Vương Chấn nói: “Phù dung! Nếu hôm nay ngươi mặc kệ bổn hoàng tử. Bổn hoàng tử sẽ nói với phụ hoàng ngươi đẩy ngã ta, để phụ hoàng trị tội ngươi.”

Tim Phù Dung lỡ nửa nhịp. Nghiến răng dậm chân, nhận mệnh đi đỡ tiểu tổ tông này lên.

Bên kia, trong Ngự Thư Phòng.

Hoàng Thượng đỡ Hoàng Hậu lên, dù sao cũng là Hoàng Hậu quản lý triều chính, thân phận thân phận vẫn còn đặt ở đó, để đám hạ nhân nhìn thấy Hoàng hậu quỳ ở đó không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Hoàng Hậu lại thừa cơ hỏi một lần nữa, Hoàng Thượng muốn xử trí Ngô Thận như thế nào.

Hoàng đế đang muốn nói chuyện, liền nghe được tiếng thái giám bên ngoài: "Lục hoàng tử! Hoàng thượng đang nghị sự. Ngài không thể vào."

Sau đó, thái giám cùng lục hoàng tử xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Thái giám thấy mọi người đều nhìn mình, vội vàng dập đầu nhận sai: “Hoàng Thượng Hoàng Hậu tha lỗi! Nô tài thật sự không cản được Lục hoàng tử!” Tay nhỏ chân nhỏ, chỉ dùng lực một chút va chạm và đâu, ai dám chịu trách nhiệm!

Sắc mặt Hoàng Thượng không vui, xua tay ý bảo thái giám lui ra ngoài, nói với Vương Du: “Du Nhi! Ngươi thật đúng ngày càng không có quy củ!”

Sắc mặt Vương Du suy sụp, quỳ xuống nói: “Nhi tử lỗ mãng, thỉnh phụ hoàng thứ tội.”

Mây đen trên mặt Hoàng thượng dần tiêu tán, kể từ khi Tĩnh tần bị giam cầm, đây là lần đầu tiên Vương Du nói chuyện tử tế với mình.



Hoàng Hậu đã sớm nói cho Càn Nhi và Khôn Nhi, đi mách lẻ với Vương Du, bà ta rất muốn nhìn thấy sau khi Vương Du biết kẻ giết mẫu thân mình là ai sẽ phản ứng như thế nào.

Hoàng Thượng nói: “Du Nhi, ngươi vội vàng xông tới đây như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?”

Vương Du liếc mắt nhìn Ngô Thận bên cạnh, hỏi: “Phụ hoàng, nhi thần nghe tứ ca cùng Ngũ ca nói, mẫu thân đã chết có phải là thật hay không?”

Hoàng đế bình tĩnh liếc mắt nhìn Hoàng Hậu, Càn Nhi cùng Khôn Nhi gây ra chuyện còn không phải là do chuyện Hoàng hậu đứng sau hay sao!

Ông ta thở dài nói: “Đúng vậy.”

“Vậy nhi thần còn muốn hỏi.” Hắn dừng một chút, hạ quyết tâm, chỉ vào Ngô Thận hỏi hoàng đế: “Mẫu thân có phải bị Ngô công công giết chết không!?”

Ánh mắt hoàng đế đảo qua đảo lại giữa Vương Du đang tức giận và Ngô Thần cúi đầu không nhìn thấy mắt, càng không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

Hoàng thượng không biết có nên nói hay không, đầu óc nhất thời trở nên căng cứng, chỉ thốt ra một chữ, âm cuối kéo ra thật dài.

Đột nhiên, Ngô Thận ngẩng đầu lên nói với Vương Du: “Lục hoàng tử, là nô tài đưa rượu độc choTĩnh tần nương nương.”

Hoàng đế cảm thấy đầu óc Ngô Thận có bệnh, chuyện này có thể tùy tiện thừa nhận được sao!



Hoàng Hậu cũng cười khẽ, một kẻ ngu xuẩn.

Bọn họ không biết tính toán trong lòng Ngô Thận. Việc này không thể lừa gạt được, người có lòng muốn nói rõ chân tướng với Vương Du, sớm muộn gì cũng sẽ biết không bằng cứ trực tiếp thẳng thắn thừa nhận.

Gân xanh trên trán Vương Du không ngừng nổi lên: “Vì sao chứ? Ngươi dựa vào cái gì?”

Ngô Thận cúi đầu, không nói một lời. Hắn không có cách nào nhìn thẳng vào lời chất vấn của đứa nhỏ này. Hắn chỉ có thể tự nói với mình, từ khi hắn lựa chọn con đường báo thù này chỉ có thể chấp nhận vứt bỏ lương tâm.

Hoàng Thượng nhìn thấy thân thể một mình nhỏ bé của Vương Du, tức giận đến mức phát run, cau mày, ánh mắt phẫn hận, vừa nìn thấy cảm xúc hiện tại trong mắt hắn chính là bị tiểu nhân làm cho vô cùng khó chịu. Ông ta đau lòng đứng lên, đang chuẩn bị ngồi xổm xuống an ủi nhi tử của mình.

Vửa ngồi xuống được một nửa, trong nháy mắt một đạo ánh sáng sắng lạnh lướt qua tầm nhìn của hoàng thượng. Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao từ trái sang phải.

Âm thanh chói tai, long bào màu vàng rực rỡ trên ngực hoàng đế xuất hiện một lỗ thủng, ông ta lập tức ngã ngồi xuống đất.

Bùm một tiếng, hoàng đế nhìn lại, một thanh chủy thủ đâm vào ngực Ngô Thận.

Vương Du tay cầm chủy thủ, ngực kịch liệt phập phồng.

Hai chân Hoàng đế run lên, không thể tin được nhìn Vương Du! Hắn như sao có thể to gán lớn mật như vậy được!

Hành vi điên khùng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương