Nhạc Phi Diễn Nghĩa
-
Chương 43: Hồi thứ bốn mươi ba
Quân Phiên hoảng hồn vội chạy đi báo với Hồ Hãn. Hồ Hãn lập tức xách côn lên ngựa xông ra, quả nhiên có một tiểu tướng Nam man đang vung cặp
song chùy vừa đánh vừa mở đường. Hồ Hãn chỉ vào mặt Nhạc Vân nạt lớn:
- Tiểu Nam man dám cả gan đốn đây, số ngươi đã tận rồi!
Vừa hét vừa giáng xuống một côn, Nhạc Vân vung chùy đỡ văng đi một cách dễ dàng rồi đánh bổ xuống một chùy trúng nhăm vai, Hồ Hãn đau quá chịu không nổi quay ngựa chạy dài. Nhạc công tử chẳng thèm đuổi theo cứ việc đánh thẳng qua khỏi dinh quân Phiên nhắm Kim Môn quất ngựa chạy như bay.
Con ngựa xích thố của Nhạc Vân quả là con thần mã sức mạnh phi thường, chỉ trong vài hôm đã đến nha môn phó Tổng binh.
Quan kỳ bài vào phi báo, Phó Tổng binh thân hành ra mời Nhạc Vân vào trong, Nhạc Vân vội trao văn thư ra. Phó Tổng binh xem xong nói:
- Xin công tử nán lại đây nghỉ một đêm rồi sáng mai sẽ về Tôi sẽ sai người đi các xứ điều binh, nội ngày mai tôi cũng đi bảo giá.
Sáng sớm hôm sau, phó Tổng binh đưa Nhạc Vân lên đường rồi thẳng ra giáo trường kiểm điểm binh mã, bỗng nghe trước dinh có tiếng cãi nhau om sòm, liền gọi hỏi nguyên do. Quân sĩ bẩm:
- Có một tên tính tình lỗ mãng tự tiện xông vào giáo trường xem chơi, chúng tôi cản lại, hắn còn muốn hành hung.
Phó Tổng binh nói:
- Hãy bắt hắn vào đây cho ta.
Quân sĩ vâng lệnh bắt tên ấy dẫn vào để quì trước trướng, Phó Tổng binh trông thấy tên ấy hình thù cao lớn tướng mạo dữ dằn vội hỏi:
- Tại sao ngươi đến trước dinh ta mà cãi vã như vậy?
Tên ấy ôn tồn đáp:
- Tôi không có ý đến đây phá rối, chỉ vì tôi muốn xem thử lão gia chọn ai đi tiên phong ngặt vì quân sĩ không cho vào nên mới sinh ra điều cãi cọ.
Phó Tổng binh nói:
- Tài sức ngươi bao nhiêu mà đòi vào xem ta điều binh khiển tướng.
Người ấy đáp:
- Tài sức tôi tuy tầm thường, song cũng có thể dùng trong khi nguy cấp.
Phó Tổng binh nhìn hắn từ đầu đến chân rồi hỏi:
- Nói vậy chắc võ nghệ ngươi giỏi lắm phải không?
- Thưa lão tiên sinh, tôi cũng biết chút đỉnh võ nghệ.
Phó Tổng binh nghe nói liền sai quân sĩ khiêng cây đại đao của mình ra rồi bảo người ấy múa thử.
Người ấy không ngần ngại, tiếp lấy cây đại đao múa vùn vụt, đao pháp rất tinh thông.
Phó Tổng binh thấy thế mừng lắm nghĩ thầm:
- "Cây đại đao của ta hơn năm mươi cân mà hắn múa nhẹ nhàng như thế thì công lực của hắn chẳng phải tầm thường."
Nghĩ rồi bèn kêu hỏi:
- Ngươi tên họ chi?
Người ấy đáp:
- Thưa tôi là dòng dõi Bình Tây Vương Địch Thanh tên là Địch Lôi.
Phó Tổng binh cười ha hả nói:
- Ngươi là con nòi cháu giống, hèn chi võ nghệ cao cường lắm, ta muốn dùng ngươi làm tướng tiên phong, đợi sau này ngươi lập được công lao sẽ thăng thưởng, ngươi bằng lòng không?
Địch Lôi mừng rỡ tạ ơn lui ra. Phó Tổng binh tuyển chọn binh mã xong xuôi liền chọn ngày lên Ngưu Đầu sơn cứu giá.
Nhắc lại Hồ Hãn bị Nhạc Vân đánh trúng một chùy suýt nữa bỏ mạng, liền chạy vào trong nói với chư tướng:
- Tên tiểu Nam man hãy còn con nít mà quá lợi hại, ta tin chắc Nguyên soái Tiết Lý Hoa Báo đã bị nó giết chết rồi chớ chẳng phải chơi.
Đang bàn luận bỗng nghe quân Phiên vào báo:
- Nay có điện hạ Hường Nhan Kim Đạn Tử đến hiện còn đang ở ngoài chờ lệnh.
Hồ Hãn mừng rỡ vội cho con vào rồi dắt Kim Đạn Tử đi ra mắt Ngột Truật cùng các vị chúa công khác.
Kim Đạn Tử ra mắt mấy vị chúa công xong, thưa:
- Ở nhà lão Vương Gia ngày ngày trông đợi sao cha và mấy chú không bắt được Nhạc Nam man cho rồi để bình định Trung Nguyên cho sớm?
Ngột Truật lắc đầu rồi kể lể việc lợi hại của Nhạc Phi. Kim Đạn Tử nói:
- Hôm nay trời còn sớm lắm để cháu xin đi bắt Nhạc Nam man về rồi sẽ ăn cơm uống rượu.
Ngột Truật nghĩ thầm:
- "Hắn chưa biết sự lợi hại của Nhạc Phi nên mới huyênh hoang như vậy, thôi để hắn đi một chuyến cho hắn biết".
Nghĩ rồi, Ngột Truật cho đi ngay. .
Kim Đạn Tử kéo binh đến chân núi khiêu chiến, binh Tống len phi báo, Nhạc Nguyên soái hỏi chư tướng:
- Ai dám đánh trận này?
Ngưu Cao giơ tay nói:
- Để tôi đi cho.
Nhạc Nguyên soái khuyên:
- Ngươi có đi chuyến này phải đề phòng lắm mới được. Ngưu Cao vâng lệnh cầm giản lên ngựa chạy xuống núi, lớn tiếng gọi:
- Hỡi loài Phiên nô, mi tên gì hãy nói cho mau để ta đưa về chầu Diêm vương.
Hường Nhan Kim Đạn Tử cười ha hả nói:
- Ta là Kim Quốc nhị điện hạ tên là Hường Nhan Kim Đạn Tử ngươi nghe rõ chưa?
Ngưu Cao cười khẩy nói:
- Dầu cho Thiết Đạn đi nữa ta cũng đánh cho tiêu xương chứ đừng nói chi Kim Đạn.
Nói rồi vung giản xông tới đánh liền. Kim Đạn Tử vung chùy đỡ mạnh quá làm cho Ngưu Cao rung động cả toàn thân, rồi bổ tiếp bốn năm chùy nữa, khiến Ngưu Cao thối lui hàng trượng. Liệu bề đánh không nổi, Ngưu Cao quay ngựa chạy thẳng về núi vào trướng ra mắt Nguyên soái bẩm:
- Thằng bé mọi Phiên mới đến mà sức mạnh vô song, quả chùy của nó giáng xuống như thiên lôi giáng hạ tôi không đánh nổi nên phải về đây chịu tội.
Nhạc Nguyên soái nói:
- Thế thì để ta xuống xem hắn ra thế nào cho biết. Nói rồi dẫn chư tướng lên ngựa xuống giữa lưng chừng núi đứng xem, thấy Kim Đạn Tử đầu đội thiết khôi, mình mang áo giáp, hình dung cổ quái, tướng mạo kỳ dị, mặt mũi đen như nhọ nồi, lỗ mũi sư tử. Hai tay cầm cặp thiết chùy to tướng giống như Lý Nguyên Bá tái sanh. Hắn đứng hiên ngang dưới chân núi, diễu võ dương oai khiêu khích.
Dư Hóa Long thấy thế nổi giận, liền xin Nguyên soái cho mình ra đánh. Nhạc Nguyên soái bằng lòng,
Dư Hóa Long giục ngựa xuống núi.
Kim Đạn Tử nhìn Dư Hóa Long hét hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là đại tướng Dư Hóa Long, bộ hạ của Nhạc Nguyên soái.
- Thế thì tốt lắm, hãy nếm thử quả chùy ta đây cho biết mùi.
Nói rồi vung chùy nhằm vào yếu huyệt thượng bộ Dư Hóa Long đánh tới. Dư Hóa Long cũng đưa đao đón đánh Hai tướng đánh nhau mười mấy hiệp. Dư Hóa Long liệu bề cự không lại, quay ngựa chạy về núi.
Đổng Tiên thấy thế cả giận cầm giản phi ngựa xuống đánh với Kim Đạn Tử, nhưng cũng chỉ được bảy tám hiệp Đổng Tiên đuối sức thua chạy về núi.
Hà Nguyên Khánh lửa giận xung thiên vung chùy chạy xuống như bay. Kim Đạn Tử nạt lớn:
- Ngươi tên họ là chi, tài cán bao nhiên dám xuống đây múa rối?
Nguyên Khánh cười gằn:
- Ta là Hà Nguyên Khánh chỉ là Đô Thống bộ hạ của Nhạc Nguyên soái thôi, nhưng đủ sức sửa trị ngươi. Hãy nếm mùi chùy ta đây.
Vừa nói, Nguyên Khánh vận đủ mười thành công lực giáng xuống bá bốn chùy một lượt quyết hạ cho được Kim Đạn Tử. Nhưng quả chùy của Kim Đạn tử lại lợi hại vô song, hắn chỉ đánh vạt ngang qua mấy cái đã đánh bạt được quả chùy Hà Nguyên Khánh qua một bên. Tiếng chiêng trống vang rền lẫn với tiếng chùy va chạm nhau nghe ghê rợn. Hai bên đánh nhau tóe lửa hơn hai mươi hiệp, Hà Nguyên Khánh đuối sức liền quay ngựa chạy lên núi.
Quân Phiên mừng rỡ chạy về phi báo cho Ngột Truật hay, Ngột Truật nghĩ thầm:
- Cháu ta thắng liên tiếp mấy tướng rồi không nên để nó đánh lâu hơn sợ e đuối sức; để mai cho nó đánh nữa cũng chẳng muộn.
Nghĩ rồi truyền gióng chiêng thu binh. Kim Đạn Tử về dinh ra mắt Ngột Truật nói:
- Cháu vừa muốn bắt được Nhạc Nam man, tại sao Vương thúc lại thâu binh về?
Ngột Truật nói:
- Chú thấy cháu mới đến, người mệt ngựa mỏi, đánh lâu bất tiện nên kêu cháu về nghỉ để mai hãy ra tay cũng chẳng muộn.
Rồi Ngột Truật hối quân dọn tiệc ăn mừng.
Trong lúc ăn uống, Ngột Truật đem việc Nhạc Vân có sức mạnh phi thường ra nói cho Kim Đạn Tử nghe.
Kim Đạn Tử cười gằn đáp:
- Xin Vương thúc hãy an tâm, để ngày mai cháu ra trận bắt hết đem về cho Vương thúc.
Hôm ấy Nhạc Nguyên soái trở về trong lòng lo ngại chẳng yên, sợ tên tiêu Phiên lợi hại ấy có thể xông lên cướp trại, truyền lệnh cho chư tướng phải sẵn sàng ngăn giữ những nơi hiểm yếu.
Qua bữa sau Ngột Truật lại sai Kim Đạn Tử đến núi khiêu chiến. Quân sĩ vào phi báo, Nhạc Nguyên soái sai Trương Hiến ra ngựa. Trương Hiến vâng lệnh cầm thương lên ngựa xuống núi.
Vừa giáp mặt nhau, Kim Đạn Tử lên tiếng hỏi:
- Mi là ai hãy nói ra rồi sẽ đánh.
Trương Hiến đáp:
- Ta là Đại tướng Trương Hiến bộ hạ Nhạc Nguyên soái đây, nay ta vâng lệnh Nhạc Nguyên soái xuống đây bắt ngươi, hãy bó tay cho sớm.
Vừa nói vừa vung thương đâm tới, Kim Đạn Tử cũng vung chùy đón đánh. Hai ngựa giao kề, thương đâm chùy đỡ như Phượng múa rồng bay, thương chùy chạm nhau vang lên những tiếng kêu chát chúa quả là lưỡng hổ tranh hùng, khó biết thắng bại sẽ về ai? Hai bên đánh với nhau hơn bốn mươi hiệp, Trương Hiến cảm thấy bắt đầu đuối sức, ngăn đỡ chậm chạp hơn, mồ hôi toát ra ướt cả áo, liệu sức đánh không lại liền bỏ chạy về núi.
Nhạc Nguyên soái không biết làm sao buộc lòng phải treo miễn chiến bài, nhưng Kim Đạn Tử không chịu thu binh cứ đứng dưới núi chửi mắng om sòm. Nhạc Nguyên soái phải treo bảy cái miễn chiến bài. Ngột Truật hay tin vội sai tiểu Phiên ra gọi Kim Đạn Tử về.
Kim Đạn Tử về dinh đem việc đánh thắng Trương Hiến kể lại cho Ngột Truật nghe. Ngột Truật cả mừng nói:
- Ta xem tên Trương Hiến ấy lợi hại nhất trong hàng tướng của Tống Triều, hễ bắt được hắn thì quả núi này ắt về tay ta.
Nối rồi Ngột Truật dắt Kim Đạn Tử đi xem Thiết hoa xa, hai chú cháu lấy làm mừng ra.
Nhắc qua việc Nhạc Vân ở bên Kim Môn trấn về, khi đến dinh quân Phiên liền giục ngựa đánh thẳng vào dinh Hồ Hãn. Quân Phiên ào ra ngăn chặn, bị Nhạc Vân vung chùy đánh phá mãnh liệt, quân Phiên hoảng kinh vỡ chạy toán loạn.
Nhạc Vân qua khỏi dinh Phiên, lên vừa đến lưng chừng .núi trông thấy trên đỉnh Ngưu Đầu sơn treo một lượt bảy tấm miễn chiến bài, chàng lấy làm lạ nghĩ thầm:
- "Ta ra vào mấy phen chưa hề thấy một tên tướng Phiên nào ngăn cản ta nổi, tại sao trên núi lại treo miễn miễn bài như vậy? Hay là có tên tướng nào nhát gan treo lên chăng? Nếu quả vậy thì còn gì thể diện đòng họ Nhạc của ta".
Nghĩ rồi nổi giận giục ngựa lên đập bể nát hết bảy tấm miễn chiến bài.
Hôm ấy Nhạc Nguyên soái đang ngồi trong trướng buồn bực lo rầu bỗng nghe quân sĩ vào báo:
- Công tử đã về, hãy còn ở ngoài dinh chờ lệnh.
Nguyên soái truyền cho vào, Nhạc Vân bước vào quì bẩm:
- Con vâng lệnh đến Kim Môn trấn ra mắt Phó Tổng binh, người có gửi bổn chương về cho chúa công và một bức văn thư cho cha đây, người hứa sẽ gửi binh đến sau.
Nhạc Nguyên soái vừa tiếp lấy bẩn chương và văn thư, Nhạc Vân lại bẩm:
- Khi con về đến núi lại thấy bảy tấm miễn chiến bài không biết ai treo làm nhục họ Nhạc ta, nên con đập nát hết rồi. Xin cha hãy tra thử kẻ nào treo như vậy, lấy theo quân pháp mà xử tội.
Nhạc Nguyên soái nghe nói nạt lớn :
- Loài nghịch tử, miễn chiến bài ấy do ta truyền.treo sao lại dám đập phá? Thế là mi trái lệnh của ta rồi.
Rồi hô kẻ tả hữu dẫn Nhạc Vân ra chém, chư tướng cùng bước ra can:
- Công tử tuổi còn nhỏ, tính nóng nảy lại giàu lòng quả cảm nên mới phạm tội ấy xin Nguyên soái tha thứ một phen.
Nhạc Nguyên soái nói:
- Chư tướng không rõ chứ con ta, ta không trị được, làm sao trị nổi trăm ngàn quân tướng?
Chư tướng không dám nói nữa, Ngưu Cao bước ra nói:
- Để cho trọn tình hợp lý, tôi muốn xin trình một việc.
Nhạc Nguyên soái cau mày hỏi:
- Ngươi muốn trình việc gì?
Ngưu Cao đáp:
- Sở dĩ nguyên soái treo miễn chiến bài chỉ vì Kim Đạn Tử mạnh quá không ai đánh lại, chứ thật ra treo miễn chiến bài thật là nhục nhã, nay công tử tuổi còn thơ dại chưa biết rõ quân pháp, tuy vậy, công tử biết trọng danh dự nên mới đập phá đi, nếu chém chết công tử thì một là hại tình phụ tử, hai là địch quân sẽ chê cười ta vì quá sợ hãi mà giết chết mất một đại tướng. Chi bằng khiến công tử ra quân đánh với Kim Đạn Tử, nếu thắng được thì lấy công chuộc tội, bằng không thắng được, chừng ấy chiểu theo quân pháp trừng trị cũng chẳng muộn.
Nhạc Nguyên soái hỏi vặn:
- Ngươi dám bảo lãnh nó không?
Ngưu Cao bằng giọng cương quyết:
- Tôi xin tình nguyện bảo lãnh.
Nhạc Nguyên soái nói:
- Được rồi, nếu vậy ngươi hãy viết tờ bảo lãnh cho mau.
Ngưu Cao không viết được nên mượn Thang Hoài viết rồi chàng ký vào đem dâng lên Nhạc Nguyên soái. Nhạc Nguyên soái mới chịu truyền quân mở trói cho Nhạc Vân, lại khiến Ngưu Cao lãnh Nhạc Vân ra trận.
Ngưu Cao vâng lệnh vừa bước ra bỗng thấy quân thám tử hớt hải chạy vào, Ngưu Cao nắm lại gần giọng nói:
- Mi muốn vào phi báo việc gì đó?
Thám tử nói:
- Nay Hường Nhan Kim Đạn Tử lại đến dưới núi khiêu chiến, mắng nhiếc đủ điều nên tôi phải vào phi báo.
Ngưu Cao nói:
- Khỏi cần phải báo, sẽ có người đánh với hắn ngay bây giờ.
Ngưu Cao nắm tay Nhạc Vân dắt ra ngoài, vừa đi vừa nói nhỏ:
- Cháu xuống đánh với Kim Đạn Tử, nếu thắng được nó thì thôi bằng thua nó thì ráng sức phá dinh Phiên xông ra trốn chạy về nhà cho Thái Thái bênh vực thì ắt vô sự.
Nhạc Vân gật đầu cảm tạ rồi chú cháu lên ngựa cùng dẫn binh xuống núi.
Kim Đạn Tử thấy gã thiếu niên Nhạc Vân tỏ vẻ khinh thường gắn giọng hỏi:
- Tống tướng hết người rồi sao lại sai thằng con nít xuống đây chịu chết như vậy? Mi tên họ là chi hãy nói ra rồi ta cho hồn về nơi chín suối!
Nhạc Vân đáp:
- Ta là công tử Nhạc Vân, con của Nhạc Nguyên soái đây.
Kim Đạn Tử ngửa mặt lên trời cười hô hố.
- Thế thì hay lắm, ta quyết bắt mi để cha mi đầu hàng luôn thì tiện lắm. Hãy nếm thử quả chuỳ ta đây này.
Vừa nói vừa triển thần lực vung chuỳ đánh bổ xuống. Nhạc Vân cũng bình tĩnh đưa chuỳ đánh trả. Một người dùng hỗn thiết chuỳ hắc khí xông ra mù mịt. Anh hùng lại gặp anh hùng rất nên xứng tài, cân sức. Hai người đánh với nhau hơn bốn mươi hiệp vẫn chưa phân thắng bại.
Hai bên đều toát mồ hôi ướt cả áo. Nhạc Vân nghĩ thầm:
- Thằng Phiên con này quả nhiên lợi hại, hèn chi cha ta treo miễn chiến bài cũng phải.
Rồi hai người tiếp tục đánh riết đến tám mươi hiệp, hai bên đều há hốc mồm thở hồng hộc, nhưng nếu ai biết nhận xét kỹ sẽ thấy Nhạc Vân có phần đuối sức hơn.
Ngưu Cao theo dõi trận chiến cũng thấy được như vậy, nên vội lên tiếng để cổ võ Nhạc Vân:
- Bớ cháu! Hãy giết nó đi, đừng để cho nó chạy uổng lắm.
Kim Đạn Tử nghe gọi tưởng là Ngột Truật ở phía sau gọi mình nên quay đầu ngó lại, chậm tay một chút mà bị Nhạc Vân giáng xuống một chuỳ trúng nhằm vai té nhào xuống ngựa. Nhạc Vân liền rút gươm nhảy xuống cắt lấy thủ cấp đem về núi ra mắt Nguyên soái phục lệnh.
Nhạc Nguyên soái mừng rỡ tha tội cho Nhạc Vân và sai quân đem thủ cấp treo trước núi làm lệnh. Còn bên kia quân Phiên chỉ vác cái thây không đầu của Kim Đạn Tử đem về, ai nấy đều khóc rống lên thương tiếc chẳng cùng.
Ngột Truật kêu thợ, tiện một cái đầu cấy ráp vào tẩm liệm tử tế, sai người đem về bổn quốc rồi nói với Hấp Mê Xi:
- Hoàn cảnh này, nếu binh mã các xứ kéo đến một lượt thì chúng ta làm sao chống cự nổi?
Hấp Mê Xi nói:
- Tôi nghĩ cũng đã hết phương, bây giờ chỉ còn cách dốc hết binh mã đánh bừa một trận liều sống chết với chúng thôi.
Ngột Truật nghe nói làm thinh trong lòng buồn bực vô cùng.
Bây giờ xin nhắc lại việc Hàn Thế Trung ở tại Nhữ Nam, từ khi bị thất thủ ải quan cùng vợ là Lương phu nhân và hai con là Hàn Ngạn Trực và Hàn Thượng Đức chạy trốn lưu lạc một thời gian, nếm mật nằm gai chiêu tập binh mã về đánh dẹp bọn Tào Thành, Tào Lượng, Hạ Võ và Gia Vân, thu được binh sĩ hơn mười ngàn rồi dùng đường thuỷ kéo thẳng đến Hớn Dương cách Ngưu Đầu sơn chừng năm mươi dặm an dinh hạ trại. Hàn Thế Trung bàn bạc với Lương phu nhân:
- Bây giờ ta muốn kéo binh đến Ngưu Đầu sơn bảo giá, phu nhân nghĩ sao?
Lương phu nhân nói:
- Tướng công phải sai người đến trước báo cho Nhạc Nguyên soái để người tâu với thiên tử, nếu cần bảo ta đến trấn giữ một nơi nào khác có lợi hơn thì ta phải tuân theo, chúng ta tự tiện như vậy e bất tiện chăng?
Hàn Thế Trung gật đầu nói:
- Phu nhân nói thật chí lý.
Hàn Thế Trung vội viết một bổn chương và một phong thư niêm phong tử tế rồi hỏi chư tướng:
- Có ai dám lên Ngưu Đầu sơn mang bổn chương này đến cho Nhạc Nguyên soái không?
Dứt lời, một thanh niên độ mười sáu tuổi từ trong hàng bước ra, xem lại người ấy thì là nhị công tử Hàn Ngạn Trực tay cầm cây Hổ đầu thương, sức mạnh ít ai bì, quì xuống xin đi.
Hàn Nguyên soái liền giao bổn chương vào phong thư cho Hàn công tử và căn dặn:
- Con đi chuyến này phải cẩn thận lắm mới được.
Hàn công tử vâng lệnh lên ngựa nhắm Ngưu Đầu sơn thẳng tới. Đi vài mươi dặm, bỗng thấy một viên Tống tướng bại trận chạy đến, vừa thấy Hàn công tử vội lớn tiếng gọi:
- Hãy trở lại cho mau, phía sau có vô số quân Phiên kéo tới kia kìa.
Hàn công tử nghe nói tức cười, chưa kịp nói lời nào đã thấy Hồ Hãn giục ngựa lướt tới trước mặt. Hàn công tử không thèm hỏi nửa lời, cứ việc vung thương đâm thẳng. Hồ Hãn cũng đưa côn ngăn đỡ, nhưng Hàn công tử thương pháp tuyệt diệu đâm trên đánh dưới lia ha khiến Hồ Hãn luýnh quýnh không biết đường tránh né toan bỏ chạy, bỗng nghe công tử hét lên một tiếng nhằm giữa ngực Hồ Hãn đâm một thương ngã văng xuống ngựa rồi nhảy theo cắt lấy thủ cấp.
Viên tướng Tống kia thấy thế cả mừng chạy đến trước đầu ngựa vái Hàn công tử một cái và nói:
- Mong ơn tiểu tướng quân ra tay cứu tôi khỏi chết, vậy xin cho tôi biết quí danh.
Hàn công tử hỏi lại:
- Chính tôi cũng chưa biết rõ lão tướng quân là ai, vì sao lại bị chúng nó rượt như vậy?
Viên lão tướng ấy nói:
Tôi là Tống binh ở tại Ngẫu Đường quan họ Kim tên Tiết vâng lệnh Nhạc Nguyên soái đến đây bảo giá chẳng dè vừa đến cửa dinh quân Phiên, bị tướng Phiên chặn đánh, tôi bị thua chạy đến đây may gặp tướng quân nếu không, chắc tính mạng tôi chẳng còn.
Hàn công tử nghe nói vội vàng xuống ngựa, nói:
- Thì ra ngài là Kim Tổng binh mà tôi không biết, quả thật tôi rất có lỗi.
Kim Tổng binh nói:
- Tướng quân nói sao vậy? Hãy cho tôi biết tên họ.
Hàn công tử đáp:
- Cha tôi làm Lưỡng Lang quan Nguyên soái, mẹ tôi là Đô Đốc Lương phu nhân, còn tôi đây là con thứ hai tên Hàn Ngạn Trực, nay vâng lệnh cha tôi lên Ngưu Đầu sơn để trao thư cho Nhạc Nguyên soái chẳng dè gặp ngài nơi đây mà tôi không biết.
Kim Tiết nói:
- Thì ra công tử đây mà tôi không biết nên thất lễ, nay tôi đã bị quân Kim rượt theo chạy không còn mặt mũi nào vào triều kiến thiên tử, vậy tôi có mang một đạo bổn chương và một phong thư gửi cho em rể tôi là Ngưu Cao đây, tôi muốn nhờ công tử làm ơn đem hộ cho tôi để tôi ở đây đóng binh chờ thánh chỉ, không biết có được chăng?
Công tử đáp:
- Việc ấy thuận tiện lắm có gì không được?
Kim Tiết liền lấy bổn chương và văn thư trao cho Hàn công tử, chàng tiếp lấy giấu trong mình rồi lấy thủ cấp Hồ Hãn treo dưới cổ ngựa quay lại nói với Kim Tiết:
- Tôi xem con ngựa của tên Phiên này tốt lắm, sao ngài không đổi lấy mà dùng?
Kim Tiết nói:
- Chính tôi cũng nghĩ vậy.
Nói rồi đổi ngựa, đi theo công tử tiễn đưa. Khi đến ngã ba đường Kim Tiết gò cương lại, nói:
- Phía trước đây là núi Ngưu Đầu, dinh trại quân Phiên đóng dày khít nối dài hơn mười dặm, xin công tử hãy bảo trọng. Hàn Ngạn Trực nói:
- Xin Kim Tổng binh hãy đóng binh ngoài xa chờ thánh chỉ! Rồi Hàn công tử một mình một ngựa xông vào dinh Phiên mở đường lên Ngưu Đầu sơn.
- Tiểu Nam man dám cả gan đốn đây, số ngươi đã tận rồi!
Vừa hét vừa giáng xuống một côn, Nhạc Vân vung chùy đỡ văng đi một cách dễ dàng rồi đánh bổ xuống một chùy trúng nhăm vai, Hồ Hãn đau quá chịu không nổi quay ngựa chạy dài. Nhạc công tử chẳng thèm đuổi theo cứ việc đánh thẳng qua khỏi dinh quân Phiên nhắm Kim Môn quất ngựa chạy như bay.
Con ngựa xích thố của Nhạc Vân quả là con thần mã sức mạnh phi thường, chỉ trong vài hôm đã đến nha môn phó Tổng binh.
Quan kỳ bài vào phi báo, Phó Tổng binh thân hành ra mời Nhạc Vân vào trong, Nhạc Vân vội trao văn thư ra. Phó Tổng binh xem xong nói:
- Xin công tử nán lại đây nghỉ một đêm rồi sáng mai sẽ về Tôi sẽ sai người đi các xứ điều binh, nội ngày mai tôi cũng đi bảo giá.
Sáng sớm hôm sau, phó Tổng binh đưa Nhạc Vân lên đường rồi thẳng ra giáo trường kiểm điểm binh mã, bỗng nghe trước dinh có tiếng cãi nhau om sòm, liền gọi hỏi nguyên do. Quân sĩ bẩm:
- Có một tên tính tình lỗ mãng tự tiện xông vào giáo trường xem chơi, chúng tôi cản lại, hắn còn muốn hành hung.
Phó Tổng binh nói:
- Hãy bắt hắn vào đây cho ta.
Quân sĩ vâng lệnh bắt tên ấy dẫn vào để quì trước trướng, Phó Tổng binh trông thấy tên ấy hình thù cao lớn tướng mạo dữ dằn vội hỏi:
- Tại sao ngươi đến trước dinh ta mà cãi vã như vậy?
Tên ấy ôn tồn đáp:
- Tôi không có ý đến đây phá rối, chỉ vì tôi muốn xem thử lão gia chọn ai đi tiên phong ngặt vì quân sĩ không cho vào nên mới sinh ra điều cãi cọ.
Phó Tổng binh nói:
- Tài sức ngươi bao nhiêu mà đòi vào xem ta điều binh khiển tướng.
Người ấy đáp:
- Tài sức tôi tuy tầm thường, song cũng có thể dùng trong khi nguy cấp.
Phó Tổng binh nhìn hắn từ đầu đến chân rồi hỏi:
- Nói vậy chắc võ nghệ ngươi giỏi lắm phải không?
- Thưa lão tiên sinh, tôi cũng biết chút đỉnh võ nghệ.
Phó Tổng binh nghe nói liền sai quân sĩ khiêng cây đại đao của mình ra rồi bảo người ấy múa thử.
Người ấy không ngần ngại, tiếp lấy cây đại đao múa vùn vụt, đao pháp rất tinh thông.
Phó Tổng binh thấy thế mừng lắm nghĩ thầm:
- "Cây đại đao của ta hơn năm mươi cân mà hắn múa nhẹ nhàng như thế thì công lực của hắn chẳng phải tầm thường."
Nghĩ rồi bèn kêu hỏi:
- Ngươi tên họ chi?
Người ấy đáp:
- Thưa tôi là dòng dõi Bình Tây Vương Địch Thanh tên là Địch Lôi.
Phó Tổng binh cười ha hả nói:
- Ngươi là con nòi cháu giống, hèn chi võ nghệ cao cường lắm, ta muốn dùng ngươi làm tướng tiên phong, đợi sau này ngươi lập được công lao sẽ thăng thưởng, ngươi bằng lòng không?
Địch Lôi mừng rỡ tạ ơn lui ra. Phó Tổng binh tuyển chọn binh mã xong xuôi liền chọn ngày lên Ngưu Đầu sơn cứu giá.
Nhắc lại Hồ Hãn bị Nhạc Vân đánh trúng một chùy suýt nữa bỏ mạng, liền chạy vào trong nói với chư tướng:
- Tên tiểu Nam man hãy còn con nít mà quá lợi hại, ta tin chắc Nguyên soái Tiết Lý Hoa Báo đã bị nó giết chết rồi chớ chẳng phải chơi.
Đang bàn luận bỗng nghe quân Phiên vào báo:
- Nay có điện hạ Hường Nhan Kim Đạn Tử đến hiện còn đang ở ngoài chờ lệnh.
Hồ Hãn mừng rỡ vội cho con vào rồi dắt Kim Đạn Tử đi ra mắt Ngột Truật cùng các vị chúa công khác.
Kim Đạn Tử ra mắt mấy vị chúa công xong, thưa:
- Ở nhà lão Vương Gia ngày ngày trông đợi sao cha và mấy chú không bắt được Nhạc Nam man cho rồi để bình định Trung Nguyên cho sớm?
Ngột Truật lắc đầu rồi kể lể việc lợi hại của Nhạc Phi. Kim Đạn Tử nói:
- Hôm nay trời còn sớm lắm để cháu xin đi bắt Nhạc Nam man về rồi sẽ ăn cơm uống rượu.
Ngột Truật nghĩ thầm:
- "Hắn chưa biết sự lợi hại của Nhạc Phi nên mới huyênh hoang như vậy, thôi để hắn đi một chuyến cho hắn biết".
Nghĩ rồi, Ngột Truật cho đi ngay. .
Kim Đạn Tử kéo binh đến chân núi khiêu chiến, binh Tống len phi báo, Nhạc Nguyên soái hỏi chư tướng:
- Ai dám đánh trận này?
Ngưu Cao giơ tay nói:
- Để tôi đi cho.
Nhạc Nguyên soái khuyên:
- Ngươi có đi chuyến này phải đề phòng lắm mới được. Ngưu Cao vâng lệnh cầm giản lên ngựa chạy xuống núi, lớn tiếng gọi:
- Hỡi loài Phiên nô, mi tên gì hãy nói cho mau để ta đưa về chầu Diêm vương.
Hường Nhan Kim Đạn Tử cười ha hả nói:
- Ta là Kim Quốc nhị điện hạ tên là Hường Nhan Kim Đạn Tử ngươi nghe rõ chưa?
Ngưu Cao cười khẩy nói:
- Dầu cho Thiết Đạn đi nữa ta cũng đánh cho tiêu xương chứ đừng nói chi Kim Đạn.
Nói rồi vung giản xông tới đánh liền. Kim Đạn Tử vung chùy đỡ mạnh quá làm cho Ngưu Cao rung động cả toàn thân, rồi bổ tiếp bốn năm chùy nữa, khiến Ngưu Cao thối lui hàng trượng. Liệu bề đánh không nổi, Ngưu Cao quay ngựa chạy thẳng về núi vào trướng ra mắt Nguyên soái bẩm:
- Thằng bé mọi Phiên mới đến mà sức mạnh vô song, quả chùy của nó giáng xuống như thiên lôi giáng hạ tôi không đánh nổi nên phải về đây chịu tội.
Nhạc Nguyên soái nói:
- Thế thì để ta xuống xem hắn ra thế nào cho biết. Nói rồi dẫn chư tướng lên ngựa xuống giữa lưng chừng núi đứng xem, thấy Kim Đạn Tử đầu đội thiết khôi, mình mang áo giáp, hình dung cổ quái, tướng mạo kỳ dị, mặt mũi đen như nhọ nồi, lỗ mũi sư tử. Hai tay cầm cặp thiết chùy to tướng giống như Lý Nguyên Bá tái sanh. Hắn đứng hiên ngang dưới chân núi, diễu võ dương oai khiêu khích.
Dư Hóa Long thấy thế nổi giận, liền xin Nguyên soái cho mình ra đánh. Nhạc Nguyên soái bằng lòng,
Dư Hóa Long giục ngựa xuống núi.
Kim Đạn Tử nhìn Dư Hóa Long hét hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là đại tướng Dư Hóa Long, bộ hạ của Nhạc Nguyên soái.
- Thế thì tốt lắm, hãy nếm thử quả chùy ta đây cho biết mùi.
Nói rồi vung chùy nhằm vào yếu huyệt thượng bộ Dư Hóa Long đánh tới. Dư Hóa Long cũng đưa đao đón đánh Hai tướng đánh nhau mười mấy hiệp. Dư Hóa Long liệu bề cự không lại, quay ngựa chạy về núi.
Đổng Tiên thấy thế cả giận cầm giản phi ngựa xuống đánh với Kim Đạn Tử, nhưng cũng chỉ được bảy tám hiệp Đổng Tiên đuối sức thua chạy về núi.
Hà Nguyên Khánh lửa giận xung thiên vung chùy chạy xuống như bay. Kim Đạn Tử nạt lớn:
- Ngươi tên họ là chi, tài cán bao nhiên dám xuống đây múa rối?
Nguyên Khánh cười gằn:
- Ta là Hà Nguyên Khánh chỉ là Đô Thống bộ hạ của Nhạc Nguyên soái thôi, nhưng đủ sức sửa trị ngươi. Hãy nếm mùi chùy ta đây.
Vừa nói, Nguyên Khánh vận đủ mười thành công lực giáng xuống bá bốn chùy một lượt quyết hạ cho được Kim Đạn Tử. Nhưng quả chùy của Kim Đạn tử lại lợi hại vô song, hắn chỉ đánh vạt ngang qua mấy cái đã đánh bạt được quả chùy Hà Nguyên Khánh qua một bên. Tiếng chiêng trống vang rền lẫn với tiếng chùy va chạm nhau nghe ghê rợn. Hai bên đánh nhau tóe lửa hơn hai mươi hiệp, Hà Nguyên Khánh đuối sức liền quay ngựa chạy lên núi.
Quân Phiên mừng rỡ chạy về phi báo cho Ngột Truật hay, Ngột Truật nghĩ thầm:
- Cháu ta thắng liên tiếp mấy tướng rồi không nên để nó đánh lâu hơn sợ e đuối sức; để mai cho nó đánh nữa cũng chẳng muộn.
Nghĩ rồi truyền gióng chiêng thu binh. Kim Đạn Tử về dinh ra mắt Ngột Truật nói:
- Cháu vừa muốn bắt được Nhạc Nam man, tại sao Vương thúc lại thâu binh về?
Ngột Truật nói:
- Chú thấy cháu mới đến, người mệt ngựa mỏi, đánh lâu bất tiện nên kêu cháu về nghỉ để mai hãy ra tay cũng chẳng muộn.
Rồi Ngột Truật hối quân dọn tiệc ăn mừng.
Trong lúc ăn uống, Ngột Truật đem việc Nhạc Vân có sức mạnh phi thường ra nói cho Kim Đạn Tử nghe.
Kim Đạn Tử cười gằn đáp:
- Xin Vương thúc hãy an tâm, để ngày mai cháu ra trận bắt hết đem về cho Vương thúc.
Hôm ấy Nhạc Nguyên soái trở về trong lòng lo ngại chẳng yên, sợ tên tiêu Phiên lợi hại ấy có thể xông lên cướp trại, truyền lệnh cho chư tướng phải sẵn sàng ngăn giữ những nơi hiểm yếu.
Qua bữa sau Ngột Truật lại sai Kim Đạn Tử đến núi khiêu chiến. Quân sĩ vào phi báo, Nhạc Nguyên soái sai Trương Hiến ra ngựa. Trương Hiến vâng lệnh cầm thương lên ngựa xuống núi.
Vừa giáp mặt nhau, Kim Đạn Tử lên tiếng hỏi:
- Mi là ai hãy nói ra rồi sẽ đánh.
Trương Hiến đáp:
- Ta là Đại tướng Trương Hiến bộ hạ Nhạc Nguyên soái đây, nay ta vâng lệnh Nhạc Nguyên soái xuống đây bắt ngươi, hãy bó tay cho sớm.
Vừa nói vừa vung thương đâm tới, Kim Đạn Tử cũng vung chùy đón đánh. Hai ngựa giao kề, thương đâm chùy đỡ như Phượng múa rồng bay, thương chùy chạm nhau vang lên những tiếng kêu chát chúa quả là lưỡng hổ tranh hùng, khó biết thắng bại sẽ về ai? Hai bên đánh với nhau hơn bốn mươi hiệp, Trương Hiến cảm thấy bắt đầu đuối sức, ngăn đỡ chậm chạp hơn, mồ hôi toát ra ướt cả áo, liệu sức đánh không lại liền bỏ chạy về núi.
Nhạc Nguyên soái không biết làm sao buộc lòng phải treo miễn chiến bài, nhưng Kim Đạn Tử không chịu thu binh cứ đứng dưới núi chửi mắng om sòm. Nhạc Nguyên soái phải treo bảy cái miễn chiến bài. Ngột Truật hay tin vội sai tiểu Phiên ra gọi Kim Đạn Tử về.
Kim Đạn Tử về dinh đem việc đánh thắng Trương Hiến kể lại cho Ngột Truật nghe. Ngột Truật cả mừng nói:
- Ta xem tên Trương Hiến ấy lợi hại nhất trong hàng tướng của Tống Triều, hễ bắt được hắn thì quả núi này ắt về tay ta.
Nối rồi Ngột Truật dắt Kim Đạn Tử đi xem Thiết hoa xa, hai chú cháu lấy làm mừng ra.
Nhắc qua việc Nhạc Vân ở bên Kim Môn trấn về, khi đến dinh quân Phiên liền giục ngựa đánh thẳng vào dinh Hồ Hãn. Quân Phiên ào ra ngăn chặn, bị Nhạc Vân vung chùy đánh phá mãnh liệt, quân Phiên hoảng kinh vỡ chạy toán loạn.
Nhạc Vân qua khỏi dinh Phiên, lên vừa đến lưng chừng .núi trông thấy trên đỉnh Ngưu Đầu sơn treo một lượt bảy tấm miễn chiến bài, chàng lấy làm lạ nghĩ thầm:
- "Ta ra vào mấy phen chưa hề thấy một tên tướng Phiên nào ngăn cản ta nổi, tại sao trên núi lại treo miễn miễn bài như vậy? Hay là có tên tướng nào nhát gan treo lên chăng? Nếu quả vậy thì còn gì thể diện đòng họ Nhạc của ta".
Nghĩ rồi nổi giận giục ngựa lên đập bể nát hết bảy tấm miễn chiến bài.
Hôm ấy Nhạc Nguyên soái đang ngồi trong trướng buồn bực lo rầu bỗng nghe quân sĩ vào báo:
- Công tử đã về, hãy còn ở ngoài dinh chờ lệnh.
Nguyên soái truyền cho vào, Nhạc Vân bước vào quì bẩm:
- Con vâng lệnh đến Kim Môn trấn ra mắt Phó Tổng binh, người có gửi bổn chương về cho chúa công và một bức văn thư cho cha đây, người hứa sẽ gửi binh đến sau.
Nhạc Nguyên soái vừa tiếp lấy bẩn chương và văn thư, Nhạc Vân lại bẩm:
- Khi con về đến núi lại thấy bảy tấm miễn chiến bài không biết ai treo làm nhục họ Nhạc ta, nên con đập nát hết rồi. Xin cha hãy tra thử kẻ nào treo như vậy, lấy theo quân pháp mà xử tội.
Nhạc Nguyên soái nghe nói nạt lớn :
- Loài nghịch tử, miễn chiến bài ấy do ta truyền.treo sao lại dám đập phá? Thế là mi trái lệnh của ta rồi.
Rồi hô kẻ tả hữu dẫn Nhạc Vân ra chém, chư tướng cùng bước ra can:
- Công tử tuổi còn nhỏ, tính nóng nảy lại giàu lòng quả cảm nên mới phạm tội ấy xin Nguyên soái tha thứ một phen.
Nhạc Nguyên soái nói:
- Chư tướng không rõ chứ con ta, ta không trị được, làm sao trị nổi trăm ngàn quân tướng?
Chư tướng không dám nói nữa, Ngưu Cao bước ra nói:
- Để cho trọn tình hợp lý, tôi muốn xin trình một việc.
Nhạc Nguyên soái cau mày hỏi:
- Ngươi muốn trình việc gì?
Ngưu Cao đáp:
- Sở dĩ nguyên soái treo miễn chiến bài chỉ vì Kim Đạn Tử mạnh quá không ai đánh lại, chứ thật ra treo miễn chiến bài thật là nhục nhã, nay công tử tuổi còn thơ dại chưa biết rõ quân pháp, tuy vậy, công tử biết trọng danh dự nên mới đập phá đi, nếu chém chết công tử thì một là hại tình phụ tử, hai là địch quân sẽ chê cười ta vì quá sợ hãi mà giết chết mất một đại tướng. Chi bằng khiến công tử ra quân đánh với Kim Đạn Tử, nếu thắng được thì lấy công chuộc tội, bằng không thắng được, chừng ấy chiểu theo quân pháp trừng trị cũng chẳng muộn.
Nhạc Nguyên soái hỏi vặn:
- Ngươi dám bảo lãnh nó không?
Ngưu Cao bằng giọng cương quyết:
- Tôi xin tình nguyện bảo lãnh.
Nhạc Nguyên soái nói:
- Được rồi, nếu vậy ngươi hãy viết tờ bảo lãnh cho mau.
Ngưu Cao không viết được nên mượn Thang Hoài viết rồi chàng ký vào đem dâng lên Nhạc Nguyên soái. Nhạc Nguyên soái mới chịu truyền quân mở trói cho Nhạc Vân, lại khiến Ngưu Cao lãnh Nhạc Vân ra trận.
Ngưu Cao vâng lệnh vừa bước ra bỗng thấy quân thám tử hớt hải chạy vào, Ngưu Cao nắm lại gần giọng nói:
- Mi muốn vào phi báo việc gì đó?
Thám tử nói:
- Nay Hường Nhan Kim Đạn Tử lại đến dưới núi khiêu chiến, mắng nhiếc đủ điều nên tôi phải vào phi báo.
Ngưu Cao nói:
- Khỏi cần phải báo, sẽ có người đánh với hắn ngay bây giờ.
Ngưu Cao nắm tay Nhạc Vân dắt ra ngoài, vừa đi vừa nói nhỏ:
- Cháu xuống đánh với Kim Đạn Tử, nếu thắng được nó thì thôi bằng thua nó thì ráng sức phá dinh Phiên xông ra trốn chạy về nhà cho Thái Thái bênh vực thì ắt vô sự.
Nhạc Vân gật đầu cảm tạ rồi chú cháu lên ngựa cùng dẫn binh xuống núi.
Kim Đạn Tử thấy gã thiếu niên Nhạc Vân tỏ vẻ khinh thường gắn giọng hỏi:
- Tống tướng hết người rồi sao lại sai thằng con nít xuống đây chịu chết như vậy? Mi tên họ là chi hãy nói ra rồi ta cho hồn về nơi chín suối!
Nhạc Vân đáp:
- Ta là công tử Nhạc Vân, con của Nhạc Nguyên soái đây.
Kim Đạn Tử ngửa mặt lên trời cười hô hố.
- Thế thì hay lắm, ta quyết bắt mi để cha mi đầu hàng luôn thì tiện lắm. Hãy nếm thử quả chuỳ ta đây này.
Vừa nói vừa triển thần lực vung chuỳ đánh bổ xuống. Nhạc Vân cũng bình tĩnh đưa chuỳ đánh trả. Một người dùng hỗn thiết chuỳ hắc khí xông ra mù mịt. Anh hùng lại gặp anh hùng rất nên xứng tài, cân sức. Hai người đánh với nhau hơn bốn mươi hiệp vẫn chưa phân thắng bại.
Hai bên đều toát mồ hôi ướt cả áo. Nhạc Vân nghĩ thầm:
- Thằng Phiên con này quả nhiên lợi hại, hèn chi cha ta treo miễn chiến bài cũng phải.
Rồi hai người tiếp tục đánh riết đến tám mươi hiệp, hai bên đều há hốc mồm thở hồng hộc, nhưng nếu ai biết nhận xét kỹ sẽ thấy Nhạc Vân có phần đuối sức hơn.
Ngưu Cao theo dõi trận chiến cũng thấy được như vậy, nên vội lên tiếng để cổ võ Nhạc Vân:
- Bớ cháu! Hãy giết nó đi, đừng để cho nó chạy uổng lắm.
Kim Đạn Tử nghe gọi tưởng là Ngột Truật ở phía sau gọi mình nên quay đầu ngó lại, chậm tay một chút mà bị Nhạc Vân giáng xuống một chuỳ trúng nhằm vai té nhào xuống ngựa. Nhạc Vân liền rút gươm nhảy xuống cắt lấy thủ cấp đem về núi ra mắt Nguyên soái phục lệnh.
Nhạc Nguyên soái mừng rỡ tha tội cho Nhạc Vân và sai quân đem thủ cấp treo trước núi làm lệnh. Còn bên kia quân Phiên chỉ vác cái thây không đầu của Kim Đạn Tử đem về, ai nấy đều khóc rống lên thương tiếc chẳng cùng.
Ngột Truật kêu thợ, tiện một cái đầu cấy ráp vào tẩm liệm tử tế, sai người đem về bổn quốc rồi nói với Hấp Mê Xi:
- Hoàn cảnh này, nếu binh mã các xứ kéo đến một lượt thì chúng ta làm sao chống cự nổi?
Hấp Mê Xi nói:
- Tôi nghĩ cũng đã hết phương, bây giờ chỉ còn cách dốc hết binh mã đánh bừa một trận liều sống chết với chúng thôi.
Ngột Truật nghe nói làm thinh trong lòng buồn bực vô cùng.
Bây giờ xin nhắc lại việc Hàn Thế Trung ở tại Nhữ Nam, từ khi bị thất thủ ải quan cùng vợ là Lương phu nhân và hai con là Hàn Ngạn Trực và Hàn Thượng Đức chạy trốn lưu lạc một thời gian, nếm mật nằm gai chiêu tập binh mã về đánh dẹp bọn Tào Thành, Tào Lượng, Hạ Võ và Gia Vân, thu được binh sĩ hơn mười ngàn rồi dùng đường thuỷ kéo thẳng đến Hớn Dương cách Ngưu Đầu sơn chừng năm mươi dặm an dinh hạ trại. Hàn Thế Trung bàn bạc với Lương phu nhân:
- Bây giờ ta muốn kéo binh đến Ngưu Đầu sơn bảo giá, phu nhân nghĩ sao?
Lương phu nhân nói:
- Tướng công phải sai người đến trước báo cho Nhạc Nguyên soái để người tâu với thiên tử, nếu cần bảo ta đến trấn giữ một nơi nào khác có lợi hơn thì ta phải tuân theo, chúng ta tự tiện như vậy e bất tiện chăng?
Hàn Thế Trung gật đầu nói:
- Phu nhân nói thật chí lý.
Hàn Thế Trung vội viết một bổn chương và một phong thư niêm phong tử tế rồi hỏi chư tướng:
- Có ai dám lên Ngưu Đầu sơn mang bổn chương này đến cho Nhạc Nguyên soái không?
Dứt lời, một thanh niên độ mười sáu tuổi từ trong hàng bước ra, xem lại người ấy thì là nhị công tử Hàn Ngạn Trực tay cầm cây Hổ đầu thương, sức mạnh ít ai bì, quì xuống xin đi.
Hàn Nguyên soái liền giao bổn chương vào phong thư cho Hàn công tử và căn dặn:
- Con đi chuyến này phải cẩn thận lắm mới được.
Hàn công tử vâng lệnh lên ngựa nhắm Ngưu Đầu sơn thẳng tới. Đi vài mươi dặm, bỗng thấy một viên Tống tướng bại trận chạy đến, vừa thấy Hàn công tử vội lớn tiếng gọi:
- Hãy trở lại cho mau, phía sau có vô số quân Phiên kéo tới kia kìa.
Hàn công tử nghe nói tức cười, chưa kịp nói lời nào đã thấy Hồ Hãn giục ngựa lướt tới trước mặt. Hàn công tử không thèm hỏi nửa lời, cứ việc vung thương đâm thẳng. Hồ Hãn cũng đưa côn ngăn đỡ, nhưng Hàn công tử thương pháp tuyệt diệu đâm trên đánh dưới lia ha khiến Hồ Hãn luýnh quýnh không biết đường tránh né toan bỏ chạy, bỗng nghe công tử hét lên một tiếng nhằm giữa ngực Hồ Hãn đâm một thương ngã văng xuống ngựa rồi nhảy theo cắt lấy thủ cấp.
Viên tướng Tống kia thấy thế cả mừng chạy đến trước đầu ngựa vái Hàn công tử một cái và nói:
- Mong ơn tiểu tướng quân ra tay cứu tôi khỏi chết, vậy xin cho tôi biết quí danh.
Hàn công tử hỏi lại:
- Chính tôi cũng chưa biết rõ lão tướng quân là ai, vì sao lại bị chúng nó rượt như vậy?
Viên lão tướng ấy nói:
Tôi là Tống binh ở tại Ngẫu Đường quan họ Kim tên Tiết vâng lệnh Nhạc Nguyên soái đến đây bảo giá chẳng dè vừa đến cửa dinh quân Phiên, bị tướng Phiên chặn đánh, tôi bị thua chạy đến đây may gặp tướng quân nếu không, chắc tính mạng tôi chẳng còn.
Hàn công tử nghe nói vội vàng xuống ngựa, nói:
- Thì ra ngài là Kim Tổng binh mà tôi không biết, quả thật tôi rất có lỗi.
Kim Tổng binh nói:
- Tướng quân nói sao vậy? Hãy cho tôi biết tên họ.
Hàn công tử đáp:
- Cha tôi làm Lưỡng Lang quan Nguyên soái, mẹ tôi là Đô Đốc Lương phu nhân, còn tôi đây là con thứ hai tên Hàn Ngạn Trực, nay vâng lệnh cha tôi lên Ngưu Đầu sơn để trao thư cho Nhạc Nguyên soái chẳng dè gặp ngài nơi đây mà tôi không biết.
Kim Tiết nói:
- Thì ra công tử đây mà tôi không biết nên thất lễ, nay tôi đã bị quân Kim rượt theo chạy không còn mặt mũi nào vào triều kiến thiên tử, vậy tôi có mang một đạo bổn chương và một phong thư gửi cho em rể tôi là Ngưu Cao đây, tôi muốn nhờ công tử làm ơn đem hộ cho tôi để tôi ở đây đóng binh chờ thánh chỉ, không biết có được chăng?
Công tử đáp:
- Việc ấy thuận tiện lắm có gì không được?
Kim Tiết liền lấy bổn chương và văn thư trao cho Hàn công tử, chàng tiếp lấy giấu trong mình rồi lấy thủ cấp Hồ Hãn treo dưới cổ ngựa quay lại nói với Kim Tiết:
- Tôi xem con ngựa của tên Phiên này tốt lắm, sao ngài không đổi lấy mà dùng?
Kim Tiết nói:
- Chính tôi cũng nghĩ vậy.
Nói rồi đổi ngựa, đi theo công tử tiễn đưa. Khi đến ngã ba đường Kim Tiết gò cương lại, nói:
- Phía trước đây là núi Ngưu Đầu, dinh trại quân Phiên đóng dày khít nối dài hơn mười dặm, xin công tử hãy bảo trọng. Hàn Ngạn Trực nói:
- Xin Kim Tổng binh hãy đóng binh ngoài xa chờ thánh chỉ! Rồi Hàn công tử một mình một ngựa xông vào dinh Phiên mở đường lên Ngưu Đầu sơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook