Có càng nhiều zombie lao qua, Lục Trác dẫn đầu nhảy xuống xe, Cao Thiến và Ninh Mông theo sát phía sau.

Cao Thiến rút dao găm ra, mỗi một dao đâm về phía zombie đều vô cùng chuẩn các, chiêu thức của cô ấy tiêu sái, hoa lệ, khiến người nhìn hoa mắt.

Phong cách của Lục Trác hoàn toàn khác biệt, thân hình cậu ấy gầy gò, trên tay không có bất kỳ vũ khí gì, các chiêu thức với kỹ xảo võ thuật vô cùng truyền thống, đầu tiên là lấy cùi chỏ hoặc đầu gối công kích công kích khớp nối của zombie, tiếp đó đánh liên hoàn vào đầu zombie, chiêu thức giản dị, tốc độ cực nhanh.

So với hai người này, Ninh Mông rõ ràng là con gà, nhưng cô cũng khác so với lúc vừa tới, gần đây học được không ít kỹ xảo với Cao Thiến, tay cô nắm dao găm, đầu tiên quan sát quỹ tích hành động của zombie, né tránh đợt công kích trí mạng đầu tiên của zombie, sau đó lại tìm thời cơ, xuất chiêu chuẩn xác, cuối cùng dao găm của cô cũng thành công đâm vào đầu một con zombie, con zombie kia ngã xuống, co quắp mấy lần rồi bất động.

Đây là lần đầu tiên ba người hợp tác, lại ăn ý đến kinh người.

Người đàn ông áo đen bên kia có cơ hội thở dốc, đổi xong băng đạn, lại là mấy tiếng súng vang bằng bằng bằng, zombie nhao nhao đổ xuống.


Nhưng zombie trong tòa nhà thật sự là quá nhiều, liên tục không ngừng nhảy xuống từ trên tầng, hoặc là lao ra từ trong hành lang.

Cao Thiến la lớn: "Zombie nhiều lắm, chúng ta không giết xong được, nhanh lên xe.

"Ninh Mông tranh thủ thời gian đỡ ông cụ dậy, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông áo đen: "Anh không sao chứ, lên xe với chúng tôi đi.

"Người đàn ông lắc đầu: "Tôi không sao, cô dẫn bọn họ đi, tôi lái xe.

"Anh ta nói xong, giúp Ninh Mông đỡ ông cụ dậy, sau đó quay người nhanh chân rời đi, đi đến trước xe máy, đội mũ bảo hiểm lên, phóng xe máy lao đi.

Sau khi Ninh Mông đỡ ông cụ lên xe, trở lại phòng điều khiển, chờ sau khi Cao Thiến và Lục Trác lên xe, gạt về số lùi, tăng tốc lái xe rời khỏi khu vực này, sau khi trở lại đường cái mới hoàn toàn cắt đuôi được zombie đuổi theo.


Mà người đàn ông áo đen kia đã phóng xe máy chạy về phía ngược lại, Ninh Mông nhìn bóng dáng anh ta từ kính chiếu hậu, trong lòng có chút tiếc nuối, nếu vừa rồi có thể hỏi tên của anh ta thì tốt.

Tạm thời an toàn, người trên xe mới đều thở phào một hơi.

Từ Tự Kiệt ôm vợ và bố vợ, ba người dựa vào cùng một chỗ, cảm nhận được khoảnh khắc sống lại kiếp này.

"Tôi đưa mọi người tới khu cách ly trước, mọi người có thể được cứu chữa.

" Ninh Mông nói.

Từ Tự Kiệt nhìn vợ và bố vợ một chút, ngẩng đầu nói: "Làm phiền mọi người đưa chúng tôi tới nhà bố vợ tôi, chúng tôi không đi khu cách ly.

"Cao Thiến quay đầu: "Ba người đều đã bị thương, không cần đi chữa trị sao?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương