Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa
-
Chương 58: Tìm lại giấc mơ
Translator: Nguyetmai
"Ông chủ McGonagall, nghe nói hôm nay nhà hàng có món mới? Cửa hàng vốn rất bận nhưng tôi vẫn phải giao lại cho nhân viên rồi đích thân chạy sang đây nếm thử đấy." McGonagall vừa mở một cánh cửa, một cậu thanh niên với mái tóc ngắn màu vàng đang đứng ngẩn người trước cửa vội ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt đầy chờ mong.
"Đúng thế, nhưng hôm nay chỉ là buổi bán thử nghiệm thôi." Gã mỉm cười gật đầu. Cậu thanh niên này là Proll Mushan, mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đã mở được cửa hàng ở quảng trường Aden, hình như chuyên bán các loại hương liệu được vận chuyển từ thủ đô của đế quốc Loss xa xôi. Các thiếu nữ thuộc mọi chủng tộc ở thành Chaos đều rất ưa chuộng mặt hàng này, cửa hàng thuê năm nhân viên, cũng rất ăn nên làm ra.
Sáng hôm qua, lúc cậu ta đi bộ qua khu vực này, bị ấn tượng với phong cách trang trí độc đáo của nhà hàng nên vào thử. Sau khi ăn xong một phần cơm chiên Dương Châu, cậu ta cảm thấy như đã tìm thấy chân lý cuộc đời mình, bữa trưa và bữa chiều đều đến đây ăn, đến tối còn dẫn theo hai ông chủ cửa hàng sát vách đến ăn cùng.
Sáng nay không đến, có lẽ nghe bạn bè nói nhà hàng ra mắt món mới, nên chưa đến giờ ăn trưa đã chờ sẵn trước cửa rồi.
"Vậy làm cho tôi một phần trước đi, nhưng mà rốt cuộc món mới là món gì vậy?" Proll tò mò nhìn McGonagall, vừa đi vào vừa hỏi.
"Là món bánh kẹp thịt Thiểm Tây." McGonagall mỉm cười trả lời.
"Bánh kẹp thịt Thiểm Tây? Đây là món gì vậy?" Proll nhíu mày, thịt và bánh thì có thể hiểu, nhưng hai món ăn khác biệt này có thể hòa quyện thành một món ăn ngon sao?
Tuy vậy, cậu ta nhớ lại, lần trước mình cũng đã hỏi ý nghĩa tên món cơm chiên Dương Châu, McGonagall cũng chỉ nói Dương Châu là một vùng đất rất tuyệt vời mà thôi.
Xem ra cách đặt tên món ăn của ông chủ McGonagall khá tùy tiện, nhưng một thiên tài có khả năng nấu nướng tài ba đến mức khiến cậu hoàn toàn thay đổi nhận thức về thức ăn ngon thì dù tùy hứng một chút cũng có thể hiểu. Nghĩ vậy, Proll tìm một chỗ trong nhà hàng rồi ngồi xuống.
"Vâng, xin chờ một lát." McGonagall gật đầu rồi vào nhà bếp, lúc đi ngang qua quầy, lại thấy Amy đang ngồi xổm trên đất, vui vẻ vuốt ve lớp lông mềm mại trên lưng Vịt Con Xấu Xí. Quả nhiên vuốt ve mèo nhiều sẽ gây nghiện, nhất là những con mèo con bé xíu đáng yêu thế này, ngay cả cô nhóc cũng không tài nào cầm lòng được.
Khi nãy, nhân lúc rảnh rỗi, gã đã chuẩn bị sẵn bánh nướng và thịt kho, giờ chỉ cần lấy bánh nướng khỏi lò, dùng dao mỏng rạch một đường, rồi nhét phần thịt được cắt nhỏ vào làm nhân, cuối cùng rưới thêm một thìa nước sốt thịt. Xong xuôi, gã cầm túi giấy dầu đựng bánh, rời khỏi bếp, đưa cho Proll, mỉm cười nói: "Bánh kẹp Thiểm Tây của cậu đây."
"Thơm quá!" Proll nhận chiếc bánh kẹp, mùi thịt kho hấp dẫn tức thì xộc đến, càng có sức quyến rũ hơn cả mùi thơm của cơm chiên Dương Châu, khiến một người chưa kịp ăn sáng như cậu phải nuốt nước bọt.
Túi giấy dầu trông sạch sẽ tinh xảo, hơn nữa còn in bức vẽ bóng dáng của một cô nhóc nửa người nửa tiên rất đáng yêu. Cậu nhớ con gái của McGonagall là một cô nhóc nửa người nửa tiên, chỉ không ngờ gã lại dám lấy hình ảnh của con gái để làm nhãn hiệu, đúng là một hành động táo bạo. Người này quả là thú vị, hơn nữa, còn là một người cha tốt.
Cửa hàng của cậu thường xuyên tiếp xúc với đủ loại chủng tộc, cho nên cậu cũng hiểu được tình cảnh khó xử của những người mang dòng máu lai.
Proll là người làm kinh doanh, càng phải hiểu cách đối xử bình đẳng với mọi người. Hơn nữa, con gái nhà ông chủ McGonagall thực sự rất đáng yêu, khách đến nhà hàng đều rất thích cô nhóc, nhưng sao hôm nay không thấy bóng dáng cô nhóc đâu vậy nhỉ?
Proll bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, quan sát món ăn ngon bọc trong túi giấy đang không ngừng tỏa ra hương thơm mê người. Đó là một chiếc bánh nướng màu trắng hình tròn, được rạch một đường mảnh ở giữa để nhét nhân thịt thơm ngon đậm đà vào trong, thì ra bánh mì kẹp thịt chính là ý này, nhưng thịt này có phải là thịt kho không nhỉ?
Dù lòng có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng Proll vẫn không thể chống lại sức hấp dẫn của mùi thơm kia, háo hức cắn một miếng.
Vị ngon lành tức khắc tỏa ra khắp khoang miệng, nước sốt thịt đậm đà kích thích từng dây thần kinh nơi đầu lưỡi, tạo cảm giác thỏa mãn vô cùng. Khác với cảm giác ấm áp khi ăn cơm chiên Dương Châu, hương vị của món này kích thích hơn, tựa như sự khác biệt một trời một vực giữa nước suối và rượu mạnh, cứ thế hóa thành một luồng khí nóng, theo mạch máu lan ra khắp cơ thể.
"Ôi!" Đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Proll tức khắc mở bừng, không nhịn được mà tán thưởng thành tiếng. Máu trong cơ thể cậu ta bắt đầu sôi trào, cảm giác tim đập thình thịch như năm ấy tỏ tình với cô bé hàng xóm đột nhiên quay trở lại, khiến cậu chàng vốn trẻ tuổi nay lại càng thêm tràn trề nhựa sống.
Ngày ngày tiếp xúc với đủ loại chủng tộc, khuôn mặt cậu lúc nào cũng phải duy trì vẻ tươi cười, thậm chí chính bản thân cậu đã quên mất cảm giác nở nụ cười chân thành là như thế nào.
Mà lúc này đây, dường như cậu đã tìm lại được cảm giác vui vẻ thật sự, món ăn ngon thế này quả thực khiến tâm trạng người ta sung sướng, không nhịn được nở nụ cười.
Cứ thế, cậu ta ăn hết miếng này đến miếng khác, từ đầu đến cuối, gương mặt Proll luôn tràn ngập nụ cười vui vẻ. Từ năm mười bảy tuổi lưu lạc đến thành Chaos, bắt đầu kiếp sống của một người làm thuê nhỏ bé, đã khóc, đã quỳ, đã thua, đã thắng, cuối cùng mới có thể đứng vững ở nơi này, có được cửa hàng của riêng mình ở quảng trường. Mới chớp mắt đã mười năm trôi qua, bóng dáng người xưa cũng đã dần phai nhòa trong tâm trí cậu.
Mấy năm an nhàn gần đây dường như đã khiến cậu quên mất cảm giác lần đầu tiên đặt chân đến thành Chaos, nhìn quảng trường Aden rộng lớn hùng vĩ, cậu thiếu niên ấy từng thầm tự nhủ, quyết phải thực hiện giấc mơ có được mười cửa hàng ở quảng trường Aden, sở hữu cuộc sống mà ai ai cũng phải ngước nhìn.
"Ông chủ McGonagall, tôi cảm thấy tôi nên mở thêm cửa hàng thứ hai rồi." Proll ăn hết chiếc bánh kẹp, đột nhiên ngẩng đầu lên, cười nói với McGonagall.
"Tuyệt vời." Gã mỉm cười gật đầu, tuy không biết tại sao đột nhiên cậu ta lại nói như vậy, nhưng có vẻ như chiếc bánh kẹp Thiểm Tây kia đã tiếp thêm cho cậu ấy sức mạnh, sự thay đổi lạc quan này cũng không tồi.
"Xin… cho tôi thêm một chiếc bánh kẹp nữa. Tôi tin chắc, một món ngon có thể khiến người ta nhiệt huyết sôi trào này sẽ nổi tiếng khắp thành Chaos cho xem." Proll cười nói đầy chắc chắn.
"Vâng, xin chờ cho một lát." McGonagall gật đầu, đi vào bếp làm thêm một chiếc bánh kẹp thịt.
Sau khi từ tốn ăn hết chiếc bánh kẹp thứ hai, Proll lấy ví tiền trong ngực ra, đề nghị với gã: "Ông chủ McGonagall, tôi muốn mua năm chiếc bánh kẹp Thiểm Tây này về cho nhân viên nhà tôi ăn thử, có được không vậy?"
"Hôm nay tôi chỉ mở bán thử nghiệm, nên mỗi người chỉ được mua tối đa ba chiếc bánh kẹp Thiểm Tây mà thôi." McGonagall khẽ lắc đầu, bán thử là để khơi gợi sự chú ý của mọi người, tạo tiền đề để ngày mai chính thức mở bán, do đó gã vốn không chuẩn bị số lượng lớn.
"Được rồi, vậy bán cho tôi một chiếc cũng được. Chỗ chúng tôi có cậu nhóc vừa mất cha, đang rất chán chường bi quan, hy vọng món ngon này của ông chủ McGonagall có thể giúp cậu ấy phấn chấn trở lại." Proll gật đầu, cũng là thương nhân, đương nhiên cậu có thể hiểu cho gã.
Nhìn Proll cầm bánh kẹp Thiểm Tây rời khỏi nhà hàng, McGonagall đang cất đồng vàng trên bàn, lại có khách đẩy cửa đi vào, câu đầu tiên lại là: "Ông chủ McGonagall, hôm nay có món mới phải không? Thứ thơm nức mũi mà người vừa bước ra cầm trên tay là gì đấy?"
"Ông chủ McGonagall, nghe nói hôm nay nhà hàng có món mới? Cửa hàng vốn rất bận nhưng tôi vẫn phải giao lại cho nhân viên rồi đích thân chạy sang đây nếm thử đấy." McGonagall vừa mở một cánh cửa, một cậu thanh niên với mái tóc ngắn màu vàng đang đứng ngẩn người trước cửa vội ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt đầy chờ mong.
"Đúng thế, nhưng hôm nay chỉ là buổi bán thử nghiệm thôi." Gã mỉm cười gật đầu. Cậu thanh niên này là Proll Mushan, mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đã mở được cửa hàng ở quảng trường Aden, hình như chuyên bán các loại hương liệu được vận chuyển từ thủ đô của đế quốc Loss xa xôi. Các thiếu nữ thuộc mọi chủng tộc ở thành Chaos đều rất ưa chuộng mặt hàng này, cửa hàng thuê năm nhân viên, cũng rất ăn nên làm ra.
Sáng hôm qua, lúc cậu ta đi bộ qua khu vực này, bị ấn tượng với phong cách trang trí độc đáo của nhà hàng nên vào thử. Sau khi ăn xong một phần cơm chiên Dương Châu, cậu ta cảm thấy như đã tìm thấy chân lý cuộc đời mình, bữa trưa và bữa chiều đều đến đây ăn, đến tối còn dẫn theo hai ông chủ cửa hàng sát vách đến ăn cùng.
Sáng nay không đến, có lẽ nghe bạn bè nói nhà hàng ra mắt món mới, nên chưa đến giờ ăn trưa đã chờ sẵn trước cửa rồi.
"Vậy làm cho tôi một phần trước đi, nhưng mà rốt cuộc món mới là món gì vậy?" Proll tò mò nhìn McGonagall, vừa đi vào vừa hỏi.
"Là món bánh kẹp thịt Thiểm Tây." McGonagall mỉm cười trả lời.
"Bánh kẹp thịt Thiểm Tây? Đây là món gì vậy?" Proll nhíu mày, thịt và bánh thì có thể hiểu, nhưng hai món ăn khác biệt này có thể hòa quyện thành một món ăn ngon sao?
Tuy vậy, cậu ta nhớ lại, lần trước mình cũng đã hỏi ý nghĩa tên món cơm chiên Dương Châu, McGonagall cũng chỉ nói Dương Châu là một vùng đất rất tuyệt vời mà thôi.
Xem ra cách đặt tên món ăn của ông chủ McGonagall khá tùy tiện, nhưng một thiên tài có khả năng nấu nướng tài ba đến mức khiến cậu hoàn toàn thay đổi nhận thức về thức ăn ngon thì dù tùy hứng một chút cũng có thể hiểu. Nghĩ vậy, Proll tìm một chỗ trong nhà hàng rồi ngồi xuống.
"Vâng, xin chờ một lát." McGonagall gật đầu rồi vào nhà bếp, lúc đi ngang qua quầy, lại thấy Amy đang ngồi xổm trên đất, vui vẻ vuốt ve lớp lông mềm mại trên lưng Vịt Con Xấu Xí. Quả nhiên vuốt ve mèo nhiều sẽ gây nghiện, nhất là những con mèo con bé xíu đáng yêu thế này, ngay cả cô nhóc cũng không tài nào cầm lòng được.
Khi nãy, nhân lúc rảnh rỗi, gã đã chuẩn bị sẵn bánh nướng và thịt kho, giờ chỉ cần lấy bánh nướng khỏi lò, dùng dao mỏng rạch một đường, rồi nhét phần thịt được cắt nhỏ vào làm nhân, cuối cùng rưới thêm một thìa nước sốt thịt. Xong xuôi, gã cầm túi giấy dầu đựng bánh, rời khỏi bếp, đưa cho Proll, mỉm cười nói: "Bánh kẹp Thiểm Tây của cậu đây."
"Thơm quá!" Proll nhận chiếc bánh kẹp, mùi thịt kho hấp dẫn tức thì xộc đến, càng có sức quyến rũ hơn cả mùi thơm của cơm chiên Dương Châu, khiến một người chưa kịp ăn sáng như cậu phải nuốt nước bọt.
Túi giấy dầu trông sạch sẽ tinh xảo, hơn nữa còn in bức vẽ bóng dáng của một cô nhóc nửa người nửa tiên rất đáng yêu. Cậu nhớ con gái của McGonagall là một cô nhóc nửa người nửa tiên, chỉ không ngờ gã lại dám lấy hình ảnh của con gái để làm nhãn hiệu, đúng là một hành động táo bạo. Người này quả là thú vị, hơn nữa, còn là một người cha tốt.
Cửa hàng của cậu thường xuyên tiếp xúc với đủ loại chủng tộc, cho nên cậu cũng hiểu được tình cảnh khó xử của những người mang dòng máu lai.
Proll là người làm kinh doanh, càng phải hiểu cách đối xử bình đẳng với mọi người. Hơn nữa, con gái nhà ông chủ McGonagall thực sự rất đáng yêu, khách đến nhà hàng đều rất thích cô nhóc, nhưng sao hôm nay không thấy bóng dáng cô nhóc đâu vậy nhỉ?
Proll bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, quan sát món ăn ngon bọc trong túi giấy đang không ngừng tỏa ra hương thơm mê người. Đó là một chiếc bánh nướng màu trắng hình tròn, được rạch một đường mảnh ở giữa để nhét nhân thịt thơm ngon đậm đà vào trong, thì ra bánh mì kẹp thịt chính là ý này, nhưng thịt này có phải là thịt kho không nhỉ?
Dù lòng có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng Proll vẫn không thể chống lại sức hấp dẫn của mùi thơm kia, háo hức cắn một miếng.
Vị ngon lành tức khắc tỏa ra khắp khoang miệng, nước sốt thịt đậm đà kích thích từng dây thần kinh nơi đầu lưỡi, tạo cảm giác thỏa mãn vô cùng. Khác với cảm giác ấm áp khi ăn cơm chiên Dương Châu, hương vị của món này kích thích hơn, tựa như sự khác biệt một trời một vực giữa nước suối và rượu mạnh, cứ thế hóa thành một luồng khí nóng, theo mạch máu lan ra khắp cơ thể.
"Ôi!" Đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Proll tức khắc mở bừng, không nhịn được mà tán thưởng thành tiếng. Máu trong cơ thể cậu ta bắt đầu sôi trào, cảm giác tim đập thình thịch như năm ấy tỏ tình với cô bé hàng xóm đột nhiên quay trở lại, khiến cậu chàng vốn trẻ tuổi nay lại càng thêm tràn trề nhựa sống.
Ngày ngày tiếp xúc với đủ loại chủng tộc, khuôn mặt cậu lúc nào cũng phải duy trì vẻ tươi cười, thậm chí chính bản thân cậu đã quên mất cảm giác nở nụ cười chân thành là như thế nào.
Mà lúc này đây, dường như cậu đã tìm lại được cảm giác vui vẻ thật sự, món ăn ngon thế này quả thực khiến tâm trạng người ta sung sướng, không nhịn được nở nụ cười.
Cứ thế, cậu ta ăn hết miếng này đến miếng khác, từ đầu đến cuối, gương mặt Proll luôn tràn ngập nụ cười vui vẻ. Từ năm mười bảy tuổi lưu lạc đến thành Chaos, bắt đầu kiếp sống của một người làm thuê nhỏ bé, đã khóc, đã quỳ, đã thua, đã thắng, cuối cùng mới có thể đứng vững ở nơi này, có được cửa hàng của riêng mình ở quảng trường. Mới chớp mắt đã mười năm trôi qua, bóng dáng người xưa cũng đã dần phai nhòa trong tâm trí cậu.
Mấy năm an nhàn gần đây dường như đã khiến cậu quên mất cảm giác lần đầu tiên đặt chân đến thành Chaos, nhìn quảng trường Aden rộng lớn hùng vĩ, cậu thiếu niên ấy từng thầm tự nhủ, quyết phải thực hiện giấc mơ có được mười cửa hàng ở quảng trường Aden, sở hữu cuộc sống mà ai ai cũng phải ngước nhìn.
"Ông chủ McGonagall, tôi cảm thấy tôi nên mở thêm cửa hàng thứ hai rồi." Proll ăn hết chiếc bánh kẹp, đột nhiên ngẩng đầu lên, cười nói với McGonagall.
"Tuyệt vời." Gã mỉm cười gật đầu, tuy không biết tại sao đột nhiên cậu ta lại nói như vậy, nhưng có vẻ như chiếc bánh kẹp Thiểm Tây kia đã tiếp thêm cho cậu ấy sức mạnh, sự thay đổi lạc quan này cũng không tồi.
"Xin… cho tôi thêm một chiếc bánh kẹp nữa. Tôi tin chắc, một món ngon có thể khiến người ta nhiệt huyết sôi trào này sẽ nổi tiếng khắp thành Chaos cho xem." Proll cười nói đầy chắc chắn.
"Vâng, xin chờ cho một lát." McGonagall gật đầu, đi vào bếp làm thêm một chiếc bánh kẹp thịt.
Sau khi từ tốn ăn hết chiếc bánh kẹp thứ hai, Proll lấy ví tiền trong ngực ra, đề nghị với gã: "Ông chủ McGonagall, tôi muốn mua năm chiếc bánh kẹp Thiểm Tây này về cho nhân viên nhà tôi ăn thử, có được không vậy?"
"Hôm nay tôi chỉ mở bán thử nghiệm, nên mỗi người chỉ được mua tối đa ba chiếc bánh kẹp Thiểm Tây mà thôi." McGonagall khẽ lắc đầu, bán thử là để khơi gợi sự chú ý của mọi người, tạo tiền đề để ngày mai chính thức mở bán, do đó gã vốn không chuẩn bị số lượng lớn.
"Được rồi, vậy bán cho tôi một chiếc cũng được. Chỗ chúng tôi có cậu nhóc vừa mất cha, đang rất chán chường bi quan, hy vọng món ngon này của ông chủ McGonagall có thể giúp cậu ấy phấn chấn trở lại." Proll gật đầu, cũng là thương nhân, đương nhiên cậu có thể hiểu cho gã.
Nhìn Proll cầm bánh kẹp Thiểm Tây rời khỏi nhà hàng, McGonagall đang cất đồng vàng trên bàn, lại có khách đẩy cửa đi vào, câu đầu tiên lại là: "Ông chủ McGonagall, hôm nay có món mới phải không? Thứ thơm nức mũi mà người vừa bước ra cầm trên tay là gì đấy?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook