Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng
-
Chương 6:
Mưa bên ngoài rơi nặng hạt, tạo thành những vũng nước lớn trên mặt đất, bắn tung tóe khắp nơi.
Đợi Thanh Nhụy đặt Ngô Thận xuống, nàng lại phải chạy vội đi pha trà gừng cho Vương Du, nếu như tiểu tổ tông bị bệnh nàng nhất định sẽ không thoát được tội.
Nàng đặt trà gừng lên bàn, cùng lúc đó Vương Du thay xong quần áo ướt ngồi trên ghế.
Thanh Nhụy nhớ tới vừa rồi mình nói muốn thay y phục cho hắn, nhưng bị hắn từ chối.
Thanh Nhụy xoa xoa mũi của Lục hoàng tử nói: "Lục hoàng tử chúng ta đã trưởng thành rồi, đã tự biết thay y phục cho mình."
Vương Du đỏ mặt hắn là nam nhân sao có thể để nữ nhân nhìn thân thể của hắn được, hắn đỏ mặt, quay đầu sang một bên, khoanh tay nói: "Ta không phải tiểu hài tử! Đừng có xoa mũi ta. Không được tiếp tục xem ta như trẻ con. "
Tay chân nhỏ, má phúng phính, sao không phải là tiểu hài tử cơ chứ? Vẫn là đứa nhóc bướng bỉnh, lém lỉnh.
Thanh Nhụy bưng trà gừng lên, đưa cho hắn: "Được rồi, ngài không phải là tiểu hài tử, người đã trưởng thành. Uống trà gừng đi, đừng để bị nhiễm phong hàn!"
Lục hoàng tử nhận lấy chén trà gừng uống một ngụm lớn. Lấy tay áo lau miệng, sau đó đứng thẳng lưng, trịnh trọng đặt bát lên bàn, Vương Du nói: "Ngươi xem, ta nhất định sẽ lớn lên, cao lớn khỏe mạnh hơn ngươi."
Thanh Nhụy cười nhìn hắn, dường như thông qua đó có thể nhìn thấy đệ đệ của mình.
Đã bao lâu rồi nàng chưa được gặp mặt đệ đệ. Sau khi giao đệ đệ cho cữu cữu và Vương đại thẩm nhà hàng xóm, đã hơn một năm rồi nàng chỉ có đều đặn hàng tháng gửi một ít tiền về. Không biết bây giờ đệ đệ như thế nào?
Thanh Nhụy chuyển tình cảm mình dành cho đệ đệ sang người Vương Du. Đây cũng là lý do vì sao nàng không thể làm được theo những gì hoàng hậu nương nương phân phó.
Tiểu nha đầu cười tươi, đôi mắt híp lại, thật xinh đẹp.
Lục hoàng tử cúi đầu xoa xoa mười ngón tay.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu như nghĩ tới gì đó, hỏi: "Tối hôm qua người có đóng cửa buộc dây phòng Cầu Tuyết lại hay không?"
Thanh Nhụy giả vờ không nhớ ra. Nàng sẽ không nói ra, việc này phải để chính Vương Du tự nhớ lại.
Chỉ cần dùng cách này có thể khiến Vương Du càng ghét Thúy Lan hơn.
Quả nhiên, Vương Du đã nhớ lại ngày hôm qua hắn và Thanh Nhụy cùng nhau nhốt Tuyết Cầu, dùng dây thừng buộc chặt, ngay cả cửa phòng chứa củi cũng khóa chặt, không phải là lỗi của Thúy Lan, chẳng lẽ Tuyết Cầu tự đi ra ngoài được sao?
Hắn bỗng cảm thấy vô cùng có lỗi với Thanh Nhụy, hắn đã không nói thật khi nàng bị bắt nạt, cũng như bị nói xấu sau lưng.
Tối nay đến lượt Thúy Lan trực.
Đợi đến lúc ả ta bước vào đã nhìn thấy Lục hoàng tử đang cười vui vẻ với Thanh Nhụy.
Đã bao lâu rồi Vương Du không cười với mình như thế?
Một tia phẫn uất thoáng qua trong mắt Thúy Lan, sau đó ả ta đi vào chào Vương Du.
Thanh Nhụy cũng tìm được một lý do để rút lui.
Thanh Nhụy vội đi tìm quần áo khô, đi đến phòng chứa củi không có người tới.
Ngô Thận toàn thân ướt sũng, lông mày nhíu chặt lại, nằm trong đống cỏ khô, hôn mê.
Nàng lại làm một chuyện ngu ngốc, nàng nói với người đang hôn mê: "Ta không phải cố ý muốn đi gặp ngươi. Y phục trên người ngươi ướt rồi, không thay ra sẽ bị nhiễm phong hàn."
Người đang nằm đó đương nhiên không thể đáp lại nàng, nàng lại nói tiếp: "Nếu như ngươi không trả lời, ta sẽ coi như ngươi đồng ý!?"
Lại có một sự im lặng khác.
Thanh Nhụy hài lòng gật đầu, được rồi, hắn đã đồng ý.
Nàng vươn tay ra cở dây quần của hắn, hơi thở ngừng lại, khẽ nuốt nước bọt, hít sâu một hơi nói: " Phải cởi!"
Nhắm mắt lại, nàng hoàn toàn dựa vào cảm giác để thay y phục cho hắn.
Lúc này, mặt nàng nóng như dung nham tan chảy.
Quần áo trên người rất khó hoạt động nên nàng đành bất đắc dĩ mở mắt ra.
Dưới ánh nến mờ nhạt, tấm lưng trắng như tuyết của nam nhân chằng chịt những vết sẹo dài ngắn khác nhau, nhạt màu, đậm màu, hơi nhô lên, giống như hàng ngàn con giun đang bò trên lưng.
Thanh Nhụy giật mình: "Rốt cuộc ngươi đã phải trải qua những gì? Chuyện ngày hôm nay có liên quan đến những vết sẹo này không?"
Thanh Nhụy cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, nàng thay xong y phục cho hắn lại ngồi ở đó nhìn hắn một hồi lâu mới quay về.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Nhụy mang thuốc và bánh bao tới cho Ngô Thận.
Vừa tới cửa.
"Dừng lại!Tiện nhân!" Thúy Lan từ phía sau gọi nàng lại, tối hôm qua Thanh Nhụy đã làm ra chuyện như vậy nhưng Vương Du vẫn không phạt nàng. Ả ta không cam lòng!
Đợi Thanh Nhụy đặt Ngô Thận xuống, nàng lại phải chạy vội đi pha trà gừng cho Vương Du, nếu như tiểu tổ tông bị bệnh nàng nhất định sẽ không thoát được tội.
Nàng đặt trà gừng lên bàn, cùng lúc đó Vương Du thay xong quần áo ướt ngồi trên ghế.
Thanh Nhụy nhớ tới vừa rồi mình nói muốn thay y phục cho hắn, nhưng bị hắn từ chối.
Thanh Nhụy xoa xoa mũi của Lục hoàng tử nói: "Lục hoàng tử chúng ta đã trưởng thành rồi, đã tự biết thay y phục cho mình."
Vương Du đỏ mặt hắn là nam nhân sao có thể để nữ nhân nhìn thân thể của hắn được, hắn đỏ mặt, quay đầu sang một bên, khoanh tay nói: "Ta không phải tiểu hài tử! Đừng có xoa mũi ta. Không được tiếp tục xem ta như trẻ con. "
Tay chân nhỏ, má phúng phính, sao không phải là tiểu hài tử cơ chứ? Vẫn là đứa nhóc bướng bỉnh, lém lỉnh.
Thanh Nhụy bưng trà gừng lên, đưa cho hắn: "Được rồi, ngài không phải là tiểu hài tử, người đã trưởng thành. Uống trà gừng đi, đừng để bị nhiễm phong hàn!"
Lục hoàng tử nhận lấy chén trà gừng uống một ngụm lớn. Lấy tay áo lau miệng, sau đó đứng thẳng lưng, trịnh trọng đặt bát lên bàn, Vương Du nói: "Ngươi xem, ta nhất định sẽ lớn lên, cao lớn khỏe mạnh hơn ngươi."
Thanh Nhụy cười nhìn hắn, dường như thông qua đó có thể nhìn thấy đệ đệ của mình.
Đã bao lâu rồi nàng chưa được gặp mặt đệ đệ. Sau khi giao đệ đệ cho cữu cữu và Vương đại thẩm nhà hàng xóm, đã hơn một năm rồi nàng chỉ có đều đặn hàng tháng gửi một ít tiền về. Không biết bây giờ đệ đệ như thế nào?
Thanh Nhụy chuyển tình cảm mình dành cho đệ đệ sang người Vương Du. Đây cũng là lý do vì sao nàng không thể làm được theo những gì hoàng hậu nương nương phân phó.
Tiểu nha đầu cười tươi, đôi mắt híp lại, thật xinh đẹp.
Lục hoàng tử cúi đầu xoa xoa mười ngón tay.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu như nghĩ tới gì đó, hỏi: "Tối hôm qua người có đóng cửa buộc dây phòng Cầu Tuyết lại hay không?"
Thanh Nhụy giả vờ không nhớ ra. Nàng sẽ không nói ra, việc này phải để chính Vương Du tự nhớ lại.
Chỉ cần dùng cách này có thể khiến Vương Du càng ghét Thúy Lan hơn.
Quả nhiên, Vương Du đã nhớ lại ngày hôm qua hắn và Thanh Nhụy cùng nhau nhốt Tuyết Cầu, dùng dây thừng buộc chặt, ngay cả cửa phòng chứa củi cũng khóa chặt, không phải là lỗi của Thúy Lan, chẳng lẽ Tuyết Cầu tự đi ra ngoài được sao?
Hắn bỗng cảm thấy vô cùng có lỗi với Thanh Nhụy, hắn đã không nói thật khi nàng bị bắt nạt, cũng như bị nói xấu sau lưng.
Tối nay đến lượt Thúy Lan trực.
Đợi đến lúc ả ta bước vào đã nhìn thấy Lục hoàng tử đang cười vui vẻ với Thanh Nhụy.
Đã bao lâu rồi Vương Du không cười với mình như thế?
Một tia phẫn uất thoáng qua trong mắt Thúy Lan, sau đó ả ta đi vào chào Vương Du.
Thanh Nhụy cũng tìm được một lý do để rút lui.
Thanh Nhụy vội đi tìm quần áo khô, đi đến phòng chứa củi không có người tới.
Ngô Thận toàn thân ướt sũng, lông mày nhíu chặt lại, nằm trong đống cỏ khô, hôn mê.
Nàng lại làm một chuyện ngu ngốc, nàng nói với người đang hôn mê: "Ta không phải cố ý muốn đi gặp ngươi. Y phục trên người ngươi ướt rồi, không thay ra sẽ bị nhiễm phong hàn."
Người đang nằm đó đương nhiên không thể đáp lại nàng, nàng lại nói tiếp: "Nếu như ngươi không trả lời, ta sẽ coi như ngươi đồng ý!?"
Lại có một sự im lặng khác.
Thanh Nhụy hài lòng gật đầu, được rồi, hắn đã đồng ý.
Nàng vươn tay ra cở dây quần của hắn, hơi thở ngừng lại, khẽ nuốt nước bọt, hít sâu một hơi nói: " Phải cởi!"
Nhắm mắt lại, nàng hoàn toàn dựa vào cảm giác để thay y phục cho hắn.
Lúc này, mặt nàng nóng như dung nham tan chảy.
Quần áo trên người rất khó hoạt động nên nàng đành bất đắc dĩ mở mắt ra.
Dưới ánh nến mờ nhạt, tấm lưng trắng như tuyết của nam nhân chằng chịt những vết sẹo dài ngắn khác nhau, nhạt màu, đậm màu, hơi nhô lên, giống như hàng ngàn con giun đang bò trên lưng.
Thanh Nhụy giật mình: "Rốt cuộc ngươi đã phải trải qua những gì? Chuyện ngày hôm nay có liên quan đến những vết sẹo này không?"
Thanh Nhụy cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, nàng thay xong y phục cho hắn lại ngồi ở đó nhìn hắn một hồi lâu mới quay về.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Nhụy mang thuốc và bánh bao tới cho Ngô Thận.
Vừa tới cửa.
"Dừng lại!Tiện nhân!" Thúy Lan từ phía sau gọi nàng lại, tối hôm qua Thanh Nhụy đã làm ra chuyện như vậy nhưng Vương Du vẫn không phạt nàng. Ả ta không cam lòng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook