Wolf đào một hố nhỏ, đốt đống lửa ở trên, không khí nơi này rất khô, có rất nhiều lá cây cành khô, lửa liền dễ dàng được nhóm lên.

Hai người ăn một bữa ngon, đều no đến có chút không muốn động, Chu Kỳ dựa vào bụng Wolf được đuôi sói vỗ thoải mái muốn chết, thiếu chút nữa ngủ mất rồi.

“Chu Tiểu Hắc, mau làm việc thôi, bằng không buổi tối không có chỗ ngủ.


“Ừ.


So với Chu Kỳ cọ tới cọ lui, Wolf bò dậy một cách sảng khoái, lót túi ngủ ở dưới người Chu Kỳ, hắn đi chặt gỗ để dựng ổ.

Dựa theo ý tưởng của Chu Kỳ, nhà gỗ chỉ cần hai ba mét vuông là đủ rồi, dù sao chính là dùng để chắn gió khi ngủ, quá lớn lại có vẻ lạnh còn không dễ làm.

Thế là Wolf chặt hai ba khúc gỗ, Chu Kỳ liền phụ trách buộc chúng nó lại, chờ đến khi Wolf chặt xong rồi, lại đến buộc cùng cậu.

Mãi đến khi trời sắp tối, hai người mới xong việc, nhà gỗ làm xong liền giống như lồng sắt, hơn nữa khe hở rất lớn, nhưng mấy cái này có thể chặt thêm gỗ để che lại.

Chu Kỳ bò vào xem thử, còn rất có cảm giác an toàn, cậu còn đặc biệt làm một cánh cửa, sau đó chừa lại một lối ra có kích thước tương tự ở trên nhà gỗ, đến lúc đó chỉ cần chống cánh cửa vào là được rồi.

Nghĩ nghĩ, cậu lại đóng đinh da thú vào sáu mặt trong nhà gỗ, có thể chắn lại chút gió.

Vì phòng ngừa đụng phải bão tuyết, Chu Kỳ cố ý cho nhà gỗ dựa vào một gốc đại thụ, sau đó lại chỉ huy Wolf chặt hai thân cây dài, đè ở “nóc nhà” cùng một gốc cây đối diện, hình thành một hình tam giác, như vậy nhà gỗ liền đóng chặt ở một bên đại thụ, không dễ dàng bị thổi ngã.

Ừ, như vậy liền tốt hơn nhiều, chờ ngày mai lại đi tìm chút bụi gai làm thành hàng rào vây quanh nhà gỗ, hiện tại nơi này nhìn qua rất yên bình, khó có thể chắc chắn ban đêm sẽ không có dã thú lui tới, nếu Lãnh Diễm chúng nó chuyển đến chỗ này, vậy khẳng định cũng có bầy sói khác tới đây, đến lúc đó hẳn là cạnh tranh sẽ rất kịch liệt?
Lúc ăn cơm chiều, Lãnh Diễm cùng Beta chạy tới chơi đùa một chốc, chúng nó vừa đi, Chu Kỳ cùng Wolf liền sớm trốn vào nhà gỗ, không gian quá nhỏ, hai người cũng không làm được gì, dứt khoát chui vào túi ngủ chuẩn bị ngủ sớm một chút, ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm.

Chu Kỳ bởi vì thân thể vẫn còn chút suy yếu, vẫn bị bắt cởi hết quần áo, thế là không tránh khỏi lại bị móng vuốt của Wolf bóp một phen, thẳng đến khi hô hấp của hai người đều trở nên dồn dập, đối phương mới bị cậu nhéo tai ngoan ngoãn dừng tay.

Sáng sớm hôm sau, Wolf ăn no ngủ đủ liền tràn đầy tinh thần mà rời giường chuẩn bị cùng Lãnh Diễm chúng nó đi săn, trước khi đi liên tục dặn dò Chu Kỳ ngoan ngoãn ở trong nhà gỗ không cho ra ngoài, nếu gặp nguy hiểm liền gào hai tiếng, hắn sẽ trở về ngay.


Chu Kỳ ra sức gật đầu, một bên quàng khăn cho Wolf một bên đẩy hắn ra ngoài: “Đã biết đã biết Chu Tiểu Hắc càng ngày cậu càng dong dài đi sớm về sớm!”
Wolf rống hai tiếng tỏ vẻ bất mãn, cuối cùng xuất phát, đi vài bước còn không yên tâm mà quay đầu lại nhìn cậu, làm Chu Kỳ dở khóc dở cười.

Sao đối phương lại có thể dài dòng như vậy được nha, nhưng bản thân bị coi ngó giống như con nít lại còn vui vẻ đến muốn mệnh cũng thật không xong a….

.

Cả một buổi sáng Chu Kỳ đều rất nghe lời mà ngốc trong nhà gỗ, cậu muốn mau chóng dưỡng cơ thể cho tốt, tuyệt đối không thể liên lụy Wolf nữa.

Cậu sắp xếp lại bọc đồ mang đến, có thể bỏ vào nhà liền đặt trong phòng, không bỏ được liền để bên ngoài, cậu đóng mấy khúc xương nhỏ lên cây dùng để làm móc treo, sau đó mới treo bao đồ lên, tránh cho bị động vật phá hư.

Trước khi đến giữa trưa Wolf liền chạy về, tuy rằng không bắt được động vật lớn, nhưng bắt được mấy con thỏ hoang cùng mấy con cá, cũng đủ phong phú, có lẽ là biết Chu Kỳ thích ăn trái cây dại, hắn còn đặc biệt hái mấy quả nhỏ màu đỏ, nhìn qua liền rất muốn ăn.

Sau khi ăn no nê, Chu Kỳ liền không để Wolf ra ngoài nữa, dù sao đống đồ kia cũng đủ cho bữa tối, hai người thảnh thơi ngủ trưa trong nhà gỗ, khi thức dậy lại hàn huyên đông một câu tây một câu, cho dù không có việc gì làm cũng cảm thấy thật thỏa mãn, đặc biệt là còn có thể chơi đùa với cái đuôi to lông xù, thế là một ngày cứ trôi qua như vậy.

Qua hai ba ngày như thế, Chu Kỳ có chút ngồi không yên, cậu cảm thấy mình đã khỏe hẳn, chạy trên tuyết hai vòng cũng không có vấn đề gì, mắt thấy phong cảnh bên ngoài đẹp như vậy, cậu lại chỉ có thể ngốc ở trong nhà gỗ không làm được gì, Wolf ở còn đỡ, nhưng lúc này thời gian đi ra ngoài của đối phương càng ngày càng dài, cậu ở một mình sắp nhàn đến điên rồi.

Thế là cậu lôi kéo Wolf vừa đấm vừa xoa, vừa uy hiếp vừa làm nũng cuối cùng làm cho đối phương mềm lòng, đồng ý ngày mai dẫn cậu ra ngoài.

Này làm Chu Kỳ vô cùng vui vẻ, ôm Wolf liền hôn mấy cái, còn lần đầu tiên chủ động dùng tay giúp đối phương ra một lần.

Lòng Wolf đã sớm ngoa ngoe rục rịch, nhưng lại sợ thân thể Chu Kỳ còn chưa tốt ăn không tiêu, chỉ có thể tạm thời nghẹn lại, để sau tính hết một lần là được rồi.

Hai người ôm ý tưởng tươi đẹp của riêng mình, nhão nhão dính dính ôm nhau nghênh đón một ngày mới.

Ngày hôm sau Chu Kỳ dậy rất sớm, ân cần giúp Wolf mặc đồ lại nấu bữa sáng, chỉ còn kém tay cầm tay đút ăn, cuối cùng làm cho Wolf thở dài bất đắc dĩ, che kín cổ áo ống tay áo cho cậu mới nắm tay cậu cùng nhau ra ngoài.

Lãnh Diễm thấy Chu Kỳ khôi phục sức sống thì thật vui vẻ, nhảy một vòng quanh cậu, bởi vì Wolf phải chiếu cố Chu Kỳ, cho nên nó cùng Beta dẫn theo đàn sói xuất phát trước.

Chu Kỳ tính toán chạy hai bước trên nền tuyết, nhưng ngay sau đó liền ngã sấp xuống một cách mất mặt, tuyết chỗ này quá sâu, ít nhất phải đến giữa bắp chân, sói chạy tương đối uyển chuyển nhẹ nhàng cho nên không có việc gì, đổi lại là cậu giẫm một chân vào liền không dễ dàng nâng ra như vậy.


Cậu thấy Wolf nhướng mày, lòng rất phiền muộn, lại không có chỗ để phát tác, đành phải rầu rĩ tùy ý đối phương dắt đi, dù sao sau này còn rất nhiều cơ hội, từ từ sẽ đến.

“Đầu óc đừng nghĩ bậy bạ, sau này ngốc trong ổ nướng thịt đi.

” Wolf lườm cậu một cái, khóe miệng hơi gợi lên.

“…….

” Chu Kỳ kinh ngạc thiếu chút nữa cằm đều rơi xuống đất, cậu cũng không phải là người đàn ông của gia đình*!
(*家庭主夫 gia đình chủ phu: người chăm sóc chính cho con cái và nói chung là người nội trợ của gia đình.

)
Lúc đi đến bờ sông, hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, Chu Kỳ thuận tay cầm vũ khí mang tới bắt cá, đừng nói, thật đúng là cho cậu bắt được một con, cậu mừng đến cầm con cá kia liền lắc lư không ngừng ở trước mặt Wolf, cuối cùng bị ánh mắt uy hiếp của Wolf nhìn chằm chằm, ngoan ngoãn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi xong hai người tiếp tục đi lên phía trước, vẫn luôn đi đến rừng cây ở sườn đồi đối diện, Wolf không dám bỏ Chu Kỳ ở đó một mình, chỉ có thể tìm một ít con mồi nhỏ ở gần đây, Chu Kỳ cũng ra dáng ra hình mà đi theo sau nhìn trái nhìn phải, cậu mang theo cái cung kia, chuẩn bị thử lại tài nghệ, bệnh nặng một trận rất nhiều kỹ năng đều mới lạ.

Đi một chốc, Wolf đột nhiên xoay người vểnh tai, đôi mắt cũng nheo lại đầy nguy hiểm.

“Chuyện gì vậy….

.

? Có động vật ở gần?” Chu Kỳ hỏi nhỏ, có chút khẩn trương mà nhìn quanh.

“Ừ, Lãnh Diễm chúng nó đang ở gần, hơn nữa có đàn nai.


“Thật sao?! Vậy chúng ta có đi qua không?”
Wolf gật gật đầu, nắm lấy tay cậu theo bản năng, mới đi lên phía trước.


Đi thẳng ước chừng hơn một ngàn mét, Chu Kỳ mới thấy rõ đàn nai cuồn cuộn kia, thì ra đây chính là gần mà Wolf nói….

Cậu dựa vào Wolf há mồm thở phì phò, ngực có chút ngộp, không biết có phải do chứng say độ cao* hay không.

Chờ đến sau khi ổn định, cậu quét mắt nhìn đàn nai, quả nhiên thấy Lãnh Diễm cùng ba con sói khác cùng đuổi theo một con nai sừng tấm.

(*高原反应 cao nguyên phản ứng.

)
Bởi vì xuất hiện bầy sói, đàn nai có chút xao động, thật hỗn loạn, chưa đầy một chốc Chu Kỳ đã không nhìn thấy Lãnh Diễm chúng nó.

“Chu Tiểu Hắc, cậu còn không mau qua đó hỗ trợ!”
Wolf cau mày từ chối thẳng thừng: “Không được, để lại cậu một mình tôi không yên tâm.


“….

.

Tôi sẽ không chạy lung tung, tôi tìm cây để trốn không phải được rồi? Nếu như gặp nguy hiểm liền gọi cậu trước tiên, được chưa?”
Hai người giằng co trong chốc lát, mắt thấy đàn nai đều phải chạy xa, Chu Kỳ hận không thể tự mình đuổi theo, thế là bắt lấy đuôi chó một bên lắc một bên thúc giục.

Wolf nóng nảy cào cào đầu, trừng mắt với Chu Kỳ một cái, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ thỏa hiệp, nhanh chóng chạy ra.

Đối với đối phương, hắn luôn không có cách nào hoàn toàn tàn nhẫn được, chỉ cần Chu Kỳ thất vọng rũ mắt, hắn liền lập tức nhận thua.

Không hề có cách nào.

Wolf vừa đuổi theo, Chu Kỳ là có thể thật mau phân biệt ra hắn, bởi vì hắn cao nhất, đặc biệt dễ thấy trong đàn nai.

Chu Kỳ một bên nhìn tình hình của bọn họ, một bên đi về phía rừng cây phía trước, ý đồ đuổi kịp bọn họ, cũng may mắn con nai sừng tấm kia chạy vội chạy vội lại quay đầu vòng về, nếu không lấy tốc độ của chúng nó đã sớm không còn bóng dáng.

Lúc Wolf sắp bắt được con nai sừng tấm kia, dường như bị đá một cái, Chu Kỳ cũng không thấy rõ bị đá vào đâu, trái tim lập tức treo lên, nhưng Wolf nhìn qua chỉ là tạm dừng một chút, thật mau đã lại đuổi theo.

Cuối cùng nai sừng tấm vẫn là bị đẩy ngã, bị Lãnh Diễm cắn cổ giãy giụa hai cái liền bất động, Chu Kỳ nhìn thấy mà lòng run sợ, thật giống như đích thân tới thế giới động vật… nhìn thấy Wolf chạy vào rừng cây nhỏ, cậu mới chạy ra bên ngoài vẫy tay hô to: “Chu Tiểu Hắc.



“Không phải nói bảo đảm không chạy lung tung sao.


Đối mặt với khuôn mặt âm trầm của Wolf, Chu Kỳ chột dạ cười cười: “Không phải là tôi lo lắng cho cậu sao… vừa rồi cậu bị đá trúng chỗ nào?! Có đau không?”
“Trên lưng, không có gì.

” Wolf phun ra một hơi, tiếp tục trầm mặt.

“Lần sau đừng nghĩ tôi thả cậu ra nữa!”
Chu Kỳ lộ ra vẻ mặt đau lòng đáp lại, thầm nghĩ lần nào cậu không nói như vậy, cuối cùng còn không phải đồng ý với tôi.

Có lẽ Wolf cũng đoán được cậu nghĩ gì, buồn bực cắn cắn mũi Chu Kỳ.

Sau khi Lãnh Diễm cùng bầy sói ăn xong, vẫn để lại cho Chu Kỳ bọn họ rất nhiều, hơn nữa lúc trở về còn trực tiếp ngậm mấy phần thân thể còn dư kia về cho bọn họ, này tiết kiệm cho bọn họ rất nhiều sức lực.

Bữa tối đã có, Chu Kỳ cùng Wolf cũng không nóng nảy, chậm rì rì trở về.

Lúc nghỉ ngơi ở dọc đường, Chu Kỳ nghe được bên cạnh phát ra một tiếng “rầm rì”, lúc này Wolf đang xốc nước ở bờ sông, cách cậu hơn một trăm mét.

Cậu cảnh giác cầm vũ khí lên nhìn bốn phía, cũng không có dã thú.

Đúng lúc cậu cho rằng nghe lầm, lại một tiếng “rầm rì” nữa truyền tới, hơn nữa âm thanh giống như liền ở ——
Chu Kỳ nhìn về bên chân, quả nhiên thấy một cửa hang bị tuyết che, âm thanh chính là phát ra từ bên trong.

Chẳng lẽ là thỏ?! Bởi lúc khi cậu học săn động vật lúc trước, liền thường xuyên móc con thỏ từ trong hang, cho nên cậu gần như là không chút do dự liền duỗi tay vào, quả nhiên là một quả cầu lông xù!
Cậu hưng phấn hô to một tiếng kéo tay ra, sau đó… sợ ngây người.

Đôi mắt tròn xoe, thân hình lông xù xù, màu lông tuyết trắng, vùng vẫy trong tay cậu giống hệt một con chó nhỏ….

đừng nói cho cậu đây là chó thật, cậu tuyệt đối sẽ không tin…
Cho nên đây là một con sói… con?!
“Ô…” Lông xù nức nở hai tiếng, có chút sợ hãi cuộn tròn thân thể, liếm liếm tay Chu Kỳ, sau đó nhìn chằm chằm cậu không nhúc nhích.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương