy mà nhóc còn xung phong nhận việc, sợ Đoàn Sơn Nhu bị alpha khác bắt nạt, đánh ngất giữa đường nên đi học cùng cậu.
Mắt Đoàn Sơn Nhu nhìn xuống, sợ không kìm nén được niềm vui của mình: “Tốt, tốt quá.”
Nhưng Đoàn Sơn Nhu đi rất chậm, có khi gần muộn giờ, Long Cảnh chạy đi, nhảy dựng lên, quay đầu lại gọi: “Đoàn Sơn Nhu!”
Thể lực của Đoàn Sơn Nhu không tốt, chỉ có thể hổn hển đáp: “Long Cảnh, chờ tí…”
Long Cảnh chờ cậu, tay nắm tay, tiện thể lại cầm luôn cặp sách bạn, một trước một sau đeo hai cái cặp, kéo tay Đoàn Sơn Nhu: “Cậu đúng là…”
Đoàn Sơn Nhu xấu hổ, gương mặt trắng trẻo cúi thấp, đỏ bừng bừng, siết chặt tay Long Cảnh.
Trong lòng bàn tay Đoàn Sơn Nhu thường xuyên có mùi của Long Cảnh. Cũng may, lớn dần, cậu cũng có thêm khả năng tự điều chỉnh, cũng không ngất đi khi ngửi thấy chút xíu mùi này.
Thời gian trôi qua, khi chạy Đoàn Sơn Nhu cũng không mất sức nhiều nữa, tuy cơ thể vẫn gầy nhưng bước chân đã vững vàng hơn nhiều.
Cậu nhận ra mình đã có thể chạy ngang sức với Long Cảnh nhưng vẫn cố tình bước chậm lại, khiến đối phương mất kiên nhẫn, quen tay kéo cậu chạy: “Đoàn Sơn Nhu, cậu đúng là đồ vô dụng.”
Góc mặt mấy cậu con trai, và một ít suy nghĩ mơ hồ cũng dần hiện ra rõ ràng hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook