Chu Kỳ phản ứng lại lập tức sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh khắp người, nếu không có sự xuất hiện của Sói Đen, có phải hiện tại mình đã trở thành bữa tối của kỳ đà khổng lồ rồi hay không? Thật sự là quá sơ suất.
Kỳ đà bị đoạt bữa tối thật tức giận, trừng mắt Sói Đen phát ra tiếng “khè khè”, cái đuôi cực lớn vung lên, đánh vào tảng đá phát ra tiếng vang thật lớn, có thể thấy được mạnh cỡ nào.
Sói Đen cũng không cam lòng yếu thế, nhìn chằm chằm đối phương một cách hung hăng, há miệng lộ răng dài tru lên.
Có lẽ là bị tiếng hú của Sói Đen làm cho hoảng sợ, kỳ đà khổng lồ có chút chần chờ, vậy mà xoay người bỏ chạy.

Nhưng Sói Đen không tính toán buông tha cho nó, kêu một tiếng nhào tới ── lúc này Chu Kỳ mới phát hiện thế nhưng Sói Đen hình người cũng có thể nhảy cao như vậy xa như vậy, không biết là bản tính của sói không bị thoái hóa hay là do thuốc khiến nó trở nên mạnh hơn.
Kỳ đà bị bắt được có chút hoảng loạn, theo bản năng quất đuôi to về phía Sói Đen, vậy mà để lại một đường máu ở trên người Sói Đen, Chu Kỳ hoảng sợ đến mức trái tim đột nhiên nhấc lên.

Sói Đen lại giống như không thèm để ý, há mồm liền cắn một cái ở trên cổ kỳ đà khổng lồ.
Kỳ đà khổng lồ bắt đầu vung đuôi giãy giụa, thẳng đến hơn một phút mới dần dần không còn động đậy, Sói Đen liền trực tiếp xé miếng thịt cắn trong miệng xuống.
Chu Kỳ đứng xem ở một bên mồ hôi lạnh ròng ròng, cậu là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy, cá lớn nuốt cá bé đầy sinh động, này cũng làm cậu ý thức được, nếu không trở nên mạnh hơn, bản thân rồi sẽ có ngày biến thành đồ ăn trong miệng dã thú khác.
Cậu phải bảo vệ chính mình, cũng phải bảo vệ Sói Đen.
Cậu do dự một chốc, nhẹ nhàng đi lên trước một bước, Sói Đen đang ăn đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt hung ác khiến Chu Kỳ nhịn không được lui về sau một bước.
“Tôi… không tính toán giành đồ ăn với cậu… vết thương trên mặt cậu…”
Sói Đen nhìn chằm chằm cậu một chốc, không chờ cậu nói xong liền ngậm đồ ăn trong miệng dời đến bên cạnh, còn là trần truồng đối diện với cậu…
Đệch! Trần truồng!!!
Chu Kỳ thầm hô to một tiếng, thế nhưng cậu đều bị tính hoang dã của Sói Đen làm chấn động đến quên mất đối phương đã được tính là nửa con người! Cậu một bên yên lặng xoay sang chỗ khác, một bên thầm nghĩ có cơ hội nhất định phải làm đối phương ý thức được bản thân đã không phải dã thú… Hơn nữa hắn ăn thịt sống như vậy thật sự không có việc gì chứ? Nhìn bộ dạng còn phải làm hắn học được cách nhóm lửa.
Không lâu lắm, Chu Kỳ nghe thấy đằng sau có tiếng động, cậu quay đầu lại, liền thấy Sói Đen ngậm cái xác bị ăn hơn một nửa ném tới trước mặt cậu.

“Làm, làm gì?”
Sói Đen nhìn chằm chằm cậu không có biểu tình, vươn móng vuốt… ồ không, là tay, đẩy đống thịt máu me be bét thảm không nỡ nhìn kia về phía cậu.
Cho nên đây là……
“…… Cho tôi ăn?”
Sói Đen tiếp tục dùng khuôn mặt không biểu tình gật gật đầu, nhìn đống thịt với bộ dạng muốn ăn lại kiên quyết không ăn.
Chu Kỳ có chút được sủng mà sợ, lại có chút bất đắc dĩ, ý tốt như vậy thật đúng là không có phúc tiêu thụ a… Nhưng ngược lại cậu có thể xác định Sói Đen thật sự có thể nghe hiểu lời cậu nói, cũng không biết có thể nói chuyện hay không.
Mặc kệ thế nào, cậu vẫn quyết định không lãng phí ý tốt của Sói Đen, dùng dao lọc ra phần thịt có thể ăn trên người kỳ đà, bỏ vào trong túi áo blu, nếu buổi tối có thể thuận lợi nhóm lửa mà nói, nói không chừng thật sự có thể lấp bụng.
Sói Đen nhìn hành động của cậu có chút khó hiểu, nhưng có lẽ cho rằng đây là cách cậu dự trữ đồ ăn, cũng không nói gì.
Chu Kỳ cắt thịt xong, lại xé một miếng vải ở phía dưới áo blu, tẩm ướt nước suối, muốn lau sạch vết thương trên mặt Sói Đen một chút.
Sói Đen thấy Chu Kỳ tới gần, lập tức đứng dậy một cách cảnh giác, lỗ tai dựng đứng, Chu Kỳ tức giận đến lòng thầm mắng tiểu súc sinh.
“Tôi lau sạch vết thương cho cậu, cái này.” Cậu chỉ chỉ mặt, lại quơ quơ vải ướt trong tay.
Có lẽ là cảm thấy Chu Kỳ không đủ để sinh ra uy hiếp đối với mình, Sói Đen trừng mắt cả buổi liền phì ra một hơi từ lỗ mũi, lại nằm xuống.
Chu Kỳ cảm thấy không chú ý tới đối phương là người còn đỡ, bởi vì mọi động tác của đối phương đều giống sói như đúc, nhưng hiện tại vừa chú ý, nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Phải sửa, nhất định phải sửa!
Cậu cầm vải ướt ngồi xổm trước mặt Sói Đen, nhẹ nhàng lau sạch vết thương trên mặt Sói Đen, Sói Đen mở mắt liếc cậu một cái, lại chậm rãi nhắm lại, cổ họng phát ra tiền “grừ grừ” sung sướng, dường như cảm thấy rất thoải mái.
Chu Kỳ nhìn gần thế này, mới phát hiện đôi mắt của Sói Đen thế nhưng là màu vàng, hơn nữa mũi thật cao, môi dầy, vết sẹo trên mắt phải vẫn còn đó, hơn nữa..

ừm… mái tóc đen rũ đến vai, thế nhưng rất soái!
Cậu chỉ cần nghĩ đến đây đã từng là một con sói đen, liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cậu lại từ khuôn mặt của Sói Đen nhìn xuống dưới, làn da sờ lên rất trơn, chỗ eo sườn có nhiều vết thương hẳn là bị nhánh cây cắt qua, từng vệt máu thoạt nhìn có chút khủng bố, ngoại trừ cánh tay cùng cẳng chân của Sói Đen còn có một chút lông màu đen không bị rút đi, trước ngực cũng có một mảng nhỏ, nhưng cũng không dày, hơn nữa thế nhưng lòng bàn chân có đệm thịt, tay thì lại không có gì khác biệt, ngón tay thon dài chỉ là móng tay rất dài rất sắc.
Chu Kỳ nhịn không được sờ sờ đệm thịt dưới lòng bàn chân hắn, khiến cho Sói Đen bất mãn gầm khẽ một tiếng, thế là cậu lập tức thu tay về một cách thức thời.
Đương nhiên, ngay cả thứ kia… cũng giống người… chỉ có điều hình như… ừm… lớn hơn rất nhiều… Chu Kỳ nhìn đến có chút đỏ mặt, mất tự nhiên dời đi tầm mắt, đầu nhịn không được tưởng tượng đến cảnh Sói Đen chống cả tứ chi xuống đất mà nói, một đống kia liền sẽ lắc qua lắc lại như vậy…
A phì phì phì! Phải che! Cần thiết che!!!
Nếu đã tìm được Sói Đen, cục đá lớn trong lòng Chu Kỳ liền buông xuống, hơn nữa dọc theo đường đi có thể làm bạn với một người cực mạnh cũng sẽ không đến mức không chống đỡ được, cho dù người nọ còn chưa ý thức được mình là người mà thôi…
Nghĩ vậy, Chu Kỳ đột nhiên nghĩ có nên lấy một cái tên cho Sói Đen hay không, như vậy sau này kêu cũng tiện, còn có thể huấn luyện Sói Đen giao lưu ý thức.
Cậu nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được cái tên nào ý nghĩa, thế là dứt khoát lấy tên sói theo cách đọc bằng tiếng Anh là “Wolf”.
“Wolf… Wolf…” Chu Kỳ lẩm nhẩm một chốc, cảm thấy còn rất xứng với khuôn mặt có thể so với con lai kia, cậu nghĩ một chút, lại quyết định lấy thêm tên mụ* cho Wolf.
(*小名 nhũ danh: Tên được đặt trong vòng 3 tháng sau khi sinh.)
“Chu Tiểu Hắc! Đến đây!”
Wolf nhìn cậu một cái, không để ý tới cậu.
“…… Wolf!”
Wolf ngáp một cái, duỗi tay gãi gãi lỗ tai, tiếp tục khò khè.
“….” Con sói ngốc này! Chu Kỳ tự tìm mất mặt, ngồi xuống tảng đá bên bờ suối tiếp tục nghĩ chuyện phải làm tiếp theo.
Đây là buổi tối đầu tiên bọn họ trải qua trong rừng, đối với cánh rừng không biết tên này, có lẽ ban đêm sẽ nguy hiểm hơn ban ngày, một vài động vật ăn thịt hành động ban đêm sẽ sôi nổi ra ngoài kiếm ăn, hơn nữa cậu và Wolf cũng chưa ăn no, hiện tại căn bản không hề có chút sức lực nào, cậu cần tìm thực vật, nhóm lửa, hơn nữa cần tìm được một nơi đủ an toàn để nghỉ ngơi.
Mà lúc này trời đã đen một nửa, hoàn cảnh xung quanh dần bắt đầu trở nên khủng bố, giống như nơi nơi đều có tiếng sột sột soạt soạt đang vang lên.
Chu Kỳ hít sâu một hơi, đứng lên nhân lúc còn hăng hái*, Wolf lúc này ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cậu, chỉ lắc lắc lỗ tai xoay người ngủ tiếp.

(*一鼓作气 nhất cổ tác khí: nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)
“Ngủ ngủ ngủ chỉ biết ngủ! Cậu là sói hay là heo a!” Chu Kỳ tức giận đến chỉ muốn đạp hai cái vào người hắn, nhưng cân nhắc một chốc vẫn là không dám đặt chân, thế là lẩm bẩm lầm bầm đi về phía dòng suối.
Kỳ thật con suối này rộng hơn con suối bình thường rất nhiều, dòng nước cũng chảy rất xiết, nhưng mực nước rất nông, cơ bản có thể thấy đáy, Chu Kỳ nhìn một chốc, liền mừng rỡ phát hiện quả nhiên trong nước có cá! Vừa rồi cậu còn đang đoán trong nước có thể có cá hay không, nếu hiện tại có thể bắt được mấy con, buổi tối liền sẽ không lo lắng về đồ ăn!
Nghĩ đến liền phải hành động.
Bên bờ có rất nhiều cây trúc, Chu Kỳ tìm một cây trúc tương đối nhỏ, bẻ bẻ, thế nhưng bẻ không gãy, vì vậy cậu chỉ có thể lấy dao ra đục một cái lỗ nhỏ phía trên, lần này liền bẻ gãy thật dễ dàng.
Cây trúc rất dài, cậu bẻ một đoạn ngắn, dài ước chừng một mét, cầm trong tay múa may hai cái, còn rất thuận tay, liền dùng dao nhỏ vót nhọn một đầu, như vậy cũng xem như một cái xiên cá đơn giản.
Chu Kỳ đứng vào trong nước, nhắm chỗ cá bơi qua đâm mấy cái, kết quả không đâm trúng lần nào, cá trong nước rất linh hoạt, cậu lại không còn bao nhiêu sức lực, chưa được mấy cái đã thở hồng hộc.
Đang ảo não, bên cạnh liền truyền đến một tiếng “phập”, cậu quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Wolf cầm cành trúc còn dư lại của cậu xiên một con cá, đang liếm liếm môi với đôi mắt lập lòe.
Thì ra vừa rồi Wolf thấy Chu Kỳ lăn lộn trong nước, liền bắt chước theo, dùng cành trúc đâm cá ở trong dòng suối, bởi vì chênh lệch rất lớn giữa sức mạnh cùng tốc độ, hắn đã thật mau bắt được một con cá lớn rồi.
Chu Kỳ nhìn thấy có chút không cam lòng, máu xông lên não cũng không thèm quan tâm tới Wolf, vùi đầu liền đâm “phụt phụt phụt” vào trong nước, cuối cùng thật đúng là làm cậu xiên được một con cá nhỏ, đoán chừng là bị gậy trúc của cậu đánh ngất xỉu.
Cậu có chút hưng phấn xách cá lên bờ, vừa quay đầu nhìn, liền thấy mấy con cá lớn nằm trên bờ, mỗi con vẫn còn đang nhảy bần bật, mà Wolf giống như chơi nghiện rồi, còn hai tay cùng xiên một lúc*.
(*左右开弓 tả hữu khai cung: so sánh hai tay thay phiên nhau làm cùng động tác hoặc làm mấy việc cùng lúc.)
Chu Kỳ lập tức cảm thấy mình bại hoàn toàn.
Nếu như đã bắt được cá rồi, vậy kế tiếp chính là nhóm lửa, cậu cũng không muốn ăn thịt sống, hơn nữa hiện tại cậu cũng không có ý định để cho Wolf ăn nữa, ai biết bên trong có ký sinh trùng gì hay không, nếu bị bệnh thì càng phiền toái.
Trong ấn tượng Chu Kỳ biết được vài biện pháp nhóm lửa, ví dụ như dùng đá đánh lửa, xoay gỗ tạo lửa, hoặc là thấu kính lồi, nhưng hiện tại cậu không có đá đánh lửa cũng không có thấu kính lồi, càng đừng nói tới mặt trời đã xuống núi từ sớm rồi, cũng không thành thạo biện pháp xoay gỗ tạo lửa, thứ nhất là tốn thời gian thứ hai là rất khó ra lửa.
Cậu có chút đau đầu mà nghĩ, muốn sinh tồn ngoại trừ thể lực còn cần phải có trí tuệ nữa a…
Chu Kỳ tìm được một cục đá màu trắng ở đống đá cuội ven bờ, sau đó mới đi lấy chút nhánh cây cùng vỏ cây dễ lột, lá cây cùng cỏ dại trong rừng bởi vì đều rất ẩm ướt, cậu chỉ có thể dùng dao bào một chút dăm trúc ở trên ống trúc, dùng để làm vật dẫn lửa.

Sau khi vun thành đống dưới đất, cậu bắt đầu dùng dao cắt qua hòn đá để tạo ra tia lửa, nhưng hình như hiệu quả cũng không tốt.
Wolf bắt cá mệt cuối cùng cũng lên bờ, nhìn thấy hành động của Chu Kỳ có chút mê mang, ngẩn người nhìn chằm chằm cậu.
“… Chu Tiểu Hắc! Mau tới đây hỗ trợ! Như vậy ── ma sát hai cục đá giống như tôi vậy.” Chu Kỳ làm mẫu động tác đánh lửa, sau đó đưa cục đá cùng dao vào tay Wolf.
Lúc này Wolf không từ chối, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm cục đá cùng dao nhỏ, liền bắt chước động tác của Chu Kỳ ──

“Crắc” một tiếng, cục đá bị bóp nát.
A a a a a cục đá của tôi!!!
Chu Kỳ khiếp sợ, tuyệt vọng, tức giận lấy lại dao từ trong tay Wolf nghĩ biện pháp mới.
Wolf đứng yên đó nhìn bóng dáng dần đi xa của Chu Kỳ có chút không hiểu lắm, hắn đều dùng hết sức giúp cậu rồi, như thế nào lại mất hứng?
Chu Kỳ tức giận đi tới đi lui bên cạnh bờ hơn mười vòng, cuối cùng lại nghĩ tới một biện pháp.
Cậu tìm được một cành cây cùng dây đằng khô, sau đó dùng đá đập dao chẻ một đầu của cành khô, tiếp theo xuyên dây đằng kia qua chỗ nứt, lại nhét dăm trúc vào, sau đó mới dùng chân dẫm phần đầu bị bổ ra bắt đầu kéo dây đằng qua lại với tốc độ cực nhanh.
Sau mấy phút, dăm trúc thế nhưng thật sự bị đốt, bốc lên chút khói, Chu Kỳ nhất thời hưng phấn, tay hơi buông, đốm lửa lập tức tắt ngóm… Cậu chỉ có thể làm lại từ đầu, nhưng bởi vì có kinh nghiệm, cho nên lúc này bắt lửa thật mau, cậu không dám thả lỏng, nhẹ nhàng thổi gió với đốm lửa bé xíu kia.
Dăm trúc dưới sức gió, chậm rãi bốc lên, cuối cùng cũng hiện ra ánh lửa.
Chu Kỳ thật sự kích động đến muốn khóc, cậu lập tức chất đống vỏ cùng cành cây lên, đổ dăm trúc đã cháy vào, ánh lửa thoáng cái liền lớn.
Wolf vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm bị dọa sợ bởi ngọn lửa đột ngột xuất hiện, ngao một tiếng liền bỏ chạy, dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm đống lửa.
“… Con sói ngốc… đợi lát nữa cho cậu được kiến thức vị ngon của cá nướng, xem cậu còn sợ không…” Chu Kỳ nói thầm một câu, chọn ra một con cá béo mập từ trong đống cá, mổ bụng bỏ nội tạng một cách thuần thục, còn dùng dao rạch mấy đường trên lưng cá, sau đó dùng trúc xuyên qua đặt trong lửa để nướng.
Cá sống bị lửa nướng, thật mau liền phát ra tiếng “xèo xèo”, da cá được nướng giòn biến thành màu vàng ruộm bắt đầu săn lại, mùi thơm cũng theo đó bay ra, khiến cho Chu Kỳ nuốt nước miếng liên tục, mà lớn hơn cả âm thanh này chính là tiếng “ục ục” phát ra từ trong bụng của người bên cạnh, một tiếng lại kêu đến cần mẫn hơn một tiếng.
Chu Kỳ quơ quơ cá nướng trong tay với Wolf còn ở xa xa, dụ dỗ: “Chu Tiểu Hắc, đói bụng chưa a?”
Wolf nhìn đống lửa, lại nhìn cá trong tay Chu Kỳ, lần đầu tiên lộ ra biểu tình khó xử, nôn nóng dùng tay đào đào đất.
“Không được đào!” Chu Kỳ một bên hô một bên cắn xuống một miếng thịt lớn ở trên bụng cá, rõ ràng không có gia vị, lại thật sự là món ăn ngon nhất cậu từng được ăn trên đời này.
Wolf bất động, chớp chớp mắt, ngao một tiếng liền nhào về, lưỡi cuốn một cái, liền cuốn đi thịt cá còn chưa nuốt xuống trong miệng Chu Kỳ.
Chu Kỳ bị đầu lưỡi có chút thô ráp kia chạm đến khiến cho giật mình, lúc hoàn hồn, cá mập mạp tươi ngon chỉ còn lại bộ xương, mà Wolf được nếm đến món ngon đang liếm khóe miệng nhìn cậu với một vẻ mặt nghiêm túc.
“….

Nằm mơ tôi mới nướng cá cho cậu nữa, tôi nướng đuôi sói của cậu! A ── cậu còn dám cắn tôi Chu Tiểu Hắc!! ── “.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương