Nhà Ta Nữ Quỷ Siêu Hung
Chương 13: Ngươi đã nghe câu này chưa?

Nói thật, từ sau khi cùng Liễu Chiêu Vân gặp mặt, Cao Dương đối với quỷ vật đều ôm mấy phần kính sợ cùng e ngại.

Nhưng trải qua tối hôm qua gặp mặt Oán Quỷ cùng hiện tại gặp con Hung Quỷ này, nhất là nhìn thấy con Hung Quỷ ‘Cmn’ đang động tay động chân chế tạo hiệu ứng ánh đèn chớp lóe, trong lòng Cao Dương làm gì còn có một chút sợ hãi với quỷ vật.

Khi Cao Dương bước tới ngay cửa nhà vệ sinh, vốn là con Hung Quỷ đang bay lơ lửng trên không trung cũng học theo trong phim khiến cho đôi mắt đỏ ngầu của mình sáng quắc lên.

Sau đó, ở trong tầm mắt Cao Dương, tốc độ vặn công tắc bóng đèn của nó càng trở nên nhanh hơn, thậm chí Cao Dương còn có thế cảm nhận được bên trong ánh mắt nó hiện ra sự hưng phấn cùng đắc ý.

Thấy vậy, Cao Dương cảm thấy đỉnh đầu có chút đau nhức choáng váng, hắn xoa xoa huyệt thái dương sau đó phất tay hướng về phía con Hung Quỷ đang ở trên không trung nói: "Đừng có vặn nữa, vặn một lúc bóng đèn hỏng đi thì ta lại phải đi mua mới."

Câu này vừa ra, động tác của con Hung Quỷ lập tức dừng lại…

Sau đó một người một quỷ cứ như vậy nhìn nhau, khung cảnh lúc này bắt đầu rơi vào trầm tĩnh…

Sau một lúc lâu, con Hung Quỷ mới phục hồi được tinh thần trở lại nghĩ. "Người này thấy được ta?"

Trong lòng nghi ngờ, nó cúi đầu nhìn một chút thấy khói đen vẫn lượn quanh người mình, thực sự không có giống như buổi chiều trực tiếp hiện hình, theo lý thuyết là Cao Dương không thể nhìn thấy nó mới đúng.

Sau đó, nhìn Cao Dương đứng ở cửa nhà vệ sinh, con Hung Quỷ dùng tay từ từ vặn công tắc, mắt thấy ánh đèn một lần nữa từ từ tối xuống xong lại sáng lên, khóe miệng Cao Dương giật giật.

"Ta ‘Cmn’ thấy được a, kêu ngươi dừng lại không nghe sao?"

Hung Quỷ nghe nói như vậy rốt cuộc xác định được Cao Dương thật sự thấy được mình.

Sau khi biết được điều này nó cảm thấy xấu hổ yên lặng thu tay về, sau đó bắt đầu tức giận, âm khí cả người bạo động, ngay lập tức bổ nhào tới Cao Dương.

Đối với việc này, Cao Dương chậm rãi giơ tay lên, sau đó là một cái tát ở trên mặt con Hung Quỷ, lực lượng của hắn bây giờ đã đạt tới 23 điểm.

Nếu như nói một cái tát của người bình thường ẩn chứa sức mạnh có thể đạt tới xấp xỉ 50 cân, như vậy một cái tát này của Cao Dương ước chừng có khoảng 100 cân sức mạnh, chớ nói chi là hắn còn rót vào một luồng chân khí.

Vì vậy, dưới một tát, con Hung Quỷ trực tiếp bị tát cho đụng vào bờ tường bên cạnh, thậm chí âm khí trên người đều bị đánh cho tiêu tán không ít.

Chân chân thực thực bị ăn một tát của Cao Dương, lúc con Hung Quỷ bò dậy vẫn còn lắc lắc cái đầu, hiển nhiên là bị đánh cho hồ đồ.

Nhưng mà chờ đến sau khi nó đứng dậy, con Hung Quỷ này vẫn nhào tới phía Cao Dương một lần nữa, từ đầu đến cuối đều mang theo một loại cảm giác hung thần ác sát.

Không quan trọng vì sao nó được gọi là Hung Quỷ, nhưng có câu các cụ đã từng nói, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chờ đến sau khi cảm thụ một trận đánh dữ dội, lúc này con Hung Quỷ mới rốt cuộc xác định được một chuyện, thật sự mình đã đá trúng phải tấm sắt.

…………………..

Mấy phút sau, bên trong phòng khách ánh đèn sáng ngời cùng rõ ràng, Cao Dương ngồi ở trên ghế salon, miệng ngậm một điếu thuốc chậm rãi hút, còn con Hung Quỷ trong nhà vệ sinh lúc trước thì đang quỳ xuống trước mặt Cao Dương, đầu cúi thấp xuống.

Khung cảnh trông rất hài hòa.

Sau khi hút xong mộ điếu thuốc, Cao Dương nhìn trên người Hung Quỷ vẫn còn có chút âm khí lượn vòng nói: "Hmm…có thể biến hóa một chút được không? Ta nhìn thấy cái bộ dáng này của ngươi liền không nhịn được muốn động tay động chân."

Nghe vậy, thân thể của con hung Quỷ run lên sau đó liền vội vàng đáp lại. "Được, đại ca."

Vừa nói xong, âm khí trên người nó nhanh chóng bị ẩn vào trong thân thể, mặc dù sắc mặt trắng bệch với máu trên người cùng vết thương nhìn vẫn còn có chút dọa người, nhưng so với lúc nãy thì vẫn khá hơn nhiều.

Thấy vậy, Cao Dương hỏi: "Ngươi là chủ nhân đời trước của căn nhà này?"

Hung Quỷ lắc đầu nói: "Không phải."

Cao Dương nhíu mày nói: "Không phải thì ngươi ở chỗ này làm gì?"

Hung Quỷ khóc kể lể: "Ta cũng không biết a! Sau khi ta chết thì không biết tại sao liền không thể rời bỏ căn nhà này."

Sau đó, sau khi hỏi thăm một chút Cao Dương mới biết, tên của con Hung Quỷ này gọi là Tào Tu Minh, là tình nhân của chủ nhân căn nhà này đời trước.

Mới tân hôn không tới một tháng, trong lúc chồng đi công tác liền đến nhà ăn vụng, sau đó bị người chồng trở về sớm bắt tại trận.

Sau khi cho mỗi người một dao giết chết cả hai, hắn cũng tự đi đầu thú tiến vào nhà giam.

Biết được điều này, ánh mắt Cao Dương khinh bỉ nhìn Tào Tu Minh. "Có điều nếu cùng bị giết, tại sao biến thành quỷ chỉ có một mình ngươi?" Cao Dương kỳ quái hỏi.

Tào Tu Minh lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, từ sau khi chết, chỉ có một mình ta ở đây."

"Hỏi thêm một câu nữa, tại sao quỷ vật các ngươi đều ưa thích trước tiên gây ra động tĩnh dọa người một chút, trực tiếp động thủ không tốt hơn sao?"

Cái vấn đề này cũng là điều mà Cao Dương hiếu kỳ nhất, dù sao cũng chỉ là muốn hút dương khí cùng máu huyết của người sống, cần gì phải hao tâm tổn trí làm những chuyện này? Không thấy phiền phức sao?

Tào Tu Minh đáp lại: "Đại ca không biết, người sợ quỷ, quỷ cũng sợ người, người có ba cây dương hỏa, có ba cây dương hỏa ở đó, trừ phi là người đặc biệt hư nhược hoặc là làm ác quá nhiều, nếu không chúng ta những tiểu quỷ thông thường này căn bản không thể tới gần người sống, chỉ có thể làm cho họ kinh sợ, sau khi diệt tắt một trong ba cây dương hỏa, chúng ta mới có thể tiếp cận để động thủ."

Biểu lộ của Cao Dương giống như chợt bừng tỉnh, hắn khi còn bé có nghe nói qua một chút, truyền thuyết trên mỗi người đều có ba ngọn đèn, một cái trên đỉnh đầu, hai cái khác còn lại thì ở tại hai bên vai trái phải, chính xác mà nói là ba cây dương hỏa của con người.

Có mấy cây dương hỏa này tồn tại, một chút tai họa mới không thể tới gần con người.

Cho nên lúc ở bên ngoài vào buổi tối, nếu là nghe được có âm thanh kỳ quái gọi mình thì nhất định không thể quay đầu, nếu không một khi bị kinh động thì phiền phức.

Sau khi giải thích xong, vẻ mặt Tào Tu Minh đau khổ nói:"Đại ca, ta đã nói tất cả những gì ta biết, có thể bỏ qua cho ta được không?"

Cao Dương thâm ý hỏi một câu: "Ngươi vừa nói, từ sau khi ngươi chết liền không thể rời đi cái nhà này đúng không?"

Tào Tu Minh gật đầu một cái.

Ngay sau đó, Cao Dương chỉ chỉ chính mình nói: "Bây giờ ta mua lại chỗ này, tiếp theo ta muốn ở lại đây, là lý do chính đáng đúng không?"

"Phải! " Tào Tu Minh mặc dù có chút hồ đồ, nhưng mà vẫn đáp lại một câu.

Cao Dương nghe vậy lại châm thêm một một điếu thuốc, sau đó không nhanh không chậm nói: "Như vậy, ngươi đã nghe câu này chưa?"

"Câu gì? " Tào Tu Minh ngu ngơ hỏi.

"Làm sao có thể để cho người khác ngủ ngon bên giường mình." (*)

*một câu thành ngữ của người Trung Quốc ý nói trong phạm vi thế lực của mình, lợi ích của mình thì không cho phép người khác xâm chiếm.

Lời vừa nói xong, một quả đấm đã nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt của Tào Tu Minh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương