Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa
-
Chương 31: Mua một quả trứng vịt con xấu xí
Translator: Nguyetmai
"Than Đen, câm miệng." Julian mặc áo pháp sư màu đen bên cạnh gắt giọng, vẻ mặt nặng nề, nhìn hai cha con dắt tay nhau đi xa dần, lầm bầm: "Dao động ma pháp vừa rồi thật quá mãnh liệt, lẽ nào cô nhóc này là một thiên tài? Hay người đàn ông kia là một cao thủ ẩn mình?"
"Giờ thì thành than đen thật rồi." Vẹt lông xanh nhìn quạ đen bị thiêu trụi lông, bật cười khanh khách, dáng vẻ vui mừng hả hê.
"Ông lão, hãy gọi ta là điện hạ Fama Oden Ben tôn quý. cung điện của bản vương đã bị con nhóc kia hủy mất rồi, ngươi nhanh chóng làm lại một cái mới cho ta. Còn nữa, tốt nhất làm thêm cho ta một bộ vương bào sang trọng, tránh để người khác nhìn thấy cơ thể tuyệt đẹp của bản vương." Quạ đen bất mãn nói, ngửi trái ngửi phải rồi lại kêu lên: "Lạ thật, mùi gà nướng từ đâu ra thế này?"
"Còn nhiều lời nữa tao sẽ cho mày uống thuốc mới thử nghiệm đấy." Julian quay sang nhìn quạ đen, mặt vô cảm, giọng nói bén nhọn như ác quỷ đến từ địa ngục.
Quạ đen lập tức hoảng hồn, vội nhích sang bên cạnh, nhăn nhó nói: "Vậy… vậy ít nhất cũng cho ta hai phiến lá đi, cứ lõa lồ đứng ở đây thế này khó coi quá."
"Đậu Xanh, mày đi tìm hai phiến lá cho nó đi." Julian nói rồi trở vào cửa tiệm, vừa đi vừa lầm bầm: "Lạ thật, lúc trước sao lại không phát hiện ra dao động ma pháp từ phía đó? Có lẽ có thể nên thử tiếp xúc với hai cha con nhà đó xem sao."
"Các hạ Julian, lần sau khi nhờ tôi giúp đỡ, hãy gọi tôi là Sonny." Vẹt lông xanh vui vẻ đáp, nghiêng đầu mở khóa lồng chim, bay ra ngoài, không lâu sau ngậm theo hai phiến lá về đặt bên cạnh Than Đen, rồi quay trở vào lồng, khóa cửa lại, tao nhã chải lại lông mình.
"Không ngờ có một ngày bản vương lại rơi vào tình cảnh này." Than Đen thở dài thườn thượt, nhìn quanh quẩn, cúi đầu ngậm hai phiến lá lên dán lên người mình, che đi vị trí quan trọng.
McGonagall dắt tay Amy vui vẻ đi về phía quảng trường. Sau khi phóng hỏa thiêu con quạ đen kia xong, tâm trạng của cô nhóc vui vẻ thấy rõ, nhảy tung tăng về phía trước, chốc chốc sẽ dừng lại đợi cha rồi mới tiếp tục đi tiếp.
Gã mang theo 10 đồng vàng trong túi, tuy bây giờ đồng vàng rất quan trọng với gã, nhưng nếu Amy có muốn mua gì, gã vẫn sẽ không chút do dự mua cho cô nhóc.
Nhưng cô nhóc rất hiểu chuyện, cũng không tiêu tiền lung tung, đi dạo suốt nửa giờ cũng chỉ mua một con rối gỗ nhỏ biết cử động mà thôi.
Sau đó, McGonagall dẫn Amy đi dạo một vòng khu chợ lớn nhất quảng trường, tiếc là không tìm được một con thiên nga nào, chứ đừng nói là vịt con xấu xí.
Vịt con cũng có, nhưng McGonagall sợ vịt con trưởng thành không biến thành thiên nga, Amy sẽ nghĩ gã gạt cô nhóc nên không mua.
Giá của các loại thức ăn trong chợ rất rẻ, nhưng hệ thống nói không được mang nguyên liệu từ bên ngoài vào bếp, nên gã đành bỏ ý định mua thức ăn về.
"Cha ơi, có phải hôm nay chúng ta không mua được vịt con xấu xí rồi không?" Đứng trước cổng vào chợ, Amy ngẩng đầu nhìn McGonagall, vẻ mặt thoáng chút thất vọng.
"Ông chủ nói khoảng thời gian này vịt con xấu xí vẫn chưa ra đời nên phải đợi một thời gian nữa mới mua được." Gã gật đầu, nghĩ xem phải làm sao để an ủi cô nhóc vốn đang háo hức mong đợi giờ lại thất vọng tràn trề. Khắp khu vực lân cận thành Chaos này, ngay cả thiên nga cũng hiếm gặp, huống hồ là thiên nga con, chắc lâu lắm cũng không thể tìm được.
"Ủa?" Không đợi McGonagall kịp an ủi, ánh mắt của Amy đã bị một sạp bán thảo dược ven đường thu hút. Cô nhóc nhảy chân sáo sang đó, ngồi xổm xuống, mắt mở to nhìn một lúc, rồi quay lại vẫy tay với gã: "Cha ơi, cha mau qua xem này, cái này chắc chắn là trứng của vịt con xấu xí."
"Hửm?" McGonagall đi qua, bên cạnh sạp hàng là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, làn da ngăm đen, đang dùng cỏ khô bện thành giỏ. Có lẽ đây là người hái thuốc, trên tay đầy vết chai do dây thừng để lại, bao tải trên mặt đất dựng rất nhiều túi thảo dược, cạnh chân còn có một ụn cỏ nhỏ, trên đó có một quả trứng màu xám trắng to bằng một chiếc bát nhỏ.
"Cha ơi, chúng ta mua quả trứng này về đi, cha nói bây giờ không có vịt con xấu xí, vậy chúng ta mua trứng về ấp cũng được mà." Amy chỉ vào quả trứng, ngước lên nhìn McGonagall với vẻ mong đợi.
"Được." Gã mỉm cười gật đầu. Hôm nay cô nhóc đã thất vọng rất nhiều lần rồi, gã muốn cô nhóc mang theo tâm trạng vui vẻ trở về nhà, liền quay sang hỏi người kia: "Ông chủ, đây là trứng gì vậy?"
"Tôi cũng không rõ lắm, hôm qua lúc đi hái thuốc tôi đã tìm thấy trên vách núi, chỗ đó không phải chim thì vốn không lên đến được, chắc là trứng chim đấy, món này ăn vào bổ lắm." Người hái thuốc cười sang sảng nói.
"Bao nhiêu tiền vậy?" Mắt McGonagall lóe lên, nếu là loại trứng chim này thì chắc cũng trứng của loài tương tự như thiên nga rồi. Hơn nữa, với kích cỡ của quả trứng này, ước chừng có thể lớn hơn cả đà điểu, nếu thuần hóa được tốt còn có thể dùng làm vật cưỡi của Amy.
"Nếu cô bé thích thì… tôi lấy ba đồng vàng vậy." Người hái thuốc thấy vẻ háo hức của Amy, cười cười gãi đầu nói.
"Được, ba đồng vàng, ông cầm đi." McGonagall lấy ba đồng vàng ra trả. Mỗi ngày, người hái thuốc đều đi lại trên vách núi cheo leo, dùng tính mạng để đổi lấy tiền, hơn nữa, nếu đây thật sự là trứng của một loài chim lớn, ba đồng vàng không hề đắt chút nào.
"Được, tôi tặng cả chiếc giỏ nhỏ này cho cô bé, vừa khéo dùng để đựng quả trứng này." Người hái thuốc đem cả trứng và cỏ khô lót vào bên trong chiếc giỏ vừa bện xong, tươi cười đưa cho Amy.
"Amy, nhanh cảm ơn bác đi." McGonagall vội nhắc cô nhóc.
"Cháu cảm ơn bác ạ." Amy vui vẻ nhận lấy chiếc giỏ, xách bằng cả hai tay, nhỏ giọng nói: "Vịt con xấu xí, em phải ngoan nhé, đợi chị từ từ ấp cho em nở ra."
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn." Người hái thuốc xua tay, nhìn McGonagall cười nói: "Con gái tôi cũng trạc tuổi cô bé, cũng thích nuôi mấy loài động vật nhỏ, nhưng trong nhả đã có hai con khỉ rồi, nên không mang về cho nó nữa."
"Phải đấy, mấy hôm nay con bé cứ đòi mãi, hy vọng khi trứng nở ra rồi cô nhóc sẽ thích." Gã cũng nở nụ cười bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt khi nhìn Amy lại đầy cưng chiều.
Chào tạm biệt người hái thuốc, McGonagall vốn định giúp Amy xách quả trứng nhưng bị cô nhóc từ chối. Dù đã dùng cả hai tay nhưng cô nhóc vẫn có vẻ hơi quá sức, gã đi theo phía sau mà cứ lo lắng không biết cô nhóc có tuột tay làm rơi xuống đất không.
Đường về đi hết nửa giờ, cô nhóc nhẹ nhàng đặt chiếc giỏ xuống bậc thang trước cửa, thở phào nhẹ nhõm, quay lại nghiêm nghị nói với gã: "Cha ơi, cảm ơn cha đã mua trứng vịt con xấu xí cho Amy, sau này con sẽ chăm sóc nó thật tốt."
"Ừm, nhưng lúc nãy bác hái thuốc đã nói rồi, đây không phải trứng vịt con xấu xí đâu, có thể là trứng của loài chim khác." McGonagall lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán giúp cô nhóc, cười nói.
Amy kiên định lắc đầu: "Không đâu, Amy tin đây chắc chắn là trứng của vịt con xấu xí, con phải ấp cho nó nở ra, rồi từ từ nuôi lớn, biến thành thiên nga trắng, sau đó… sau đó…"
Sau đó, McGonagall nhìn thấy cô nhóc nuốt một ngụm nước bọt.
"Than Đen, câm miệng." Julian mặc áo pháp sư màu đen bên cạnh gắt giọng, vẻ mặt nặng nề, nhìn hai cha con dắt tay nhau đi xa dần, lầm bầm: "Dao động ma pháp vừa rồi thật quá mãnh liệt, lẽ nào cô nhóc này là một thiên tài? Hay người đàn ông kia là một cao thủ ẩn mình?"
"Giờ thì thành than đen thật rồi." Vẹt lông xanh nhìn quạ đen bị thiêu trụi lông, bật cười khanh khách, dáng vẻ vui mừng hả hê.
"Ông lão, hãy gọi ta là điện hạ Fama Oden Ben tôn quý. cung điện của bản vương đã bị con nhóc kia hủy mất rồi, ngươi nhanh chóng làm lại một cái mới cho ta. Còn nữa, tốt nhất làm thêm cho ta một bộ vương bào sang trọng, tránh để người khác nhìn thấy cơ thể tuyệt đẹp của bản vương." Quạ đen bất mãn nói, ngửi trái ngửi phải rồi lại kêu lên: "Lạ thật, mùi gà nướng từ đâu ra thế này?"
"Còn nhiều lời nữa tao sẽ cho mày uống thuốc mới thử nghiệm đấy." Julian quay sang nhìn quạ đen, mặt vô cảm, giọng nói bén nhọn như ác quỷ đến từ địa ngục.
Quạ đen lập tức hoảng hồn, vội nhích sang bên cạnh, nhăn nhó nói: "Vậy… vậy ít nhất cũng cho ta hai phiến lá đi, cứ lõa lồ đứng ở đây thế này khó coi quá."
"Đậu Xanh, mày đi tìm hai phiến lá cho nó đi." Julian nói rồi trở vào cửa tiệm, vừa đi vừa lầm bầm: "Lạ thật, lúc trước sao lại không phát hiện ra dao động ma pháp từ phía đó? Có lẽ có thể nên thử tiếp xúc với hai cha con nhà đó xem sao."
"Các hạ Julian, lần sau khi nhờ tôi giúp đỡ, hãy gọi tôi là Sonny." Vẹt lông xanh vui vẻ đáp, nghiêng đầu mở khóa lồng chim, bay ra ngoài, không lâu sau ngậm theo hai phiến lá về đặt bên cạnh Than Đen, rồi quay trở vào lồng, khóa cửa lại, tao nhã chải lại lông mình.
"Không ngờ có một ngày bản vương lại rơi vào tình cảnh này." Than Đen thở dài thườn thượt, nhìn quanh quẩn, cúi đầu ngậm hai phiến lá lên dán lên người mình, che đi vị trí quan trọng.
McGonagall dắt tay Amy vui vẻ đi về phía quảng trường. Sau khi phóng hỏa thiêu con quạ đen kia xong, tâm trạng của cô nhóc vui vẻ thấy rõ, nhảy tung tăng về phía trước, chốc chốc sẽ dừng lại đợi cha rồi mới tiếp tục đi tiếp.
Gã mang theo 10 đồng vàng trong túi, tuy bây giờ đồng vàng rất quan trọng với gã, nhưng nếu Amy có muốn mua gì, gã vẫn sẽ không chút do dự mua cho cô nhóc.
Nhưng cô nhóc rất hiểu chuyện, cũng không tiêu tiền lung tung, đi dạo suốt nửa giờ cũng chỉ mua một con rối gỗ nhỏ biết cử động mà thôi.
Sau đó, McGonagall dẫn Amy đi dạo một vòng khu chợ lớn nhất quảng trường, tiếc là không tìm được một con thiên nga nào, chứ đừng nói là vịt con xấu xí.
Vịt con cũng có, nhưng McGonagall sợ vịt con trưởng thành không biến thành thiên nga, Amy sẽ nghĩ gã gạt cô nhóc nên không mua.
Giá của các loại thức ăn trong chợ rất rẻ, nhưng hệ thống nói không được mang nguyên liệu từ bên ngoài vào bếp, nên gã đành bỏ ý định mua thức ăn về.
"Cha ơi, có phải hôm nay chúng ta không mua được vịt con xấu xí rồi không?" Đứng trước cổng vào chợ, Amy ngẩng đầu nhìn McGonagall, vẻ mặt thoáng chút thất vọng.
"Ông chủ nói khoảng thời gian này vịt con xấu xí vẫn chưa ra đời nên phải đợi một thời gian nữa mới mua được." Gã gật đầu, nghĩ xem phải làm sao để an ủi cô nhóc vốn đang háo hức mong đợi giờ lại thất vọng tràn trề. Khắp khu vực lân cận thành Chaos này, ngay cả thiên nga cũng hiếm gặp, huống hồ là thiên nga con, chắc lâu lắm cũng không thể tìm được.
"Ủa?" Không đợi McGonagall kịp an ủi, ánh mắt của Amy đã bị một sạp bán thảo dược ven đường thu hút. Cô nhóc nhảy chân sáo sang đó, ngồi xổm xuống, mắt mở to nhìn một lúc, rồi quay lại vẫy tay với gã: "Cha ơi, cha mau qua xem này, cái này chắc chắn là trứng của vịt con xấu xí."
"Hửm?" McGonagall đi qua, bên cạnh sạp hàng là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, làn da ngăm đen, đang dùng cỏ khô bện thành giỏ. Có lẽ đây là người hái thuốc, trên tay đầy vết chai do dây thừng để lại, bao tải trên mặt đất dựng rất nhiều túi thảo dược, cạnh chân còn có một ụn cỏ nhỏ, trên đó có một quả trứng màu xám trắng to bằng một chiếc bát nhỏ.
"Cha ơi, chúng ta mua quả trứng này về đi, cha nói bây giờ không có vịt con xấu xí, vậy chúng ta mua trứng về ấp cũng được mà." Amy chỉ vào quả trứng, ngước lên nhìn McGonagall với vẻ mong đợi.
"Được." Gã mỉm cười gật đầu. Hôm nay cô nhóc đã thất vọng rất nhiều lần rồi, gã muốn cô nhóc mang theo tâm trạng vui vẻ trở về nhà, liền quay sang hỏi người kia: "Ông chủ, đây là trứng gì vậy?"
"Tôi cũng không rõ lắm, hôm qua lúc đi hái thuốc tôi đã tìm thấy trên vách núi, chỗ đó không phải chim thì vốn không lên đến được, chắc là trứng chim đấy, món này ăn vào bổ lắm." Người hái thuốc cười sang sảng nói.
"Bao nhiêu tiền vậy?" Mắt McGonagall lóe lên, nếu là loại trứng chim này thì chắc cũng trứng của loài tương tự như thiên nga rồi. Hơn nữa, với kích cỡ của quả trứng này, ước chừng có thể lớn hơn cả đà điểu, nếu thuần hóa được tốt còn có thể dùng làm vật cưỡi của Amy.
"Nếu cô bé thích thì… tôi lấy ba đồng vàng vậy." Người hái thuốc thấy vẻ háo hức của Amy, cười cười gãi đầu nói.
"Được, ba đồng vàng, ông cầm đi." McGonagall lấy ba đồng vàng ra trả. Mỗi ngày, người hái thuốc đều đi lại trên vách núi cheo leo, dùng tính mạng để đổi lấy tiền, hơn nữa, nếu đây thật sự là trứng của một loài chim lớn, ba đồng vàng không hề đắt chút nào.
"Được, tôi tặng cả chiếc giỏ nhỏ này cho cô bé, vừa khéo dùng để đựng quả trứng này." Người hái thuốc đem cả trứng và cỏ khô lót vào bên trong chiếc giỏ vừa bện xong, tươi cười đưa cho Amy.
"Amy, nhanh cảm ơn bác đi." McGonagall vội nhắc cô nhóc.
"Cháu cảm ơn bác ạ." Amy vui vẻ nhận lấy chiếc giỏ, xách bằng cả hai tay, nhỏ giọng nói: "Vịt con xấu xí, em phải ngoan nhé, đợi chị từ từ ấp cho em nở ra."
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn." Người hái thuốc xua tay, nhìn McGonagall cười nói: "Con gái tôi cũng trạc tuổi cô bé, cũng thích nuôi mấy loài động vật nhỏ, nhưng trong nhả đã có hai con khỉ rồi, nên không mang về cho nó nữa."
"Phải đấy, mấy hôm nay con bé cứ đòi mãi, hy vọng khi trứng nở ra rồi cô nhóc sẽ thích." Gã cũng nở nụ cười bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt khi nhìn Amy lại đầy cưng chiều.
Chào tạm biệt người hái thuốc, McGonagall vốn định giúp Amy xách quả trứng nhưng bị cô nhóc từ chối. Dù đã dùng cả hai tay nhưng cô nhóc vẫn có vẻ hơi quá sức, gã đi theo phía sau mà cứ lo lắng không biết cô nhóc có tuột tay làm rơi xuống đất không.
Đường về đi hết nửa giờ, cô nhóc nhẹ nhàng đặt chiếc giỏ xuống bậc thang trước cửa, thở phào nhẹ nhõm, quay lại nghiêm nghị nói với gã: "Cha ơi, cảm ơn cha đã mua trứng vịt con xấu xí cho Amy, sau này con sẽ chăm sóc nó thật tốt."
"Ừm, nhưng lúc nãy bác hái thuốc đã nói rồi, đây không phải trứng vịt con xấu xí đâu, có thể là trứng của loài chim khác." McGonagall lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán giúp cô nhóc, cười nói.
Amy kiên định lắc đầu: "Không đâu, Amy tin đây chắc chắn là trứng của vịt con xấu xí, con phải ấp cho nó nở ra, rồi từ từ nuôi lớn, biến thành thiên nga trắng, sau đó… sau đó…"
Sau đó, McGonagall nhìn thấy cô nhóc nuốt một ngụm nước bọt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook