26, 【 đúng mực 】
Tác giả: Ân Thương
"Không phải..

Từ từ, không thể lên giường."
Kỳ Đồ đột nhiên nói lắp, mặt cũng không tự giác mà hồng thành một mảnh.
Khúc Kinh Sơn vừa vặn đi đến trước mặt anh, buông xuống ánh mắt nhìn anh, hướng anh nhướng mày: "Tôi đây ngủ trên mặt đất sao?"
"Không phải.." Kỳ Đồ hoảng loạn chớp mắt, đầu lưỡi thắt lại: "Nhưng..

Có thể lên giường."
"Rốt cuộc có thể hay không?" Khúc Kinh Sơn dù bận vẫn ung dung mà nhìn anh: "Cho một câu chắc chắn."
Kỳ Đồ biết chính mình hỗn độn.

Vì thế anh đóng một chút đôi mắt, hít sâu một hơi, nỗ lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng tận khả năng biểu đạt rõ ràng chính mình ý tứ: "Nhưng, lên, giường, thành, thật, ngủ, được không? Nghe hiểu chưa?"
Khúc Kinh Sơn thật sự nhịn không được, một trận cười ầm lên, sau đó cực kỳ lớn mật mà một tay nâng mặt anh lên, cưỡng bách anh ngẩng đầu, lại để sát vào mặt anh, ở một cái khoảng cách phi thường gần nhìn chằm chằm đôi mắt anh, dùng ngữ khí hài hước nói: "Kỳ tổng giám, anh cũng có hôm nay?"
Tiếp theo hắn nhẹ nhàng đẩy anh ra, diễu võ dương oai mà huýt sáo đi vào phòng phía sau anh, thả người nhảy lên, đột nhiên bổ nhào vào trên giường.
Hành lang, Kỳ Đồ theo bản năng mà sờ sờ mặt chính mình, nử khuân mặt bị đối phương mơn trớn kia.

Sau khi ý thức được vừa mới phát sinh cái gì, anh một trận bực bội, xấu hổ, gia hỏa này, là đang trả thù đi.

Trả thù mấy ngày hôm trước, ở văn phòng, chính mình đối hắn hành động.
Thật là lá gan lớn.
Quá..

Quá..

Quá cái gì anh cũng nói không nên lời, đã vô pháp dùng một từ chuẩn xác tới thuyết minh tâm tình của mình.
Tóm lại chính là thực khó chịu, chính mình thế nhưng bị một cái nam sinh nhỏ hơn năm tuổi vô tình cười nhạo, khẩu khí này vô luận như thế nào cũng không thể nuốt xuống.

Hôm nay nếu là không tìm lại, về sau liền trị không được hắn.

Sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc của chính mình, anh tính toán vọt vào phòng giáo huấn một trận gia hỏa làm càn.
Nhưng mà lúc anh xoay người đi tới cửa, liếc mắt một cái nhìn thấy Khúc Kinh Sơn tùy tiện mà nằm ở trên giường, trên mặt là một cái biểu tình cười như không cười, đầu gối lên hai tay, chân còn lộ ở bên ngoài chăn đong đưa, toàn thân để lộ ra trương dương cùng sung sướng khí thế, kia khí thế che trời lấp đất, nghênh diện đánh úp lại.
Khí thế Kỳ Đồ lập tức đã bị đánh gãy tiết tấu, không biết phát tắc như thế nào, giáo huấn như thế nào, như thế nào tìm về mặt mũi.
Cuối cùng anh chỉ có thể mau chóng làm ra phản ứng, tận khả năng dùng động tác tương đối tự nhiên khóa lại cửa phòng, trở lại trên giường, bình tĩnh mà nằm ở bên cạnh Khúc Kinh Sơn, cách hắn một chút khoảng cách, tiếp theo từ gối đầu phía dưới lấy ra di động.
Anh nâng tay xóa sạch tin nhắn chưa đọc, sau đó đem di động sung nạp điên, xong rồi liền tính toán ngủ.

Kết quả quay đầu một cái, vừa lúc đối diện đôi mắt mang ý cười của Khúc Kinh Sơn.
Ánh mắt kia, tràn đầy trào phúng.
Kỳ Đồ mặt lại lần nữa nóng lên.
Anh xả hạ chăn, che lại mặt đối phương, sau đó đem đèn tắt đi: "Ngủ."
Sau khi tắt đèn, anh nhắm mắt lại, đôi tay đặt ở bên ngoài chăn.
Khúc Kinh Sơn nói: "Mắt kính."
Kỳ Đồ sửng sốt: "Cái gì?"
"Anh quên tháo mắt kính." Khúc Kinh Sơn nghẹn cười, duỗi tay tháo xuống mắt kính của anh, cúi người giúp anh đặt ở trên tủ đầu giường.
Kỳ Đồ: "..."
"Tôi thích mang mắt kính ngủ." anh trợn tròn mắt nói.
"Phải không? Im sorry." Khúc Kinh Sơn lại duỗi cánh tay dài, đem mắt kính của anh cầm trở về, nhẹ nhàng mà đeo lên lại cho anh, còn ấn một chút.
Kỳ Đồ: "..."
Anh cùng thi thể giống nhau nằm ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.

Đại khái qua nửa giờ, nghe được đối phương hô hấp biến trầm, tựa hồ ngủ rồi, anh mới khẽ meo meo tháo xuống mắt kính, bất động thanh sắc mà thả lại trên bàn.
Ai biết anh mới vừa nằm xuống, bên cạnh liền truyền đến một trận tiếng cười.
Cái này Kỳ Đồ là thật sự nhịn không được, rống lên một tiếng: "Đừng cười, ngủ!"
Khúc Kinh Sơn dùng chăn che lại đầu, ở phía dưới tiếp tục cười.
Kỳ Đồ cách chăn đánh hắn: "Ngủ, ngày mai còn muốn đóng phim đấy."
Chính là Khúc Kinh Sơn cười đến dừng không được tới.
"Tôi nói đừng cười, không nghe thấy sao?" Kỳ Đồ bị cười nhạo đến thương tích đầy mình, chính mình cũng cảm thấy thực mất mặt.

Anh ở dưới chăn bắt lấy Khúc Kinh Sơn, trọc lét hắn.
"A..


đừng, tôi sai rồi!" Khúc Kinh Sơn cuống quít xin tha.
Kỳ Đồ sao có thể buông tha hắn? Còn không được nắm chặt cơ hội hảo hảo trả thù một trận.

Vì thế không thuận theo không buông tha, đuổi theo hắn trọc.
Hai người ở trên giường vặn tới vặn lui, loạn thành một đoàn, trong ổ chăn độ ấm cực nhanh tăng cao.
Phòng đơn, giường đơn, cũng thật không có địa phương để trốn, không lâu sau Khúc Kinh Sơn thối lui đến bên cạnh giường: "Sắp ngã xuống!" Hắn hô một tiếng, Kỳ Đồ lại mắt điếc tai ngơ, tiếp tục trọc hắn.
Giây tiếp theo, Khúc Kinh Sơn trực tiếp rớt từ tren giường xuống mặt đất, bởi vì trên người hắn gắt gao cuốn chăn, lần này liên lụy Kỳ Đồ cũng rớt xuống, vừa vặn ngã lên trên người hắn, môi cũng ở trên mặt hắn nhẹ nhàng ấn xuống.
Một khắc kia, thế giới lặng ngắt như tờ.
Ngay sau đó, Khúc Kinh Sơn trong bóng đêm hô to một tiếng: "Không có việc gì phát sinh!"
"Không có việc gì phát sinh không có việc gì phát sinh.." Hắn biết đối phương sẽ xấu hổ, vì thế giơ lên đôi tay, tránh đi đối phương thân thể, ngừng thở nói: "Thân ái, không có việc gì phát sinh."
Kỳ Đồ mặc niệm "Không có việc gì phát sinh không có việc gì phát sinh", từ trên người hắn đứng lên, bất đắc dĩ lúc trước nháo đến quá tàn nhẫn, chăn ở trên người bọn họ cuốn lấy thật chặt, anh cả buổi không thển dỡ ra, gấp đến độ cả người đổ mồ hôi.
Trong phòng quá tối, anh cái gì đều thấy không rõ.

Huống hồ lúc này cũng căn bản không rảnh lo dùng đôi mắt đi nhìn, rốt cuộc hai người đều mặc áo ngủ mỏng manh, dán đến quá gần, có thể phi thường mẫn cảm rõ ràng mà cảm giác được lẫn nhau thân thể biến hóa.
Thật sự là quá xấu hổ.
Khúc Kinh Sơn chạy tay hỗ trợ.
Hắn hiện tại không thể so đối phương nhẹ nhàng, lại không xa rời nhau liền không xong.
Kỳ thật đã thực không xong..
Thật vất vả đem chăn mở ra sau, Kỳ Đồ chống ngực Khúc Kinh Sơn ngực ngồi dậy, mang theo một thân xấu hổ bò lại trên giường.
Có thể nói là cực kỳ chật vật.
Khúc Kinh Sơn đem chăn nhặt lên, vỗ vỗ bụi đắp lên cho anh, sau đó vọt vào phòng vệ sinh.
Kỳ Đồ nâng lên cánh tay đáp ở đôi mắt của chính mình, đây đại khái là thời khắc xấu hổ nhấy cả đời anh, thật sự muốn đổi cái hành tinh sinh sống.
Chính là hiện tại chạy trốn mà nói, nhất định sẽ bị nhạo báng gấp bội.
Anh nhìn đèn trong phòng vệ sinh sáng lên, quả thực hận chết đối phương.
Thật sự muốn đem hắn bóp chết.
>br />
Hoặc là đem chính mình bóp chết.
Kỳ Đồ quấn chặt chăn nằm nghiêng, lại cảm thấy nằm nghiêng như là cố tình, vì thế sửa lại nằm thẳng, nhưng nằm thẳng cũng rất kỳ quái, anh lại lần nữa nằm nghiêng..

Dù sao nằm như thế nào đều rất quái dị!

Khúc Kinh Sơn ở trong phòng tắm hơn nửa giờ, đánh giá đối phương bình tĩnh trở lại hắn mới đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi phòng tắm hắn thật cẩn thận bò lên giường, thật cẩn thận tiến ổ chăn, không dám lại lên tiếng, cũng không dám lại đụng vào đối phương.
Giường đơn nhỏ hẹp, hai người tận lực không đụng tới nhau -- phảng phất trung gian để một cái bát nước ẩn hình.
Khúc Kinh Sơn nhưng thật ra thực mau liền ngủ rồi, Kỳ Đồ lại trắng đêm khó ngủ, đến trời tờ mờ sáng mới chợp mắt.
Buổi sáng 6 giờ, đồng hồ báo thức vang lên, Khúc Kinh Sơn lập tức tắt đi.

Người bên người còn đang ngủ say, vừa lúc nằm nghiêng đối mặt hắn, đôi môi hồng nhuận hơi hơi giương.

Khúc Kinh Sơn ngón tay đẩy ra tóc mái trên trán anh, thưởng thức một chút gương mặt lúc anh ngủ.

Trong đầu không tự giác nổi lên việc tối hôm qua.
Vẫn là cảm giác khá buồn cười.
Con thỏ luống cuống tay chân thật sự thực đáng yêu.
Sau khi dư vị xong vui sướng, hắn cảm giác thần thanh khí sảng, thân thể tràn ngập năng lượng, vì thế nhanh chóng rời giường, rửa mặt.

Hắn chạy về phòng của mình thay quần áo, bỗng nhiên nhớ tới phòng của mình vào không được, vì thế chỉ phải từ rương hành lý của Kỳ Đồ cầm một bộ quần áo của anh mặc vào.
Đợi chính mình thu thập tốt xong hắn trở lại mép giường, cấp đối phương dịch hảo góc chăn, lại bắt lấy cánh tay anh đặt ở mặt bên, ở trên mu bàn tay của anh nhẹ nhàng hôn cái.

Sau đó đem tay anh bỏ vào trong ổ chăn, đi ra ngoài
Sau khi hắn rời đi, Kỳ Đồ mở mắt ra.
Anh ngủ không sâu giấc, cơ hồ là ở lúc đồng hồ báo thức của Khúc Kinh Sơn vang lên trong nháy mắt liền tỉnh, nhưng là anh không có mở mắt.

Hơn nữa anh cũng không biết chính mình vì cái gì không có mở mắt.
Thẳng đến đối phương hôn mu bàn tay anh.
Anh càng không thể mở mắt.
Mở mắt rồi phải làm sao bây giờ, cho hắn một cái tát sao?
Hình như là nên cho hắn một cái tát, rốt cuộc gia hỏa này thật sự càng ngày càng càn rỡ.

Lại không thu thập hắn, về sau khả năng thật sự thu thập không được.
Chính là lúc ấy anh chính là không mở mắt, chính là không tát hắn, cũng không biết vì cái gì.
Hiện tại lại không thể đuổi theo ra đi đánh người.
Liền rất phiền.
Bên ngoài vừa vặn là trời đầy mây, bên ngoài hôn hôn trầm trầm, Kỳ Đồ càng phiền.

Anh khó được lười biếng, ăn vạ trên giường không đứng dậy, không đi theo nghệ sĩ nhà mình đi phim trường, mặc kệ hắn, không thèm quan tâm hắn.

Anh cũng không xem di động, không nhìn lung tung rối loạn tin tức.

Anh đành phải hảo mà bình tĩnh một chút.
Trước ngủ bù đi, ngủ ngon mới có thể càng tốt mà làm việc.
Hôm nay Kỳ Đồ dây dưa dây cà ngủ đến buổi sáng 11 giờ mới dậy.
Thức dậy sau anh lại cảm thấy chính mình quá không chuyên nghiệp, sao lại có thể bởi vì nhưng chuyện lung tung rối loạn liền mặc kệ nghệ sĩ? Thân là người đại diện chuyên nghiệp, hẳn là thời thời khắc khắc lấy công tác làm trọng, lấy nghệ sĩ là chủ, muốn bài trừ hết thảy nhân tố bên ngoài bảo đảm trạng thái công tác của anh, tình trạng khỏe mạnh, liền tính phiền anh cũng muốn phóng bình tâm thái đi chiếu cố hắn.
Vì thế anh chạy nhanh dọn dẹp chính mình, sau đó vội vàng đi ra cửa phim trường.
Đi đến một nửa, Kỳ Đồ gặp Mâu Tư Tư đang xách theo hộp cơm.
"Ai, anh tỉnh rồi" Mâu Tư Tư cười nói: "Anh ấy bảo tôi mua cơm sáng cho anh.

Bất quá..

Hiện tại nói cơm trưa cũng đúng đi."
"Cảm ơn," Kỳ Đồ nhận hộp cơm, tiếp tục hướng phim trường đi: "Kinh Sơn đã ăn sáng sao?"
"Khẳng định a," Mâu Tư Tư nói: "Tôi tổng không đến mức để anh ấy bị đói đi đóng phim đi?"
Kỳ Đồ nói: "Thuận miệng hỏi một chút."
Đến phim trường anh nhìn quanh, quay chụp đang tiến hành bình thường.

Anh tìm cái góc không người ngồi xuống, một bên ăn cơm một bên đọc tin tức.
Mâu Tư Tư bồi ở bên người anh.
Anh thấy nữ sinh vẫn luôn đầy mặt tươi cười, vì thế hỏi: "Cậu ta nói cái gì với cô?"
"Chưa nói cái gì a," Mâu Tư Tư trên dưới đánh giá anh, có khác thâm ý hỏi: "Thế nào? Hai người có cái gì không thể để tôi biết đến?"
Kỳ Đồ nói: "Không có."
"Anh ấy chưa từng bao giờ chủ động cùng tôi nói đến chuyện của anh và anh ấy, tôi hỏi anh ấy, ânh ấy cũng không nói.

Ânh ấy không cho tooibhỏi, thậm chí không cho phép tôi bát quái, càng không cho phép nói giỡn." Mâu Tư Tư nói: "Anh ấy kỳ thật rất đúng mực."
Đúng mực?
Kỳ Đồ thiếu chút nữa đem một ngụm cơm phun ra ngoài, người có chừng mực có thể làm ra loại sự tình hôn trộm này sao?
Hơn nữa không phải lần đầu tiên!
Nga, đúng rồi, lần đầu tiên không phải hôn trộm.

Đó là quang minh chính đại, trắng trợn táo bạo, cực kỳ càn rỡ!
Anh liền buồn bực -- tôi đối với sự đúng mực của người trẻ tuổi mấy người là có cái gì hiểu lầm sao?
Hết chương 26..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương