Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng
-
Chương 40:
Vương Khôn nhìn xung quanh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói: “Ngươi xem đi, đây là do phụ hoàng và mẫu hậu bất công. Có thứ tốt gì đều nghĩ tới tức ca. Căn bản không để ta trong lòng. Ta thật sự không hiểu vì sao! Rõ ràng ta cũng là nhi tử của mẫu hậu. Vương Càn là cái gì chứ. Suốt ngày chỉ biết chơi mấy tấm gỗ, một tên du mộc đầu*. Ta kém hắn ở chỗ nào?”
(Du mộc đầu: kém cỏi vô dụng)
Thái giám Tiểu Xuyên tử bên cạnh nói: “Ngũ hoàng từ ngài đừng nóng vội! Chỉ cần ngài đọc sách thật tốt, Tứ hoàng tử không có bản lĩnh. Đến lúc đó, con đầu lòng không được, Hoàng Hậu cũng chỉ có thể nghĩ ngài.
Dù sao cũng chỉ có ngài mới là nhi tử chân chính của của Hoàng hậu nương nương.”
Ngũ hoàng tử Vương Khôn cười khẳng định. Thật không uổng công hắn nhiều năm luôn cổ vũ Tứ hoàng tử Vương Càn học nghề mộc, chỉ cần phế Vương Càn đi, tầm mắt của mẫu hậu nhất định sẽ chuyển lên người của mình. Nhất định.”
Đang nói chuyện, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng kêu, Vương Càn tứ hoàng tử rơi xuống nước.
Ngũ hoàng tử Vương Khôn nghe thấy động tĩnh, vội vàng cùng Tiểu Xuyên Tử chạy tới.
Chưa tới đi tới hồ đã thấy một cung nữ từ sau núi giả hốt hoảng vội vàng chạy ra.
Hắn quát: “Đứng lại!”
Cung nữ kia dừng chân lại một chút.
Người đó chính là Thanh Nhụy, nàng vội vàng quay đầu lại hành lễ với Ngũ hoàng tử ương Khôn: “Nô tỳ, thỉnh an Ngũ hoàng tử.”
“Sao ngươi lại kinh hoảng như vậy?” Ngũ hoàng tử Vương Khôn nghe nói Tứ ca rơi xuống nước, cung nữ này lại ở bên cạnh, vẻ mặt luống cuống, thật sự rất khả nghi.
Thanh Nhụy đáp: “Hồi Ngũ hoàng tử, nô tỳ ······ nô tỳ đang đi quan nơi này, chợt nghe Tứ hoàng tử rơi xuống nước, nên muốn đi gọi thêm nhiều người nữa tới đây cứu Tứ hoàng tử.”
Ngũ hoàng tử Vương Khôn từng bước tới gần nàng. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Nhụy.
Thanh Nhụy cúi đầu, không dám động đậy. Trên trán nàng chảy ra một tầng mồ hôi.
Thời khắc làm cho người ta hít thở không thông qua đi, Ngũ hoàng tử Vương Khôn nói: “Đi thôi.”
Thanh Nhụy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Xuyên Tử đi theo Ngũ hoàng tử Vương Khôn xoay người đi, không nhịn được quay lại nhìn bóng dáng vội vàng bước chân như có gió của Thanh Nhụy.
Tiểu Xuyên Tử đuổi theo bước chân Vương Khôn hỏi: “Ngũ hoàng tử, người nọ ······ nhìn không ổn.”
“Ngươi có thể nhìn ra người đó không ổn, ta có thể không thấy được sao?”
Tiểu Xuyên Tử kinh ngạc há to miệng: “Vậy······vì sao ngài lại thả nàng ta đi?”
Vương Khôn nói: “Đó là cung nữ bên cạnh lục đệ, người này ta biết.
Mặc kệ có phải nàng làm hay không.Chuyện này đối với ta mà nói không phải rất tốt sao? Nói không chừng, ngày nào đó ta còn phải đi cảm ơn lục đệ tử tế thì sao?”
Tiểu Xuyên Tử đã hiểu, khen Vương Khôn thông minh.
Kết quả còn chưa tới bên hồ, đã thấy có người ôn Vương Càn chạy về.
Sắc mặt hắn lập tức tối sầm, sao lại không chết! Bất đắc dĩ, hắn đành phải đóng vai đệ đệ tình thâm, đi tới ân cần hỏi thăm.
Qua không bao lâu, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chạy đến.
Hai người đều vô cùng lo lắng quan tâm tới Vương Càn.
Thái y nói có thể lúc rơi xuống nước bị sắc, chỉ cần nghỉ ngơi một đợt là sẽ không sao.
Chỉ là không ngờ ngày hôm sau tuy Vương Càn tỉnh lại nhưng lại mê mê tỉnh tỉnh.
Trong miệng còn không dừng kêu quỷ! Quỷ! Quỷ!
Người trong cung đều đang lan truyền tin đồn Tứ hoàng tử có phải gặp quỷ hay không.
Hoàng đế luôn luôn tôn trọng Đạo giáo, tu luyện thành tiên, trường sinh bất lão, là mộng tưởng đời này của ông ta.
Ở trong cung đương nhiên ông ta đã nuôi dưỡng một vị lão tổ Đạo giáo, Thần Tiên Sống, Lý tiên nhân.
Ông ta để Lý tiên nhân đến nhìn rốt cuộc Tứ hoàng tử có vấn đề gì
Lý tiên nhân tóc đen, có thêm mấy sợi tóc bạc, râu cá trê, một thân đạo phục, toàn thân từ trên xuống dưới rất có dáng vẻ danh môn chính phái uy nghiêm.
Hắn ta vừa thấy Vương Càn, liền quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng Hoàng Hậu, nói là tiên hoàng bám vào người Tứ hoàng tử.
Hoàng đế hỏi vì sao? Vì sao Lão gia tử lại muốn tới tìm tôn tử gây rắc rối.
Lý tiên nhân nói, đại khái là lão gia tử muốn nói cho Tứ hoàng tử biết nơi cất giấu bí dược trường sinh bất lão, đang liên thông linh hồn với nhau!
(Du mộc đầu: kém cỏi vô dụng)
Thái giám Tiểu Xuyên tử bên cạnh nói: “Ngũ hoàng từ ngài đừng nóng vội! Chỉ cần ngài đọc sách thật tốt, Tứ hoàng tử không có bản lĩnh. Đến lúc đó, con đầu lòng không được, Hoàng Hậu cũng chỉ có thể nghĩ ngài.
Dù sao cũng chỉ có ngài mới là nhi tử chân chính của của Hoàng hậu nương nương.”
Ngũ hoàng tử Vương Khôn cười khẳng định. Thật không uổng công hắn nhiều năm luôn cổ vũ Tứ hoàng tử Vương Càn học nghề mộc, chỉ cần phế Vương Càn đi, tầm mắt của mẫu hậu nhất định sẽ chuyển lên người của mình. Nhất định.”
Đang nói chuyện, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng kêu, Vương Càn tứ hoàng tử rơi xuống nước.
Ngũ hoàng tử Vương Khôn nghe thấy động tĩnh, vội vàng cùng Tiểu Xuyên Tử chạy tới.
Chưa tới đi tới hồ đã thấy một cung nữ từ sau núi giả hốt hoảng vội vàng chạy ra.
Hắn quát: “Đứng lại!”
Cung nữ kia dừng chân lại một chút.
Người đó chính là Thanh Nhụy, nàng vội vàng quay đầu lại hành lễ với Ngũ hoàng tử ương Khôn: “Nô tỳ, thỉnh an Ngũ hoàng tử.”
“Sao ngươi lại kinh hoảng như vậy?” Ngũ hoàng tử Vương Khôn nghe nói Tứ ca rơi xuống nước, cung nữ này lại ở bên cạnh, vẻ mặt luống cuống, thật sự rất khả nghi.
Thanh Nhụy đáp: “Hồi Ngũ hoàng tử, nô tỳ ······ nô tỳ đang đi quan nơi này, chợt nghe Tứ hoàng tử rơi xuống nước, nên muốn đi gọi thêm nhiều người nữa tới đây cứu Tứ hoàng tử.”
Ngũ hoàng tử Vương Khôn từng bước tới gần nàng. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Nhụy.
Thanh Nhụy cúi đầu, không dám động đậy. Trên trán nàng chảy ra một tầng mồ hôi.
Thời khắc làm cho người ta hít thở không thông qua đi, Ngũ hoàng tử Vương Khôn nói: “Đi thôi.”
Thanh Nhụy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Xuyên Tử đi theo Ngũ hoàng tử Vương Khôn xoay người đi, không nhịn được quay lại nhìn bóng dáng vội vàng bước chân như có gió của Thanh Nhụy.
Tiểu Xuyên Tử đuổi theo bước chân Vương Khôn hỏi: “Ngũ hoàng tử, người nọ ······ nhìn không ổn.”
“Ngươi có thể nhìn ra người đó không ổn, ta có thể không thấy được sao?”
Tiểu Xuyên Tử kinh ngạc há to miệng: “Vậy······vì sao ngài lại thả nàng ta đi?”
Vương Khôn nói: “Đó là cung nữ bên cạnh lục đệ, người này ta biết.
Mặc kệ có phải nàng làm hay không.Chuyện này đối với ta mà nói không phải rất tốt sao? Nói không chừng, ngày nào đó ta còn phải đi cảm ơn lục đệ tử tế thì sao?”
Tiểu Xuyên Tử đã hiểu, khen Vương Khôn thông minh.
Kết quả còn chưa tới bên hồ, đã thấy có người ôn Vương Càn chạy về.
Sắc mặt hắn lập tức tối sầm, sao lại không chết! Bất đắc dĩ, hắn đành phải đóng vai đệ đệ tình thâm, đi tới ân cần hỏi thăm.
Qua không bao lâu, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chạy đến.
Hai người đều vô cùng lo lắng quan tâm tới Vương Càn.
Thái y nói có thể lúc rơi xuống nước bị sắc, chỉ cần nghỉ ngơi một đợt là sẽ không sao.
Chỉ là không ngờ ngày hôm sau tuy Vương Càn tỉnh lại nhưng lại mê mê tỉnh tỉnh.
Trong miệng còn không dừng kêu quỷ! Quỷ! Quỷ!
Người trong cung đều đang lan truyền tin đồn Tứ hoàng tử có phải gặp quỷ hay không.
Hoàng đế luôn luôn tôn trọng Đạo giáo, tu luyện thành tiên, trường sinh bất lão, là mộng tưởng đời này của ông ta.
Ở trong cung đương nhiên ông ta đã nuôi dưỡng một vị lão tổ Đạo giáo, Thần Tiên Sống, Lý tiên nhân.
Ông ta để Lý tiên nhân đến nhìn rốt cuộc Tứ hoàng tử có vấn đề gì
Lý tiên nhân tóc đen, có thêm mấy sợi tóc bạc, râu cá trê, một thân đạo phục, toàn thân từ trên xuống dưới rất có dáng vẻ danh môn chính phái uy nghiêm.
Hắn ta vừa thấy Vương Càn, liền quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng Hoàng Hậu, nói là tiên hoàng bám vào người Tứ hoàng tử.
Hoàng đế hỏi vì sao? Vì sao Lão gia tử lại muốn tới tìm tôn tử gây rắc rối.
Lý tiên nhân nói, đại khái là lão gia tử muốn nói cho Tứ hoàng tử biết nơi cất giấu bí dược trường sinh bất lão, đang liên thông linh hồn với nhau!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook