Chương 471

Chú Vương nhớ lại những lần gặp người kia rồi nói: “Thời gian mà tôi tiếp xúc với cô Trương cũng không nhiều.

Tuy cô ấy không tệ nhưng mà tôi cứ có cảm giác những chuyện cô ấy làm đều có mục đích riêng, có lẽ là do tôi đã nghĩ nhiều rồi.”

Niệm Ninh gật gật đầu, cô cảm thấy người già nhìn người là chuẩn xác nhất.

Còn Nhạc Cận Ninh, có lẽ do Trương Thanh Trà đã cứu anh cho nên anh vẫn cứ u mê như vậy, trong khi người xung quanh thì ai cũng nhận ra điều đó.

Có điều chuyện này cũng không quan trọng mấy.

Niệm Ninh nói: “Được rồi, tôi đã biết, cảm ơn chú Vương.”

Chú Vương thấy Niệm Ninh cũng không muốn hỏi gì nữa thì trả lời: “Mợ khách sáo quá rồi, tôi đặt bữa sáng ở bên kia, nếu mợ còn cần gì thêm thì có thể gọi tôi.”

Niệm Ninh gật đầu, sau đó chú Vương lập tức đi ra ngoài.

Xem ra cô cũng không gặp ảo giác, quả nhiên có một số chuyện thật sự đã xảy ra.

Cô không có lòng dạ nào đi tranh giành với Trương Thanh Trà bất cứ điều gì, dù sao kết quả vẫn là do Nhạc Cận Ninh quyết định. Nhưng mà cô vẫn cảm giác được từ nay về sau, cuộc sống của cô sẽ không thể trôi qua một cách tốt đẹp.

Không chỉ có mỗi tâm trạng của Niệm Ninh không tốt, sau khi Nhạc Cận Ninh rời khỏi nhà, tâm trạng của anh cũng chìm sâu xuống dưới đáy vực.

Vốn dĩ anh muốn làm lành với cô, điều chỉnh lại một chút quan hệ của hai người, thế nhưng anh không ngờ thái độ của cô lại như vậy.

Nhạc Cận Ninh trở nên lạnh lùng, anh trực tiếp lái xe đi đến công ty, anh đi tới đâu đều để lại cho nơi ấy một bầu không khí lạnh lẽo.

Triệu Khang thấy Nhạc Cận Ninh sớm như vậy đã đến công ty, đột nhiên trái tim của cậu ta muốn nhảy ra khỏi lông ngực.

Việc Nhạc Cận Ninh ngủ lại công ty mấy ngày nay đã được mọi người lan truyền khắp nơi, bây giờ nhân viên trong đây không một ai dám cho phép bản thân có thời gian rảnh, tất nhiên chuyện đến muộn về sớm là điều không thể xảy ra.

Mọi người đều lo lắng, dây thần kinh cũng trở nên căng như dây đàn, họ chỉ sợ nếu bản thân không cẩn thật một chút thì sẽ bị Tổng giám đốc cho mời vào phòng mà mắng vốn.

Có điều chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, nhân viên thuộc các cấp bậc từ cao đến thấp, từ dân văn phòng đến công nhân, hình như ai cũng bị Nhạc Cận Ninh mắng ít nhất một lần.

“Tổng giám đốc, đây là tài liệu mà anh cần.” Triệu Khang cầm lấy xấp tài liệu đưa đến trước mặt Nhạc Cận Ninh.

Sau khi Nhạc Cận Ninh nhận nó thì chỉ lật ra nhìn sơ qua, anh phát hiện không có vấn đề gì thì ký tên mình lên rồi nói: “Cậu đi đóng dấu bản hợp đồng này, sau đó giao cho quản lý thị trường.”

“Vâng!” Triệu Khang trả lời xong thì nhận lại xấp tài liệu đó.

Nhạc Cận Ninh thấy Triệu Khang còn chưa chịu rời đi thì anh ngẩng đầu hỏi: “Còn có việc gì?”

“Chuyện là… Tổng giám đốc, mấy hôm nay anh còn muốn qua đêm ở công ty sao?” Khuôn mặt của Triệu Khang càng lúc càng xanh xao.

“Sao?” Nhạc Cận Ninh thấy Triệu Khang nói cứ như anh không có nhà để về vậy, vì thế sắc mặt của anh càng trở nên khó coi hơn.

Triệu Khang thấy vậy thì lập tức nói: “Không phải, tôi thấy mấy bộ quần áo anh để ở đây có chút dơ, cho nên tôi định đi mua vài bộ mới.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương