Nhà Văn Truyện Thiếu Nữ Và Vị Biên Tập Ôn Nhu
-
Chương 1: Có một cái người kỳ quái.
Ánh mắt Tiết Hách lần thứ ba nhìn về phía tên nhóc kỳ quái kia, người nọ tựa hồ cũng phát hiện ra.
Kỳ thực cũng không phải chuyện gì đặc biệt kỳ quái cho lắm, dù sao ở thời đại này, làm cái gì đều là quyền tự do của người ta.
Chỉ là…
Thật sự là không có cách nào để ngồi yên mà mặc kệ. Tiết Hách thở dài.
“Này, cậu.” Tiết Hách cao gần một mét chín, người nọ đứng trước mặt hắn quả thực giống như đứng trước đỉnh núi thái sơn.
“…!!!!” Trong siêu thị mà mặc áo tay dài, quần dài, còn đội thêm mũ, thậm chí còn khoa trương đến mức đeo thêm một cặp kính mát. Tên nhóc khẩn trương nhìn hắn, thậm chí hai tay vô ý vô thức mà làm ra bộ dáng phòng vệ.
“… Xin lỗi, chẳng qua tôi cảm thấy cậu làm lỡ thời gian của mọi người quá lâu.” Tiết Hách bất đắc dĩ nói.
Mặc dù bây giờ siêu thị cũng không tính là quá nhiều người, thế nhưng các bác gái mua nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị cho bữa tối đứng đằng sau đã bắt đầu oán trách. Cái người trẻ tuổi ăn mặc khoa trương này đã đứng trước quầy thu ngân khá lâu rồi, nhìn bộ dáng của cậu ta hình như là không mang đủ tiền.
Tuy khuôn mặt của người trẻ tuổi cơ hồ bị che hết toàn bộ, nhưng từ động tác của tứ chi thì có thể nhìn ra được cậu đang rất kinh hoảng. Tiết Hách vì phải chờ đợi mà trong người đã tích một bụng hỏa, nhưng lại phát hiện mình không có cách nào để nổi nóng với người đang sợ hãi này, hắn thở dài: “Xin hỏi là chuyện gì đang xảy ra?”
Lời này không phải hỏi người trẻ tuổi quái lạ mà là nhân viên thu ngân rõ ràng đã không nhịn được nữa.
Nhân viên thu ngân tiểu thư oán giận mà nói: “Lúc tính tiền thì vị tiên sinh này còn thiếu mười hai đồng nhưng trên người lại không đủ tiền mặt, cũng không có thẻ. Hơn nữa mặc kệ tôi khuyên thế nào, cũng không muốn bỏ xuống một ít đồ.”
Tiết Hách nhìn mũi chân người trẻ tuổi cuộn tròn, tựa hồ càng thêm bất an.
Hắn thuận lợi đem hai gói mì ăn liền bỏ vào giỏ của mình rồi tính tiền, sau đó nói với nhân viên thu ngân: “Cô cứ tính tiền cho cậu ấy trước đi.” Người trẻ tuổi kia kinh ngạc ngẩng đầu lên, muốn đoạt lại đồ vật của chính mình.
Tiết Hách lấy tay vỗ vỗ đầu của cậu: “Bình tĩnh đừng nóng.” Vì quanh năm chơi bóng nên lòng bàn tay của hắn rất có lực, ngoài dự đoán liền xoa xuống đầu người trẻ tuổi để động viên.
Nhân viên thu ngân thuần thục lấy tiền, những người phía sau cuối cùng cũng có thể di chuyển lên phía trước.
Tiết Hách thanh toán xong liền đem gói mì lấy ra, kín đáo đưa cho người trẻ tuổi: “Xem như là tôi mời khách. Lần sau ra khỏi cửa đừng sơ ý như thế nữa. Tạm biệt.” Hắn nói xong cũng không để ý đến phản ứng của người trẻ tuổi, sải bước rời đi.
*
Bạch Khê về đến nhà, nhanh chóng đem áo khoác nóng bức, mũ và kính mát cởi ra hết, dọc theo đường vào phòng, đồ vật của cậu rải rác trên sàn nhà. Cởi bỏ tất cả mọi thứ xong, Bạch Khê thay áo sợi bông màu đen và quần cộc thường ngày, cầm theo một cái túi lớn gì đó đi tới tủ trước lạnh.
Bạch Khê rất ít khi ra ngoài, cũng rất ít rèn luyện cho nên thoạt nhìn rất là gầy yếu, da dẻ trắng nõn, một mái tóc màu nâu khác hẳn với người Châu Á trời sinh đã là tóc đen, khiến cho cậu thoạt nhìn rất dịu ngoan và mê người. Khuôn mặt tối tăm của Bạch Khê không thay đổi mà liếc mắt nhìn cái tủ lạnh, ánh điện bên trong chiếu sáng hình dáng của cậu. Mắt phượng dài nhỏ, mũi vểnh cao, còn có đôi môi đỏ thắm, thoạt nhìn vô cùng nữ tính.
Cậu rầu rĩ không vui đem mấy thứ đồ mua từ siêu thị nhét vào trong tủ lạnh, nhìn hai gói mì ăn liền kia, trong lòng hiện lên một nỗi buồn bực không nói được. Tiện tay ném vào luôn, nhắm mắt làm ngơ.
Mở máy vi tính ra, kết nối internet, QQ tự động đăng nhập lấp loé liên tục.
Cậu mở khung chat, thì ra là biên tập của cậu.
Tiết Gia Tiểu Nhị: Thủy đại, có ở đó hay không?
Giang Thủy Bích: Ừ.
Tiết Gia Tiểu Nhị: Thủy đại, gần đây em muốn ra ngoài học tập, trong cơ quan muốn thay đổi biên tập cho anh, xin hỏi anh có muốn không?
Giang Thủy Bích: Em đi bao lâu?
Tiết Gia Tiểu Nhị: QAQ ba tháng.
Giang Thủy Bích: Anh không thích người lạ
Tiết Gia Tiểu Nhị: QAQ Em biết, nhưng mà đã như vậy rồi thì phải làm sao bây giờ...
Giang Thủy Bích: Em không có ở đây thì anh có thể đem bản thảo gửi đến hòm thư cho em.
Tiết Gia Tiểu Nhị: Tóm lại là không tiện, muốn tìm một cái chân chạy cho anh.
Giang Thủy Bích: Không cần
Tiết Gia Tiểu Nhị: … Kỳ thực, em đã tìm xong rồi
Giang Thủy Bích: Không cần, off đây.
Không quan tâm đến vị biên tập ở bên kia kêu gào trong đau đớn, Bạch Khê thẳng thắn đóng QQ, nhàm chán đi dạo trên mạng.
Cái tên Bạch Khê này rất ít người biết, thế nhưng nếu như đem tên “Giang Bích Thủy” tìm kiếm trên thanh công cụ, chỉ sợ sẽ có rất nhiều kết quả.
Giang Bích Thủy là bút danh của Bạch Khê, sau khi cậu tốt nghiệp đại học, liền chuyên tâm ở nhà tiến hành sáng tác văn học.
Văn phong của Giang Bích Thủy rất lão luyện, dùng từ hay sắp xếp câu đều rất tinh tế và đơn giản nhưng lại phi thường kinh điển. Cậu phủ sóng ở một phạm vi rất rộng, bất kể là sáng tác tiểu thuyết, bình luận phim truyền hình, đánh giá văn học đều viết rất hay, rất được đọc giả yêu thích. Trong đó, thể loại được mọi người ưa chuộng nhất chính là mấy mẩu truyện ngắn của Giang Bích Thủy trong một tạp chí thiếu nữ nào đó. Ở thể thể loại này có một phong cách hành văn riêng, những dòng suy nghĩ mang theo thương cảm ngọt ngào, văn phong rất thích hợp cho các thiếu nữ đọc vào những lúc trời mưa hay thời điểm mà mùa hoa nở rộ.
Mỗi tháng Bạch Khê sẽ giao một phần bản thảo cho Tiết Gia Tiểu Nhị, mà thật sự cái người biên tập vô cùng bất cẩn này chính là học muội của cậu.
Bởi vì năm đó ở trường học, Bạch Khê là một chỉ huy trực ban cho nên vẫn tính là có tiếp xúc với người khác. Sau khi tốt nghiệp, học muội làm một biên tập nhỏ cho một tạp chí thiếu nữ, thường thường nhờ Bạch Khê viết một ít truyện ngắn, thường xuyên qua lại như vậy cuối cùng thẳng thắn đem Bạch Khê hợp nhất thành tác giả cố định, mỗi tháng đều phải nộp một bản thảo.
Bạch Khê nhàm chán đi dạo một lúc trên mạng, liền mở văn bản ra rồi bắt đầu viết truyện. Tháng này cậu vẫn chưa viết được chữ nào, chỉ mới sắp xếp lại bản thảo thôi. Lúc ý tưởng đang nổi lên, điện thoại trên bàn rung động, cậu không nhịn được cầm lên nhìn, hóa ra là tin nhắn của học muội gửi tới
【Ngày mai em sẽ sắp xếp để chuyển giao cho biên tập mới, xin học trưởng không được tùy hứng!】
Dời mắt khỏi danh xưng học trưởng, Bạch Khê yên lặng nhìn mấy lần, trong lòng buồn bực muốn chết. Cậu đứng lên nhưng khuôn mặt vẫn không thay đổi, chỉ là khóe miệng hơi có chút cong xuống, cậu đi tới trước tủ lạnh, tìm một túi khoai tây chiên ở bên trong, sau đó yên lặng lạch cạch lạch cạch đem đồ trong túi cắn nát bét…
Trở lại trước máy tính, Bạch Khê trấn định lại, cậu đóng điện thoại di động lại, tiếp tục sáng tác.
Kỳ thực cũng không phải chuyện gì đặc biệt kỳ quái cho lắm, dù sao ở thời đại này, làm cái gì đều là quyền tự do của người ta.
Chỉ là…
Thật sự là không có cách nào để ngồi yên mà mặc kệ. Tiết Hách thở dài.
“Này, cậu.” Tiết Hách cao gần một mét chín, người nọ đứng trước mặt hắn quả thực giống như đứng trước đỉnh núi thái sơn.
“…!!!!” Trong siêu thị mà mặc áo tay dài, quần dài, còn đội thêm mũ, thậm chí còn khoa trương đến mức đeo thêm một cặp kính mát. Tên nhóc khẩn trương nhìn hắn, thậm chí hai tay vô ý vô thức mà làm ra bộ dáng phòng vệ.
“… Xin lỗi, chẳng qua tôi cảm thấy cậu làm lỡ thời gian của mọi người quá lâu.” Tiết Hách bất đắc dĩ nói.
Mặc dù bây giờ siêu thị cũng không tính là quá nhiều người, thế nhưng các bác gái mua nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị cho bữa tối đứng đằng sau đã bắt đầu oán trách. Cái người trẻ tuổi ăn mặc khoa trương này đã đứng trước quầy thu ngân khá lâu rồi, nhìn bộ dáng của cậu ta hình như là không mang đủ tiền.
Tuy khuôn mặt của người trẻ tuổi cơ hồ bị che hết toàn bộ, nhưng từ động tác của tứ chi thì có thể nhìn ra được cậu đang rất kinh hoảng. Tiết Hách vì phải chờ đợi mà trong người đã tích một bụng hỏa, nhưng lại phát hiện mình không có cách nào để nổi nóng với người đang sợ hãi này, hắn thở dài: “Xin hỏi là chuyện gì đang xảy ra?”
Lời này không phải hỏi người trẻ tuổi quái lạ mà là nhân viên thu ngân rõ ràng đã không nhịn được nữa.
Nhân viên thu ngân tiểu thư oán giận mà nói: “Lúc tính tiền thì vị tiên sinh này còn thiếu mười hai đồng nhưng trên người lại không đủ tiền mặt, cũng không có thẻ. Hơn nữa mặc kệ tôi khuyên thế nào, cũng không muốn bỏ xuống một ít đồ.”
Tiết Hách nhìn mũi chân người trẻ tuổi cuộn tròn, tựa hồ càng thêm bất an.
Hắn thuận lợi đem hai gói mì ăn liền bỏ vào giỏ của mình rồi tính tiền, sau đó nói với nhân viên thu ngân: “Cô cứ tính tiền cho cậu ấy trước đi.” Người trẻ tuổi kia kinh ngạc ngẩng đầu lên, muốn đoạt lại đồ vật của chính mình.
Tiết Hách lấy tay vỗ vỗ đầu của cậu: “Bình tĩnh đừng nóng.” Vì quanh năm chơi bóng nên lòng bàn tay của hắn rất có lực, ngoài dự đoán liền xoa xuống đầu người trẻ tuổi để động viên.
Nhân viên thu ngân thuần thục lấy tiền, những người phía sau cuối cùng cũng có thể di chuyển lên phía trước.
Tiết Hách thanh toán xong liền đem gói mì lấy ra, kín đáo đưa cho người trẻ tuổi: “Xem như là tôi mời khách. Lần sau ra khỏi cửa đừng sơ ý như thế nữa. Tạm biệt.” Hắn nói xong cũng không để ý đến phản ứng của người trẻ tuổi, sải bước rời đi.
*
Bạch Khê về đến nhà, nhanh chóng đem áo khoác nóng bức, mũ và kính mát cởi ra hết, dọc theo đường vào phòng, đồ vật của cậu rải rác trên sàn nhà. Cởi bỏ tất cả mọi thứ xong, Bạch Khê thay áo sợi bông màu đen và quần cộc thường ngày, cầm theo một cái túi lớn gì đó đi tới tủ trước lạnh.
Bạch Khê rất ít khi ra ngoài, cũng rất ít rèn luyện cho nên thoạt nhìn rất là gầy yếu, da dẻ trắng nõn, một mái tóc màu nâu khác hẳn với người Châu Á trời sinh đã là tóc đen, khiến cho cậu thoạt nhìn rất dịu ngoan và mê người. Khuôn mặt tối tăm của Bạch Khê không thay đổi mà liếc mắt nhìn cái tủ lạnh, ánh điện bên trong chiếu sáng hình dáng của cậu. Mắt phượng dài nhỏ, mũi vểnh cao, còn có đôi môi đỏ thắm, thoạt nhìn vô cùng nữ tính.
Cậu rầu rĩ không vui đem mấy thứ đồ mua từ siêu thị nhét vào trong tủ lạnh, nhìn hai gói mì ăn liền kia, trong lòng hiện lên một nỗi buồn bực không nói được. Tiện tay ném vào luôn, nhắm mắt làm ngơ.
Mở máy vi tính ra, kết nối internet, QQ tự động đăng nhập lấp loé liên tục.
Cậu mở khung chat, thì ra là biên tập của cậu.
Tiết Gia Tiểu Nhị: Thủy đại, có ở đó hay không?
Giang Thủy Bích: Ừ.
Tiết Gia Tiểu Nhị: Thủy đại, gần đây em muốn ra ngoài học tập, trong cơ quan muốn thay đổi biên tập cho anh, xin hỏi anh có muốn không?
Giang Thủy Bích: Em đi bao lâu?
Tiết Gia Tiểu Nhị: QAQ ba tháng.
Giang Thủy Bích: Anh không thích người lạ
Tiết Gia Tiểu Nhị: QAQ Em biết, nhưng mà đã như vậy rồi thì phải làm sao bây giờ...
Giang Thủy Bích: Em không có ở đây thì anh có thể đem bản thảo gửi đến hòm thư cho em.
Tiết Gia Tiểu Nhị: Tóm lại là không tiện, muốn tìm một cái chân chạy cho anh.
Giang Thủy Bích: Không cần
Tiết Gia Tiểu Nhị: … Kỳ thực, em đã tìm xong rồi
Giang Thủy Bích: Không cần, off đây.
Không quan tâm đến vị biên tập ở bên kia kêu gào trong đau đớn, Bạch Khê thẳng thắn đóng QQ, nhàm chán đi dạo trên mạng.
Cái tên Bạch Khê này rất ít người biết, thế nhưng nếu như đem tên “Giang Bích Thủy” tìm kiếm trên thanh công cụ, chỉ sợ sẽ có rất nhiều kết quả.
Giang Bích Thủy là bút danh của Bạch Khê, sau khi cậu tốt nghiệp đại học, liền chuyên tâm ở nhà tiến hành sáng tác văn học.
Văn phong của Giang Bích Thủy rất lão luyện, dùng từ hay sắp xếp câu đều rất tinh tế và đơn giản nhưng lại phi thường kinh điển. Cậu phủ sóng ở một phạm vi rất rộng, bất kể là sáng tác tiểu thuyết, bình luận phim truyền hình, đánh giá văn học đều viết rất hay, rất được đọc giả yêu thích. Trong đó, thể loại được mọi người ưa chuộng nhất chính là mấy mẩu truyện ngắn của Giang Bích Thủy trong một tạp chí thiếu nữ nào đó. Ở thể thể loại này có một phong cách hành văn riêng, những dòng suy nghĩ mang theo thương cảm ngọt ngào, văn phong rất thích hợp cho các thiếu nữ đọc vào những lúc trời mưa hay thời điểm mà mùa hoa nở rộ.
Mỗi tháng Bạch Khê sẽ giao một phần bản thảo cho Tiết Gia Tiểu Nhị, mà thật sự cái người biên tập vô cùng bất cẩn này chính là học muội của cậu.
Bởi vì năm đó ở trường học, Bạch Khê là một chỉ huy trực ban cho nên vẫn tính là có tiếp xúc với người khác. Sau khi tốt nghiệp, học muội làm một biên tập nhỏ cho một tạp chí thiếu nữ, thường thường nhờ Bạch Khê viết một ít truyện ngắn, thường xuyên qua lại như vậy cuối cùng thẳng thắn đem Bạch Khê hợp nhất thành tác giả cố định, mỗi tháng đều phải nộp một bản thảo.
Bạch Khê nhàm chán đi dạo một lúc trên mạng, liền mở văn bản ra rồi bắt đầu viết truyện. Tháng này cậu vẫn chưa viết được chữ nào, chỉ mới sắp xếp lại bản thảo thôi. Lúc ý tưởng đang nổi lên, điện thoại trên bàn rung động, cậu không nhịn được cầm lên nhìn, hóa ra là tin nhắn của học muội gửi tới
【Ngày mai em sẽ sắp xếp để chuyển giao cho biên tập mới, xin học trưởng không được tùy hứng!】
Dời mắt khỏi danh xưng học trưởng, Bạch Khê yên lặng nhìn mấy lần, trong lòng buồn bực muốn chết. Cậu đứng lên nhưng khuôn mặt vẫn không thay đổi, chỉ là khóe miệng hơi có chút cong xuống, cậu đi tới trước tủ lạnh, tìm một túi khoai tây chiên ở bên trong, sau đó yên lặng lạch cạch lạch cạch đem đồ trong túi cắn nát bét…
Trở lại trước máy tính, Bạch Khê trấn định lại, cậu đóng điện thoại di động lại, tiếp tục sáng tác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook