Nhà Ta Có Con Sói Mới Trưởng Thành
-
30: Ly Biệt Cùng Vĩnh Viễn
Lúc mùa đông thứ hai đến, Wolf dẫn bầy sói dọn vào trong núi trước thời hạn, đã có kinh nghiệm lúc trước, hắn không dám để Chu Kỳ lại có chút sơ xuất nào, cho dù chỉ là một trận cảm mạo.
Ngoài dự đoán, Chu Kỳ thế nhưng tìm được nhà gỗ lúc trước, hơn nữa nhà gỗ hoàn hảo không tổn hại gì, chỉ cần tăng thêm mấy khúc gỗ cố định, liền có thể tiếp tục qua mùa đông, cậu không nghĩ ngợi liền chuyển vào.
Chu Tiểu Ngốc thấy nhà gỗ hiển nhiên cũng thật vui vẻ, không chờ Chu Kỳ ra lệnh đã trực tiếp chạy vào trong ngủ một giấc nhỏ, nơi này làm cho nó cảm thấy an tâm hơn bất kỳ nơi nào khác.
So sánh với hoảng loạn vô thố của năm đầu tiên, tình huống của năm này liền tốt hơn rất nhiều, tuy rằng trong quá trình cũng gặp mấy trận tuyết lớn, gặp phải vấn đề thiếu thốn thức ăn, nhưng đều được bọn họ vượt qua.
Ăn đồ sống, quả dại thậm chí là tuyết sạch, cũng có thể không bị đói, Chu Kỳ cảm thấy hệ thống tiêu hóa của mình đã càng ngày càng trở nên hoang dã, trước kia ăn đồ sống còn sẽ xuất hiện tình huống đau dạ dày, hiện tại đã hoàn toàn thích ứng, đương nhiên, cậu cảm thấy như vậy càng tốt, ít nhất sẽ không dễ dàng bị đói sinh bệnh.
Mặt khác cậu đã biết thêm nhiều “bí kíp” sinh tồn trong rừng, ví dụ như thực vật nào có thể trị tiêu chảy, thực vật nào có thể trị cảm nắng, cơ quan nào trên cơ thể động vật giàu có protein, nơi nào lại có độc, một số cây trên thân sẽ có chất lỏng cùng loại với sữa bò, không chỉ dễ uống còn có dinh dưỡng, mà có chút bùn đất thậm chí còn chứa muối.
Nơi này có rất nhiều thứ để khám phá, nhiều đến mức cả đời này Chu Kỳ đều sẽ không cảm thấy không có việc gì để làm.
Hiện tại cậu đã chạy như bay, hơn nữa có thể trèo lên một cái cây cao hơn mười mét dễ như trở bàn tay, cậu phát ra tiếng sói tru y như Wolf, thế nhưng có khi thật sự có thể dọa chạy một vài loài thú nhỏ, kỹ thuật bắn tên của cậu cũng càng ngày càng lợi hại, lúc Wolf không săn được mồi, cậu sẽ dựa vào thứ này bắn mấy loài chim bay qua, dùng cho đối phương đỡ đói.
Cậu cảm thấy có lẽ cuối cùng mình đã thực hiện được nguyện vọng nào đó, chính là có một ngày cậu cũng có thể bảo vệ được đối phương.
Thứ duy nhất không thoái hóa có lẽ chính là ngôn ngữ, mỗi ngày cậu đều sẽ nói thật nhiều với Wolf, ban đêm trước khi đi vào giấc ngủ, hoặc là buổi chiều ảm đạm sau cơn mưa to, bọn họ chia sẻ với nhau chuyện ngày xưa, chia sẻ cảm xúc hoặc vui vẻ hoặc khổ sở hoặc buồn bực.
Nhìn thấy một con gấu nhỏ phải nói với cậu, bị một con voi đuổi theo phải nói với cậu, khi đi săn bị đối tượng đuổi bắt đá một cái cũng phải nói với cậu, cho dù là nhìn thấy đồng bạn không cẩn thận té ngã một cái, đều phải nói với cậu.
Mỗi ngày, đều có vô số chuyện nho nhỏ xảy ra, gấp không chờ nổi mà muốn nói cho cậu nghe.
Ban đầu Chu Kỳ còn có thể tính thời gian, thế nhưng đến sau cậu phát hiện thứ kia dường như không có ý nghĩa gì, thế là dứt khoát từ bỏ công việc này, với cậu mà nói, nơi này chỉ còn lại có xuân hạ thu đông, trời nắng cùng trời mưa, ban ngày cùng đêm tối.
Không có thời gian trói buộc, cậu cảm thấy càng tự do.
Có đôi khi cậu cũng sẽ nghĩ, rốt cuộc hiện tại mình đang ở thời đại nào địa phương nào? Có lẽ cậu xuất hiện ở trước khi nhân loại tiến hóa? Ngẫm lại niên đại bắt nguồn của sói và người, dường như cũng là có khả năng, đương nhiên cũng có thể bọn họ ở cùng một thời đại, chỉ có điều dời đến một nơi khác mà thôi, càng có khả năng bọn họ đã đi tới tương lai.
…
Chu Kỳ nghĩ không ra liền không nghĩ nữa, cậu chỉ biết nơi này không có sự tồn tại của loài người, mà cậu cũng không muốn trở lại nơi có người, cậu tình nguyện tin tưởng ở trên thế giới này, chỉ có cậu và Wolf, với cậu mà nói, dường như hai mươi mấy năm trước mới là một giấc mộng, hiện tại cậu tỉnh, trải qua sinh hoạt thật sự muốn có.
Đông đi xuân tới, năm này qua năm nọ, bầy sói có sói rời đi, cũng có sói gia nhập, có đồng bạn chết đi, cũng có sinh mệnh mới xuất hiện, duy nhất không đổi có lẽ chính là Lãnh Diễm, Beta cùng Sói Bạc, Chu Tiểu Ngốc.
Nhưng Chu Kỳ biết ngày chia lìa sớm hay muộn đều sẽ tới.
Rời đi trước chính là Chu Tiểu Ngốc cùng Sói Bạc.
Này đã là mùa đông thứ tư, Chu Tiểu Ngốc đã hoàn toàn xem như một con sói đực thành niên, bình thường sói vào lúc hai tuổi liền sẽ rời đi bầy sói cũ thành lập gia tộc mới của chính mình, ngay cả mấy đứa con của Lãnh Diễm và Beta lúc này đều đã rời khỏi bầy sói rồi.
Chu Tiểu Ngốc có năm sáu ngày vẫn luôn chạy đến hang của Chu Kỳ tìm cậu làm nũng, thậm chí phá lệ đi cọ cánh tay của Wolf, mà Wolf thế nhưng còn ôn nhu vuốt ve nó.
Ban đầu Chu Kỳ nhìn thấy một màn hài hòa đó thì có chút kinh sợ, hỏi Wolf hắn cũng không nói gì, thẳng đến ngày cuối cùng khi Tiểu Ngốc đứng ở cửa hang không ngừng phát ra tiếng kêu to về phía cậu, cậu mới biết được đối phương đại khái là đang từ biệt cậu.
Cậu đi qua nhẹ nhàng ôm lấy sói đực đã vô cùng cao lớn cường tráng, dùng gương mặt cọ cọ mặt đối phương, giống như khi cậu vừa mới nhặt được cục bông nhỏ, ôn nhu vuốt ve lưng nó, vuốt ve cái bụng mềm mại của nó.
Cuối cùng Chu Kỳ trêu chọc cái đuôi đã từng yêu thích không buông tay kia, phất phất tay với Chu Tiểu Ngốc: “Đi đi, Chu Tiểu Ngốc, đi đến cuộc sống của chính mày đi, có rãnh nhớ về thăm tao nha.
”
Câu cuối cùng… đương nhiên chỉ là nói chơi, ngay cả chúng nó muốn đi đâu cậu cũng không biết, trời đất bao la, ai còn biết sau khi tách ra mỗi người sẽ có sinh hoạt như thế nào? Tuổi thọ của sói hoang chỉ có mười đến mười tám năm, lần này từ biệt, có lẽ sẽ không còn được gặp lại.
Chu Tiểu Ngốc phát ra tiếng nức nở, làm nũng thật giống như bị ủy khuất khi còn nhỏ, ôm chân Chu Kỳ không chịu buông tay, Chu Kỳ gần như thiếu chút nữa liền phải gào khóc ôm chặt đối phương không cho nó rời đi.
Cậu bảo Wolf chuyển lời cho Sói Bạc bên cạnh, nhất định phải bảo vệ Chu Tiểu Ngốc thật tốt.
Sói Bạc đi tới liếm liếm lòng bàn tay cậu, cổ họng phát ra tiếng “ư ử”.
Cuối cùng Chu Tiểu Ngốc vẫn rời đi, ban đầu nó chạy hai bước liền sẽ quay đầu lại nhìn Chu Kỳ cùng Wolf, sau lại giống như hạ quyết tâm, bắt đầu cùng Sói Bạc chạy nhanh, bóng dáng của chúng nó càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi biến thành hai điểm nhỏ, biến mất ở phía chân trời.
Chu Kỳ vỗ vỗ khuôn mặt có chút run rẩy, cười hô to về nơi xa: “Chu Tiểu Ngốc —— mày phải hạnh phúc —— hẹn gặp lại!”
Wolf ở bên cạnh ôm chặt cậu, liếm đi ướt át ở khóe mắt cậu.
Nói không khó chịu là giả, chỉ có điều nước mắt này chảy xuống là bởi vì vui mừng nhiều hơn, cậu nhìn sói nhỏ này lớn lên, nhìn nó từ cục bông bình thường biến thành thủ lĩnh của một gia tộc tương lai nào đó, chẳng lẽ không nên vui vì điều này sao?
Sau ngày này không lâu, Lãnh Diễm cùng Beta cũng rời đi, chúng nó đến tạm biệt Chu Kỳ và Wolf.
Lãnh Diễm vẫn cao quý tự tin như vậy, Beta thì vẫn ngu ngốc như thế, rõ ràng chuyện đã qua thật lâu, nhưng Chu Kỳ vẫn có thể nhớ rõ mỗi một chuyện.
Cậu cười ôm chúng nó, sau đó nhìn bọn nó kề sát đi xa, cho dù đây là giây phút chia lìa buồn bã như vậy, Lãnh Diễm vẫn nhịn không được đá mông Beta một cái.
Chu Kỳ “phụt” một tiếng cười ra, nhưng thật mau liền nghẹn ngào.
Wolf cảm nhận được tâm tình của cậu, nhéo nhéo tay cậu, như là đang nói cho Chu Kỳ còn có hắn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu.
Đúng vậy nha, còn có Wolf.
Lại sau nữa, Wolf giao vị trí Lang vương cho con sói khác, hắn cùng Chu Kỳ dựng một căn nhà gỗ nhỏ trên sườn núi ở thảo nguyên, sườn núi cách nguồn nước rất gần, cách rừng cũng không xa.
Bọn họ đi săn, sinh hoạt, thỉnh thoảng sẽ đụng tới đồng bạn trước kia ở mùa đông, đối phương lúc nào cũng có thể nhận ra bọn họ.
Chu Kỳ từng hỏi Wolf: “Chu Tiểu Hắc, nếu có một ngày tôi chết trước cậu thì làm thế nào?”
Wolf một bên hưởng thụ cái đuôi to được vuốt ve một cách ôn nhu, một bên híp mắt trả lời: “Cậu sợ cô đơn không?”
“Hả?” Chu Kỳ sững sờ, gật đầu: “Ừ, sợ, rất sợ.
”
“Tôi đây liền sẽ luôn ở bên cạnh cậu, ôm cậu ngủ một giấc thật dài, vĩnh viễn không xa rời nhau, như vậy cậu liền sẽ không tịch mịch.
”
“….
Sói ngốc.
”
“Nếu như tôi chết trước, cậu cũng phải mang theo tôi ở bên người, đeo cái đuôi của tôi, hoặc là đeo xương của tôi, như vậy tôi cũng sẽ không cô đơn.
Bầy sói sẽ chăm sóc cậu, chờ chúng nó chết, con của bọn chúng sẽ chăm sóc cậu, vẫn sẽ kéo dài mãi.
”
“….
Này không công bằng chút nào.
” Xem đi, sẽ không có con sói nào ngốc hơn hắn.
“Chu Kỳ….
sao cậu lại khóc?”
“Mới không phải khóc, đây là nước miếng cậu bắn lên mặt tôi.
”
“Gạt người.
”
“……”
Chu Kỳ nghĩ, có lẽ bọn họ sẽ đi đến nơi xa xôi hơn, xem càng nhiều phong cảnh khác biệt hơn, hay có lẽ chỉ là vẫn luôn ngốc ở nơi này, qua một cuộc sống bình đạm, ai biết được? Loại vấn đề phiền toái này liền giao cho Wolf nghĩ.
Dù sao hắn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình, dù sao hắn sẽ không màng tất cả mà bảo vệ mình, dù sao hắn sẽ bất đắc dĩ thỏa hiệp bởi vì không lay chuyển được mình, dù sao hắn sẽ không được tự nhiên mà nhét cái đuôi vào trong tay của mình.
Dù sao bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Đúng không, Chu Tiểu Hắc?
HOÀN CHÍNH VĂN.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook