Nhà Tuck Bất Tử
-
Chương 9
Mặt trời tháng Tám leo lên treo mình ở chính giữa bầu trời suốt một giờ chói lóa, nhưng cuối cùng lại lăn bánh về phương Tây trước khi cuộc hành trình của họ kết thúc. Winnie thì đã kiệt sức từ trước đó lâu rồi. Miles bế cô đi được một đoạn. Hai má cô bé ửng hồng vì cháy nắng, mũi cô đỏ au trông đến buồn cười, nhưng cô đã thoát khỏi cơn nắng như đổ lửa ấy nhờ chiếc mũ rơm xanh mà bà Mae cứ khăng khăng bắt cô phải đội. Chiếc mũ phủ qua tai làm cô giống như một chú hề, nhưng bóng râm tỏa ra từ vành mũ mời gọi đến độ Winnie gạt tính tự cao sang một bên và thiếp ngủ thật biết ơn trong vòng tay mạnh mẽ cùa Miles, hai tay cô bé choàng qua cổ anh.
Những đồng cỏ, cánh đồng và những lùm cây rậm rạp mà họ đi qua tưng bừng dập dìu ong lượn, lũ dế búng tanh tách trước họ như thể cứ mỗi bước nhảy lại nhả một lò xò ra và hất chúng lên như những hòn sỏi. Nhưng mọi thứ khác tĩnh lặng, khô rang như sắp sửa bốc cháy đến nơi, dè sẻn nguồn dự trữ nhựa sống cuối cùng, cố cầm cự đến khi cơn mưa trở lại, và những đóa hoa cà rốt dại phủ bụi nằm trên đồng cỏ như đám bọt tung trắng xóa trong một bức tranh cảnh biển.
Sau đó thì, thật kinh ngạc khi leo lên một quả đồi chạy dài, nhìn thấy phía trước lại một ngọn đồi nữa, xa xa tiếp đó là màu xanh thẫm của khoảng rừng thông thưa thớt, và khi lên cao nữa sẽ cảm thấy không khí thanh khiết và dịu mát đi. Winnie như được hồi sinh, khụt khịt mũi và lại có thể cưỡi ngựa, vắt vẻo ngay sau lưng bà Mae. Và sau câu hỏi liên miên của cô bé, "Chúng ta sắp tới chưa ạ?" câu trả lời mong đợi rốt cuộc vẫn là, "Chỉ còn vài phút nữa thôi."
Một vạt lớn rừng thông xanh thẫm vươn lên cao, hiện ra mỗi lúc một gần, và thình lình Jesse hô to, "Đến nhà rồi! Nhà bọn anh đây nè, Winnie Foster!" Nói xong cậu và Miles phóng đi và biến mất giữa những hàng cây. Con ngựa chạy theo sau, ngoặt vào lối nhỏ hằn vết bánh xe và lùm xùm rễ cây, và cô cảm tưởng như họ đã lạc bước vào một chiếc rây khổng lồ. Nắng chiều vàng rực chỉ xuyên xuống tản mát vài tia, và vạn vật đều tĩnh lặng và hoang sơ, mặt đất êm ái cuộn mình trong tấm mền rêu và lá thông rơi, những nhành thông duyên dáng vươn xa đầy che chở về tất cả mọi hướng. Không khí dìu dịu, mát mẻ và xanh tươi dễ chịu vô cùng. Chú ngựa thận trọng nhích từng bước một, sau đó lối đi trước mặt đổ xuống một đường đê dốc: và xa xa kia, Winnie, ló mặt từ sau thân hình to lớn của bà Mae quan sát, trông thấy một chớp màu và một tia lửa lấp lánh chói lọi. Họ lắc lư đi hết con đường đê dốc, và kia rồi, một ngôi nhà nhỏ bé đơn sơ màu đỏ xuất hiện, và bên dưới nó lóe lên chớp nắng muộn trên một mặt hồ nhỏ lăn tăn gợn sóng.
"Ôi, trông kìa!" Winnie reo lên. "Nước!"
Cùng lúc đó họ nghe thấy hai tiếng ùm thật lớn vang lên cùng hai tiếng hét vui sướng.
"Chúng không thể chờ thêm phút nào nữa để được nhảy xuống hồ," bà Mae nói, cười tươi. "Cũng chả trách, trời nóng như vậy mà. Con muốn thì cũng xuống đi."
Rồi thì họ cũng đến trước cửa ngôi nhà nhỏ, ông Tuck đang đứng đợi ở đó. "Đứa nhỏ đâu rồi?" ông gặng hỏi, không nhận ra vì Winnie lúc này đang nấp sau lưng bà Mae "Hai đứa kia nói bà đưa về đây một đứa nhỏ bằng xương bằng thịt, bình thường và thật thà!"
"Đúng vậy," bà Mae nói, tụt xuống khỏi mình ngựa. "Con bé đây nè."
Sự nhút nhát của Winnie bỗng chốc trở lại khi cô nhìn thấy người đàn ông to lớn có khuôn mặt buồn rầu mặc chiếc quần tây rộng thùng thình ấy, nhưng khi ông chăm chăm nhìn cô thì cảm giác ấm áp dễ chịu lại một lần nữa lan toả khắp người cô. Đầu ông Tuck ngoẹo sang một bên, đôi mắt ông trở nên thật dịu dàng và nụ cười dễ mến nhất trần đời dường xóa nhòa những nếp nhăn muộn phiền nơi hai gò má. Ông bước tới đỡ cô bé trên lưng ngựa xuống và nói, "Không lời nào có thể tả xiết nỗi vui mừng của bác khi được gặp con. Đây là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra trong vòng..." Ông đột ngột tự ngắt lời, đặt Winnie xuống, và quay qua bà Mae. "Nó có biết không vậy?"
"Dĩ nhiên là biết rồi," bà Mae đáp, "Thế nên tôi mới mang nó về nhà. Winnie, đây là chồng bác, Angus Tuck. Anh Tuck, làm quen với Winnie Foster đi."
"Chào con, Winnie Foster," ông Tuck nói, bắt tay Winnie hơi trịnh trọng một chút. "Được rồi!" Ông đứng thẳng dậy và chăm chú nhìn cô, còn Winnie, khi nhìn lại mặt ông, bỗng trông thấy một vẻ khiến cô có cảm giác mình giống như một món quà bất ngờ, bọc trong giấy đẹp có buộc ruy băng, dù lúc này chiếc mũ xanh của bà Mae vẫn còn trùm kín đầu cô. "Được rồi," ông Tuck lặp lại, "biết là con biết rồi, bác sẽ nói tiếp câu lúc nãy, rằng đây là điều tuyệt vời nhất xảy ra trong vòng - ừm - ít nhất là tám mươi năm qua.
Những đồng cỏ, cánh đồng và những lùm cây rậm rạp mà họ đi qua tưng bừng dập dìu ong lượn, lũ dế búng tanh tách trước họ như thể cứ mỗi bước nhảy lại nhả một lò xò ra và hất chúng lên như những hòn sỏi. Nhưng mọi thứ khác tĩnh lặng, khô rang như sắp sửa bốc cháy đến nơi, dè sẻn nguồn dự trữ nhựa sống cuối cùng, cố cầm cự đến khi cơn mưa trở lại, và những đóa hoa cà rốt dại phủ bụi nằm trên đồng cỏ như đám bọt tung trắng xóa trong một bức tranh cảnh biển.
Sau đó thì, thật kinh ngạc khi leo lên một quả đồi chạy dài, nhìn thấy phía trước lại một ngọn đồi nữa, xa xa tiếp đó là màu xanh thẫm của khoảng rừng thông thưa thớt, và khi lên cao nữa sẽ cảm thấy không khí thanh khiết và dịu mát đi. Winnie như được hồi sinh, khụt khịt mũi và lại có thể cưỡi ngựa, vắt vẻo ngay sau lưng bà Mae. Và sau câu hỏi liên miên của cô bé, "Chúng ta sắp tới chưa ạ?" câu trả lời mong đợi rốt cuộc vẫn là, "Chỉ còn vài phút nữa thôi."
Một vạt lớn rừng thông xanh thẫm vươn lên cao, hiện ra mỗi lúc một gần, và thình lình Jesse hô to, "Đến nhà rồi! Nhà bọn anh đây nè, Winnie Foster!" Nói xong cậu và Miles phóng đi và biến mất giữa những hàng cây. Con ngựa chạy theo sau, ngoặt vào lối nhỏ hằn vết bánh xe và lùm xùm rễ cây, và cô cảm tưởng như họ đã lạc bước vào một chiếc rây khổng lồ. Nắng chiều vàng rực chỉ xuyên xuống tản mát vài tia, và vạn vật đều tĩnh lặng và hoang sơ, mặt đất êm ái cuộn mình trong tấm mền rêu và lá thông rơi, những nhành thông duyên dáng vươn xa đầy che chở về tất cả mọi hướng. Không khí dìu dịu, mát mẻ và xanh tươi dễ chịu vô cùng. Chú ngựa thận trọng nhích từng bước một, sau đó lối đi trước mặt đổ xuống một đường đê dốc: và xa xa kia, Winnie, ló mặt từ sau thân hình to lớn của bà Mae quan sát, trông thấy một chớp màu và một tia lửa lấp lánh chói lọi. Họ lắc lư đi hết con đường đê dốc, và kia rồi, một ngôi nhà nhỏ bé đơn sơ màu đỏ xuất hiện, và bên dưới nó lóe lên chớp nắng muộn trên một mặt hồ nhỏ lăn tăn gợn sóng.
"Ôi, trông kìa!" Winnie reo lên. "Nước!"
Cùng lúc đó họ nghe thấy hai tiếng ùm thật lớn vang lên cùng hai tiếng hét vui sướng.
"Chúng không thể chờ thêm phút nào nữa để được nhảy xuống hồ," bà Mae nói, cười tươi. "Cũng chả trách, trời nóng như vậy mà. Con muốn thì cũng xuống đi."
Rồi thì họ cũng đến trước cửa ngôi nhà nhỏ, ông Tuck đang đứng đợi ở đó. "Đứa nhỏ đâu rồi?" ông gặng hỏi, không nhận ra vì Winnie lúc này đang nấp sau lưng bà Mae "Hai đứa kia nói bà đưa về đây một đứa nhỏ bằng xương bằng thịt, bình thường và thật thà!"
"Đúng vậy," bà Mae nói, tụt xuống khỏi mình ngựa. "Con bé đây nè."
Sự nhút nhát của Winnie bỗng chốc trở lại khi cô nhìn thấy người đàn ông to lớn có khuôn mặt buồn rầu mặc chiếc quần tây rộng thùng thình ấy, nhưng khi ông chăm chăm nhìn cô thì cảm giác ấm áp dễ chịu lại một lần nữa lan toả khắp người cô. Đầu ông Tuck ngoẹo sang một bên, đôi mắt ông trở nên thật dịu dàng và nụ cười dễ mến nhất trần đời dường xóa nhòa những nếp nhăn muộn phiền nơi hai gò má. Ông bước tới đỡ cô bé trên lưng ngựa xuống và nói, "Không lời nào có thể tả xiết nỗi vui mừng của bác khi được gặp con. Đây là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra trong vòng..." Ông đột ngột tự ngắt lời, đặt Winnie xuống, và quay qua bà Mae. "Nó có biết không vậy?"
"Dĩ nhiên là biết rồi," bà Mae đáp, "Thế nên tôi mới mang nó về nhà. Winnie, đây là chồng bác, Angus Tuck. Anh Tuck, làm quen với Winnie Foster đi."
"Chào con, Winnie Foster," ông Tuck nói, bắt tay Winnie hơi trịnh trọng một chút. "Được rồi!" Ông đứng thẳng dậy và chăm chú nhìn cô, còn Winnie, khi nhìn lại mặt ông, bỗng trông thấy một vẻ khiến cô có cảm giác mình giống như một món quà bất ngờ, bọc trong giấy đẹp có buộc ruy băng, dù lúc này chiếc mũ xanh của bà Mae vẫn còn trùm kín đầu cô. "Được rồi," ông Tuck lặp lại, "biết là con biết rồi, bác sẽ nói tiếp câu lúc nãy, rằng đây là điều tuyệt vời nhất xảy ra trong vòng - ừm - ít nhất là tám mươi năm qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook