Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em
-
Chương 1
Diệp Lâm Tây về nước rồi.
Diệp đại tiểu thư trời sinh cao ráo xinh đẹp, trên người mặc cả cây màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang bước ra khỏi sân bay, cô nhìn trái ngó phải, có vẻ như sợ bị người khác nhận ra.
Lái xe đã cho xe chạy vòng quanh sân bay ba vòng mới thấy cô xuất hiện. Tài xế xuống xe, đi vòng qua mở cửa ghế sau cho cô, Diệp Lâm Tây cúi người ngồi vào trong xe, đồng thời bỏ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Trong sân bay, điều hòa mát mẻ nên cô không cảm nhận được, vừa rồi chỉ đứng ở ngoài có hai phút đồng hồ, Diệp Lâm Tây đã có chút chịu không nổi. Cô là kiểu người không thể nếm trải gian khổ, không chịu được nóng, không chịu được lạnh. Chỉ ước rằng bốn mùa quanh năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày đều được sống trong mức nhiệt ổn định là hai mươi sáu độ mà thôi.
Chiếc vali nhỏ mà cô đem theo đã được tài xế xếp gọn gàng vào cốp. Tài xế quay trở lại xe, theo thói quen anh ta đưa một chai nước suối ra phía sau. Khi quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy Diệp Lâm Tây vừa cởi mũ và khẩu trang xuống. Tài xế khẽ giật mình, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Đương nhiên, Diệp Lâm Tây không để ý đến ánh mắt của đối phương, cô nhìn xuống chai nước suối có hàng chữ tiếng Anh rất lớn trên nhãn mác, suýt chút nữa thì thốt lên: Chỉ có cái này sao? Thương hiệu nước suối này nhìn thì có vẻ là một thương hiệu lớn nhưng thực tế lại chỉ là một nhãn hiệu bình dân được bày bán khắp nơi. Trước giờ Diệp Lâm Tây chưa từng uống.
Sau đó cô khẽ mím môi, nhớ ra đây không phải là tài xế của gia đình mình, tính khí hay bắt bẻ, kén chọn của tiểu công chúa vừa mới nảy sinh lập tức phải đè nén trở lại. Cô vươn tay cầm chai nước: “Cảm ơn.”
Nhìn xem, cô đúng là rất biết điều.
Sau khi người tài xế quay lên, anh ta không thể ngăn bản thân nhìn về vị khách đang ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Anh ta là một tài xế chuyên lái xe thương vụ, thông thường các hãng xe hơi hay hợp tác với những người giàu có, thậm chí còn từng lái xe cho nhiều ngôi sao lớn. Lần gần đây nhất, tiểu hoa đán đang rất nổi tiếng là Liên Vận Di đã ngồi xe của anh ta để đến than gia một sự kiện cách đây không lâu.
Khi đó anh ta vẫn luôn cảm thấy Liên Vận Di là người đẹp nhất mình từng gặp, chỉ cần ngồi trong xe thôi đã có cảm giác trên người cô ấy tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh xinh đẹp, khiến người ta không thể rời mắt. Nhưng bây giờ anh đã phát hiện, trong cuộc đời của một con người, không có gì là chắc chắn cả. Vị Trí của người đẹp nhất đã bị thay đổi trong vòng chưa đầy một tháng.
Dù sao thì tài xế cũng làm việc rất chuyên nghiệp, sau một vài giây gián đoạn, anh ta đã nhanh chóng thu vén lại tâm trí và khởi động xe. Khi xe khởi động, theo quán tính Diệp Lâm Tây khẽ lắc nhẹ cánh tay. Nước trong chai bị bắn ra ngoài một chút. Diệp Lâm Tây không kìm được lòng, khẽ thở dài. Nhớ chú Hứa quá.
Chú Hứa là tài xế đã lái xe cho nhà họ Diệp được hai mươi năm rồi, bình thường hay lái xe cho ba của Diệp Lâm Tây, nhưng ba Diệp Lâm Tây rất yêu chiều cô, chỉ cần cô ở trong nước, thì sẽ sắp xếp chú Hứa làm tài xế độc quyền của cô. Diệp đại tiểu thư đối với mọi việc đều luôn rất khắt khe và với tài xế cũng không phải là ngoại lệ.
Lần này bất đắc dĩ phải về nước, việc gì cũng giản lược khiến cô có chút không hài lòng.
Diệp Lâm Tây khoanh hai cánh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, tình cờ phát hiện gương mặt thanh tú xinh đẹp của mình được phản chiếu rõ ràng trên tấm dán kính màu đen của xe. Đột nhiên, cô lười nhác khẽ cười. Tiên nữ, thỉnh thoảng cũng phải hạ phàm chứ.
*
Xe đang chạy ở đường cao tốc trên cao, có lẽ vì gần ngoại ô nên bầu trời ở đây có chút trống trải, thoáng đãng, trên bầu trời có những đám mây xanh trông giống như cây kẹo bông, khi máy bay đang bay thấp vụt ngang qua sẽ kéo theo một dải mây dài, thanh mảnh, rõ rệt.
Diệp Lâm Tây từ nhỏ lớn lên tại Bắc An, ngay cả khi một năm rồi mới về nước, thì cũng không lo mọi người không nhận ra cô.
Điểm dừng chân đầu tiên của cô không phải là ở khách sạn mà là một nhà hàng Nhật Bản. Là loại cửa hàng mà bạn không thể tìm thấy trên Dianping.com (một App chuyên review đồ ăn ngon của Trung Quốc), nhà hàng này chỉ mở cửa cho khách hàng thành viên. Không phải Diệp Lâm Tây quá nhớ nhung tay nghề của đầu bếp ở nhà hàng này, mà là Khương Lập Hạ nhất quyết muốn tẩy trần cho cô.
Lúc ở trên xe, cô nhận được một tin nhắn thoại Wechat, là của Khương Lập Hạ gửi tới. Cô ấy nói: “Tớ đang bị tắc đường, nếu như cậu đến trước thì cứ đi thẳng vào phòng bao nhé.”
Khương Lập Hạ là bạn học cấp ba của cô, cũng giống như cô, hai người đều học Đại học chuyên ngành Luật.
Chỉ là Diệp Lâm Tây học ở một trường Luật hàng đầu nước ngoài, còn Khương Lập Hạ thì lại không đi theo nghành nghề mà mình đã chọn, bởi vì trong quãng thời gian thay vì căng thẳng vùi đầu vào học các điều luật tại trường đại học thì cô ấy lại dành thời gian rảnh của mình để viết tiểu thuyết mạng và thật bất ngờ là nó lại trở nên nổi tiếng.
Vài năm trở lại đây, với hào quang tốt nghiệp từ một ngôi trường danh giá, cô ấy đã nổi đình nổi đám, hô mưa gọi gió trong lĩnh vực điện ảnh.
Sau khi đến nhà hàng, Diệp Lâm Tây nhận ra rằng cô thực sự là người đến trước, còn Khương Lập Hạ vẫn đang kẹt xe trên đường. Cô ngồi trên tấm chiếu Tatami, thưởng thức được nửa chén trà, thì cuối cùng cánh cửa của phòng bao cũng đã được mở ra.
*Chiếu Tatami- một loại giống như chiếu cói, được sử dụng nhiều trong các nhà hàng kiểu Nhật.
Diệp Lâm Tây hơi sốt ruột nhướng mi, dù sao cũng không có mấy người dám đến muộn bắt cô phải đợi. Nhưng khi bốn mắt đối diện nhau, còn chưa kịp lên tiếng, Diệp Lâm Tây đã nghe thấy một câu vừa rõ ràng vừa sửng sốt: “Đù mẹ.”*
*Gốc của nó là Ngọa tào- một câu chửi thề cửa miệng giới trẻ Trung Quốc hay dùng nói với bạn bè thân thiết.
“Đây là thần tiên tỷ tỷ phương nào thế?”
“Bảo bối, mặc dù một năm qua tớ xem không ít ảnh của cậu, thế nhưng đến khi gặp người thật rồi vẫn cảm thấy quả thực là đẹp xuất sắc. Nếu như không phải gia đình cậu không cho phép cậu gia nhập làng giải trí, thì tớ đã mời cậu làm nữ chính trong bộ phim truyền hình mới của tớ rồi.”
Khương Lập Hạ khen ngợi* không chút che đậy, mặc dù có hơi khoa trương, nhưng vẫn đâm trúng vào lòng hãnh diện của Diệp Lâm Tây, Diệp đại tiểu thư vốn dĩ là kiều người ưa mềm mỏng, không thích cứng nhắc.
*彩虹屁: “Cầu vồng xì hơi” là một từ thông dụng được giới trẻ ngày nay sử dụng, dùng để ca ngợi thần tượng. Ngay cả khi thần tượng xì hơi, họ vẫn có thể được khen là cầu vồng. Thực ra thuật ngữ này đã có từ lâu, nhưng đến nay mới được dân cư mạng biết đến nhiều và mọi người sẽ không nghĩ rằng đây là một thuật ngữ xúc phạm, mà chỉ cảm thấy rất thú vị. Ở đây mình thay bằng từ Khen ngợi cho hợp văn cảnh.
Nhìn thấy thái độ tích cực thừa nhận sai lầm của Khương Lập Hạ, lửa giận trong lòng cô đã tiêu tan bảy tám phần.
Chỉ là cô vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh kiểu “Nếu khen vẻ đẹp của tôi thì có khen cả ngày không hết, tôi đã quen với việc đó rồi” và khóe miệng cũng chỉ hơi nhếch lên một chút, cô nhẹ nhàng nâng cằm, chỉ chỉ vào vị trí ngồi đối diện hai cái, ra hiệu cho Khương Lập Hạ nhanh ngồi xuống đó đi.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo như công chúa nhỏ của cô, Khương Lập Hạ hoàn toàn không thấy cô có chút ngạo mạn nào cả, cô ấy ngồi xuống, tiếp tục chào mời: “Tớ không phải vì muốn nịnh cậu mà nói những lời đó đâu.”
Diệp Lâm Tây nhàn nhạt gật đầu: “Tớ biết.”
Khương Lập Hạ nói những điều này thực sự không hề trái với lương tâm. Cô ấy và Diệp Lâm Tây đã không gặp nhau một năm, tất nhiên là đã xem không ít ảnh và video của nhau. Chỉ có điều, hôm nay nhìn thấy người thật ở đây vẫn có chút kinh ngạc. Nói rằng cô ấy bị bất ngờ khi vừa mở cửa bước vào là không hề quá lời.
Diệp Lâm Tây chỉ yên lặng ngồi đó, như thể tự mình mang đến ánh sáng.
Khương Lập Hạ và Diệp Lâm Tây học cùng trường với nhau, trước đó trên mạng vẫn thường hay nói rằng khi còn học cấp ba, những cô gái có ngoại hình xinh đẹp sắc sảo sẽ không nổi tiếng bằng những cô gái ngây thơ trong sáng được các chàng trai để ý đến.
Khương Lập Hạ luôn một mực chế diễu cách nói này.
Bất cứ ai có thể nói như vậy là bởi vì họ chưa bao giờ nhìn thấy cái gì được gọi là vẻ đẹp đến mức phát sáng, không gì sánh bằng. Bởi khi những cô gái ngây thơ đó đứng cạnh bên Diệp Lâm Tây, trông họ không khác gì những cô a hoàn và không một chàng trai nào thèm để mắt đến.
Cả hai người đều thích nhà hàng này, họ gọi những món mình muốn ăn và ngồi đợi phục vụ đưa đồ ăn lên.
Khương Lập Hạ nói: “Tớ thấy tiểu idol của cậu vẫn được cậu quan tâm để ý đến nhỉ, người mà một năm rồi không về nước, bất ngời lại vì cậu ta mà lẻn về.”
Diệp Lâm Tây: “Sửa lại cách dùng từ của cậu đi, tớ không phải là lẻn về.”
Khương Lập Hạ đã quên hoàn toàn sự khiêm tốn do khi nãy đến muộn: “Nếu không phải là lẻn về thì cậu đặt khách sạn làm gì, tại sao không về nhà ở?”
Diệp Lâm Tây: “…”
Diệp Lâm Tây về nước lần này quả thực là vì muốn xem buổi biểu diễn của idol nhà cô. Kể từ khi xem một chương trình của tiểu idol này do quá nhàm chán hồi năm đầu tiên ra nước ngoài, Diệp Lâm Tây đột nhiên mê mẩn anh ta luôn. Mặc dù không phải là kiểu hâm mộ thần tượng đến mức ám ảnh, nhưng cô vẫn cảm thấy nhất định phải tham gia buổi Concert kỷ niệm đặc biệt này, nếu không sẽ hối hận như thể không mua được chiếc túi mà mình yêu thích vậy.
Một lúc sau, Khương Lập Hạ cúi đầu nhìn xuống điện thoại, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lâm Tây với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Diệp Lâm Tây giọng nói nhàn nhạt: “Lại làm sao vậy?”
Khương Lập Hạ trực tiếp đưa điện thoại đến trước mặt cô, Diệp Lâm Tây rũ mắt nhìn vào dòng tin tức mới đăng trên Weibo.
Diệp Lâm Tây: “Cậu quả nhiên là vẫn theo dõi tài khoản của trang Tài chính hàng tuần.”
Khương Lập Hạ hít một hơi thật sâu, bây giờ việc cô vẫn theo dõi tài khoản của trang Tài chính là trọng tâm sao? dĩ nhiên là không.
Trọng tâm là nội dung của dòng tin tức trên Weibo này cơ.
Cô ấy nói: “Cậu nhìn dòng tin đăng trên weibo này đi.”
Thực ra, vừa rồi Diệp Lâm Tây cũng đã liếc qua dòng tin tức này rồi, nội dung là một bản bổ nhiệm nhân sự–
“Hôm nay, Tập đoàn Thịnh Á chính thức đưa ra thông báo rằng ông Phó Cẩm Hành, cựu trưởng bộ phận Đầu tư chiến lược của Tập đoàn đã được bổ nhiệm làm Chủ tịch của Tập đoàn công nghệ Thịnh Á và chịu hoàn toàn trách nhiệm về hoạt động chung cũng như việc quản lý hàng ngày của Công ty. Hy vọng rằng, tất cả các đồng nghiệp của chúng ta dưới sự lãnh đạo, dẫn dắt của ông Phó Cẩm Hành sẽ có thể phối hợp làm việc tốt với nhau để đấu tranh vì một tương lai tốt đẹp hơn.”
Khương Lập Hạ: “Được đó, thưa phu nhân chủ tịch.”
Vị chủ tịch mới nhậm chức này cũng chính là người chồng đã kết hôn với Diệp Lâm Tây được một năm.
Diệp Lâm Tây thờ ơ ngồi nguyên vị trí, ánh mắt chẳng mấy hứng thú, thậm chí cô còn nhìn xuống ngón tay của mình tựa như tin tức vừa rồi còn không hấp dẫn bằng bộ móng mà cô mới sơn.
Khương Lập Hạ hỏi: “Nhìn bộ dạng lãnh đạm của cậu, chắc hẳn cậu đã biết từ lâu rồi phải không?”
“Không phải.”
Nghe vậy, Khương Lập Hạ kinh ngạc: “Vậy tại sao cậu lại bình tĩnh như vậy?”
Lúc này, Diệp Lâm Tây rốt cuộc cũng nâng mắt lên nhìn cô ấy cười nhẹ: “Cậu có biết hiện tại có một loại mối quan hệ vợ chồng kiểu mới không?”
Khương Lập Hạ vểnh tai, chăm chú lắng nghe.
Diệp Lâm Tây chống cằm nhìn cô: “Vợ chồng trên danh nghĩa.”
*
Diệp Lâm Tây yên lặng ở trong khách sạn hai ngày, nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi, hơn nữa ngày mai lại là sinh nhật của tiểu idol nhà cô, đến bây giờ cô vẫn chưa chọn được “Chiến bào” cho mình.
Vị trí ngồi của cô lần này là hàng VIP đầu tiên, chỉ cách tiểu idol có vài mét. Bên cạnh đó, cô lại là kiểu người chỉn chu đến từng sợi tóc. Vì vậy, trang phục để mặc trong ngày xem biểu diễn tất nhiên phải được lựa chọn cẩn thận. Sau khi mua sắm cả một buổi chiều, Diệp Lâm Tây đến Spa để chăm sóc toàn thân. Khi trở về khách sạn, cả người đều toát lên vẻ tinh tế.
Cô bước vào đại sảnh, đúng lúc Khương Lập Hạ gọi điện đến, cô ấy hỏi: “Buổi tối có cuộc hẹn ăn cơm, đi không?”
“Không, ngày mai là buổi biểu diễn rồi, tớ muốn sặc đầy năng lượng cho mình.”
Khương Lập Hạ: “Concert cũng chẳng phải là do cậu tổ chức, cậu nâng cao tinh thần làm cái gì?”
Diệp Lâm Tây ho nhẹ một tiếng: “Nói tiếng người đi.”
Diệp Lâm Tây hết lần này tới lần khác không thể chịu được phong cách nói chuyện chợ búa của Khương Lập Hạ
“Thật đáng thương cho tổng tài của chúng ta, rõ ràng là sinh nhật cùng một ngày, mà vợ mình lại bỏ đi đón sinh nhật của một người đàn ông hoang dã khác.”
Diệp Lâm Tây bất mãn: “Cái gì mà người đàn ông hoang dã.”
Lần về nước bí mật này, đến cả ba mẹ Diệp Lâm Tây cũng không biết, bởi vì ngày diễn ra buổi biểu diễn lại trùng đúng với sinh nhật của Phó Cẩm Hành. Mặc dù cô và Phó Cẩm Hành kết hôn vì mục đích thương mại, nhưng sau khi kết hôn cả hai vẫn phối hợp rất tốt, ít nhất họ vẫn thể hiện đủ các biểu cảm yêu đương nhau. Vậy nên bỏ chồng đi xem concert của thần tượng, việc hủy hoại hình tượng này cô không làm được.
Bởi vì trước mặt có một đám người đang tiến vào thang máy, Diệp Lâm Tây vội bước nhanh hai bước, khi thang máy sắp đóng, cô nhẹ nhàng nhấc chân chặn cửa tháng máy lại. Chỉ có điều đôi chân dài miên man dưới chiếc váy ngắn lại bắt mắt hơn đôi giày mũi nhọn của cô. Thẳng tắp, mảnh mai, trắng muốt trên nền chân váy bút chì màu xanh lam đậm.
Vì bước vào tháng máy, Diệp Lâm Tây thản nhiên nói trước khi điện thoại mất tín hiệu: “Tớ muốn đón sinh nhật của bảo bối nhà tớ.”
Nói xong, cô theo thói quen nhìn lên cửa thang máy trước mặt, định dùng nó như một tấm gương để ngắm ngía lại bản thân, thang máy ở khách sạn năm sao toát ra mùi sang chảnh, mặt gương nhẵn nhụi đủ sáng để soi rõ mọi thứ trong thang máy, kể cả những người đang đứng bên trong.
Vì vậy, khi Diệp Lâm Tây nhìn thấy người đàn ông đứng sau lưng cô và những người khác xung quanh, cô đã lập tức nín thở.
Đó là một khuôn mặt anh tú đầy khiêu khích. Các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông góc cạnh rõ ràng, giống như một bức tượng điêu khắc, chỉ có điều thần sắc có chút lạnh nhạt, mang vẻ bất cần, xa cách, đôi mắt hẹp, dài, mang phong cách riêng biệt. Chỉ là đôi mắt đặc biệt này đang khẽ rủ xuống, rơi trên người cô.
Thang máy quá yên tĩnh.
Như bị mắc kẹt.
Cũng không biết qua bao lâu, người đàn ông kia phát hiện vẻ mặt ngày càng gượng gạo của cô mà lộ ra một chút ý đùa giỡn, sau đó anh nhẹ nhàng nhếch khóe miệng cười lạnh nhạt.
Như là đang trêu đùa. Rất lâu sau đó, một tiếng ‘Ting’ nhẹ nhàng báo hiệu thang máy đã đến số tầng có người muốn đến, sau khi cửa thang máy mở ra, người đàn ông vẫn đừng yên không nhúc nhích, thay vào đó những người đàn ông khác trong thang máy lại lần lượt bước ra.
Cuối cùng, trong thang máy chỉ còn lại hai người bọn họ. Khi cửa thang máy đóng lại, Diệp Lâm Tây lại nghe thấy giọng nói trầm ấm và gợi cảm của Phó Cẩm Hành. Chỉ là giọng điệu lại không mặn không nhạt.
Anh nói: “Em muốn đón sinh nhật của bảo bối nào?”
“……”
Diệp đại tiểu thư trời sinh cao ráo xinh đẹp, trên người mặc cả cây màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang bước ra khỏi sân bay, cô nhìn trái ngó phải, có vẻ như sợ bị người khác nhận ra.
Lái xe đã cho xe chạy vòng quanh sân bay ba vòng mới thấy cô xuất hiện. Tài xế xuống xe, đi vòng qua mở cửa ghế sau cho cô, Diệp Lâm Tây cúi người ngồi vào trong xe, đồng thời bỏ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Trong sân bay, điều hòa mát mẻ nên cô không cảm nhận được, vừa rồi chỉ đứng ở ngoài có hai phút đồng hồ, Diệp Lâm Tây đã có chút chịu không nổi. Cô là kiểu người không thể nếm trải gian khổ, không chịu được nóng, không chịu được lạnh. Chỉ ước rằng bốn mùa quanh năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày đều được sống trong mức nhiệt ổn định là hai mươi sáu độ mà thôi.
Chiếc vali nhỏ mà cô đem theo đã được tài xế xếp gọn gàng vào cốp. Tài xế quay trở lại xe, theo thói quen anh ta đưa một chai nước suối ra phía sau. Khi quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy Diệp Lâm Tây vừa cởi mũ và khẩu trang xuống. Tài xế khẽ giật mình, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Đương nhiên, Diệp Lâm Tây không để ý đến ánh mắt của đối phương, cô nhìn xuống chai nước suối có hàng chữ tiếng Anh rất lớn trên nhãn mác, suýt chút nữa thì thốt lên: Chỉ có cái này sao? Thương hiệu nước suối này nhìn thì có vẻ là một thương hiệu lớn nhưng thực tế lại chỉ là một nhãn hiệu bình dân được bày bán khắp nơi. Trước giờ Diệp Lâm Tây chưa từng uống.
Sau đó cô khẽ mím môi, nhớ ra đây không phải là tài xế của gia đình mình, tính khí hay bắt bẻ, kén chọn của tiểu công chúa vừa mới nảy sinh lập tức phải đè nén trở lại. Cô vươn tay cầm chai nước: “Cảm ơn.”
Nhìn xem, cô đúng là rất biết điều.
Sau khi người tài xế quay lên, anh ta không thể ngăn bản thân nhìn về vị khách đang ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Anh ta là một tài xế chuyên lái xe thương vụ, thông thường các hãng xe hơi hay hợp tác với những người giàu có, thậm chí còn từng lái xe cho nhiều ngôi sao lớn. Lần gần đây nhất, tiểu hoa đán đang rất nổi tiếng là Liên Vận Di đã ngồi xe của anh ta để đến than gia một sự kiện cách đây không lâu.
Khi đó anh ta vẫn luôn cảm thấy Liên Vận Di là người đẹp nhất mình từng gặp, chỉ cần ngồi trong xe thôi đã có cảm giác trên người cô ấy tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh xinh đẹp, khiến người ta không thể rời mắt. Nhưng bây giờ anh đã phát hiện, trong cuộc đời của một con người, không có gì là chắc chắn cả. Vị Trí của người đẹp nhất đã bị thay đổi trong vòng chưa đầy một tháng.
Dù sao thì tài xế cũng làm việc rất chuyên nghiệp, sau một vài giây gián đoạn, anh ta đã nhanh chóng thu vén lại tâm trí và khởi động xe. Khi xe khởi động, theo quán tính Diệp Lâm Tây khẽ lắc nhẹ cánh tay. Nước trong chai bị bắn ra ngoài một chút. Diệp Lâm Tây không kìm được lòng, khẽ thở dài. Nhớ chú Hứa quá.
Chú Hứa là tài xế đã lái xe cho nhà họ Diệp được hai mươi năm rồi, bình thường hay lái xe cho ba của Diệp Lâm Tây, nhưng ba Diệp Lâm Tây rất yêu chiều cô, chỉ cần cô ở trong nước, thì sẽ sắp xếp chú Hứa làm tài xế độc quyền của cô. Diệp đại tiểu thư đối với mọi việc đều luôn rất khắt khe và với tài xế cũng không phải là ngoại lệ.
Lần này bất đắc dĩ phải về nước, việc gì cũng giản lược khiến cô có chút không hài lòng.
Diệp Lâm Tây khoanh hai cánh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, tình cờ phát hiện gương mặt thanh tú xinh đẹp của mình được phản chiếu rõ ràng trên tấm dán kính màu đen của xe. Đột nhiên, cô lười nhác khẽ cười. Tiên nữ, thỉnh thoảng cũng phải hạ phàm chứ.
*
Xe đang chạy ở đường cao tốc trên cao, có lẽ vì gần ngoại ô nên bầu trời ở đây có chút trống trải, thoáng đãng, trên bầu trời có những đám mây xanh trông giống như cây kẹo bông, khi máy bay đang bay thấp vụt ngang qua sẽ kéo theo một dải mây dài, thanh mảnh, rõ rệt.
Diệp Lâm Tây từ nhỏ lớn lên tại Bắc An, ngay cả khi một năm rồi mới về nước, thì cũng không lo mọi người không nhận ra cô.
Điểm dừng chân đầu tiên của cô không phải là ở khách sạn mà là một nhà hàng Nhật Bản. Là loại cửa hàng mà bạn không thể tìm thấy trên Dianping.com (một App chuyên review đồ ăn ngon của Trung Quốc), nhà hàng này chỉ mở cửa cho khách hàng thành viên. Không phải Diệp Lâm Tây quá nhớ nhung tay nghề của đầu bếp ở nhà hàng này, mà là Khương Lập Hạ nhất quyết muốn tẩy trần cho cô.
Lúc ở trên xe, cô nhận được một tin nhắn thoại Wechat, là của Khương Lập Hạ gửi tới. Cô ấy nói: “Tớ đang bị tắc đường, nếu như cậu đến trước thì cứ đi thẳng vào phòng bao nhé.”
Khương Lập Hạ là bạn học cấp ba của cô, cũng giống như cô, hai người đều học Đại học chuyên ngành Luật.
Chỉ là Diệp Lâm Tây học ở một trường Luật hàng đầu nước ngoài, còn Khương Lập Hạ thì lại không đi theo nghành nghề mà mình đã chọn, bởi vì trong quãng thời gian thay vì căng thẳng vùi đầu vào học các điều luật tại trường đại học thì cô ấy lại dành thời gian rảnh của mình để viết tiểu thuyết mạng và thật bất ngờ là nó lại trở nên nổi tiếng.
Vài năm trở lại đây, với hào quang tốt nghiệp từ một ngôi trường danh giá, cô ấy đã nổi đình nổi đám, hô mưa gọi gió trong lĩnh vực điện ảnh.
Sau khi đến nhà hàng, Diệp Lâm Tây nhận ra rằng cô thực sự là người đến trước, còn Khương Lập Hạ vẫn đang kẹt xe trên đường. Cô ngồi trên tấm chiếu Tatami, thưởng thức được nửa chén trà, thì cuối cùng cánh cửa của phòng bao cũng đã được mở ra.
*Chiếu Tatami- một loại giống như chiếu cói, được sử dụng nhiều trong các nhà hàng kiểu Nhật.
Diệp Lâm Tây hơi sốt ruột nhướng mi, dù sao cũng không có mấy người dám đến muộn bắt cô phải đợi. Nhưng khi bốn mắt đối diện nhau, còn chưa kịp lên tiếng, Diệp Lâm Tây đã nghe thấy một câu vừa rõ ràng vừa sửng sốt: “Đù mẹ.”*
*Gốc của nó là Ngọa tào- một câu chửi thề cửa miệng giới trẻ Trung Quốc hay dùng nói với bạn bè thân thiết.
“Đây là thần tiên tỷ tỷ phương nào thế?”
“Bảo bối, mặc dù một năm qua tớ xem không ít ảnh của cậu, thế nhưng đến khi gặp người thật rồi vẫn cảm thấy quả thực là đẹp xuất sắc. Nếu như không phải gia đình cậu không cho phép cậu gia nhập làng giải trí, thì tớ đã mời cậu làm nữ chính trong bộ phim truyền hình mới của tớ rồi.”
Khương Lập Hạ khen ngợi* không chút che đậy, mặc dù có hơi khoa trương, nhưng vẫn đâm trúng vào lòng hãnh diện của Diệp Lâm Tây, Diệp đại tiểu thư vốn dĩ là kiều người ưa mềm mỏng, không thích cứng nhắc.
*彩虹屁: “Cầu vồng xì hơi” là một từ thông dụng được giới trẻ ngày nay sử dụng, dùng để ca ngợi thần tượng. Ngay cả khi thần tượng xì hơi, họ vẫn có thể được khen là cầu vồng. Thực ra thuật ngữ này đã có từ lâu, nhưng đến nay mới được dân cư mạng biết đến nhiều và mọi người sẽ không nghĩ rằng đây là một thuật ngữ xúc phạm, mà chỉ cảm thấy rất thú vị. Ở đây mình thay bằng từ Khen ngợi cho hợp văn cảnh.
Nhìn thấy thái độ tích cực thừa nhận sai lầm của Khương Lập Hạ, lửa giận trong lòng cô đã tiêu tan bảy tám phần.
Chỉ là cô vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh kiểu “Nếu khen vẻ đẹp của tôi thì có khen cả ngày không hết, tôi đã quen với việc đó rồi” và khóe miệng cũng chỉ hơi nhếch lên một chút, cô nhẹ nhàng nâng cằm, chỉ chỉ vào vị trí ngồi đối diện hai cái, ra hiệu cho Khương Lập Hạ nhanh ngồi xuống đó đi.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo như công chúa nhỏ của cô, Khương Lập Hạ hoàn toàn không thấy cô có chút ngạo mạn nào cả, cô ấy ngồi xuống, tiếp tục chào mời: “Tớ không phải vì muốn nịnh cậu mà nói những lời đó đâu.”
Diệp Lâm Tây nhàn nhạt gật đầu: “Tớ biết.”
Khương Lập Hạ nói những điều này thực sự không hề trái với lương tâm. Cô ấy và Diệp Lâm Tây đã không gặp nhau một năm, tất nhiên là đã xem không ít ảnh và video của nhau. Chỉ có điều, hôm nay nhìn thấy người thật ở đây vẫn có chút kinh ngạc. Nói rằng cô ấy bị bất ngờ khi vừa mở cửa bước vào là không hề quá lời.
Diệp Lâm Tây chỉ yên lặng ngồi đó, như thể tự mình mang đến ánh sáng.
Khương Lập Hạ và Diệp Lâm Tây học cùng trường với nhau, trước đó trên mạng vẫn thường hay nói rằng khi còn học cấp ba, những cô gái có ngoại hình xinh đẹp sắc sảo sẽ không nổi tiếng bằng những cô gái ngây thơ trong sáng được các chàng trai để ý đến.
Khương Lập Hạ luôn một mực chế diễu cách nói này.
Bất cứ ai có thể nói như vậy là bởi vì họ chưa bao giờ nhìn thấy cái gì được gọi là vẻ đẹp đến mức phát sáng, không gì sánh bằng. Bởi khi những cô gái ngây thơ đó đứng cạnh bên Diệp Lâm Tây, trông họ không khác gì những cô a hoàn và không một chàng trai nào thèm để mắt đến.
Cả hai người đều thích nhà hàng này, họ gọi những món mình muốn ăn và ngồi đợi phục vụ đưa đồ ăn lên.
Khương Lập Hạ nói: “Tớ thấy tiểu idol của cậu vẫn được cậu quan tâm để ý đến nhỉ, người mà một năm rồi không về nước, bất ngời lại vì cậu ta mà lẻn về.”
Diệp Lâm Tây: “Sửa lại cách dùng từ của cậu đi, tớ không phải là lẻn về.”
Khương Lập Hạ đã quên hoàn toàn sự khiêm tốn do khi nãy đến muộn: “Nếu không phải là lẻn về thì cậu đặt khách sạn làm gì, tại sao không về nhà ở?”
Diệp Lâm Tây: “…”
Diệp Lâm Tây về nước lần này quả thực là vì muốn xem buổi biểu diễn của idol nhà cô. Kể từ khi xem một chương trình của tiểu idol này do quá nhàm chán hồi năm đầu tiên ra nước ngoài, Diệp Lâm Tây đột nhiên mê mẩn anh ta luôn. Mặc dù không phải là kiểu hâm mộ thần tượng đến mức ám ảnh, nhưng cô vẫn cảm thấy nhất định phải tham gia buổi Concert kỷ niệm đặc biệt này, nếu không sẽ hối hận như thể không mua được chiếc túi mà mình yêu thích vậy.
Một lúc sau, Khương Lập Hạ cúi đầu nhìn xuống điện thoại, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lâm Tây với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Diệp Lâm Tây giọng nói nhàn nhạt: “Lại làm sao vậy?”
Khương Lập Hạ trực tiếp đưa điện thoại đến trước mặt cô, Diệp Lâm Tây rũ mắt nhìn vào dòng tin tức mới đăng trên Weibo.
Diệp Lâm Tây: “Cậu quả nhiên là vẫn theo dõi tài khoản của trang Tài chính hàng tuần.”
Khương Lập Hạ hít một hơi thật sâu, bây giờ việc cô vẫn theo dõi tài khoản của trang Tài chính là trọng tâm sao? dĩ nhiên là không.
Trọng tâm là nội dung của dòng tin tức trên Weibo này cơ.
Cô ấy nói: “Cậu nhìn dòng tin đăng trên weibo này đi.”
Thực ra, vừa rồi Diệp Lâm Tây cũng đã liếc qua dòng tin tức này rồi, nội dung là một bản bổ nhiệm nhân sự–
“Hôm nay, Tập đoàn Thịnh Á chính thức đưa ra thông báo rằng ông Phó Cẩm Hành, cựu trưởng bộ phận Đầu tư chiến lược của Tập đoàn đã được bổ nhiệm làm Chủ tịch của Tập đoàn công nghệ Thịnh Á và chịu hoàn toàn trách nhiệm về hoạt động chung cũng như việc quản lý hàng ngày của Công ty. Hy vọng rằng, tất cả các đồng nghiệp của chúng ta dưới sự lãnh đạo, dẫn dắt của ông Phó Cẩm Hành sẽ có thể phối hợp làm việc tốt với nhau để đấu tranh vì một tương lai tốt đẹp hơn.”
Khương Lập Hạ: “Được đó, thưa phu nhân chủ tịch.”
Vị chủ tịch mới nhậm chức này cũng chính là người chồng đã kết hôn với Diệp Lâm Tây được một năm.
Diệp Lâm Tây thờ ơ ngồi nguyên vị trí, ánh mắt chẳng mấy hứng thú, thậm chí cô còn nhìn xuống ngón tay của mình tựa như tin tức vừa rồi còn không hấp dẫn bằng bộ móng mà cô mới sơn.
Khương Lập Hạ hỏi: “Nhìn bộ dạng lãnh đạm của cậu, chắc hẳn cậu đã biết từ lâu rồi phải không?”
“Không phải.”
Nghe vậy, Khương Lập Hạ kinh ngạc: “Vậy tại sao cậu lại bình tĩnh như vậy?”
Lúc này, Diệp Lâm Tây rốt cuộc cũng nâng mắt lên nhìn cô ấy cười nhẹ: “Cậu có biết hiện tại có một loại mối quan hệ vợ chồng kiểu mới không?”
Khương Lập Hạ vểnh tai, chăm chú lắng nghe.
Diệp Lâm Tây chống cằm nhìn cô: “Vợ chồng trên danh nghĩa.”
*
Diệp Lâm Tây yên lặng ở trong khách sạn hai ngày, nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi, hơn nữa ngày mai lại là sinh nhật của tiểu idol nhà cô, đến bây giờ cô vẫn chưa chọn được “Chiến bào” cho mình.
Vị trí ngồi của cô lần này là hàng VIP đầu tiên, chỉ cách tiểu idol có vài mét. Bên cạnh đó, cô lại là kiểu người chỉn chu đến từng sợi tóc. Vì vậy, trang phục để mặc trong ngày xem biểu diễn tất nhiên phải được lựa chọn cẩn thận. Sau khi mua sắm cả một buổi chiều, Diệp Lâm Tây đến Spa để chăm sóc toàn thân. Khi trở về khách sạn, cả người đều toát lên vẻ tinh tế.
Cô bước vào đại sảnh, đúng lúc Khương Lập Hạ gọi điện đến, cô ấy hỏi: “Buổi tối có cuộc hẹn ăn cơm, đi không?”
“Không, ngày mai là buổi biểu diễn rồi, tớ muốn sặc đầy năng lượng cho mình.”
Khương Lập Hạ: “Concert cũng chẳng phải là do cậu tổ chức, cậu nâng cao tinh thần làm cái gì?”
Diệp Lâm Tây ho nhẹ một tiếng: “Nói tiếng người đi.”
Diệp Lâm Tây hết lần này tới lần khác không thể chịu được phong cách nói chuyện chợ búa của Khương Lập Hạ
“Thật đáng thương cho tổng tài của chúng ta, rõ ràng là sinh nhật cùng một ngày, mà vợ mình lại bỏ đi đón sinh nhật của một người đàn ông hoang dã khác.”
Diệp Lâm Tây bất mãn: “Cái gì mà người đàn ông hoang dã.”
Lần về nước bí mật này, đến cả ba mẹ Diệp Lâm Tây cũng không biết, bởi vì ngày diễn ra buổi biểu diễn lại trùng đúng với sinh nhật của Phó Cẩm Hành. Mặc dù cô và Phó Cẩm Hành kết hôn vì mục đích thương mại, nhưng sau khi kết hôn cả hai vẫn phối hợp rất tốt, ít nhất họ vẫn thể hiện đủ các biểu cảm yêu đương nhau. Vậy nên bỏ chồng đi xem concert của thần tượng, việc hủy hoại hình tượng này cô không làm được.
Bởi vì trước mặt có một đám người đang tiến vào thang máy, Diệp Lâm Tây vội bước nhanh hai bước, khi thang máy sắp đóng, cô nhẹ nhàng nhấc chân chặn cửa tháng máy lại. Chỉ có điều đôi chân dài miên man dưới chiếc váy ngắn lại bắt mắt hơn đôi giày mũi nhọn của cô. Thẳng tắp, mảnh mai, trắng muốt trên nền chân váy bút chì màu xanh lam đậm.
Vì bước vào tháng máy, Diệp Lâm Tây thản nhiên nói trước khi điện thoại mất tín hiệu: “Tớ muốn đón sinh nhật của bảo bối nhà tớ.”
Nói xong, cô theo thói quen nhìn lên cửa thang máy trước mặt, định dùng nó như một tấm gương để ngắm ngía lại bản thân, thang máy ở khách sạn năm sao toát ra mùi sang chảnh, mặt gương nhẵn nhụi đủ sáng để soi rõ mọi thứ trong thang máy, kể cả những người đang đứng bên trong.
Vì vậy, khi Diệp Lâm Tây nhìn thấy người đàn ông đứng sau lưng cô và những người khác xung quanh, cô đã lập tức nín thở.
Đó là một khuôn mặt anh tú đầy khiêu khích. Các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông góc cạnh rõ ràng, giống như một bức tượng điêu khắc, chỉ có điều thần sắc có chút lạnh nhạt, mang vẻ bất cần, xa cách, đôi mắt hẹp, dài, mang phong cách riêng biệt. Chỉ là đôi mắt đặc biệt này đang khẽ rủ xuống, rơi trên người cô.
Thang máy quá yên tĩnh.
Như bị mắc kẹt.
Cũng không biết qua bao lâu, người đàn ông kia phát hiện vẻ mặt ngày càng gượng gạo của cô mà lộ ra một chút ý đùa giỡn, sau đó anh nhẹ nhàng nhếch khóe miệng cười lạnh nhạt.
Như là đang trêu đùa. Rất lâu sau đó, một tiếng ‘Ting’ nhẹ nhàng báo hiệu thang máy đã đến số tầng có người muốn đến, sau khi cửa thang máy mở ra, người đàn ông vẫn đừng yên không nhúc nhích, thay vào đó những người đàn ông khác trong thang máy lại lần lượt bước ra.
Cuối cùng, trong thang máy chỉ còn lại hai người bọn họ. Khi cửa thang máy đóng lại, Diệp Lâm Tây lại nghe thấy giọng nói trầm ấm và gợi cảm của Phó Cẩm Hành. Chỉ là giọng điệu lại không mặn không nhạt.
Anh nói: “Em muốn đón sinh nhật của bảo bối nào?”
“……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook