Tác giả: Ân Thương
Không lâu sau, tiếp tục ghi hình.
Mọi người chơi mấy cái trò chơi nhỏ, sau đó tới lúc triển lãm tài nghệ, ca khúc xuyến thiêu.

Yến Chấn Hải cùng Tuyên Mính cộng đồng biểu diễn ca khúc chủ đề, Khúc Kinh Sơn cùng Ngải Thư tiếp ở phía sau bọn họ xướng nhạc đệm.
Đầu tiên là nam nữ chủ thay diễn phục, từ bình phong mặt sau nắm tay đi ra.

Yến Chấn Hải "hát", Tuyên Mính khiêu vũ.
Khi nhạc dạo cất lên, Yến Chấn Hải bày ra mấy cái động tác đánh võ soái khí, các fan lập tức hét lên.

Kết quả hắn ta một không cẩn thận dẫm phải dải lụa choàng của Tuyên Minh, Tuyên Minh vừa vặn đang xoay vòng.

Yến Chấn Hải trực tiếp bị mang đến về phía sau đảo đi, hắn ta thần sắc biến đổi, hiện trường nhân viên công tác cùng người xem cũng đều dọa tới rồi, sợ hắn ta lần này quăng ngã xảy ra chuyện.
Vạn hạnh Tuyên Minh vừa lúc lấy một cái ưu nhã dáng múa chuyển qua tới, trực tiếp ôm hắn ta, hoàn thành một cái mỹ nhân cứu "Anh hùng" tuyệt mỹ màn ảnh.
Duy nhất không tốt đẹp chính là..

Sau khi Yến Chấn Hải bị ngã thời điểm, tiếng ca còn đang phát..

sau khi Yến Chấn Hải phản ứng lại, vội vàng tiếp tục khớp khẩu hình.

Tuyên Minh còn lại là thuận thế nâng hắn ta dậy, tiếp tục nhảy múa.
Sau khi hai người bọn họ biểu diễn xong, Yến Chấn Hải người đại diện Trương Tiểu Thụ lập tức liền tìm đến đạo diễn, nói: "Này đoạn trọng lục đi."
Mà trên sân khấu, Khúc Kinh Sơn cùng Ngải Thư đi ra.
Ánh đèn biến ảo, sương khói lượn lờ, hai người phân biệt đứng ở một trên một cái đài cao xa xa tương vọng.
Ngải Thư vừa rồi nhìn thấy tổ phía trước phát sinh ngoài ý muốn, có chút khẩn trương, vừa ra tới thanh âm liền có điểm điểm run.

Khúc Kinh Sơn xa xa cho cô một cái ánh mắt cổ vũ, ý bảo đừng sợ.
Vài câu ca từ qua đi, Khúc Kinh Sơn bên này đài hạ thấp, hắn đi đến bên cạnh Ngải Thư, nâng lên cánh tay phải, mu bàn tay triều thượng, tưởng lôi kéo cô xuống dưới.
Thấy một màn như vậy, dưới đài Kỳ Đồ thập phần vô ngữ.
Anh há miệng thở dốc: "Tôi.."
"Làm sao vậy?" Mâu Tư Tư nói: "Có vấn đề gì sao?"
Kỳ Đồ bảo trì mỉm cười không nói, trong lòng lại tưởng đối người nào đó nói -- cậu dắt một chút nhân gia nữ diễn viên là sẽ như thế nào?

Trên sân khấu sương khói lượn lờ, Ngải Thư đặt nhẹ lên mu bàn tay của Khúc Kinh Sơn chậm rãi đi xuống.

Tuy rằng cô đã cũng đủ cẩn thận, nhưng đài có chút trơn trượt thân thể của cô vẫn là lung lay một chút.

Khúc Kinh Sơn sợ tới mức run lên, vội vàng ra tay đi đỡ, cùng lúc đó thanh âm ca hát cũng thoáng khẩn một chút.
Còn tốt Ngải Thư an toàn chạm đất, hai người đều yên lòng, rồi sau đó đứng ở trên đất bằng hợp xướng đoạn điệp khúc, kẻ xướng người họa, mặt sau lần lượt tiêu cao âm, phối hợp rất khá.
Biểu diễn sau khi kết thúc, Khúc Kinh Sơn tìm được Kỳ Đồ, nói với anh: "Có thể cùng bọn họ bàn bạc ghi hình lại đoạn kia một lần nữa không? Tôi có chút khẩn trương.."
"Muốn," Kỳ Đồ trầm khuôn mặt nói, "Cần thiết ghi hình lại!"
Anh đi tìm người của tổ tiết mục cùng Ngải Thư.
Nhưng Ngải Thư bị viêm họng, cô hát xong, hát âm cao xong đã bị ho khan, thoạt nhìn phi thường không khoẻ.
Người đại diện đi lấy thuốc cho cô.
Nhìn thấy Kỳ Đồ tới, Ngải Thư vội vàng hỏi: "Là có cái gì vấn đề sao? Yêu cầu tôi phối hợp cái gì?" Mới vừa nói xong lại một trận mãnh ho.
Fans của cô ở hiện trường cũng sôi nổi duỗi dài cổ, cực kỳ quan tâm.
Thấy tiểu cô nương nhười ta bệnh thành như vậy, Kỳ Đồ thật sự không đành lòng mời cô cùng diễn, chỉ phải từ bỏ: "Không..

Chính là nhìn xem cô."
Anh xoay người rời đi, thuận tiện nhìn Khúc Kinh Sơn liếc mắt một cái.
Khúc Kinh Sơn đuổi kịp anh, thấp giọng nói: "Tôi chỉ có một câu hát đến có chút khẩn..

Thực không xong sao? Thực tai nạn xe cộ sao?"
Kỳ Đồ không nghĩ cùng hắn nói chuyện, anh đã bắt đầu tự hỏi sau khi tiết mục phát sóng muốn như thế nào ứng phó khả năng xuất hiện dư luận.
Mâu Tư Tư vỗ vỗ Khúc Kinh Sơn bả vai, an ủi nói: "Khá tốt, thật sự khá tốt.

Lão đại xoi mói, anh đừng để ý."
Vì không ảnh hưởng đến trạng thái nghệ sĩ nhà mình, Kỳ Đồ thu liễm chính mình cảm xúc, quay đầu nói với hắn: "Cô ấy nói đúng, kỳ thật không có gì, là tôi quá quá nghiêm khắc, quá hoàn mỹ.

Đã rất tốt."
Khúc Kinh Sơn nhẹ nhàng thở ra: "Được rồi"
Chờ Ngải Thư uống thuốc, giọng nói dễ chịu hơn một chút, tiết mục lại tiếp tục.
Mặt sau tiến hành rồi mấy cái trò chơi nhỏ, ghi hình kỳ này liền kết thúc.

Kỳ Đồ đi lên lãnh nghệ sĩ nhà mình, cho hắn mặc vào áo khoác.


Khúc Kinh Sơn từ biệt người xem tại hiện trường, rồi sau đó mọi người ly tràng đi hậu trường.
Mâu Tư Tư không biết từ chỗ nào xông ra, đối Kỳ Đồ nói: "Nghe được..

Trương Tiểu Thụ bên kia tưởng ghi hình lại đoạn hát ca khúc chủ đề, nhưng là tổ tiết mục cảm thấy Tuyên Minh tỷ tỷ cứu người cái kia màn ảnh quá mỹ, nếu ghi hình lại mà nói lại không đạt được hiệu quả, cho nên không muốn ghi hình lại.

Bọn họ tính toán liền dùng tư liệu sống phía trước, thiết mặt khác cơ vị tiến hành cắt nối biên tập.

Sau đó người đại diện của Tuyên Minh tỷ tỷ cũng cảm thấy tỷ tỷ cái kia màn ảnh thực hảo, sau khi phát sóng sẽ rất có đề tài, cũng không muốn ghi hình lại, đã mang theo chị ấy chạy."
Kỳ Đồ gật đầu: "Chúng ta cũng chạy nhanh đi thôi."
Kết quả bọn họ còn không có kịp trốn chạy, đạo diễn cùng nhà làm phim liền tìm đến cửa
"Cái kia..

Tiểu Đồ," đạo diễn cùng Kỳ Đồ thân quen một chút, trực tiếp đối anh nói, "Cái thứ nhất trò chơi, trò chơi giành quyền trả lời kia, hiệu quả quá kém, phát sóng không được..

Chúng tôi tính toán cắt bỏ, trước tiên cùng cậu nói một chút."
"Why?" Kỳ Đồ tuy rằng sớm đoán được, nhưng vẫn là làm ra bộ dáng kinh ngạc: "Không phải khá tốt sao? Vì cái gì muốn cắt bỏ? Nhãi con mhaf chúng tôi tất cả đều đáp đúng a."
"Cậu ta là tất cả đều đáp đúng, nhưng là diễn viên chính biểu hiện đến quá kém nha!" Nhà làm phim đầy mặt bực bội: "Nếu là phát sóng, khẳng định sẽ bị fan nguyên tác mắng chết, đoạn này tuyệt đối không thể chiếu, mong cậu thứ lỗi."
"Hắn đáp đến không hảo là chuyện của hắn," Kỳ Đồ đem Khúc Kinh Sơn kéo đến bên người chính mình, một tay ôm hắn: "Nhãi con nhà của chúng tôi tất cả đều đáp đúng, đó là thời khắc rực rỡ của cậu ấy, các ngươi sao lại có thể bởi vì người khác biểu hiện không tốt liền hy sinh nghệ sĩ khác? Nói như vậy phân đoạn truyền khăn giấy kia, chúng tôi cũng biểu hiện đến không tốt, chúng tôi cũng không đưa ra yêu cầu ghi hình một lần nữa hoặc là cắt bỏ không cần chiếu đi? Đây là nói như thế nào? Các ngươi làm như vậy chúng tôi thật sự rất khổ sở, thật sự rất thương tâm."
"Đúng vậy," Khúc Kinh Sơn phụ họa nói: "Siêu khổ sở siêu thương tâm."
"Tiểu Đồ!" đạo diễn vẻ mặt khó xử: "Đúng, đúng, đúng, chúng tôi biết Tiểu Sơn rất tuyệt, chúng tôi biết như vậy đối với các cậu thực không công bằng, nhưng cũng xác thật là bất đắc dĩ a.

Nếu thật sự chiếu ra, fan nguyên tác rất có thể bởi vì vấn đề của diễn viên chính làm mất lượt xem của bộ phim, cứ như vậy tâm huyết của mọi người trong đoàn phim liền tất cả đều uổng phí, chúng tôi cũng là không nghĩ bộ phim bị chịu ảnh hưởng sao..

Ai nha cậu liền thông cảm một chút được không?"
Kỳ Đồ vẫn là không thoái nhượng: "Chúng tôi vì tiết mục kỳ này chuẩn bị thật lâu, không thể bởi vì chúng tôi diễn chính là vai phụ, sẽ vì diễn viên chính sai lầm mua đơn đi.

Hơn nữa, các ông tiết lộ đề thi cho diễn viên chính, cho hắn biết đề thi hắn còn đáp không được, này thật quá đáng.

Nhãi con nhà của chúng tôi chính là tự mình đọc một lượt nguyên tác, bằng bản lĩnh mới có thể đáp đúng.

Làm người đại diện của cậu ấy, tôi vô pháp tiếp thu các ông như vậy tàn nhẫn mà mạt sát thời khắc cao quang của cậu ấy.


Hoặc là các ông đem tác giả mời tới, đại gia lại cùng nhau một lần nữa ghi hình đoạn kia, một lần nữa ra một bộ đề, không cho lộ đề, mỗi người bằng bản lĩnh biểu hiện."
"Nhân gia không muốn," nhà làm phim nói: "Tác giả đều phải tức chết rồi! Đã đem chúng tôi kéo đen! Tiền đều trả lại cho chúng tôi, baeo chúng tôi quyên cho tiểu học Hy Vọng."
Đạo diễn gãi gãi chính mình đầu tóc: "Đúng vậy, quá xấu hổ.."
"Diễn viên chính làm hỏng, để diễn viên chính đi cầu cô ấy." Kỳ Đồ duỗi tay một bên sờ đầu nghệ sĩ nhà mình, một bên đối đạo diễn nói, "Thúc, không phải tôi vô cớ gây rối, chủ yếu là quá ủy khuất.

Cậu ấy thực thích tiết mục này, biết được có thể đi theo đoàn phim cùng nhau tới tham gia, vui vẻ vô cùng.

Chuẩn bị mất vài ngày a.

Kết quả hiện tại các ông muốn xóa đi phân đoạn quan trọng như vậy, tôi đau lòng muốn chết, các ông thật sự không thể như vậy.

Vai phụ cũng là người a, cũng là bảo bối trong lòng của tôi cùng fans a"
"Tốt, tốt, tốt." đạo diễn nhấc tay đầu hàng, "Tôi đã biết, đã biết, cậu đừng diễn."
Ông quay đầu đối nhà làm phim nói: "Tiểu Đồ cũng không có hại.

Ông xem cậu ta đều diễn thành như vậy, ông nếu muốn để cậu ta không sinh sự, cần thiết cho cậu ta chút chỗ tốt."
"Tốt, cho." Nhà làm phim nghĩ nghĩ, nhìn Khúc Kinh Sơn, đối Kỳ Đồ nói: "Chúng tôi có thể bảo đảm, trước khi tiết mục phát sóng, official weibo sẽ phát nhiều phân đoạn hậu trường của cậu ấy, cậu xem có thể chứ?"
"Ân..

Liền như vậy?" Kỳ Đồ thần sắc hòa hoãn xuống dưới, anh chớp chớp mắt: "Còn có sao?"
"Hắc," nhà làm phim nhìn chằm chằm anh, "Cậu thật đúng là ăn uống đại a, cậu còn nghĩ muốn cái gì?"
Kỳ Đồ cười rộ lên: "Nhìn xem đài của các ông còn có hay không tổng nghệ khác thích hợp nhãi con nhà chúng tôi lên a? Cậu ấy chịu khổ nhọc, cái gì đều ok.

Bất quá tôi hy vọng chỉ có một mình cậu ấy lên, không cần đáp người của đoàn phim, hơn nữa tôi hy vọng cậu ấy màn ảnh nhiều một chút."
Nhà làm phim hỏi: "Cách vách đêm nay hảo thời gian nhìn trúng sao?"
Kỳ Đồ nắm lấy tay ông ta, lễ phép mỉm cười: "Cảm ơn ngài, chúc ngài thân thể khỏe mạnh phát đại tài."
Nhà làm phim oán trách mà nhìn anh một cái: "Cậu cái này ma quỷ."
Đạo diễn cũng đi theo nói câu: "Ma quỷ."
Kỳ Đồ vẻ mặt vô tội: "Nào có.

Tôi đây trong lòng còn khó chịu đâu, nhưng cũng không làm cho hai vị khó xử, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận rồi.

Lúc này thật là thiệt thòi lớn."
"Ai," đạo diễn chỉ chỉ anh: "Tiểu tử cậu thiếu đánh đúng không."
Kỳ Đồ bật cười.
Không lâu sau ba người rời đi, lên máy bay trở về quay quảng cáo trò chơi.
Lần này khoang hạng nhất liền bọn họ ba cái, tương đối an tĩnh.


Khúc Kinh Sơn vẫn là canh cánh trong lòng sự tình lúc trước, nhịn không được chọc chọc Kỳ Đồ bả vai, hỏi: "Tôi phía trước ca hát nơi đó thật sự thực không xong sao?"
"Nói đến cái này, thiếu chút nữa quên nói với cậu." Kỳ Đồ giơ tay đẩy một chút mắt kính, quay đầu nhìn hắn: "Ca hát không có gì khuyết điểm lớn, nhưng là, thời điểm Ngải Thư đi xuống dưới, cậu vì cái gì không duỗi tay dắt cô ấy? Câu nâng cái mu bàn tay tính cái gì?"
"Tôi không phải tị hiềm sao," Khúc Kinh Sơn ấp úng mà nói, "Nam nữ..

Thụ thụ bất thân.."
"Cậu biết có bao nhiêu nguy hiểm sao?" Kỳ Đồ ngữ khí nghiêm túc lên: "Đài cao như vậy, cô ấy còn đi giày cao gót, ngã xuống làm sao bây giờ? Cậu đầu tiên phải chú ý chính là công sự của cậu an toàn, cái khác đều không quan trọng.

Hiểu được tị hiềm thực tốt, nhưng tuyệt đối không thể cố tình tị hiềm.

Cậu tốt nhất thu hồi những cái đó lung tung rối loạn tạp niệm, không cần cả ngày để ý một ít nhàm chán đồ vật, càng không cần bởi vì ý tưởng ấu trĩ nào đó gây ra sai lầm lớn, hiểu chưa?"
Khúc Kinh Sơn trăm triệu không nghĩ tới bị mắng một trận, lập tức có chút không chỗ dung thân.
Cẩn thận ngẫm lại Kỳ Đồ giáo huấn đến cũng đúng, nếu Ngải Thư thật sự đã xảy ra chuyện, chính mình tuyệt đối không thể thoái thác tội của mình, về sau xác thật phải chú ý bồi dưỡng ý thức về phương diện này.
Hắn gật gật đầu, đỏ mặt nói: "Minh bạch, tôi nhớ kỹ."
Kỳ Đồ ý thức được chính mình quá mức nghiêm túc, lập tức cho hắn một cái tươi cười, giơ tay kích thích tóc của hắn, ôn thanh nói: "Không phải cố ý muốn giáo huấn cậu, chỉ là điểm này sự tình quan trọng đại, cho nên tôi nhất định phải nhắc nhở cậu, Hôm nay cậu đều làm được khá tốt, sau khi tiết mục chiếu ra hiệu quả khẳng định không tồi."
Vì giảm bớt đối phương áp lực, anh lại cụ thể nói mấy điểm, làm hắn tin phục.

Dưới sự khai đao của hắn, Khúc Kinh Sơn chậm rãi thả lỏng lại.
Mấy ngày nay Kỳ Đồ qua lại bôn ba, có chút mỏi mệt.

Cùng nghệ sĩ nói chuyện xong, anh nhắm hai mắt lại: "Tôi ngủ một lát, các cậu cũng nghỉ ngơi đi."
"Tốt." Khúc Kinh Sơn đem chính mình mao lãnh áo khoác cởi ra, đắp lên cho anh.
Kỳ Đồ mặt vùi vào trong lông áo khoác, anh làn da trắng nõn, khuôn mặt nhu hòa, thoạt nhìn giống một con thỏ đáng yêu.
Khúc Kinh Sơn nhịn xuống xúc động vuốt mũi của anh.
Mâu Tư Tư sau khi trở về, nhìn thấy Kỳ Đồ ở một bên ngủ, lo lắng anh một giấc ngủ dậy trên mặt bị mắt kính áp ra nếp gấp, liền đi qua đi, tưởng giúp anh đem mắt kính tháo xuống.
Khúc Kinh Sơn nhìn đến sau thấp giọng nói: "Ai, đừng lấy, anh ấy thích mang mắt kính ngủ."
Kỳ Đồ: "..."
Kỳ Đồ xốc lên mí mắt, liêc mắt người nào đó một cái: "Đúng vậy, tôi thích mang mắt kính ngủ."
Mâu Tư Tư vẻ mặt mờ mịt: "Ha? Thật vậy chăng? Sẽ không khó chịu sao?"
"Giả." Khúc Kinh Sơn duỗi cánh tay dài, trực tiếp đem mắt kính của Kỳ Đồ lấy xuống, sau đó sờ sờ đầu tóc mềm mại của anh, cười nói, "Ngủ đi, đại bạch thỏ."
Kỳ Đồ đánh bay tay hắn: "Không lớn không nhỏ, hiểu hay không quy củ? Gọi anh."
"Đối nga," Mâu Tư Tư trở lại chính mình chỗ ngồi, nháy đôi mắt to của cô, ý vị thâm trường mà nói: "Anh ấy giống như chưa từng gọi anh tiếng anh?"
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu sơn: Không nghĩ kêu ca, cảm ơn.

Chỉ nghĩ kêu --
Thố Nhi: Kêu ba ba phải không? Tốt.
Hết chương 30.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương