Thời gian quay ngược về đêm qua --------

Thẩm gia.

“Thẩm Mậu, mày còn bé mà sao lại có tâm tư ác độc như vậy?!!!”

Trong đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy vang lên tiếng chất vấn và quở trách điên cuồng của người đàn ông.

“Nó mới bảy tuổi, bảy tuổi thôi! Là em trai ruột của mày, sao mày lại có thể ác độc như vậy? Nếu không phải lần này Thần Thần được cứu kịp thời thì em trai của mày đã không còn nữa.”

Cả người thiếu niên ướt đẫm, cúi đầu không hé một lời. Sàn đá cẩm thạch bên dưới đã tích tụ không ít nước. Mái tóc vàng rối bù che khuất lông mày cậu, chỉ lộ ra quai hàm tái nhợt khiến người ta khó có thể nhìn ra vẻ mặt của cậu lúc này.

Vào chiều nay Thẩm Hoành Tài biết được con trai lớn đẩy con trai nhỏ xuống biển, còn suýt bị đăng lên báo nên anh ta vô cùng tức giận. Vì vậy anh ta đã phải gián đoạn cuộc đàm phán và vội vàng quay về đối phó với đám truyền thông.

“Nói, vì sao mày lại đẩy nó xuống biển?!”

“…”

Thẩm Mậu nhíu mày, không nhịn được bấm máy trợ thính sau tai trái. Bởi vì dính nước nên nghe không rõ lắm. Luvevaland chấm co. Nhưng cậu miễn cưỡng có thể đoán được khẩu hình của vị gọi là cha này.

“…”

Thiếu niên hơi ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào sofa cách đó không xa.

Cùng lúc đó, không giống với Thẩm Mậu chật vật, người em trai “bị đẩy xuống biển” đã thay bộ đồ ngủ ấm áp, thoải mái và được ôm ấp trong vòng tay của mẹ.

Người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng, nhẹ nhàng dỗ dành điều gì đó.

- ------ Một màn rất dịu dàng.

“…”

Ánh mắt chăm chú chỉ duy trì vài giây ngắn ngủi rồi thiếu niên bị buộc dời tầm mắt. Bởi vì cha cậu bóp vai cậu một cách thô bạo.

“Thẩm Mậu! Tao đang nói chuyện với mày!”

“…”

Thiếu niên nắm chặt tay, lòng bàn tay nóng như lửa đốt. Cơn ù tai bén nhọn giống như một cơn sóng lớn do cuồng phong mang đến, hết đợt này đến đợt khác.

- ------ rất khó chịu.

“Mắng xong chưa?”

Tiếng của cậu cực kỳ khàn.

“Thái độ của mày là thế nào?”

Lồng ngực Thẩm Hoành Tài phập phồng.

“Tại sao tao lại sinh ra cái thứ như mày?! Hôm nay dám đẩy em trai ruột xuống biển, chẳng phải sau này…”


Thẩm Mậu không đáp, xoay người bỏ đi.

Bốp---------!

Một tiếng thanh thúy vang lên.

Trời đất quay cuồng, thiếu niên ngã xuống đất một cách nặng nề.

Đột nhiên con ngươi màu lam mở to, đột nhiên toàn bộ thế giới chìm vào yên lặng rít gào. Máy trợ thính bên tay phải bay ra xa, phát ra âm thanh giòn giã trên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Vỡ nát.

Phần lớn là tức giận nên Thẩm Hoành Tài không hề nương tay, trên mặt thiếu niên xuất hiện dấu tay đỏ tím, màu sắc đậm như vậy rơi xuống làn da tái nhợt trông rất ghê người.

Thẩm Mậu thống khổ mà cau mày nhưng không hề phát ra tiếng rên rỉ dù chỉ là nhỏ nhất.

Người phụ nữ vừa dỗ con trai xong liền quay lại, vẻ mặt dịu dàng lập tức tràn đầy chán ghét,

“Còn muốn giải thích gì nữa? Lúc ấy có nhiều người thấy Thần Thần rơi xuống nước như vậy mà nó lại ở bên cạnh.”

Cao Tuệ Mẫn chỉ vào thiếu niên, ánh mắt oán độc.

“Chính là mày! Nhất định là mày đã đẩy Thần Thần xuống!!!”

Vừa nói, cô ta vừa vỗ về đứa con trai đang thút thít trong ngực.

“Thần Thần, mẹ ở đây, đừng sợ, con nói đi, có phải Thẩm Mậu đẩy con xuống hay không?”

Thằng bé do dự, ánh mắt đảo qua đảo lại. Nhưng khoảnh khắc Thẩm Hoành Tài nhìn qua, nó vẫn khóc lớn lên.

“… Là nó! Nó chính là đứa đẩy con xuống! Là Thẩm Mậu đẩy con xuống!”

Đại não Thẩm Mậu tê rần. Máy trợ thính bị hỏng, từng đợt sóng ù tai hết đợt này đến đợt khác.

“Đủ rồi! Còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Còn muốn cho cả thiên hạ biết chuyện sao?”

Thẩm Hoành Tài ngắt lời con trai út, sắc mặt giờ đây của anh ta càng thêm khó coi,

“Anh em ruột tương tàn! Mặt tôi đều bị các người đánh mất rồi …”

Lời vừa nói ra đã khiến Cao Tuệ Mẫn lập tức khó chịu,

“Mặt anh?! Thẩm Hoành Tài, tôi và con trai làm mất mặt anh khi nào, chẳng lẽ không phải năm đó anh ở nước ngoài làm loạn với phụ nữ rồi có một đứa con ngoài giá thú, vậy còn nói nhận nuôi cái gì…”

Thẩm Hoành Tài bị chọc tới chỗ đau, cổ đỏ bừng lên.

“Đủ rồi! Đủ rồi!”

Thầm Hoành Tài không thể nói lại cô ta, chỉ có thể nói sang chuyện khác.


“Thẩm Mậu! Lại đây xin lỗi em trai mày!”

Thiếu niên trầm ngâm nửa ngày cuối cùng mới miễn cưỡng ngồi dậy. Khóe môi bị rách, máu chảy ra, đỏ đến chói mắt.

Đầu lưỡi bất giác liếm láp, vị ngọt tanh quen thuộc tràn trong khoang miệng. Luvevaland chấm co. Lòng bàn tay vô thức dính chặt vào sàn nhà, nhiệt độ băng giá đã làm dịu đi nhiệt độ cơ thể đang bỏng rát.

Cậu không nghe thấy tiếng nói bên ngoài nên đương nhiên là không biết Thẩm Hoành Tài nói gì, chứ đừng nói đáp lại thế nào. Vừa mới bị vợ làm mất thể diện nên dáng vẻ phớt lờ của thiếu niên càng khiến Thẩm Hoành Tài bức xúc hơn,

“Phản rồi, mày không nghe thấy tao nói gì sao?”

Anh ta giơ tay lên, như thể muốn tát thêm một cái.

Thiếu niên không hề né tránh, ngẩng đầu nhìn anh ta. Dưới mái tóc vàng rối bù là con ngươi lạnh u ám, giống như nước lặng nơi vực sâu, không có chút gợn sóng.

- ------ cực kỳ giống người phụ nữ điên cuồng đó.

Trong phút chốc, bàn tay Thẩm Hoành Tài cứng ngắc trong không trung. Cuối cùng, anh ta thẹn quá hóa giận, hất bộ ấm chén xuống.

Bang------

Mảnh vỡ bay tứ phía, có vài vết chém qua cánh tay Thẩm Mậu.

“Dì Lưu? Dì Lưu!”

Tiếng rống kinh hoàng của người đàn ông vang lên trong biệt thự.

“Đem cái thằng khốn khiếp này nhốt lại, khóa cửa, nhốt cho đến chết! Không ai được phép mở nếu tôi không cho phép! Bỏ đói nó ba ngày ba đêm, khi nào tỉnh ngộ thì cho ăn!”

Nói xong, anh ta làm như chưa hết giận mà đập thêm một chiếc bình khác.

Thẩm Tử Thần vẫn luôn nép trong ngực mẹ bị dọa đến mức bật khóc. Luvevaland chấm co. Thẩm Mậu thấy người đàn ông quay lưng lại và dì Lưu vội vàng bước vào cửa, cậu liền biết Thẩm Hoành Tài cuối cùng cũng phát điên xong.

Thiếu niên nhếch khóe môi, đứng dậy rời đi. Nhìn thấy sự việc cứ kết thúc như vậy, Cao Tuệ Mẫn tức giận và không hề đồng ý buông tha.

“Thẩm Hoành Tài, Thần Thần suýt chút nữa thì chết, anh cứ như vậy cho qua sao?!”

“Cao Tuệ Mẫn!!!”

Người đàn ông khó chịu, đẩy người vào ghế sofa.

“Cô còn muốn thế nào? Làm cho chuyện lớn hơn? Để mọi người biết vụ bê bối trong nhà sao?”

Thẩm Hoành Tài không muốn tiếp tục tranh luận về vấn đề này, lại lần nữa chuyển chủ đề.

“Cô có biết lúc ấy con gái của Giang Hoài Sinh cũng rơi xuống biển không?”

Nghe những lời này, Cao Tuệ Mẫn bình tĩnh lại như thể bị dội một gáo nước đá lên đầu.


“Nhưng Thần Thần nói rằng Giang Miên Miên tự trượt chân ngã xuống, liên quan gì đến chúng ta?”

Mặc dù nói như vậy nhưng giọng điệu cô ta lại có chút chột dạ, Thẩm Hoành Tài cau mày châm điếu thuốc. Không phải là cô không biết tính tình của Giang Hoài Sinh kia thế nào, nếu không phải bây giờ anh ta không ở thành phố S thì e rằng hiện tại đã tìm tới cửa rồi!

Giang gia và Thẩm gia tuy là quen biết, nhưng tới thế hệ của Thẩm Hoành Tài này đã xuất hiện khoảng cách. Mặc dù Giang Hoài Sinh cưới một minh tinh mà nháo với người trong nhà, nhưng lại tự mình gây dựng giang sơn, hiện giờ giá trị tài sản cũng đã lên đến hàng chục tỷ.

Về phần Thẩm Hoành Tài, dù cho đứa con ngoài giá thú đi học nhưng có thể ở trong thành phố S thì vẫn phải dựa vào mặt mũi của Thẩm lão gia tử.

Một khi nghĩ đến điều này, Cao Tuệ Mẫn liền tức giận. Cũng là lỗi của cô ta lúc còn trẻ kiến thức hạn hẹp, nếu không…

Thẩm Hoành Tài không để ý đến vợ mình đang nghĩ gì, anh ta còn đang rối rắm chuyện này. Luvevaland chấm co. Tuy rằng không có quan hệ tốt với Giang Hoài Sinh, nhưng lần này anh ta không tử tế e rằng sẽ có chút phiền phức.

“Lại nói tới cô, nếu không phải cố chấp muốn tình nghĩa thanh mai trúc mã gì đó thì lúc ấy tôi đã không đồng ý để Thần Thần chuyển qua rồi.”

Nếu không thì Thẩm Tử Thần năm nay đã đi học tiểu học rồi. Thẩm Hoành Tài càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này đều là lỗi của Cao Tuệ Mẫn, giọng điệu càng trở nên tồi tệ hơn.

“Hai ngày tới Giang Hoài Sinh hẳn là sẽ từ châu Âu về, dọn dẹp một chút, ngày mai cô đưa Thần Thần tới bệnh viện một chút.”

Nghe tới câu nói này, Thẩm Tử Thần vẫn luôn an tĩnh bỗng sững người.

“Đến bệnh viện… thăm Giang Miên Miên?!”

“Ừ.”

Thẩm Hoành Tài xoa thái dương đau nhức của mình.

“Cũng may là được cứu, nếu không…”

“Giang Miên Miên, nó … Không chết?!”

Đột nhiên Thẩm Tử Thần ngẩng đầu, bắt lấy cánh tay Thẩm Hoành Tài, tức khắc hoảng loạn.

“Nhưng mà cha ơi, không phải nó ngã bị thương đầu sao, lúc đó được cứu rõ ràng cũng đã…”

Thẩm Tử Thần tận mắt nhìn thấy Thẩm Mậu hô hấp nhân tạo cho nó lâu như vậy cũng không có phản ứng.

“Con nói bậy gì đó! Bảo đi thì cứ đi đi!”

Thẩm Hoành Tài thấy phiền, tát vào mông con trai một cái, thằng nhóc lập tức khóc lớn. Luvevaland chấm co. Cao Tuệ Mẫn đau lòng ôm lấy. Đứa nhóc bảy tám tuổi gào lên thật sự rất phiền, Thẩm Hoành Tài dứt khoát lên lầu, đi được nửa đường thì cáu kỉnh hét lên,

“Dì Lưu! Dì Lưu! Nhớ bảo Thẩm Mậu chuẩn bị, ngày mai cũng đi cùng.”

*

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi Trác Vãn Chu xác nhận con gái còn đang ngủ, do dự một chút vẫn là đi ra ngoài.

- ------ Người đại diện của cô gọi tới.

Cách.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Miên Miên chờ người phụ nữ thích khóc rời đi thì liền mở mắt. Dù bất đắc dĩ nhưng nhóc rồng con không thể không chấp nhận sự thật này.

- ------ Bây giờ bé đúng là một đứa nhóc loài người.


Đây thực sự là một tin buồn.

Bảo bối của bé không còn, quan trọng hơn cả là công chúa nhỏ sắp đoạt về ổ cũng không còn nữa.

Không được!

Bé phải tìm cách trở về, cho dù vô dụng cũng phải thử liên lạc với tộc mình. Luvevaland chấm co. Nghĩ như vậy, Giang Miên Miên đứng dậy, đẩy chăn bông xuống giường rồi nhảy xuống.

Toàn bộ động tác diễn ra vô cùng nhanh chóng và uyển chuyển, thậm chí bé còn học cách mở cửa như Trác Vãn Chu, chỉ tiếc là vừa mới ra khỏi cửa liền gặp chị gái y tá.

“A, Miên Miên?”

“…”

Một phút sau, nhóc rồng con bị ôm về phòng bệnh.

Nó vô cùng tức giận.

Chị gái y tá nhẹ nhàng chạm vào chiếc mũ màu vàng của bé, “Bảo bối, em không thể chạy loạn, em đói sao? Hay là nhớ mẹ?”

Bởi vì Miên Miên bị thương ở phía sau đầu khi rơi xuống biển nên bác sĩ phải cạo tóc, Trác Vãn Chu sợ con gái buồn nên đã mua rất nhiều mũ.

“Hừ ╭(╯^╰)╮”

Nhóc rồng con phồng má, quay đầu không nhìn cô ấy, vừa mới vượt ngục thất bại nên bé từ chối nói chuyện với người này. Bạn nhỏ này cáu kỉnh rất đáng yêu, y tá không nhịn được mà véo má bánh bao của bé.

“Miên Miên ngoan nào, mẹ sẽ về nhanh thôi.”

Cô ấy nói rồi lấy đồ trong túi màu trắng ra.

“Nào, tới đo nhiệt độ cho bảo bối nào.”

“Không cần!”

Nhóc rồng con cảnh giác. Nhưng cũng may y tá sớm đã có chuẩn bị, không có lấy nhiệt kế truyền thống mà lấy máy đo nhiệt độ.

Tích.

36.5℃

Nhóc rồng con còn chưa phản ứng lại thì quá trình đo nhiệt độ đã kết thúc. Bé chưa từng nhìn thấy đồ vật như vậy, đôi mắt mở to đầy tò mò. Y tá kiên nhẫn giải thích cho bé,

“Nhiệt độ cơ thể có thể cho bác sĩ biết về tình trạng thể chất của Miên Miên, nếu nhiệt độ cơ thể quá cao thì có nghĩa là em đang sốt, em xem con số ở đây…”

Còn chưa dứt lời thì bên ngoài có người chạy tới gọi cô ấy, có vẻ như bệnh nhân nào đó xảy ra vấn đề. Luvevaland chấm co. Mặt y tá thay đổi, nhanh chóng đứng dậy, chỉ vội vàng để lại một câu ----------

“Bảo bối ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung nha!”

“…”

Kêu bé không chạy lung tung thì bé sẽ không chạy lung tung sao?

Hừ hừ, bé đường đường là một con rồng, sao có thể nghe lời một con người chứ?

Vì vậy, Miên Miên nhìn cánh cửa rộng mở mà nghiêng đầu.

Ngaooooo, vượt ngục thành công!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương