Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng
-
Chương 35:
Thanh Nhụy đứng lên, nghiêm túc nói với hắn: “Lục hoàng tử, Thanh Nhụy có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của ngài.
Chỉ là ngài phải tin tưởng nô tỳ. Xem như hiện tại cảm thấy cực kỳ khó chịu, thời gian dài, ngài sẽ không còn khó chịu như vậy nữa!”
Nàng đi quan tâm Ngô Thận đi. Ở chỗ này của hắn giả mù sa mưa quan tâm hắn làm gì? Cho rằng chỉ nói vài câu hắn liền tin hay sao?
Vương Du cắn răng một cái, ngồi dậy tàn nhẫn nói: “Người mất mẫu thân cũng không phải là ngươi?” Nói đến cái này mũi của hắn lại không chịu được chua lên: “Ngươi sao có thể hiểu được nỗi thống khổ của ta? Ngươi chính là kẻ không tim không phổi! Cút ngay! Đừng tới làm phiền ta!”
Tượng đất cũng có ba phần khó chịu, huống chi là một người bình thường như Thanh Nhụy.
Nàng lập tức nhíu mày, ném mảnh vỡ trong tay nói: "Được. Hôm nay ta không hầu hạ ngươi nữa. Từ giờ trở đi ngươi cứ một mình đi. Sẽ không ai quản ngươi nữa, tự ngươi sống lấy."
Thanh Nhụy đi ra ngài viện. Dùng ống tay áo lau nước mắt. Ai không cha mẹ! Ai không mất cha mất mẹ? Cha mẹ nàng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã lần lượt qua đời.
Nàng là một nữ hai còn cõng trên vai cả gánh nặng nuôi dưỡng đệ đệ. Nàng còn thảm hơn hắn rất nhiều.
Đúng là cái tiểu không có lương tâm. Chẳng biết tại sao lại đi đối xử tốt với hắn. Hắn cũng đâu có xem ngươi là gì.
Đang lúc nàng chuẩn bị ra khỏi viện, Tiểu Lại Tử lại mang theo một đội thị vệ tới.
Tiểu Lại Tử lúc vừa mới tiến cung, chuyên môn phụ trách rửa bô.
Hơn nữa, khi đó hắn còn rất nhỏ vừa đen lại vừa gầy, bởi vì tuổi dậy thì trên mặt mọc rất nhiều mụn. Những người khác gọi hắn là Tiểu Lại Tử, đánh hắn khi dễ hắn.
May mắn lúc đó gặp được Ngô Thận tới làm việc. Ngô Thận liền cứu hắn, không ngừng đề bạt hắn tới vị trí hiện tại. Hắn một lòng đều hướng về Ngô Thận.
Thanh Nhụy hỏi hắn chuyện gì xảy ra. Tiểu Lại Tử nói, Hoàng Thượng hạ lệnh cấm túc Lục hoàng tử.
Thanh Nhụy liền hỏi vậy cấm bao lâu?
Tiểu Lại Tử lắc đầu, hắn nói không biết.
Thanh Nhụy cảm thấy đau đầu. Lần này thật sự đã chọc giận Hoàng Thượng khí, ngự tiền hành thích. Tuy nói người đó không phải Hoàng Thượng, nhưng cũng là mạo phạm thiên uy.
Thanh Nhụy chỉ mong hoàng đế nguôi giận, nghĩ đến tiểu nhi tử của mình.
Tiểu Lại Tử lại kéo Thanh Nhụy tới một nơi không có ai, nói ra chuyện của Ngô Thận, trọng điểm của hắn là Ngô Thận không thể sống nổi.
Thanh Nhụy liền hỏi làm sao bây giờ.
Tiểu Lại Tử lo lắng không ngừng lắc đầu, nói không biết.
Thanh Nhụy đảo mắt, hỏi Tiểu Lại Tử có thể lén trốn vào Đông xưởng gặp Ngô Thận hay không. Ngực hắn còn đang bị thương nàng rất lo lắng.
Tiểu Lại Tử gấp đến độ xoay tròn, sư phó có việc, tâm tình của mình như cuộn chỉ rối, đầu óc không có cách nào hoạt động được.
Đột nhiên, hắn vỗ vào trán. Đông Xưởng đúng là có ột người hắn vừa mới quen. Hắn nói Thanh Nhụy đi tìm tìm người. Còn nhắc nhở nàng tối nay đi thăm nhớ mang theo thuốc.
Dưới sự sắp xếp của Tiểu Lại Tử, Thanh Nhụy rốt cuộc cũng gặp được Ngô Thận ở hình phong Đông Xưởng.
Hắn nằm trên mặt đất bẩn thỉu hôi hám. Người đầy vết roi che kín cả cơ thể hắn, toàn thân như tắm trong thùng máu.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, đôi môi trắng bệnh khô khốc. Hai má hõm vào, nhìn vô cùng tiều tụy.
Thanh Nhụy nhẹ nhàng đi vào, tay đặt ở trước hắn vết thương đã chuyển sang màu thâm đen trên ngực hắn, muốn sờ lại không dám.
Cảm nhận được động tĩnh, Ngô Thận ngồi dậy.
Hắn quên mất cảnh giác nhìn chung quanh, hỏi: "Sao ngươi có thể tới đây? Có bị ai phát hiện hay không? Khụ khụ." Hắn dựa vào tường, ôm ngực, mỗi một lần ho khan đều cau mày thật chặt.
Thanh Nhụy liền kể những chuyện xảy ra với hắn
Ngô Thận kêu nàng không cần được làm bậy, sau khi trở về không cần lo cho mình. Đừng để bản thân mình bị liên lụy vào.
Thanh Nhụy tức giận nói: “Ta là thê tử của ngươi. Ta không quan tâm thì ai quan tâm đến ngươi.”
“······”
Thanh Nhụy không muốn tranh cãi với hắn, nàng biết bản thân mình nên làm gì, khi nào.
Mục đích chủ yếu tới đây lần này của nàng là vì quan tâm đến vết thương trên ngực hắn.
Thanh Nhụy cẩn thận xé mở áo trên miệng vết thương của Ngô Thận. Chỉ sợ khẽ dùng lữ một chút sẽ đụng tới miệng vết thương, làm đau hắn.
Nhưng mà cho dù cẩn thận đến mức nào, máu đông cũng đã dính vào quần áo, máu dính vào vết thương, mỗi lần vén một góc áo lên, da thịt đều sẽ bị ảnh hưởng, đây chính là một loại cực hình đối với Ngô Thận . Hắn cau mày, mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Lúc bôi thuốc bột vào miệng vết thương cho hắn, nàng vô cùng tập trung.
Đầu quay đi, thổi nhẹ vô cùng cẩn thận.
Vết thương vừa đau vừa lạnh, trên cằm hắn lại có một mái tóc xù xì của nữ nhân cọ qua không biết là cố ý hay vô tình trêu chọc cảm quan của hắn.
Khi Thanh Nhụy chuẩn bị rời đi, liền nhìn thấy Ngô Thận cau mày, lỗ tai rất hồng không muốn nìn nàng.
Nàng hỏi Ngô Thận một vấn đề.
Dựa vào hiểu biết của hắn với Hoàng hậu, bà ta để ý nhất là thứ gì?
Chỉ là ngài phải tin tưởng nô tỳ. Xem như hiện tại cảm thấy cực kỳ khó chịu, thời gian dài, ngài sẽ không còn khó chịu như vậy nữa!”
Nàng đi quan tâm Ngô Thận đi. Ở chỗ này của hắn giả mù sa mưa quan tâm hắn làm gì? Cho rằng chỉ nói vài câu hắn liền tin hay sao?
Vương Du cắn răng một cái, ngồi dậy tàn nhẫn nói: “Người mất mẫu thân cũng không phải là ngươi?” Nói đến cái này mũi của hắn lại không chịu được chua lên: “Ngươi sao có thể hiểu được nỗi thống khổ của ta? Ngươi chính là kẻ không tim không phổi! Cút ngay! Đừng tới làm phiền ta!”
Tượng đất cũng có ba phần khó chịu, huống chi là một người bình thường như Thanh Nhụy.
Nàng lập tức nhíu mày, ném mảnh vỡ trong tay nói: "Được. Hôm nay ta không hầu hạ ngươi nữa. Từ giờ trở đi ngươi cứ một mình đi. Sẽ không ai quản ngươi nữa, tự ngươi sống lấy."
Thanh Nhụy đi ra ngài viện. Dùng ống tay áo lau nước mắt. Ai không cha mẹ! Ai không mất cha mất mẹ? Cha mẹ nàng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã lần lượt qua đời.
Nàng là một nữ hai còn cõng trên vai cả gánh nặng nuôi dưỡng đệ đệ. Nàng còn thảm hơn hắn rất nhiều.
Đúng là cái tiểu không có lương tâm. Chẳng biết tại sao lại đi đối xử tốt với hắn. Hắn cũng đâu có xem ngươi là gì.
Đang lúc nàng chuẩn bị ra khỏi viện, Tiểu Lại Tử lại mang theo một đội thị vệ tới.
Tiểu Lại Tử lúc vừa mới tiến cung, chuyên môn phụ trách rửa bô.
Hơn nữa, khi đó hắn còn rất nhỏ vừa đen lại vừa gầy, bởi vì tuổi dậy thì trên mặt mọc rất nhiều mụn. Những người khác gọi hắn là Tiểu Lại Tử, đánh hắn khi dễ hắn.
May mắn lúc đó gặp được Ngô Thận tới làm việc. Ngô Thận liền cứu hắn, không ngừng đề bạt hắn tới vị trí hiện tại. Hắn một lòng đều hướng về Ngô Thận.
Thanh Nhụy hỏi hắn chuyện gì xảy ra. Tiểu Lại Tử nói, Hoàng Thượng hạ lệnh cấm túc Lục hoàng tử.
Thanh Nhụy liền hỏi vậy cấm bao lâu?
Tiểu Lại Tử lắc đầu, hắn nói không biết.
Thanh Nhụy cảm thấy đau đầu. Lần này thật sự đã chọc giận Hoàng Thượng khí, ngự tiền hành thích. Tuy nói người đó không phải Hoàng Thượng, nhưng cũng là mạo phạm thiên uy.
Thanh Nhụy chỉ mong hoàng đế nguôi giận, nghĩ đến tiểu nhi tử của mình.
Tiểu Lại Tử lại kéo Thanh Nhụy tới một nơi không có ai, nói ra chuyện của Ngô Thận, trọng điểm của hắn là Ngô Thận không thể sống nổi.
Thanh Nhụy liền hỏi làm sao bây giờ.
Tiểu Lại Tử lo lắng không ngừng lắc đầu, nói không biết.
Thanh Nhụy đảo mắt, hỏi Tiểu Lại Tử có thể lén trốn vào Đông xưởng gặp Ngô Thận hay không. Ngực hắn còn đang bị thương nàng rất lo lắng.
Tiểu Lại Tử gấp đến độ xoay tròn, sư phó có việc, tâm tình của mình như cuộn chỉ rối, đầu óc không có cách nào hoạt động được.
Đột nhiên, hắn vỗ vào trán. Đông Xưởng đúng là có ột người hắn vừa mới quen. Hắn nói Thanh Nhụy đi tìm tìm người. Còn nhắc nhở nàng tối nay đi thăm nhớ mang theo thuốc.
Dưới sự sắp xếp của Tiểu Lại Tử, Thanh Nhụy rốt cuộc cũng gặp được Ngô Thận ở hình phong Đông Xưởng.
Hắn nằm trên mặt đất bẩn thỉu hôi hám. Người đầy vết roi che kín cả cơ thể hắn, toàn thân như tắm trong thùng máu.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, đôi môi trắng bệnh khô khốc. Hai má hõm vào, nhìn vô cùng tiều tụy.
Thanh Nhụy nhẹ nhàng đi vào, tay đặt ở trước hắn vết thương đã chuyển sang màu thâm đen trên ngực hắn, muốn sờ lại không dám.
Cảm nhận được động tĩnh, Ngô Thận ngồi dậy.
Hắn quên mất cảnh giác nhìn chung quanh, hỏi: "Sao ngươi có thể tới đây? Có bị ai phát hiện hay không? Khụ khụ." Hắn dựa vào tường, ôm ngực, mỗi một lần ho khan đều cau mày thật chặt.
Thanh Nhụy liền kể những chuyện xảy ra với hắn
Ngô Thận kêu nàng không cần được làm bậy, sau khi trở về không cần lo cho mình. Đừng để bản thân mình bị liên lụy vào.
Thanh Nhụy tức giận nói: “Ta là thê tử của ngươi. Ta không quan tâm thì ai quan tâm đến ngươi.”
“······”
Thanh Nhụy không muốn tranh cãi với hắn, nàng biết bản thân mình nên làm gì, khi nào.
Mục đích chủ yếu tới đây lần này của nàng là vì quan tâm đến vết thương trên ngực hắn.
Thanh Nhụy cẩn thận xé mở áo trên miệng vết thương của Ngô Thận. Chỉ sợ khẽ dùng lữ một chút sẽ đụng tới miệng vết thương, làm đau hắn.
Nhưng mà cho dù cẩn thận đến mức nào, máu đông cũng đã dính vào quần áo, máu dính vào vết thương, mỗi lần vén một góc áo lên, da thịt đều sẽ bị ảnh hưởng, đây chính là một loại cực hình đối với Ngô Thận . Hắn cau mày, mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Lúc bôi thuốc bột vào miệng vết thương cho hắn, nàng vô cùng tập trung.
Đầu quay đi, thổi nhẹ vô cùng cẩn thận.
Vết thương vừa đau vừa lạnh, trên cằm hắn lại có một mái tóc xù xì của nữ nhân cọ qua không biết là cố ý hay vô tình trêu chọc cảm quan của hắn.
Khi Thanh Nhụy chuẩn bị rời đi, liền nhìn thấy Ngô Thận cau mày, lỗ tai rất hồng không muốn nìn nàng.
Nàng hỏi Ngô Thận một vấn đề.
Dựa vào hiểu biết của hắn với Hoàng hậu, bà ta để ý nhất là thứ gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook